Từ trận giao đấu trước đó, hắn đã nhận thức sâu sắc rằng, tên này mặc dù chỉ
mới bước vào Chí Tôn, nhưng chiến lực trên người không thể cân nhắc theo lẽ
thường.
Vương Cửu Phong cũng mang trong lòng ngọn lửa giận dữ.
Đứng trong top 10 Thiên Bảng thì có gì ghê gớm lắm sao?
Có đột phá thì thế nào, hôm nay lão tử sẽ giết hắn, lấy lại danh dự cho Tề Thiên
Giáo.
Vương Cửu Phong nắm chặt cây rìu trấn sơn bằng cả hai tay, trên người xuất
hiện những đường vân kỳ dị, thay đổi thiên địa xung quanh.
Bước chân hạ xuống, giống như vượt qua không gian, trực tiếp từ nơi đứng xuất
hiện trước mặt Lâm Mang.
"Keng!"
Đao phủ va vào nhau, sức mạnh khủng bố lấy hai người làm trung tâm, điên
cuồng trút xuống xung quanh.
Áo quần bay phấp phới!
Tóc dài trên đầu Lâm Mang bị chấn động bay tán loạn, tung bay về phía sau.
Ánh mắt lạnh lùng của hai người va chạm, Vương Cửu Phong rút một tay về,
cầm rìu đánh xuống Lâm Mang.
Chiêu thức đơn giản đến cực điểm, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của thiên địa,
tiếng rìu chém xuống, dường như có sức mạnh của ngọn sóng cao vạn trượng.
Vào khoảnh khắc này, huyết sát chi khí và sông máu dài khắp bốn phía gào thét,
trực tiếp va vào cây rìu này của Vương Cửu Phong.
Sức mạnh khủng bố đã đẩy lùi hắn.
Ngay trong khoảnh khắc Vương Cửu Phong lùi lại, Lâm Mang đã tiến đến
nghênh chiến, vung đao chém ra, trên bầu trời chém ra một tia sáng đẫm máu
dài hàng chục trượng.
Vương Cửu Phong hét lớn một tiếng, triệu hồi nguyên thần pháp tướng, tức giận
chém một nhát rìu xuống.
Đại địa vỡ vụn!
Một đao này cũng dần dần vỡ vụn.
Ở xa xa đang quan chiến, Vương thị lão tổ, Vương Cổ sắc mặt hơi thay đổi, ánh
mắt kinh ngạc bất định.
Tên này... rốt cuộc là người như thế nào?
Vậy mà lại ép Vương Cửu Phong triệu hồi nguyên thần pháp tướng ra.
Thực lực của Chí Tôn, một khi triệu hồi nguyên thần pháp tướng ra, có nghĩa là
đang liều mạng rồi.
Trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một ý tưởng hoang đường, chẳng lẽ hôm nay
Tề Thiên Giáo phái thực sự phải diệt vong sao?
Chưa đợi hắn suy nghĩ nhiều, thế cục trên chiến trường lại một lần nữa thay đổi.
Thân ảnh của Vương Cửu Phong xé gió lao đi, ngã vào mặt đất, kích động vô số
bụi khói.
"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này, Vương Cổ kinh ngạc, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn
cảnh tượng này.
Tại sao khi nguyên thần pháp tướng được triệu hồi thì lại bị đánh thảm hơn
vậy?
Trên mặt đất, bụi khói bốc lên mù mịt.
Lâm Mang đứng hiên ngang trên trời, bước ra một bước, đao ý trên người
không chút chần chừ mà tràn ra.
Mặc dù hắn tu luyện mười võ đạo mạnh nhất, tinh thông các võ học, nhưng nói
cho cùng thì hắn vẫn thích dùng đao pháp nhất.
Trong phạm vi trăm dặm của Lăng Vân Sơn, mây đen mù mịt kéo đến trong
nháy mắt.
Mây đen trên bầu trời bị khuấy động tan tác, ánh nắng mặt trời chiếu xuống,
bao phủ sau lưng Lâm Mang.
Rõ ràng là pháp tướng nguyên thần với ma ý ngập trời mà giờ đây lại có một
chút vẻ trang nghiêm kỳ lạ, khiến người ta không thể không khuất phục.
Trên trời dưới đất, tất cả đều hóa thành lĩnh vực của đao pháp.
Những luồng đao khí dày đặc bao phủ khắp nơi, ngang dọc tám phương, những
luồng đao khí sắc bén vô cùng mãnh liệt.
Trong nháy mắt, đao khí gào thét từ thiên địa, hóa thành một thanh đao trong
tay.
Khí thế giết chóc lan tỏa.
Ý chí bá đạo giáng xuống.
Đao ý quay cuồng không ngừng trong đó.
Ba thứ tụ họp, kích động, hòa hợp, thăng hoa, cuối cùng… lột xác!
Hóa thành một nhát đao chém đứt mọi thứ, xóa sạch mọi thứ.
Cỗ uy thế to lớn này khiến mọi người có mặt kinh hãi không thôi, ý niệm bá đạo
tới cực điểm của đao đạo tràn ngập trong lòng mọi người.
Bọn họ không biết liệu đao đạo có đạt tới đỉnh phong hay không, nhưng lúc này,
bọn họ cảm thấy, người này chính là đỉnh cao của đao đạo.
Trong làn khói bụi mù mịt, Vương Cửu Phong đứng thẳng dậy, trong mắt lóe
lên vẻ ngưng trọng.
Trước đây, hắn chưa từng nghĩ tới việc mình lại bị một hậu bối giang hồ ép tới
mức này.
Rõ ràng là muốn đạp lên xác của hắn mà leo lên trên.
Vương Cửu Phong nổi giận đùng đùng, nắm chặt hai chiếc rìu, đốt cháy khí
huyết, thân ảnh bay lên không trung, hai chiếc rìu chém thẳng về phía Lâm
Mang.
Ngay lập tức, hư không rung chuyển, thiên địa chi lực từ khắp nơi hội tụ lại,
quang mang sắc bén của chiếc rìu hóa thành hai vòng tròn sáng xoay tròn, thế
không thể cản phá, có khí thế khai sơn phá thạch.
Hai nguồn sức mạnh va chạm vào nhau, lập tức phát ra một luồng sóng lớn.
Trong phạm vi trăm dặm, một nửa bầu trời nắng đẹp, nửa bầu trời còn lại xám
xịt ảm đạm.
Hai nguyên thần pháp tướng chiến đấu với nhau, kích động nên dư chấn của sức
mạnh khủng khiếp.
Dãy núi xung quanh bị chấn vỡ, đổ sập, cuốn theo vô số bụi khói.
Ánh đao chém ngang!
Lăng Vân Sơn từng hùng vĩ trực tiếp bị san phẳng mất hơn nửa thân núi.
Ngay trong màn khói bụi này, một đạo đao mang giống như xé nát thiên địa
hiện ra, tựa như ráng chiều xé rạng đông vậy.
Biển lửa giáng thế!