Quả nhiên là người đàn ông nghiện sạch sẽ, chi tiết nhỏ đều có thể xử lý không sai sót.
Nhưng...!Thật sự kỳ lạ quá.
“Anh bệnh mới đúng.” Giang Ninh Phiến khó hiểu rút tay về: “Hạng Chí Viễn, anh biết bây giờ anh rất giống đầy tớ không?”
Động tác Hạng Chí Viễn cứng lại, ngước mắt nhìn đôi mắt chứa chút giễu cợt của cô, hỏi lại: “Là sao?”
“Ừm.”
“Anh như vậy rất buồn cười, anh biết không.”
“Ừm.”
“Trông anh như vậy vô cùng rẻ tiền.” Cô trả lại anh những lời anh đã từng nhục mạ cô.
“Ừm.”
Hạng Chí Viễn bình thản trả lời một tiếng, mạnh mẽ nắm lấy tay cô tiếp tục cắt móng tay cho cô, động tác tự nhiên như thể đã cắt cho cô trăm nghìn lần rồi...!
“Anh không tức giận à?” Giang Ninh Phiến vô cùng bất ngờ, anh có thể để cô nhục mạ anh vậy sao?
“Vì sao phải tức giận?” Hạng Chí Viễn cũng chẳng thèm nhìn, chăm chú cắt móng tay: “Em nói gì tôi cũng thích nghe.”
Giang Ninh Phiến hoàn toàn cạn lời.
Người đàn ông ích kỷ, tự đại, tự kiêu như vậy nói anh không tức giận.
Chẳng lẽ cô đang sống trong tưởng tượng của mình?
Bây giờ cô vẫn còn quá yếu.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên không nói nên lời.
Cô nhìn chăm chú anh tìm tòi, anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn tay cô, chăm chú, nghiêm túc, gương mặt yêu nghiệt bao phủ trong ánh mặt trời, đã có chút ảo giác dịu dàng..