Toàn bộ Tề Thiên Giáo, gần một nửa đệ tử đều đã chết trên Lăng Vân Sơn.
Vị Chí Tôn của Tề Thiên Giáo đang nghĩ gì, họ không hiểu, chỉ cảm thấy vị Chí
Tôn này rất ngu ngốc.
Người ta đang tàn sát môn đồ rồi còn không chịu ra mặt là sao, đang suy nghĩ
cái gì thế?
Bất kể tông môn nào, môn đồ đều vô cùng quan trọng, mất đi những đệ tử cốt
cán này, cho dù Tề Thiên Giáo có một vị Chí Tôn thì cũng chẳng thể bằng năm
xưa.
"Ha ha!"
Nhậm Chi Thông bỗng nhiên cười lớn, mặt lộ vẻ điên cuồng, hung hăng quay
đầu nhìn về phía hậu sơn, gầm lên: "Sư bá, ngươi đến cùng là đang tính toán cái
gì vậy?!"
"Ngươi thấy rồi chứ?"
"Chẳng lẽ ngày hôm nay, đây chính là cảnh tượng mà ngươi muốn nhìn thấy ư?"
Dứt lời, Nhậm Chi Thông hét lớn, tóc tai dựng ngược xông về phía Lâm Mang,
đốt cháy khí huyết, móc ra một viên đan dược nuốt vào.
Sắc mặt Nhậm Chi Thông đỏ bừng, khí huyết trên người ầm ầm vang lên, dưới
da có thể nhìn rõ vô số gân xanh nổi lên.
Trong kinh mạch, chân nguyên nhanh chóng cuồn cuộn, dẫn tới chân nguyên
đan điền bạo loạn.
"Hự..."
Nhậm Chi Thông quát lớn một tiếng, vung kiếm chém xuống.
Kiếm khí như một cơn nước lớn vạch trời mà đi, dẫn mưa theo dòng kiếm khí
ngược dòng.
Lâm Mang liếc mắt nhìn, bước một bước, pháp tướng nguyên thần phía sau như
ma thần giáng thế, lửa đỏ bùng cháy.
Đao kiếm va chạm, bóng sáng đan xen!
Tiếng "keng keng" không dứt, tia lửa lóe sáng rồi vụt tắt trong nháy mắt.
Trời băng địa liệt!
“Ùm” một tiếng, một đạo đao mang chém ngang, trên dỉnh ngọn Lăng Vân Sơn
bị chém lìa đi một bên, còn sót lại một đường vết cắt vô cùng ngay ngắn và
nhẵn mịn.
Kiếm khí vỡ nát!
Thân ảnh Nhậm Chi Thông tựa như bèo dạt mây trôi, bay ngược ra ngoài, phun
ra một ngụm máu.
Trong khoảnh khắc Nhậm Chi Thông bay ngược ra ngoài, một đạo đao mang
sát theo tới nơi.
Đao mang mênh mông phá vỡ vô số mây đen, ánh sáng mặt trời tràn xuống.
Ánh sáng vàng rực rỡ bao trùm cả ngọn Lăng Vân Sơn.
Nhậm Chi Thông tự giễu cười một tiếng, mắt hơi khép lại, dường như đã từ bỏ
ý định chống cự.
“Đủ rồi!”
Ngay lúc này, một giọng nói thanh thoát vang lên.
Ngay khi giọng nói vang lên, trên đỉnh núi sau Tề Thiên Giáo, một hơi thở tựa
vực sâu bùng phát, xua tan đám mây đen ngút trời.
Trận mưa xối xả trên bầu trời lúc này cũng kỳ lạ dừng lại.
Vạn vật xung quanh dường như rơi vào trong tử địa tĩnh mịch kỳ lạ.
Những người giang hồ đang xem náo nhiệt sắc mặt kinh ngạc, dưới uy thế của
luồng khí thế này, đều cảm thấy có một áp lực đáng sợ.
Chí Tôn rốt cuộc ra tay rồi!
Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng nảy lên ý nghĩ này, ánh mắt đều ném
về phía Lâm Mang, thần sắc biểu lộ sự thương hại.
Mặc dù cho tới giờ Chí Tôn của Tề Thiên Giáo mới hiện thân, nhưng trong mắt
bọn họ, từ thời khắc Chí Tôn ra tay, thì kết cục đã định.
Ngay khi sát khí của Chí Tôn bùng lên, khắp nơi đi qua, xung quanh trong
phạm vi trăm dặm, thiên địa đều hóa thành một cõi lĩnh vực đặc biệt.
Ra lệnh cho thiên địa!
Ngày hôm nay...
Đối với giang hồ ở Ung Châu mà nói, đây là một ngày lễ lớn!
Một người trong Thiên Bảng xuất thân từ Tuyên Châu, không những giết lên
Vân Lăng Sơn của Tề Thiên Giáo, gần như diệt toàn môn Tề Thiên Giáo mà
còn bức Chí Tôn phải hiện thân.
Mà bọn họ, chính là nhân chứng cho tất cả những điều này!
Chí Tôn cường giả, ra lệnh cho thiên địa, nắm giữ sức mạnh quy tắc chỉ riêng
mình mới có.
Thông Thiên Cảnh, nhiều nhất là dùng cầu nối thiên địa để liên thông thiên địa,
để khống chế lực lượng giữa thiên địa, chỉ là leo trèo trên cầu mà thôi.
Thêm nhiều giao tiếp hơn nữa, còn Chí Tôn, chính là... ra lệnh!
Chí Tôn, là người vượt qua cầu nối thiên địa, đến được bờ bên kia, chân chính
là nhân vật đứng trên thiên địa.
Về cảnh giới này, kỳ thực rất ít người có thể nói rõ ràng cụ thể, về cảnh giới
này, cũng chưa từng có một cách gọi chính xác.
Niết Bàn, Thông Huyền...
Từng có người gọi cảnh giới này là "Đạp Thiên Cảnh", chỉ là rất nhiều người
cho rằng cách nói này hơi quá cuồng vọng, về sau liền dùng Chí Tôn thay thế,
vừa là để tôn xưng, vừa là xưng hô cảnh giới.
Thông Thiên Cảnh từng được người ta gọi là: "Lục địa chân tiên", nhưng đạt
đến cảnh giới Chí Tôn, liền không khác gì tiên thần chân chính.
Chí Tôn của Tề Thiên Giáo mặc dù không có tên trên Thiên Bảng của giang hồ,
nhưng cũng là một Chí Tôn danh xứng với thực.
Hơi thở kinh khủng lan tràn khắp phạm vi vài trăm dặm.
Động đất dữ dội, mưa to tầm tã ngừng lại.
Người tới xem chiến đấu, thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên Nhân Cảnh, đã có
chỗ lĩnh ngộ đối với thiên địa, nhưng khắc này, bọn họ kinh sợ phát hiện ra, bọn
họ dường như mất đi khống chế đối với thiên địa.
Tựa như thiên địa chung quanh không còn thuộc về mình nữa, lại có một cảm
giác áp bách rất mạnh mẽ ập tới.