Lập tức, Tô Liệt cảm thấy áp lực trên người tan biến hết, không khỏi thở dài
một hơi, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
Sắc mặt của Tiết Ngọc Lân hơi thay đổi, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Sao có thể?!"
Đồng tử của Tiết Ngọc Lân đột nhiên co lại, kinh ngạc nói: "Ngươi chính là
Lâm Mang?"
Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng đoán ra được danh tính của Lâm Mang.
Ngay sau đó, một luồng sáng vàng rực rỡ lóe lên, khí thế bất ngờ bùng nổ, thậm
chí ngay cả Chân nguyên và sát khí cũng không cảm nhận được.
Chờ đến lúc Tiết Ngọc Lân phản ứng lại, thì thứ mà hắn nhìn thấy chỉ còn lại là
thi thể không đầu đang phun máu tươi.
Tiết Ngọc Lân trợn tròn mắt, đầy vẻ không thể tin nổi.
Nguyên thần còn sót lại trong nháy mắt đã bị nghiền nát, ngay cả pháp tướng
Nguyên thần do Ngọc bài ngưng tụ cũng bị đánh thành bột mịn.
“Rắc! ”
Ngọc bài vỡ vụn!
Uy nghiêm bao trùm cả Thanh Minh Sơn trong nháy mắt tiêu tan, như gió
thoảng qua.
Nhìn thấy pháp tướng Nguyên thần do Ngọc bài ngưng tụ tan biến, trong mắt
Tô Liệt tràn đầy kinh ngạc, chấn động không nói nên lời.
Mấy tên đệ tử đi theo Tiết Ngọc Lân thì trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, toàn
thân run rẩy.
Lâm Mang liếc nhìn mọi người một cái, nhàn nhạt nói rằng: “Các ngươi trở về
thay ta nhắn một câu, nói với người của Tề Thiên Giáo các ngươi.”
“Ta tự sẽ đến Tề Thiên Giáo, nhưng không phải để chuộc tội, mà là để giết
người.”
“Cút đi!”
Mấy người nhìn nhau, như được đại xá, vội vàng không phân biệt đường đâu
mà chạy trốn khỏi cung điện.
Nhìn một đám đệ tử Tề Thiên Giáo rời đi, khóe miệng Tô Liệt lộ ra một nụ cười
cay đắng, nói rằng: “Đa tạ Lâm huynh đệ đã ra tay cứu giúp.”
Lâm Mang ngồi xuống bên cạnh, không để ý mà nói rằng: “Bọn họ vốn là đến
đây vì ta, không cần phải nói lời cám ơn.”
“Đã như vậy, Tề Thiên Giáo muốn tìm chết thì thỏa mãn chúng đi là được.”
Tô Liệt lập tức há hốc mồm, hoàn toàn bị những lời này của Lâm Mang làm
kinh ngạc.
Nghe ý này thì là thật sự muốn giết lên Tề Thiên Giáo?
Điên rồi sao?
Tô Liệt đột nhiên nói rằng: “Lâm huynh đệ có mời ai không, có cách đối phó
với Chí Tôn kia không?”
Thật ra hắn muốn nói, Lâm Mang có phải đã mời tiền bối trong sư môn ra
không.
Lâm Mang tuổi còn trẻ mà đã có thực lực kinh khủng như vậy, hắn tuyệt đối
không tin rằng Lâm Mang không có sư môn.
Có thể đào tạo ra đồ đệ như Lâm Mang, thì sư phụ của hắn cũng phải là Chí
Tôn chứ?
Nếu có một vị Chí Tôn ra mặt, thì quả thật có thể ngăn cản được Tề Thiên Giáo.
“Không có.” Lâm Mang lắc đầu nói rằng: “Đối phó với một Tề Thiên Giáo, một
mình ta là đủ rồi.”
Tô Liệt nhất thời im lặng.
Một mình hắn sao?
Làm sao có thể?!
Đó chính là Tề Thiên Giáo, là đại giáo ở Tây vực.
Lâm Mang có tự tin đến mấy thì cũng không phải là đối thủ của một vị Chí Tôn.
Lâm Mang liếc nhìn Tô Liệt, bình tĩnh nói rằng: “Ngày mai ta sẽ rời đi, nếu
ngươi lo lắng cho Thanh Minh Kiếm Các, thì có thể tạm thời dẫn đệ tử đi lánh
nạn đổi tên họ.”
Nói xong, Lâm Mang đứng dậy rời đi, không cho Tô Liệt cơ hội lên tiếng nữa.
Đã là kẻ địch, với phong cách hành sự của hắn, ra tay chưa bao giờ để đến sáng
hôm sau, có thể giải quyết sớm thì giải quyết sớm.
…
Thông tin rằng người của Tề Thiên Giáo chết ở Thanh Minh Sơn đã nhanh
chóng truyền đi khắp nơi như cuồng phong quét lá, gây nên sóng gió dữ dội.
Không ai có thể ngờ được, một tông môn ngay cả Chí Tôn cũng không có, thế
mà lại có thái độ cứng rắn đến mức này.
Đặc biệt là theo lời đệ tử Tề Thiên Giáo chạy thoát, thì vị Thiên Bảng thứ 88
này còn muốn đích thân giết lên Tề Thiên Giáo.
Bất kể chuyện này có thật hay không, thì riêng những lời nói này cũng đủ khiến
thế gian chấn động.
Giang hồ vốn đã chìm lắng từ lâu, lại một lần nữa vì chuyện này mà dậy sóng.
…
Bên dưới chân núi Thanh Minh Sơn,
Tô Liệt dẫn theo đám đệ tử Kiếm Các đứng ở chân núi.
Xa xa, Lâm Mang cưỡi một con ngựa chiến trắng tinh, mặc một chiếc áo
choàng đen từ từ đi tới, khí chất phi phàm.
Nếu không biết rõ thân phận của Lâm Mang, thoạt nhìn hẳn sẽ cho rằng đây là
một công tử tuấn tú xuất thân từ gia tộc danh tiếng.
Thấy Lâm Mang cưỡi ngựa đi đến, Tô Liệt bước ra, chắp tay nói: "Tô Liệt dẫn
tất cả đệ tử Thanh Minh Kiếm Các đến đây để tiễn Lâm khách khanh một đoạn
đường".
Lâm Mang nhướng mày, nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút kinh ngạc, lắc đầu
cười nói: "Tô các chủ, trông vậy mà còn làm phiền ngươi đích thân đến đây tiễn
ta".
Tô Liệt sắc mặt phức tạp, chắp tay nói: "Thanh Minh Kiếm Các của ta có thể
vượt qua nghịch cảnh là nhờ có công lao của Lâm huynh đệ, hôm nay Lâm
huynh đệ muốn rời đi, Tô mỗ thế nào cũng phải đích thân tiễn đưa".
"Tô mỗ tuy tính tình ôn hòa nhưng không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, nếu
không có Lâm huynh đệ, Thanh Minh Kiếm Các của ta đã không còn từ lâu".
Từ lúc Lâm Mang bước lên Thiên Bảng, trong lòng hắn ta đã hiểu rằng, sẽ có
ngày Lâm Mang rời đi.