Ngu Vạn Lý liếc nhìn Lâm Mang và Linh Vân Tử, sau đó không chút do dự dẫn
người của Tam Thập Lục Đao Trại rời đi.
Hắn sở dĩ đến đây là vì La Phù Đồ.
Đối với Đại Mộ này, suy nghĩ của hắn chính là "Được thì may mắn, mất thì là
do số phận", không có quá nhiều yêu cầu.
Thêm nữa, đối với vị "Thiên Bảng 88" này, trong lòng hắn cũng không chắc
chắn.
Đã vậy, ở lại đây còn có ý nghĩa gì?
Ngu Vạn Lý là một người rất biết nhìn xa trông rộng, suy nghĩ của hắn cũng
cực kỳ đơn giản.
Thấy người của Tam Thập Lục Đao Trại rời đi, trong đám người cũng có người
nối tiếp nhau rời đi.
Nhưng vẫn còn một số người đứng yên tại chỗ, sắc mặt phức tạp.
Trong số những người này có Thẩm Vinh Thiên.
Nhờ vào sự chuẩn bị mà Thẩm Húc Dương để lại cho mình năm xưa, hắn lặng
lẽ lẫn vào đám người, hắn cũng thành công đến được nơi này.
Nhưng hắn không cam tâm!
Hắn đã cực khổ mưu tính tất cả mọi chuyện này, chẳng lẽ cuối cùng Đại Mộ này
lại dễ dàng thuộc về người của Thanh Minh Kiếm Các sao?
Thẩm Vinh Thiên cắn răng, nhìn những người xung quanh, truyền âm giọng
thấp: "Mọi người, các ngươi thật sự cam tâm từ bỏ ngôi mộ Chí Tôn này sao?"
"Đây chính là mộ của một cường giả Chí Tôn đó!"
"Báu vật mà một vị Chí Tôn để lại đủ để chúng ta thụ hưởng cả đời, tuy rằng
hắn rất mạnh, nhưng vừa rồi đã đại chiến, lại một đường đánh tới nơi này, ta
không tin hắn không bị tổn thất gì."
"Hơn nữa hắn lại gấp gáp thúc giục chúng ta rời đi như vậy, lại là đang ôm ý
nghĩ gì?"
Thẩm Vinh Thiên đang mê hoặc đám người, mà có không ít người cũng bị một
phen thuyết phục của hắn.
Cho dù không thể ngăn cản Lâm Mang, hắn cũng muốn gây cho tên này một
chút rắc rối.
Một số người lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong tay, trong mắt lóe lên tia sát khí.
Lâm Mang nhướng mày, cười lạnh.
"Không biết sống chết!"
Nói xong, Lâm Mang vung tay, một thanh trường đao rơi vào tay hắn.
Lâm Mang ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, người theo đao động, trong nháy
mắt biến mất tại chỗ.
Thân ảnh như gió như điện, nhanh như chớp.
Ánh đao chớp qua, từng cái đầu người đồng loạt bay lên trời, máu tươi bắn tung
tóe.
Cảnh tượng bất ngờ này trực tiếp dọa cho mọi người ngây ngốc.
Không ai ngờ rằng Lâm Mang lại đột nhiên ra tay, lại còn ra tay tàn nhẫn như
vậy.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa tức giận trong lòng.
"Mọi người cùng xông lên, ta không tin hắn có thể địch lại được nhiều người
chúng ta như vậy!"
"Giết!"
Có người gào lên lao đến, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị ánh đao chém thành
vô số mảnh vụn, máu thịt tung bay.
Có cường giả cảnh giới Thông Thiên muốn thử chống cự, nhưng ngay cả một
đao cũng không chặn được đã bị tách rời thân thể, ngã xuống vũng máu.
Trong nháy mắt, khắp sảnh vang lên tiếng kêu thảm.
Một mình Lâm Mang như chốn không người, thẳng tay tàn sát mọi người, đao
lên đầu rơi, từng cái đầu người rơi xuống đất.
Linh Vân Tử nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.
Thành thật mà nói, hắn ta cũng từng tham gia nhiều lần đoạt bảo, nhưng vẫn
chưa từng có ai liều mạng như Lâm Mang.
Từng thi thể ngã xuống trong vũng máu, cuối cùng, nỗi sợ hãi bắt đầu chiến
thắng ham muốn trong lòng mọi người, những người còn lại hốt hoảng chạy
trốn ra khỏi đường hầm.
Thẩm Vinh Thiên mặt mày kinh hãi, sâu trong đáy mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, hắn
lẫn vào đám người, tìm cách thoát khỏi nơi này.
Lâm Mang liếc mắt nhìn thấy, tiện tay ném ra thanh đao trong tay.
Ánh đao trong nháy mắt đã tới!
“Phốc!”
Tiếng xé rách da thịt vang lên, trường đao đâm xuyên tim.
Thẩm Vinh Thiên cúi đầu nhìn thanh đao đâm xuyên tim, sững người, sau đó
ngã mạnh xuống đất, trợn trừng mắt.
Lâm Mang thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng.
Thật sự tưởng rằng hắn không biết gì sao?
Nơi này mặc dù hạn chế sức mạnh nguyên thần của hắn, nhưng cũng chỉ là hạn
chế, chứ không phải là che giấu hoàn toàn, hắn thật sự không cảm nhận được
truyền âm sao?
Đã không muốn rời đi thì ở lại đây làm bạn với người chết đi.
Đối với những người chạy ra khỏi địa cung, Lâm Mang cũng lười đuổi theo.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Lâm Mang quay người, nhìn Linh Vân Tử, mắt phẳng lặng nói rằng: "Thứ quý
giá nhất trong ngôi mộ khổng lồ này là gì, ngươi chắc hẳn là biết rất rõ ràng
đúng không?"
Linh Vân Tử cười gượng, trong lòng thầm thì, thực sự đã coi thường tên này
rồi.
Liếc nhìn đống xác đầy đất, trong lòng bất lực, biết rằng nếu mình không đưa ra
thứ gì đó thì e rằng hôm nay sẽ rất khó mà rời đi được.
Linh Vân Tử khẽ thở dài, quay người đến trước bục cao, sau đó truyền chân
nguyên vào đó, tay kết thành ấn quyết.
Rất nhanh, trên bia đá của bục cao hiện lên những dòng chữ chằng chịt.
Đồng thời, bốn bức tường xung quanh địa cung rơi xuống những tảng đá khổng
lồ, bên trên ghi chép vô số võ học.
Những loại võ học này nếu lưu lạc ra bên ngoài thì không gì so sánh được, đều
là những loại võ học thượng thừa.