Tác giả: Thất Nguyệt Lệ
Thể loại: Cổ Đại, SE, Trả Thù, Cung Đấu, Chữa Lành
Team dịch: Hồng Trần Vô Định
Giới thiệu
“Tướng quân xuất chinh trở về rồi, lại còn mang theo một nữ nhân đang mang thai.”
Sơn Nại vừa nói, vừa len lén nhìn thần sắc của ta.
Ta đưa tay khều mấy cục than trong lò, rõ ràng mới đến tháng mười, không biết cớ gì trong phòng lại lạnh đến thế?
Ánh mắt lướt qua, thấy gương mặt đỏ bừng cùng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Sơn Nại, lúc ấy ta mới hiểu ra.
Không phải trong phòng lạnh, mà là ta sợ lạnh.
Ta dứt khoát thu tay lại, giấu vào ống tay áo, lòng bàn tay dần dần ấm lên.
Nhìn vẻ mặt cẩn trọng chờ ý kiến của Sơn Nại, ta khẽ mỉm cười nhạt.
“Nếu đã vậy, thì đuổi cô nương mà ta chuẩn bị cho hắn trước đây đi.”
Sơn Nại hơi khựng lại, cuối cùng cũng không nói gì mà lui ra.
Nàng đã theo ta mười năm, tự nhiên hiểu rõ tâm ý của ta.
Nói ra thì ta và Tàng Viễn đã thành thân mười năm, cuối cùng hắn cũng sắp có cuộc sống của riêng mình rồi.
Ánh sáng ngày càng ngắn lại, vừa qua giờ Thân, trời đã nhá nhem tối.
Ta vội vàng ăn xong bữa tối qua loa, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, tiện thể dặn Sơn Nại đi khóa cửa.
Nàng mãi không động đậy, ánh mắt cứ thỉnh thoảng nhìn ra cửa.
Ta biết nàng đang chờ ai.
“Khóa đi, hôm nay hắn sẽ không tới đâu.”
Câu này dường như là nói với Sơn Nại, cũng như nói với chính ta.
Nói xong, ta thổi tắt nến, chui vào ổ chăn, vậy mà dù đắp một lớp chăn thật dày, ta vẫn run cầm cập.
Có lẽ không phải vì lạnh, mà vì đau – cơn đau từ trong xương tủy, dẫu đã bao năm vẫn không quen được.
Trong cơn mơ màng, xung quanh bỗng trở nên ấm áp, theo đó là một mùi hương quen thuộc.
Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng y phục của chúng ta đều do gia nhân trong phủ giặt, nhưng chỉ trên người hắn lại luôn có hương nắng, ngửi vào khiến người ta thấy ấm áp.
Ta lờ mờ mở mắt, quả nhiên trong chăn có thêm một người.
Hắn như mọi lần, nằm ngay bên cạnh ta, ấm hơn cả lò lửa lớn.
“Ngươi làm sao vào đây được?”
Trong phòng yên lặng hồi lâu, không ai lên tiếng.
Ta nhìn đường nét gương mặt Tàng Viễn trong bóng tối, mấy tháng không gặp, hắn dường như gầy đi một chút.
Chắc là cảm nhận được ánh mắt của ta, Tàng Viễn cuối cùng cũng mở miệng:
“Leo cửa sổ.”
Câu trả lời bất ngờ suýt nữa khiến ta bật cười, nhưng cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực khiến ta nhịn lại, chỉ nhẹ ho vài tiếng, lấy cớ để hỏi tiếp:
“Ngươi không đi bồi nàng ấy sao?”
“Nàng ấy ngủ rồi.”
Tàng Viễn vẫn như cũ, ít lời, hỏi một đáp một, ta không hỏi thì hắn cũng không nói.
Bị hắn làm cho mất cả buồn ngủ, thêm vào đó cơn đau trên người cũng giảm bớt, hiếm khi ta lại có hứng nói nhiều:
“Nàng ấy tên gì?”
Ánh mắt sắc bén của Tàng Viễn như kim nhọn rơi trên mặt ta, dù trong bóng tối, ta vẫn cảm thấy chột dạ, vô thức thu người vào sâu trong giường.
Cuối cùng, Tàng Viễn cũng đáp lời:
“Nhiễm Tuyết Linh.”
Ta lấy can đảm hỏi tiếp:
“Đứa nhỏ được mấy tháng rồi?”
“Bốn tháng.”
Ta đếm nhẩm trên tay, Tàng Viễn xuất chinh ba tháng, nghĩa là đã quen biết nàng trước khi xuất chinh.
Không ngờ ta lại chậm hiểu đến thế, trước đó còn bày mưu tính kế giới thiệu cô nương khác cho hắn, chẳng trách hắn chẳng bao giờ tỏ ra dễ chịu với ta.
Dẫu chưa từng gặp Nhiễm Tuyết Linh, nhưng nghe nói nữ nhân mang thai thường hay thay đổi thất thường, tính khí kỳ quặc.
Nếu nàng biết Tàng Viễn tối nay ngủ ở chỗ ta, e rằng sẽ nổi trận lôi đình.
Đây lại là đứa con đầu tiên của Tàng Viễn, nếu xảy ra điều gì không hay...
Những gì ta nợ hắn đã đủ nhiều, kiếp này trả không hết, không thể để chồng chất thêm nữa.
Nghĩ kỹ rồi, ta lại mở lời:
“Ngươi đừng tới đây nữa.”
Tàng Viễn không đáp, nhắm mắt như đã ngủ, nhưng ta biết hắn còn thức.
“Thân thể ta đã khá hơn nhiều, bao năm qua ngươi đối với ta cũng đủ tốt rồi.” Ta suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Nếu Gia Trụ nơi suối vàng có linh thiêng, huynh ấy cũng sẽ cảm tạ ngươi.”
Tàng Viễn cuối cùng không giả vờ nữa, hắn dứt khoát rời giường, mở cửa, bước ra ngoài.
Hắn nói:
“Được.”
Hành động của hắn khiến chỗ ấm áp vừa có trong ổ chăn lại lạnh lẽo như cũ.
Ta kéo chặt chăn, lắng nghe tiếng bước chân hắn mỗi lúc một xa, mở cửa, đi ra, rồi đóng cửa.
Gia Trụ là biểu ca của ta, cũng từng là Tam hoàng tử – Vạn Kỳ Gia Trụ.
Mười năm trước, hắn mưu phản, bị tru di, cả gia tộc Thư thị chỉ còn lại ta một người sống sót.
Có lẽ vì nhắc đến cái tên đã lâu không xuất hiện này, trong giấc mơ, ta lại mơ thấy những chuyện đã qua từ lâu.
Bình luận truyện