Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên nét quyết đoán, triệu hồi pháp tướng
nguyên thần, thế như muốn liều chết.
Thực lực của người trên bảng xếp hạng Thiên Bảng rất mạnh, nhưng đó cũng
chỉ là thực lực cá nhân, ai dám nói mình có thể một chọi mười.
Hơn nữa, Tư Mã Huyền chỉ xếp thứ chín mươi tám trên bảng xếp hạng Thiên
Bảng, chứ không phải đứng đầu bảng.
Trong nháy mắt, đao quang chói lọi như phá tan mây đen, chém ra ảo ảnh đao
khí dũng mãnh.
Pháp tướng nguyên thần sau lưng Lâm Mang cũng giơ cao đao máu trong tay,
chém xuống như một con sóng lớn.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều nín thở, cảm thấy hơi lạnh ớn lạnh,
không khỏi hít một hơi.
Nhát chém này như chém nát bầu trời, chém nát thiên địa.
Dưới nhát chém này, mọi thứ đều bị chém nát, hủy diệt.
Lộ Trường Thắng và Thẩm Húc Dương mở to mắt, vô cùng kinh hãi.
Giữa ranh giới sinh tử, Thẩm Húc Dương đốt cháy khí huyết toàn thân, gầm lên
giận dữ và chém ra một kiếm.
Lộ Trường Thắng thậm chí không tiếc đốt cháy nguyên thần, lao ra như một con
rồng, cuồn cuộn sóng gió.
Sự bế tắc trôi qua chỉ trong tích tắc!
Đao khí kinh khủng đã giáng xuống như một thế lực vô địch, cuồn cuộn dữ dội.
Ttrường thương vỡ!
Kiếm gãy!
Sức mạnh trong nhát chém này của Lâm Mang vượt xa sức tưởng tượng của hai
người.
Công kích của hai người trông vô cùng yếu ớt và bất lực.
Vẻ mặt Lộ Trường Thắng đờ đẫn, nắm lấy cây trường thương trong tay vỡ vụn
ngay tức khắc.
Cùng với nó vỡ vụn chính là thân xác của hắn.
Thẩm Húc Dương cùng với pháp tướng nguyên thần bị chém thành hai nửa,
thậm chí không kịp hét lên.
Thi thể vỡ vụn ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Những người trước đó mang vẻ mặt hăm hở chiến đấu đều kinh ngạc trước nhát
chém này.
Một nỗi sợ hãi không thể kiềm chế từ tận đáy lòng.
Cho đến lúc này, họ mới nhận ra suy nghĩ trước đây của mình nực cười đến thế
nào.
Một lúc lâu sau, mọi người mới phản ứng lại, quay người bỏ chạy, vẻ mặt sợ
hãi.
Toàn bộ ngọn Thanh Minh Sơn đều loạn thành một đoàn.
Bóng người Lâm Mang lóe lên, đuổi theo mọi người.
Những cái đầu tròn mắt tức giận bay lên trời, máu tươi phun trào.
Thi thể không đầu rơi xuống như mưa.
Lúc này, Tô Liệt cũng dẫn theo các đệ tử Kiếm Các bắt đầu truy giết Huyền
Nguyên Kiếm Phái và các thế lực khác.
Mặc dù hắn biết rõ hành động này sẽ đắc tội với toàn bộ thế lực Tuyên Châu,
nhưng giờ đây hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Bất kể Huyền Nguyên Kiếm Phái có mang lại lợi ích gì cho Tư Mã Thế Gia, từ
khoảnh khắc Tư Mã Huyền chết, họ đã hoàn toàn đắc tội với Tư Mã Thế Gia.
Đầy một canh giờ, cuộc tàn sát trên Thanh Minh Sơn mới dừng lại.
Không khí thoang thoảng mùi máu tanh nồng nặc.
Tô Liệt tay cầm kiếm, sải bước đi tới, nhìn Lâm Mang đang ngồi trên ghế nhâm
nhi tách trà, trong lòng cay đắng.
“Lâm huynh đệ, mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi”.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có cần rời đi không?”
Tô Liệt nhìn xung quanh, thở dài nói: “Thật hơi không nỡ”.
Đắc tội với nhiều thế lực như vậy, e rằng ở Tuyên Châu sẽ không còn nơi dung
thân cho họ.
Lâm Mang nhìn hắn ta một cách kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: “Rời đi sao?”.
“Rời đi để làm gì?”
Lâm Mang từ từ đặt chén trà xuống, bình thản nói: "Tiếp theo đương nhiên là
nhân lúc này kéo quân tiến thẳng đến diệt sạch bọn họ".
"Cái gì?" Tô Liệt vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ mình nghe lầm, kinh ngạc nói:
"Diệt... diệt môn ư?".
Tô Liệt nhất thời sửng sốt.
Hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không ngờ rằng, Lâm Mang lại
nói ra lời này.
Diệt môn!
Nói thật thì, chuyện diệt môn như thế này tại Tuyên Châu đã ít khi xảy ra.
Thậm chí ở Đông vực cũng khá hiếm, chỉ có người ma đạo mới làm chuyện như
vậy.
Các thế lực tranh giành, chỉ để cướp đoạt địa bàn, đồ đệ và truyền thừa.
Nếu Thanh Minh Kiếm Các đại bại hôm nay, ngoại trừ những người cấp cao
như bọn họ, Huyền Nguyên Kiếm Phái sẽ thường giữ lại những đệ tử cấp thấp,
sau đó chiêu nạp bọn họ.
Lâm Mang ngoảnh lại nhìn hắn ta một cái, nhàn nhạt nói: "Sao vậy?".
Tô Liệt hít sâu một hơi.
Nào chỉ là có vấn đề, mà là vấn đề lớn.
Tô Liệt nhỏ nhẹ nói: "Nếu vậy thì chẳng phải Thanh Minh Kiếm Các chúng ta
sẽ bị các đồng đạo trong giang hồ gắn cho cái danh ma đạo hay sao?".
"Như vậy thì e rằng rất khó mà lập chân ở Tuyên Châu nữa".
"Ngươi nhầm rồi".
Lâm Mang khinh thường nói: "Ma đạo, chính đạo cái gì, cần gì người khác định
nghĩa".
"Chẳng lẻ ngươi không muốn Thanh Minh Kiếm Các trở thành thế lực đứng đầu
Tuyên Châu, thôn tính những môn phái còn lại, hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ
Tuyên Châu hay sao?".
"Muốn chứ!".
Tô Liệt không chút do dự nói.
Giao Thanh Minh Kiếm Các vào tay hắn ta, đương nhiên hắn ta cũng muốn phát
dương quang đại nó.
Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Vậy thì đi triệu tập các đệ tử đi".
Tô Liệt gật đầu.
Ủa?
Không đúng.