Giọng nói vừa dứt, thân người hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.
Mục tiêu chính là Tề Thiên Giáo!
Sau khi Lâm Mang rời đi, thân thể lão giả đang quỳ xuống "ĐÙNG" một tiếng,
nổ tung.
Nhưng vào lúc này, không có nhiều người quan tâm đến lão giả, mà ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời, nhìn về hướng Lâm Mang rời đi.
"Hắn ta thực sự muốn đánh lên Tề Thiên Giáo sao?"
Có người sững sờ lên tiếng, giọng điệu rất nghi ngờ.
Mọi người nhìn nhau, mặt đối mặt.
Ngay sau đó, tất cả mọi người cùng nhau ra khỏi thành, kéo đến Tề Thiên Giáo.
…
Đối với môn phái Tề Thiên Giáo,
Lăng Vân Sơn, ngọn núi này được đặt tên theo môn phái Tề Thiên Giáo, với ý
nghĩa là hoài bão vút cao.
Trên núi có thể thấy nhiều đệ tử của Tề Thiên Giáo đi lại tấp nập.
Tất nhiên Tề Thiên Giáo cũng biết tin tức trong giang hồ, nhưng chẳng ai bận
tâm cả.
Cả cao tầng Tề Thiên Giáo lẫn các đệ tử đều không để tâm tới.
Theo họ, cảnh giới Thông Thiên Cảnh lại dám lớn tiếng như thế rõ ràng là
muốn tìm đường chết.
Nhiều đệ tử qua lại còn bàn tán về chuyện này, có người lớn giọng nói nếu tên
Lâm Mang kia mà tới thì chắc chắn sẽ cho hắn đẹp mặt.
Mặc dù hắn chỉ là một tên Thông Thiên Cảnh, nhưng lời nói này cũng khiến
mọi người chung quanh tán thưởng.
Giữa lúc mọi người bàn tán xôn xao thì đột nhiên có tiếng thét gào xé gió từ
trên bầu trời xa xa vọng lại, ngay sau đó xuất hiện bóng người sải bước trên
không trung.
Mọi người vô thức ngoảnh đầu nhìn theo tiếng động thì thấy trên bầu trời đột
nhiên lóe lên một vết trắng.
Chỉ thấy trên bầu trời, một vệt sáng trắng vạch ngang bầu trời, tựa như một dải
lụa trải dài trên hư không, vang lên tiếng rít vô tận xé gió cuồn cuộn ập đến.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, dải lụa này từ từ rơi xuống, thẳng hướng
xuống khoảng đất trống trên Lăng Vân Sơn.
Ghim xuống đất ba tấc!
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ thứ từ trên bầu trời rơi xuống rốt cuộc là cái gì.
Một thanh đao!
Một thanh đao có hình thù kỳ dị, chưa từng xuất hiện ở Ngũ Phương Vực.
Thanh Tú Xuân Đao!
Thân đao tỏa ra ánh đao lạnh lẽo, lưỡi đao sắc bén vô song, hơi rung rung.
Thanh đao này đã được rèn ở Tuyên Châu.
Mặc dù nguyên liệu không thể so với thanh đao trước kia, nhưng cũng rất đắt
đỏ, là nguyên liệu rèn Binh Khí Thần Khí.
Vẫn là thanh đao này, dùng thuận tay hơn!
Rất nhiều đệ tử của Tề Thiên Giáo đầy vẻ bối rối, kinh ngạc, có người muốn thử
đi tới gần, nhưng ngay lập tức bị đao ý xé nát, máu thịt bay tung tóe.
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.
Đúng lúc mọi người đang kinh hãi thì bóng người trên bầu trời cũng đã đến gần
Lăng Vân Sơn, ngạo nghễ đứng đó.
Ngay khi Lâm Mang xuất hiện thì các vị cao tầng của Tề Thiên Giáo cũng lần
lượt xuất hiện.
Với động tĩnh lớn như vậy thì không thể không phát hiện được.
Nhậm Chi Thông dẫn theo đám trưởng lão bước ra, chăm chú nhìn Lâm Mang,
trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
Lâm Mang lạnh nhạt đáp: "Người mà các ngươi muốn tìm."
"Lâm Mang!?"
Nhậm Chi Thông ngạc nhiên nói: "Ngươi dám đến thật sao?"
Hắn ta tưởng rằng chỉ là tên liều lĩnh trên giang hồ chứ không ngờ người này lại
thật sự đến đây.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy kẻ khiến Tề Thiên Giáo mất mặt.
Trẻ quá!
Đây là cảm nhận đầu tiên của hắn ta, hắn ta cũng cảm nhận được một luồng bá
đạo từ đối phương.
Cái bá đạo đó, sự kiêu ngạo ngang tàng, vô cùng rõ ràng.
Nhậm Chi Thông liếc xuống thanh Tú Xuân Đao cắm trên mặt đất, nhíu mày
nhìn chằm chằm Lâm Mang, cười lạnh nói: "Bất kể ngươi dựa vào cái gì thì
việc xông vào Lăng Vân Sơn của ta là quyết định sai lầm nhất."
"Đã tự chui đầu vào chỗ chết thì đừng trách bản tọa."
Nhậm Chi Thông lạnh lùng quát: "Giết hắn!"
Vừa dứt lời, ba vị trưởng lão phía sau liếc nhìn nhau rồi cùng bước ra, toàn thân
bùng nổ khí thế.
Ba vị trưởng lão Thông Thiên Tứ Cảnh cùng ra tay, uy thế vô song.
Họ đều biết chiến tích của Lâm Mang, hai vị trưởng lão của Tề Thiên Giáo đã
bị người này đánh bại, họ cũng không dám liều lĩnh đấu tay đôi.
"Ầm ầm!"
Thanh Tú Xuân Đao ghim trên mặt đất rơi vào tay Lâm Mang.
Khóe miệng Lâm Mang nở một nụ cười lạnh lùng, liếc nhìn mọi người.
Chẳng lẽ Chí Tôn của Tề Thiên Giáo còn chưa xuất hiện sao?
Thật đúng là cuồng vọng mà!
Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, đưa tay ấn lên vị trí trái tim.
Thiên Tâm Kiếp!
Tim ngừng đập, sau đó đập nhanh.
Phụt! Phụt phụt!
Tần suất đập của tim trong nháy mắt như được tăng lên hàng trăm lần, như
muốn nổ tung.
Ba vị trưởng lão của Tề Thiên Giáo đang xông tới thì dừng lại, ho ra một ngụm
máu.
Ba người trợn tròn mắt, đầy vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?!
Một thủ đoạn tà môn!
Trái tim của bọn họ hoàn toàn không thể kiểm soát được, đập điên cuồng, suýt
chút nữa làm chân nguyên trong cơ thể đảo ngược dòng chảy.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ rất chắc chắn, đây
tuyệt đối là do tên tiểu tử trước mặt gây ra.