Những người có thể trở thành Chí Tôn đều là những thiên tài hiếm có trong
giang hồ, sở hữu những môn võ công hàng đầu.
Vậy nên trong nhiều trường hợp thực chiến, khó có thể phân thắng bại trong
thời gian ngắn.
Nếu ba vị Chí Tôn cùng ra tay, kết quả tất nhiên là không cần bàn cãi.
Trừ khi chư phái còn lại có thể liên kết với nhau, nhưng những người này đều
có dã tâm riêng, nếu muốn họ liên thủ lại với nhau thì không gì khó khăn hơn.
Rất nhanh sau đó, cỗ xe ngựa đã đi đến chân Thương Vân Sơn ở ngoài Thanh
Châu Thành.
Vương Cổ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ: "Lâm huynh đệ, tới rồi".
"Đây chính là Thương Vân Sơn, địa bàn của Ngũ Hành Cung".
Hai người lần lượt bước xuống xe ngựa, Lâm Mang cũng đã thấy rõ thế lực
giang hồ lớn nhất Thanh Châu này.
Ngũ Hành Cung!
Toàn bộ Thương Vân Sơn rộng lớn mênh mông, chiếm diện tích đến hàng nghìn
dặm, nhìn từ xa núi non trùng điệp, cao ngất. Trên đỉnh núi và lưng chừng núi
dựng lên biết bao cung điện nguy nga lộng lẫy.
Bốn phía trên núi có mây mù lượn lờ, mang lại cho người ta cảm giác như đang
ở chốn tiên cảnh, linh thiêng phi thường.
Những kiến trúc trên núi như được xây dựng trên mây mù, chạm khắc tinh xảo,
vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Trên một ngọn núi, có thể nhìn thấy vô số ngọn lửa đỏ thẫm đang bốc lên, toàn
bộ núi rừng như được bao trùm trong biển lửa vô tận.
Đứng dưới chân núi nhìn lên, mơ hồ có thể thấy trong biển lửa có rất nhiều
bóng người đang đi lại, trông thật linh thiêng vô cùng.
Lâm Mang nhìn thoáng qua là biết ngọn lửa này không phải là ngọn lửa thực sự
đang cháy, mà là một loại ảo cảnh được tăng cường bởi trận pháp.
Lâm Mang thu hồi ánh mắt, hỏi: "Chắc là Hỏa Hành Cung rồi?".
Vương Cổ bên cạnh gật đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Không sai, Ngũ Hành
Cung có rất nhiều cung khác nhau, mỗi cung tu luyện võ học cũng tập trung vào
thuộc tính khác nhau của Ngũ Hành.
Mỗi cung trong Ngũ Hành Cung có thể nói là có sở trường riêng, trong đó
người Mộc Hành Cung giỏi luyện chế thuốc, gần một nửa số thuốc trong Tam
Châu đều do Mộc Hành Cung cung cấp.
Còn Thủy Hành Cung nổi tiếng với trận pháp, trận pháp của Hỏa Hành Cung do
Thủy Hành Cung bày ra.
Giá mà Kim Hà Vương Thị cũng có thể có được uy thế thế này thì tốt biết mấy.
Lâm Mang lắc đầu cười khổ.
Có lẽ các môn phái giang hồ ở Đông Vực này đều rất coi trọng hình thức.
Chỉ chăm chăm vào những thứ xa hoa này.
Tất nhiên, đây cũng là một cách để thu hút đệ tử.
Giàu quá đi mất!
Lâm Mang thầm cảm thán một câu.
Lúc này, dưới chân Thương Vân Sơn đã chật kín đệ tử của Ngũ Hành Cung.
Những người này đều là những người đến để đón các môn phái khác.
Lần này đến Thương Vân Sơn không chỉ có các đệ tử của các phái mà còn có
một số vị Chí Tôn, Ngũ Hành Cung đương nhiên không dám chậm trễ.
Xung quanh rất vắng vẻ, không thấy bóng người, không biết là các phái còn lại
chưa đến hay đã lên Thương Vân Sơn rồi.
Thấy người của Kim Hà Vương Thị đến, lập tức một đệ tử của Ngũ Hành Cung
đi tới.
Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc trường bào dài màu xanh da
trời, khuôn mặt phúc hậu bước tới, cười tươi chào: "Bát kiến Vương tộc
trưởng".
Vương Cổ nhìn người đến, cười nói: "Tống trưởng lão, không ngờ năm nay lại
là ngươi".
Nghe vậy, người đàn ông tên Tống Trưởng lão thở dài buồn bã: "Ai bảo ta là
nhàn rỗi nhất".
Mặc dù Vương Cổ là một vị Chí Tôn, nhưng thái độ của Tống Thiên Ly cũng
không quá cung kính.
Hắn vốn là trưởng lão của Ngũ Hành Cung, nay lại ở Thương Vân Sơn, cho dù
là Chí Tôn cũng không dám tùy tiện làm càn ở Thương Vân Sơn.
Đương nhiên Vương Cổ cũng hiểu rõ điều này.
Ở những nơi khác, hắn ta có thể hiện ra oai phong của một vị Chí Tôn, nhưng ở
Ngũ Hành Cung thì không được.
Tống Thiên Ly đột nhiên sững người, đưa mắt nhìn về phía Lâm Mang bên
cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mang, vẻ mặt nghi hoặc không thôi.
Người này tuy trông trẻ tuổi, nhưng tướng mạo phi phàm, khí chất như đại
dương, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cảm giác này, hắn cũng chỉ từng cảm nhận được ở các vị Chí Tôn.
Cùng Vương Cổ đi đến...
Tống Thiên Ly vội suy nghĩ, do dự hỏi: "Vị này là..."
"Huyết Hà Đao Tôn!".
Vương Cổ cười nói.
Lâm Mang thì khẽ giật khoé môi.
Không biết người ghi danh sách Thiên Bảng này nghĩ sao nữa, nhưng việc này
hắn cũng lười tính toán.
Nhưng Lâm Mang không biết rằng, có thể có một “Danh hiệu” trên Thiên Bảng
là điều mà biết bao người trong giang hồ ao ước không có được.
Rất nhiều người trong giang hồ tự cho mình một đống danh hiệu, nhưng lại
chẳng có mấy ai công nhận, càng đừng nói đến việc được đưa vào Thiên Bảng.
Hơn nữa trong mắt của rất nhiều người trong giang hồ, cách gọi của Thiên Bảng
khá thích hợp.
Đồng tử của Tống Thiên Ly co lại.
Lâm Mang!?