Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Chương 1013: Cùng nhau ra tay




Hắn ta đã định lên tiếng nhiều lần, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại đột ngột
dừng lại.
Hắn ta hiểu rõ hơn ai hết, những người này không dám nhắm vào Lâm Mang,
chỉ có thể gây áp lực lên hắn ta.
Cả bọn kia miệng lưỡi rất hay, nhưng khi Tư Mã Huyền lên tiếng thì chẳng ai
dám cãi lại, đúng là chỉ bắt nạt kẻ yếu.
Nhưng thật ra trong lòng thì hắn cũng không muốn mọi chuyện ầm ĩ quá, Tô
Liệt chuyển ánh mắt nhìn sang Lâm Mang.
Không hiểu sao, lúc này trong lòng lão đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi Lâm
Mang.
Đáng lẽ ra, hắn mới là người đứng đầu Thanh Minh Kiếm Các, còn Lâm Mang
chỉ là khách khanh, nhưng liệu vị khách khanh này có thực sự nghe lời mình
không?
Hắn cũng nhìn ra được, biểu cảm của người này thì có vẻ ôn hòa, nhưng sâu bên
trong thì lại bá đạo vô cùng.
Im lặng một lát, Tô Liệt vung kiếm quát lớn: "Thanh Minh Kiếm Các nghe
lệnh, phong tỏa đường ra khỏi núi."
"Ngoại trừ đệ tử Kiếm các, bất kỳ ai cũng không được xuống núi!"
Vừa dứt lời, mọi người hoàn toàn hoảng loạn.
Bản thân họ vốn muốn gây sức ép với Tô Liệt, cho dù Tô Liệt không thể ngăn
cản Lâm Mang cũng sẽ khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Dù sao vị này chỉ là khách khanh của Thanh Minh Kiếm Các, cũng không phải
hoàn toàn là người của Thanh Minh Kiếm Các.
Quyết định của Tô Liệt lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thẩm Húc Dương trong lòng cũng không còn hy vọng gì nữa, liền quát lớn:
"Mọi người, cùng ta đi trước mở đường."
Không cần Thẩm Húc Dương kêu gọi, mọi người đều đã có ý tưởng này.
Trong nháy mắt, vô số người cảnh giới Thông Thiên bay vọt lên, lơ lửng giữa
không trung.
Thẩm Húc Dương của Huyền Nguyên Kiếm Phái, các trưởng lão, khách khanh,
cộng lại có sáu người cảnh giới Thông Thiên.
Lộ Trường Thắng của Trường Phong Tiêu Cục cùng với nhiều người cảnh giới
Thông Thiên khác của Tuyên Châu, cộng lại được năm người.
Nhưng trong số những người này, có rất nhiều người chỉ mới ở cảnh giới Thông
Thiên Nhất Nhị Cảnh.
Chỉ có Lộ Trường Thắng và Thẩm Húc Dương là đạt đến cảnh giới Thông
Thiên Tam Cảnh trở lên.
Lâm Mang hơi nâng mí mắt, cảm thấy khá thú vị.
Những người ở Ngũ Phương Vực này muốn bước vào cảnh giới Thông Thiên
thì đúng là đơn giản hơn ở hạ giới rất nhiều.
Thêm vào đó do ít giao chiến, khiến số lượng người cảnh giới Thông Thiên trở
nên vô cùng lớn, nhưng chính vì ít giao chiến nên những người này ở cùng cảnh
giới thì có vẻ yếu hơn nhiều.
Lộ Trường Thắng thở dài, trầm giọng nói: "Các hạ, Trường Phong Tiêu Cục và
Thanh Minh Kiếm Các không thù không oán."
"Lần này cũng chỉ đến để xem thôi, Tư Mã Huyền chết chắc chắn sẽ chọc giận
Tư Mã gia tộc."
"Hay là chúng ta cùng nhún nhường, chúng ta có thể khuyên Tư Mã Thế Gia,
xoa dịu mâu thuẫn của đôi bên, như vậy thì tốt cho tất cả mọi người."
"Không biết ý của các hạ như thế nào?"
Trong lời nói của Lộ Trường Thắng ẩn chứa chút van xin.
Mất mặt một chút vẫn tốt hơn là mất mạng.
"Không thù không oán?"
Lâm Mang khinh thường cười một tiếng, cười nhạt nói: "Ta ghét nhất mấy kẻ
giả tạo như các người."
"Ngay từ lúc ngươi đặt chân lên Thanh Minh Sơn hôm nay, mối oán này đã hình
thành rồi."
Lâm Mang lắc đầu nói: "Thôi, bây giờ nói mấy điều này cũng chẳng có ý nghĩa
gì."
"Thanh Minh Kiếm Các thế nào thì ta cũng không thèm quan tâm."
"Nhưng mà lời ta đã nói ra thì không thể nuốt lời."
Dứt lời, Lâm Mang bước một bước, khí thế trên người dâng cao, thẳng lên tận
trời xanh, khuấy động nguyên khí thiên địa xung quanh.
Bầu trời vốn đang quang đãng, trong nháy mắt đã mây đen phủ kín, tựa như tận
thế sắp đến.
Trong đôi mắt của Lâm Mang dường như có luồng đao khí sắc bén lóe lên, sát
khí lạnh lẽo thấu xương.
Một nhát chém ra, xé rách bầu trời!
Trảm Thần!
Nhát chém này như chém nát cả bầu trời, xuyên qua mây đen.
Lộ Trường Thắng sắc mặt kinh hãi.
Ánh mắt hắn cũng lóe lên một tia giận dữ, quát lớn: "Ngươi quá kiêu ngạo."
"Giết hắn!"
"Hắn có mạnh đến mấy thì mới vừa giết Tư Mã Huyền, sức mạnh còn lại được
bao nhiêu."
"Có nhiều người như vậy chúng ta, không tin lại giết không được hắn."
Hắn rất rõ ràng, chỉ riêng bất kỳ người nào có mặt ở đây đều khó có thể đánh
bại người này, nếu không liên thủ thì sẽ chết thảm hơn.
Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có thêm hai đoạn gậy đứt, sau đó ghép
lại thành một cây thương dài.
"Rắc!"
Cơ quan chuyển động, kín kẽ không có một khe hở.
Lộ Trường Thắng tay cầm cây trường thương, nhanh chóng đâm tới.
Nguyên khí canh kim chảy vào mũi trường thương, một đâm như có thể làm
hỏng mọi thứ.
Thấy Lộ Trường Thắng ra tay, Thẩm Húc Dương dùng kiếm chém cùng lúc mà
không chút do dự.
Trong lòng hắn đã có sẵn ý định giết người rồi.
Nếu không vì cái chết của Tư Mã Huyền khiến hắn luôn lo sợ thì hắn đã không
nhẫn nhịn lâu đến thế.
Lúc này thấy Lộ Trường Thắng ra tay, cũng không khỏi vừa lòng, chỉ sợ Lộ
Trường Thắng không chịu ra tay, nếu vậy, hắn chắc chắn sẽ chết.