Chờ Mùa Xuân Đến - Thất Nguyệt Lệ

Chương 14




9

 

Vừa về đến nhà, ta đã thấy Tàng Viễn đang chờ sẵn trong sân.

 

“Tướng quân sao lại…”

 

Chưa kịp nói hết câu, Tàng Viễn đã cắt ngang lời ta:

 

“Nàng vào cung rồi?”

 

“Phải, Thái hoàng thái hậu muốn gặp ta.”

 

Ta thản nhiên nói dối, không cần thiết khiến hắn lo lắng.

 

“Gặp nàng làm gì?”

 

“Cũng không có gì, chỉ trò chuyện đôi chút. Dù sao bà ấy cũng chẳng nhớ được ta.”

 

Ta giả vờ lộ ra vẻ buồn bã.

 

Tàng Viễn im lặng một lát rồi nói:

 

“Lần sau không muốn đi, hãy đến tìm ta.”

 

“Được.”

 

Ta tươi cười đáp lại.

 

Hồng Trần Vô Định

Rõ ràng hắn hơi sững sờ, có lẽ vì ta tỏ ra quá tự nhiên, cũng có thể vì thái độ dịu dàng bất ngờ của ta.

 

Ta vẫn giữ nụ cười:

 

“Tướng quân có muốn dùng bữa tại đây không?”

 

Sắc mặt Tàng Viễn càng thêm ngạc nhiên, vì ta hiếm khi chủ động mời hắn ăn cơm.

 

Ta nhẹ nhàng nói tiếp:

 

“Nếu tướng quân cần ở bên Nhiễm cô nương cũng không sao…”

 

“Không cần, cứ ăn ở đây.”

 

Tàng Viễn lại cắt ngang lời ta.

 

Chắc vì chuyện nuôi chó của Nhiễm Tuyết Linh, hắn vẫn còn áy náy.

 

Sơn Nại không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ thấy ta biết “nắm bắt cơ hội” là vui mừng không thôi, hớn hở chạy xuống bếp chuẩn bị bữa tối.

 

Trong bữa ăn, ta nhiệt tình rót rượu cho Tàng Viễn. Hôm nay tâm trạng hắn có vẻ tốt, ta lén uống vài ngụm, hắn cũng không trách.

 

Khi thấy không khí đã đủ thuận lợi, ta bèn gợi lại chuyện cũ.

 

“Tướng quân, chúng ta vẫn nên hòa ly đi.”

 

Tàng Viễn hơi run tay, chiếc chén trong tay khẽ rung, nhưng không lên tiếng.

 

Ta chân thành giải thích:

 

“Tướng quân nếu lo lắng về danh tiếng của mình, sau này ta có thể tự ra phố, công khai giải thích mọi chuyện đều là ý muốn của ta, không liên quan gì đến tướng quân. Xin tướng quân cứ yên tâm, ta lấy mạng sống của mình đảm bảo, tuyệt đối không để tướng quân chịu chút tiếng xấu nào.”

 

Tàng Viễn không nói lời nào, tay vẫn nắm chặt chén rượu.

 

Vì không muốn liên lụy đến hắn, ta đổi lý do:

 

“Gần đây sức khỏe của ta ngày càng tệ, không biết sẽ ra đi lúc nào. Xin tướng quân cho ta một lá thư hòa ly, để ta sau này có thể đường hoàng xuống dưới gặp Gia Trụ.”

 

Nhắc đến Gia Trụ, ta nghĩ hắn hẳn sẽ không phản đối nữa.

 

Quả nhiên, ta vừa dứt lời, Tàng Viễn đã đột ngột đứng dậy, chậm rãi đặt chén rượu xuống bàn.

 

Nhưng khi ta nghĩ hắn sẽ đồng ý, thì hắn lại nói:

 

“Không được.”

 

Ta sững sờ, chưa kịp phản ứng, Tàng Viễn đã bước ra khỏi sân, ta đuổi theo cũng không kịp.

 

Không biết vì sao hắn lại không đồng ý, nhưng hắn không nói, ta cũng chẳng thể đoán ra.

 

Buồn bã trở về phòng, ta vô tình thấy chiếc chén rượu mà Tàng Viễn vừa dùng có một vết nứt, không hiểu sao hắn lại sơ ý đến mức uống rượu mà không nhận ra.

 

Mấy ngày sau, ta đến tìm hắn vài lần, nhưng không gặp. Có lẽ hắn đang tránh mặt ta.

 

Nếu không thể hòa ly, ta chỉ còn cách tìm con đường khác, vì thời gian của ta không còn nhiều.

 

Ta quyết định viết một bức thư tuyệt mệnh, bày tỏ rõ mọi chuyện. Dù cách này có hạn chế, nhưng vẫn hơn là không làm gì.

 

Trong khi chờ đợi các dược liệu từ hiệu thuốc, ta bắt đầu sắp xếp mọi thứ khác.

 

Ta xin quản gia đưa cho mình khế ước bán thân của Sơn Nại, rồi trả lại cho nàng.

 

Sơn Nại ôm khế ước, vẻ mặt đầy hoang mang.

 

“Dạo này ta chợt nghĩ, tuổi của ngươi và Nhiễm cô nương cũng tương tự nhau, nàng ấy đã mang thai, còn ngươi thì chưa thành thân. Vậy nên ta trả lại khế ước, sau này nếu gặp được ý trung nhân, ngươi có thể tự do ra đi.”

 

Ta kiên nhẫn giải thích.

 

Sơn Nại nghe xong mới vỡ lẽ, vui mừng cất khế ước vào người:

 

“Không được đâu, cho dù sau này tìm được ý trung nhân, ta vẫn phải ở bên cạnh phu nhân. Phu nhân hào phóng như vậy, chắc chắn sẽ chuẩn bị của hồi môn đầy đủ cho ta, còn cả quà thôi nôi cho con của ta nữa.”

 

Ta bật cười, trêu nàng:

 

“Ngươi thật biết tính toán.”

 

Sơn Nại chẳng hề bận tâm, nhảy chân sáo đi thay than.

 

Khi bắt đầu sắp xếp hậu sự của chính mình, ta mới nhận ra rằng những mối ràng buộc của ta trên thế gian này đã ít ỏi đến mức nào. Tựa như dù ta c.h.ế.t ngay lúc này, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

 

Suy đi tính lại, ta quyết định gửi một tấm thiếp xin gặp Thái hoàng thái hậu.

 

 Hạ công công hẳn không thể tin được rằng ta lại chủ động đến thăm bà, nên tự mình ra tận cổng cung đón tiếp.

 

Trong điện, Thái hoàng thái hậu ôm một đĩa hạt dưa, như một đứa trẻ, vừa nhai vừa lắc lư đầu.

 

Ta bước tới, định lấy đĩa hạt dưa trong tay bà, nhưng bà giữ chặt, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn ta. Ta không quan tâm, cứ thế cướp lấy đĩa hạt dưa từ tay bà.

 

 Hạ công công chứng kiến hành động “đại nghịch bất đạo” này, tay run lẩy bẩy, mấy lần định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

 

Thái hoàng thái hậu vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn ta, còn ta chỉ cúi đầu bóc từng hạt dưa.

 

Ta vừa bóc vừa nói:

 

“Thật ra những năm qua, ta vẫn luôn trách người.”

 

 Hạ công công giật mình, vội nhìn xung quanh, thấy chỉ có ba người chúng ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thái hoàng thái hậu không hiểu lời ta, chỉ chăm chú nhìn tay ta đang bóc hạt dưa.

 

Ta tiếp tục nói:

 

“Ta vẫn nhớ như in, khi ta bị côn trùng trong thủy lao cắn xé, người lại yên bình tại lễ Phật trong ngôi chùa sạch sẽ. Mỗi lần nghĩ đến, ta lại cảm thấy bản thân từng quấn quýt gọi người là ‘bà nội’ thật là ngu ngốc.”

 

Thái hoàng thái hậu vẫn không phản ứng, dường như trong mắt bà chỉ có hạt dưa.

 

Ta nói thêm:

 

“Khi ta biết người đã quên hết mọi chuyện, ta cảm thấy buồn cười. Tại sao chỉ có kẻ chịu nạn là nhớ rõ mọi thứ, còn kẻ gây ra và người thờ ơ đứng nhìn lại có thể sống an nhiên? Nhưng giờ ta đã hiểu, quên được cũng tốt. Quên rồi thì tốt hơn, những chuyện đó đối với ai cũng chẳng phải điều hay, ít đi một người nhớ, có lẽ cũng bớt đi một phần đau khổ.”