Nói thì dễ, nhưng làm thì khó.
Tô Liệt thở dài: "Lâm huynh đệ, Huyền Nguyên Kiếm Phái này..."
"Ý huynh đệ là thực lực không nhỏ phải không?"
Không đợi Tô Liệt nói hết, Lâm Mang đã ngắt lời hắn ta, thản nhiên nói: "Tô
các chủ, nếu đã không muốn tông môn bị ngắt mạch truyền thừa thì còn đắn đo
gì nữa."
"Huyền Nguyên Kiếm Phái chính là thấy ngươi không dám liều mạng mới càng
được nước lấn tới."
"Lúc này ngươi còn có lựa chọn nào khác sao?"
Tô Liệt im lặng.
Thực ra không chỉ có một mình Huyền Nguyên Kiếm Phái, sau sự việc này còn
có sự tham gia của nhiều thế lực khác tại Tuyên Châu.
Điều này mới thật sự là phiền phức.
Nếu chỉ có một mình Huyền Nguyên Kiếm Phái thì hắn ta cũng không đến nỗi
lo lắng như vậy.
"Còn quy tắc của bọn họ..."
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Ta
vốn dĩ chẳng có thói quen tuân thủ quy tắc."
"Có tuân thủ thì cũng là tuân thủ quy tắc của ta!"
"Trước đây không đánh lại được, nhưng bây giờ đã là khách khanh của Thanh
Minh Kiếm Các thì phải nên ra sức."
Tô Liệt sững người tại chỗ, bỗng nghiến răng nghiến lợi, mắt lóe lên sự quyết
tâm, giọng trầm trọng nói: "Lâm huynh đệ, ngươi nói đúng."
"Trước đây là tại ta quá nhu nhược, Huyền Nguyên Kiếm Phái liên tục ức hiếp
Kiếm các, nhẫn nhịn mãi cũng không nhẫn nhịn được nữa."
"Không được thì đành liều mạng!"
Tô Liệt nhìn Lâm Mang, ngữ khí vô tình có thêm mấy phần kính trọng: "Không
biết Lâm huynh đệ có kế hay gì để dạy cho Huyền Nguyên Kiếm một bài học
không?"
Hắn ta cũng nghĩ thông suốt.
Tình hình đã như thế rồi, chi bằng thử đấu xem thế nào.
Hắn ta rất rõ, nếu bọn họ thực sự bại trận thì Huyền Nguyên Kiếm sẽ không dễ
dàng cho họ rời khỏi Tuyên Châu.
Lâm Mang đứng dậy, lắc đầu, cười nhạt: "Không cần phiền phức đến như vậy."
"Dù sao thì cũng chỉ giết vài người, đao rơi đầu lìa, cần gì mưu kế, nắm đấm
mới là chân lý."
Bốn người đều kinh ngạc.
Tô Liệt cảm thấy mình càng ngày càng xem không thấu người này.
Lâm Mang khẽ mỉm cười, nhìn về phía Tô Liệt, bình tĩnh nói: "Tô các chủ, trận
đấu này cứ theo kế hoạch mà diễn ra."
"Bọn họ muốn thi đấu mà?"
"Vậy thì cứ để bọn họ được như ý nguyện ở giây phút trước khi chết."
"Chúng ta sẽ chặt đứt cánh tay của bọn chúng!"
Tô Liệt hít một hơi thật sâu, chắp tay nói: "Tiếp theo xin phiền Lâm huynh đệ
nhiều."
Có lẽ đến bản thân Tô Liệt cũng không phát hiện, vào lúc này, hắn ta đã vô thức
lấy Lâm Mang làm chủ rồi.
...
Việc thi đấu giữa Huyền Nguyên Kiếm Phái và Thanh Minh Kiếm Các nhanh
chóng được truyền bá khắp nơi, gây nên tiếng vang lớn tại Tuyên Châu.
Mọi người trong giang hồ bàn tán xôn xao, cũng có nhiều người đang đổ về
Thanh Minh Kiếm Các.
Ba ngày sau, trận đấu giữa hai phái được tổ chức đúng như kế hoạch.
Một đám người từ Huyền Nguyên Kiếm Phái đến dưới chân núi Thanh Minh
một cách rầm rộ.
Những người đi theo sau rất đông, có rất nhiều người giang hồ ở Tuyên Châu và
cả người của nhiều thế lực khác nữa.
Nhìn về phía núi Thanh Minh trước mặt, khóe miệng Thẩm Húc Dương nở một
nụ cười lạnh lùng.
Sau ngày hôm nay, Thanh Minh Kiếm Các sẽ chính thức bị xóa sổ khỏi Tuyên
Châu.
Và nơi này cũng sẽ trở thành địa bàn của Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Ân oán giữa Huyền Nguyên Kiếm Phái và Thanh Minh Kiếm Các đã có từ lâu.
Thực ra người ngoài không biết, ân oán này ban đầu bắt nguồn từ một kẻ phản
đồ của Thanh Minh Kiếm Các.
Có một thiên tài trong giang hồ từng bị Thanh Minh Kiếm Các từ chối ra khỏi
cửa, sau đó gia nhập Huyền Nguyên Kiếm Phái, nổi tiếng khắp nơi.
Từ đó, Thanh Minh Kiếm Các và Huyền Nguyên Kiếm Phái kết thù oán với
nhau.
Mối thù này ngày càng căng thẳng, cho đến tận bây giờ.
Tất nhiên, nói cho cùng thì vẫn là tranh giành địa bàn, một địa giới thì không
thể có hai tông môn kiếm đạo.
Tại chân núі Thanh Minh, Tô Liệt dẫn theo một nhóm đệ tử xuống núi, chắp tay
cười nói: "Thẩm kiếm chủ, thất lễ đón chào từ xa, mong ngươi rộng lượng thứ
lỗi."
Thẩm Húc Dương sắc mặt bình tĩnh, không nói gì.
Một vị trưởng lão phía sau hắn ta nhếch mép cười khẩy: "Thì ra đây chính là
cách đối đãi khách khứa của Thanh Minh Kiếm Các sao?"
"Tô các chủ đến chậm như vậy, lẽ nào là khinh thường chúng ta?"
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Liệt bỗng chốc cứng lại, sắc mặt trở nên u ám.
Một đám đệ tử phía sau Tô Liệt lộ vẻ bất bình, tức giận trừng mắt nhìn nhóm
người Huyền Nguyên Kiếm Phái.
Lúc này Thẩm Húc Dương mới cười nói: "Câm miệng."
"Sao có thể nói chuyện với Tô Các chủ như vậy, mau xin lỗi Tô Các chủ đi."
Vị trưởng lão Huyền Nguyên Kiếm Phái bên cạnh hừ lạnh một tiếng, không có
ý định xin lỗi.
Thẩm Húc Dương nhìn về phía Tô Liệt, cười nói: "Tô Các chủ lượng thứ, kẻ
dưới vô lễ, không hiểu quy củ."
Thẩm Húc Dương trông có vẻ trách móc, nhưng hoàn toàn không có ý định nể
mặt Tô Liệt, chi bằng nói là đang làm nhục hắn ta.
Tô Liệt sắc mặt không mấy vui vẻ, lạnh lùng nói: "Không sao, Thẩm kiếm chủ,
mời lên núi."