Lúc từ nhà họ Mục ra ngoài, Diệp Cẩn và Cố Diễn bước chậm rãi trên con đường nhỏ yên tĩnh dưới ánh trăng, đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh khiến Diệp Cẩn khép chặt áo khoác mỏng trên người lại.
Cố Diễn thuận tay cởi áo khoác ngoài ra, sau đó khoác lên trên người Diệp Cẩn, Diệp Cẩn định từ chối nhưng bị Cố Diễn dùng sức đè vai cô lại.
“Em vừa mới bị cảm xong, đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa, gần đây LN nhận rất nhiều hạng mục, vẫn còn đang chờ em về làm đấy.”
Diệp Cẩn không tiếp tục cố chấp nữa, khẽ cười với Cố Diễn: “Vậy thì cám ơn, cũng không biết tại sao con đường này lại như vậy nữa, tháng trước đã sửa chữa mà bây giờ vẫn còn chưa sửa xong, nếu không thì có thể lái xe tới đây rồi.”
“Cố tổng......”
“Ha ha, đùa với em thôi, yên tâm đi Diệp Cẩn, đối với em, anh đã chuẩn bị buông tay rồi, anh sẽ không làm khó em, cũng sẽ không làm khó A Thần, Cố Diễn anh cũng không phải là người vì người phụ nữ mà giơ đao chặt đứt uyên ương.”
Cố Diễn đùa giỡn khiến thần kinh đang căng thẳng của Diệp Cẩn được thư giãn: “Cố tổng, em vẫn luôn muốn nói cám ơn anh, bất luận là sự chăm sóc của anh trước kia hay là việc hôm nay chịu theo em đến nhà họ Mục.”
“Diệp Cẩn, em còn nhớ rõ em từng hỏi anh một cô gái tốt là như thế nào không? Hôm nay anh sẽ trả lời em một lần nữa, cô gái tốt chính là cô gái giống em, chỉ trách anh chậm hơn A Thần một bước, nếu không làm sao anh có thể buông tha cho cô gái tốt như em được, mặc dù em được sinh ra trong gia đình phú quý nhưng lại không có kiểu cách hay bệnh công chúa, người em đầy tổn thương nhưng lại không có tự ti mặc cảm, em là người, cũng sẽ đau khi bị tổn thương, nhưng em lại không dễ dàng để lộ ra cho người ta thấy, có lẽ là bởi vậy nên mới khiến anh càng cảm thấy em đặc biệt, từ đó muốn tiến lại gần em hơn, chỉ tiếc người có thể che gió che mưa cho em không phải là anh, bởi vì em chọn người kia.”
Nói xong, Cố Diễn cười bất đắc dĩ, nói tiếp: “Em không cần phải cảm thấy gánh nặng gì cả, tất cả những chuyện anh làm vì em trước đây đều là do anh tự nguyện, chẳng qua bắt đầu từ hôm nay anh sẽ đối xử với em đúng mực, không để cho em khó xử, về việc tới nhà họ Mục thì em càng không cần phải suy nghĩ nhiều, thật ra thì đây là một việc nước chảy thành sông*, mà em chính là kênh dẫn thúc đẩy chuyện này, nếu A Thần và Mục Văn Khởi đều đạt được mục đích mà mình mong muốn thì anh cũng có thể từ đó kiếm được một khoản lợi nhuận khá lớn.”
Diệp Cẩn nhíu mày: “Sao chuyện gì tới tay các anh cũng thành buôn bán cả vậy?”
Diệp Cẩn hơi cau mày: “Việc này anh ấy chưa bao giờ nói với em, em biết rõ em không có khả năng kinh doanh nhưng em sẽ cố hết sức để giúp anh ấy.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Cẩn, trong lòng Cố Diễn hơi ghen tỵ, chẳng qua rất nhanh anh đã bình thường trở lại, bọn họ vốn là một đôi gắn bó, cho dù bọn họ xa nhau ba năm thì tình cảm vẫn chưa từng thay đổi, anh còn mong đợi gì nữa, tình yêu chưa kịp chớm nở thì đã biến thành bọt biển, rốt cuộc bây giờ nó cũng đã có thể yên nghĩ được rồi.
“Tin…tin.” Diệp Cẩn lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn trên điện thoại di động lên.
Khi nhìn thấy một tấm hình thì sắc mặt Diệp Cẩn đột nhiên thay đổi, trong hình là một nam một nữ mà cô không thể quen thuộc hơn được.