"Vâng."
"Cô còn không đi?"
Hạng Chí Viễn hung hăng liếc cô ta.
"Vâng, tôi lập tức đi."
Giọng điệu của y tá đều không tự chủ cung kính, lúc này mới vội vàng rời đi.
Hơi thở trên người người đàn ông này quá mạnh mẽ, quá bá đạo, cũng quá dọa người.
Sẽ không chết.
Cô sẽ không chết.
Y tá cầm túi máu trở về, Hạng Chí Viễn ba chân bốn cẳng đi vào theo.
"Anh ơi, nơi này không thể vào."
"Cút.
Đi cứu người!" Hạng Chí Viễn ác độc trùng y tá cản đường.
Trong mắt anh có quá nhiều sự tàn bạo, hơi thở mạnh đến nỗi muốn nuốt chửng tất cả.
Hạng Chí Viễn đứng cách bàn phẫu thuật hơi xa, nhìn chăm chú.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Giang Ninh Phiến nằm hấp hối, túi truyền dịch và túi máu được đưa cùng lúc vào trong cơ thể cô.
Anh không nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy nhịp tim hơi yếu trên thiết bị.
Số lượng thỉnh thoảng thấp mấy lần, tim của anh như bị một bàn tay vô hình lôi ra ngoài.
Con số...!Lại thấp.
Hạng Chí Viễn gắt gao trừng mắt nhìn con số và đường gấp khúc trên thiết bị, mặt kéo căng, cặp mắt không nhúc nhích....