Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 81: Anh lẳng lơ quá~




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Dưới sự mong đợi của mọi người, Khương Miện bắt đầu phần trình diễn của mình —

[Lúc này là một năm sau khi tận thế bắt đầu, bên cạnh Giang Phỉ đã không còn lão zombie nữa.]

Cô gái không biểu cảm, khí chất toàn thân lạnh lẽo như tuyết mùa đông.

Một mình đeo trên lưng thanh đao dài bằng nửa người được bọc trong vải, chậm rãi bước đi trên con phố không một bóng người.

Đúng lúc này, từ một trạm xăng bên đường vang lên tiếng chào mời nồng nhiệt của mấy người phụ nữ.

“Em gái, trời đã tối rồi, đi đêm rất nguy hiểm. Em có muốn đến chỗ chúng tôi nghỉ một đêm, sáng mai hãy lên đường không?”

Lý Lai đọc thoại với giọng đều đều để diễn với Khương Miện, Đổng Dao nhìn đầy chê bai.

Khương Miện men theo tiếng nói.

Trong mắt cô gái một mảnh hoang vắng tiêu điều, đôi đồng tử đen như mực khiến tất cả mọi người trong và ngoài kênh trực tiếp đều cảm thấy tim đập thình thịch một cách vô cớ.

Nhìn dáng vẻ của đối phương dường như vốn không định dừng chân ở đây, nhưng khi liếc nhìn một chỗ nào đó bên cạnh, cô trực tiếp dừng bước chân, đi về phía trạm xăng.

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, chưa ngồi được bao lâu, Khương Miện lại đứng dậy.

“Cô đi đâu vậy?”

Lý Lai đọc thoại của người phụ nữ.

“Nhà vệ sinh.”

Giọng Khương Miện trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Sau khi vào “nhà vệ sinh”, cô gái liền thấy ở một số góc khó lau chùi trong nhà vệ sinh có vết máu đã khô đen dính trên đó. Thậm chí trong thùng rác ở một bên còn có một nắm tóc vàng, trên đó vẫn còn sót lại một phần da đầu, không khí tỏa ra mùi tanh nhạt không thể nào bỏ qua.

Chỉ nhìn qua như vậy, Khương Miện còn chưa dùng nhà vệ sinh, cửa đã bị người ta gõ từ bên ngoài.

“Cộc cộc.”

“Em… em gái trong kia, xin hỏi… em dùng nhà vệ sinh xong chưa? Nếu xong rồi thì ra đi!”

Đổng Dao thực sự không chịu nổi giọng đọc đều đều vô cảm của Lý Lai, liền giật kịch bản trong tay anh, giọng run rẩy và sợ hãi hỏi.

Nghe thấy giọng nói như vậy, Khương Miện không trả lời, kéo “cửa phòng” bước ra.

Giây tiếp theo, cô gái đeo đao dài đứng yên tại chỗ, mắt nhìn về phía trước. Tuy nói vẫn không có thay đổi gì lớn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy hai chữ hứng thú trong mắt cô.

Cô dường như đã thấy thứ gì đó thú vị.

“Ồ, khách mới à! Cô gái xinh đẹp thế này từ đâu chui ra vậy? Nhìn làm tôi ngứa ngáy cả người…”

Giọng Đổng Dao nghe có vẻ bặm trợn.

Những người quen thuộc với cuốn sách “Ngày tận thế xâm lược” đều biết có người về trạm xăng rồi.

Người về không phải ai khác, mà là chủ nhân của những người phụ nữ đã nhiệt tình mời Khương Miện vào trạm xăng.

Đúng vậy, chủ nhân.

Tận thế đã tròn một năm, zombie tiến hóa nhanh hơn con người nhiều.

Thực phẩm khan hiếm, phần lớn nước uống bị ô nhiễm, động thực vật liên tục tiến hóa, zombie hoành hành. Người còn sống đến giờ, hoặc là có sức mạnh cực cao, hoặc là không có đạo đức.

Đám người trước mắt thuộc loại sau.

Một đám người to cao đều là tù nhân trốn ra từ nhà tù gần đó và chiếm giữ trạm xăng này. Lúc đầu chỉ cướp bóc đồ trang sức vàng bạc và thức ăn của khách qua đường, giết người cướp của, hãm hiếp.

Về sau khi môi trường ngày càng xấu đi, thực phẩm ngày càng khan hiếm, đám người này từ giết người chuyển sang nuôi người.

Chú ý, chữ nuôi ở đây không phải vì đột nhiên phát thiện, mà là để khi không đủ thức ăn… sẽ ăn thịt bạn.

Đây chính là nguồn gốc của mái tóc và vết máu trong nhà vệ sinh lúc nãy.

Người qua đường bị lừa như phụ nữ xinh đẹp và đàn ông khỏe mạnh có thể còn cơ hội sống sót. Còn lại…

Có thể nói thế giới một năm sau đã sớm trở thành địa ngục trần gian, ngay cả việc sống sót cũng là một sự dày vò.

Khương Miện trông không tệ đã thu hút sự chú ý của đám tù nhân, nhưng chính vì quá không tệ nên họ cũng hơi e ngại.

Dị năng gì đó, trong đám người của họ cũng có hai người có. Nghe nói bên ngoài có những người rất mạnh, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể giết chết cả đám zombie.

Bây giờ Khương Miện có dáng vẻ không giống như đã từng chịu đói khát, làm sao có thể không khiến họ e ngại.

Đúng lúc này, cái bếp một bên sôi lên, mùi thơm nồng đậm tỏa ra trong trạm xăng nhỏ.

“Em gái, ăn chút không?”

Đám tù nhân nhiệt tình mời.

Khương Miện không để ý, chỉ trở về chỗ ngồi ban nãy ngồi xuống, móc từ trong ngực ra một cục rau dại rồi ăn từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ.

Đám tù nhân bên cạnh thấy như vậy, lập tức cử một người đàn ông bưng một bát canh thịt đến bên cạnh cô.

“Em gái, thời tiết bây giờ thất thường lắm, ban ngày có thể lên đến 40 độ, ban đêm có thể xuống dưới 0 độ, uống chút canh thịt sưởi ấm người đi.”

Nghe vậy, Khương Miện chậm rãi ngẩng mắt nhìn cái gọi là canh thịt.

“Đây là thịt gì?”

“Thịt gì? Thịt lợn chứ còn gì nữa?”

“Thớ mỡ của thịt lợn là hình tròn, thớ mỡ của người hình lưỡi liềm, chỉ có một loại thịt có thớ mỡ hình lưỡi liềm…”

“Thịt người.”

Vừa dứt lời, tên tù nhân trước mặt dường như bị cô vạch trần bộ mặt xấu xí nhất. Trong cơn xấu hổ và tức giận, hắn lập tức ra tay với Khương Miện.

Khương Miện thừa thế lăn một cái, thanh đao dài vẫn chưa tháo vải bọc, một nhát chém ngã người trước mặt xuống đất.

Rồi cực kỳ nhanh chóng rút đao ra, còn chưa kịp chặt “tù nhân” trước mặt.

“Dừng tay!”

Một tiếng quát to bên tai cô.

Tư thế chém xuống của Khương Miện khựng lại, cô thấy tên cầm đầu trong đám tù nhân ban nãy đang giơ súng nhắm về phía mình.

Ánh mắt Khương Miện lạnh nhạt đối diện với hắn.

“Bỏ đao xuống, tao bảo mày bỏ đao xuống!”

Đổng Dao phấn khích và vô cùng hung dữ đọc thoại trong kịch bản.

“Mau bỏ xuống, đừng tưởng tao không dám bắn!”

Vừa đe dọa, tên cầm đầu vừa ra hiệu cho một thuộc hạ đang té ngã bên cạnh Khương Miện mau lên cướp đao của cô.

Tên thuộc hạ được lệnh, thậm chí còn chưa chạm vào chuôi đao, chỉ thấy Khương Miện giơ đao chém xuống, vết thương sâu đến tận xương xẻ ngang qua ngực.

Người đàn ông ngã xuống đất kêu thảm thiết.

“Má nó, đồ đàn bà thối tha!”

Tên cầm đầu liều mạng nhắm thẳng vào đầu Khương Miện bắn.

Bùm bùm hai phát.

Khương Miện nhanh chóng nghiêng đầu hai cái tránh khỏi viên đạn.

“Quá chậm…”

Cô gái lẩm bẩm.

Sau đó cả người tiến lên, một đao chặt đứt cổ tay hắn, lại một đao kết thúc mạng sống của hắn.

Máu tươi bắn vào khóe mắt cô, ánh mắt người phụ nữ lạnh như tuyết ngàn năm không tan trên đỉnh Everest, không có chút dao động nào.

“Tao… tao liều mạng với mày!”

Có người hét lên lao tới, Khương Miện đưa tay nắm lấy cổ hắn, nhấc cả người hắn lên.

Tùy ý bóp nát, ném sang một bên.

“Ồn ào.”

Cô khẽ nhíu mày.

Mấy tên tù nhân còn sống sót rõ ràng đã bị dáng vẻ như thần chết giáng thế của Khương Miện dọa sợ, quỳ xuống bắt đầu khấu đầu cầu xin tha mạng.

Nhưng rõ ràng là Khương Miện chẳng hứng thú với những kẻ không chủ động lao lên, cô chỉ mang theo đao của mình ngồi xuống góc tường.

Ai ngờ cô không hứng thú, những người phụ nữ ban nãy “nhiệt tình” mời cô đến trạm xăng lại nảy sinh ý đồ.

Có lẽ là sự mạnh mẽ của Khương Miện đã cho họ niềm tin, cũng có thể là những người đã mất đi người thân này đã sớm không còn tâm tư sống sót.

Một đám phụ nữ lao lên, dùng tay chân, dùng răng, dùng móng tay, dùng những vật dụng có thể chộp được, sống sờ sờ đánh chết đám súc sinh này.

Trong một mảnh hỗn loạn, Khương Miện chỉ cúi đầu lau chùi thanh đao.

Đây là thứ duy nhất lão đạo sĩ để lại cho cô, cô phải giữ gìn cẩn thận.

Lau xong đao, Khương Miện ngửi thấy mùi thơm sực ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước cửa sổ đột nhiên nở rộ không phải một chùm hoa hòe trắng thì còn là gì.

Nhìn những bông hoa mà trước đây mình từng yêu thích nhất, Khương Miện vừa mới “giết người” xong, khóe môi bỗng nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lại mang vẻ ngây thơ và vui vẻ của một người thiếu nữ.

— Kết thúc phần thử vai.

Khương Miện đặt đạo cụ xuống đất, đứng dậy, cúi người chào bốn vị giám khảo.

Nhưng dù cô đã cúi chào xong, các giám khảo vẫn im lặng không nói một lời.

Không chỉ họ im lặng, lúc này những người xem qua điện thoại hay máy tính cũng đều bị choáng ngợp đến nỗi không thể nói được lời nào chứ đừng nói đến việc gõ phím.

Những thí sinh khác bên ngoài phòng giám khảo, ai nấy đều áp tai vào cửa nhưng chẳng nghe thấy tiếng động gì.

Khiến các thí sinh khác nóng ruột hạ giọng hỏi:

“Rốt cuộc thế nào rồi? Đạo diễn Lý và ảnh hậu Đổng nói gì vậy?”

“Trời ơi, cậu làm tôi sốt ruột muốn chết, cậu nói một chữ cũng được mà!”

“Không phải tôi không nói, mà bên trong im ắng quá, tôi chẳng nghe thấy gì cả, tôi biết nói gì bây giờ?”

“Sao lại không có tiếng động được? Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Không biết đã trôi qua bao lâu, đúng lúc Khương Miện đang phân vân không biết có nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này không.

“Bốp bốp bốp!”

“Hay!”

Triệu Phi Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, cậu xúc động đứng dậy vỗ tay.

Cậu không hiểu gì về diễn xuất, chỉ biết rằng vừa rồi bản thân đã hoàn toàn bị cuốn vào diễn xuất của Khương Miên.

Tiếng vỗ tay đột ngột của cậu dường như đã đánh thức ba vị giám khảo còn lại và những người xem qua màn hình.

Đổng Dao và ảnh đế Lương cũng đứng lên vỗ tay theo Triệu Phi Vũ.

Bình luận trực tuyến càng trở nên điên cuồng hơn.

[Aaaaaaa!!! Đây chính là Giang Phỉ, đây chính là Giang Phỉ trong tâm trí của tui aaaaaaa!]

[Làm sao có người có thể diễn xuất vừa vặn và cuốn hút đến thế? Ai có thể hiểu được cảm giác của tôi, tôi cảm thấy mình không phải đang xem trực tiếp, mà như đang đeo kính AR, trực tiếp chứng kiến cảnh tượng trong sách diễn ra trước mắt mình aaaa!]

[Điên rồi, Khương Miên chính là Giang Phỉ, cô ấy chính là Giang Phỉ bước ra từ trong sách!]

[Lúc cô ấy “giết người” tim tui run rẩy luôn ấy. Quá đáng sợ, ánh mắt đó khiến tui cảm thấy Khương Miên thực sự đã từng giết những kẻ khốn nạn đó!]

[Quan trọng là sau khi sợ xong, nhìn thấy nụ cười của cô ấy lại thấy cô ấy thật ngọt ngào, ngọt như mật hoa hòe vậy. Hôm nay lại là một ngày chết đi sống lại vì bé Miên rồi!]

Bình luận như vòi phun nước, hoàn toàn che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Miện trên màn hình.

Sau khi nghe xong những lời khen ngợi này, Khương Miện mỉm cười cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng giám khảo.

Tiếp theo là thời gian thảo luận của các giám khảo.

Họ cần căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của 22 thí sinh để quyết định vai diễn cuối cùng thuộc về ai.

Trong tình huống này, Khương Miện ở lại cũng không thích hợp.

Nhưng ai ngờ Khương Miện vừa mới đi được một phút, Lý Lai – người từ lúc Khương Miện thử vai xong cho đến khi cô ra khỏi cửa vẫn chưa nói một lời nào, và còn bị người xem phấn khích dán cho cái mác “khó tính”  bỗng nhiên nhảy bật dậy khỏi ghế, rồi như phát điên đuổi theo Khương Miện.

Đổng Dao và nhân viên công tác muốn ngăn cản cũng không kịp.

Vì vậy, lúc này những thí sinh vẫn còn đứng ở hành lang vừa ngưỡng mộ nhìn bóng lưng Khương Miện rời đi, đã thấy đạo diễn Lý Lai với ánh mắt kích động khó hiểu đuổi theo ra.

Các thí sinh: “…”

Bị đạo diễn quốc tế đuổi theo như vậy…

Hôm nay cũng là một ngày ghen tị huhu!

Trong phòng giám khảo không còn vị khách quý có trọng lượng như đạo diễn Lý, muốn có ngay kết quả, e rằng cũng không được.

Đúng lúc ba tiếng đồng hồ làm việc cường độ cao vừa rồi, mọi người đều hơi mệt mỏi, tổ chương trình tuyên bố nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó sẽ công bố kết quả cuối cùng.

Trong quá trình nghỉ ngơi, Đổng Dao một lần nữa bị vượt mặt không vui lấy điện thoại ra mở Weibo, phát hiện đoạn video thử vai vừa rồi của Khương Miện đã leo thẳng lên hot search đầu.

Đoạn video như vậy, dù xem lại qua điện thoại một lần nữa vẫn khiến cô ấy cảm thấy choáng ngợp.

Phải biết rằng, đã rất lâu rồi Đổng Dao không còn cảm thấy choáng ngợp vì một đoạn phim nào.

Được rồi được rồi, cô ấy thừa nhận Khương Miên đúng là rất giỏi.

Hơn nữa có vẻ không chỉ mình cô ấy thấy thế…

Kẻ thù không đội trời chung Giang Dĩnh thậm chí còn dùng tài khoản của mình gào lên gọi “ông xã” ở dưới video.

Có vẻ như cô gái này vò đã mẻ lại sứt luôn, bị fan phát hiện ra cũng không như lần trước nhát gan xóa đi, cứ để nguyên như vậy ở đó.

Và fan của Giang Dĩnh đều là fan thật, từng người từng người đều để lại bình luận dưới comment của cô ấy, muốn đẩy bình luận của cô ấy lên trên để thần tượng của họ xấu hổ.

Đổng Dao thấy vui, bèn bấm like cho bình luận của Giang Dĩnh, hoàn toàn không quan tâm cái like này sẽ gây ra bao nhiêu chuyện.

Cùng lúc đó, Khương Miện đã xuống đến tầng một.

Lý do cô không ở lại cùng các thí sinh khác chờ kết quả cuối cùng ở hành lang.

Là vì Tống Kỳ Sâm đã nhắn tin WeChat cho cô, bảo cô diễn xong thì đến vị trí căn tin, anh đã yêu cầu tổ chương trình tắt hết camera trực tiếp ở đó rồi.

Anh đã nấu đồ ăn, cố ý mang đến cho cô.

Trước đây dù Tống Kỳ Sâm có muốn thể hiện sự dính người, có lẽ cũng không biểu lộ rõ ràng như vậy.

Nhưng bây giờ sau khi Khương Miện thổ lộ, chỉ cần không nhìn thấy Khương Miện là anh sẽ lo lắng.

Lo lắng chẳng biết cô có đột nhiên biến mất ở một nơi anh nào hay, vào một thời điểm anh không biết không.

Vì vậy vừa tan làm đã nấu xong đồ ăn, tiện thể đến xem Khương Miện, còn chuẩn bị bánh pudding, bánh ngọt các loại.

Khương Miện chắc chắn sẽ thích.

Tống Kỳ Sâm mãn nguyện nhìn một bàn đồ ăn bày biện trước mắt, khóe môi vui vẻ giương lên.

Niềm vui của người đàn ông này lập tức đạt đến đỉnh điểm trong khoảnh khắc thoáng thấy Khương Miện xuất hiện ở góc rẽ.

“Khương…”

“Khương Miên!”

Tống Kỳ Sâm chưa kịp gọi tên xong, đã có người khác gọi trước anh.

Người nọ không phải cái thằng già thảo mai Lý Lai thì còn ai vào đây nữa?

Tống Kỳ Sâm: “…”

Tống Kỳ Sâm mới đảo mắt được một nửa đã thấy thằng già thảo mai này như một cô gái nhỏ trong phim thần tượng, chạy được vài bước về phía Khương Miện đang dừng lại thì chợt vấp ngã.

Tống Kỳ Sâm: “???”

Vì vị trí sắp ngã có một góc nhọn sắc, đúng hướng về phía mắt của Lý Lai.

Khương Miện thuận tay kéo Lý Lai một cái.

Lý Lai bị cô kéo thẳng đến trước mặt.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

“Khương Miên!”

Anh hét lớn một tiếng, Khương Miện lập tức buông tay.

Lý Lai “bộp” một cái ngã xuống nền cứng.

Người đàn ông lập tức đau đến nhăn nhó.

Bên kia, Tống Kỳ Sâm đã hùng hổ chạy tới, giơ tay nắm lấy tay Khương Miện để tuyên bố chủ quyền.

“Đạo diễn Lý, sao anh lại ở đây vậy?”

Tống Kỳ Sâm cười nhạt.

Thấy Tống Kỳ Sâm như vậy, Lý Lai lập tức thu lại vẻ mặt nhăn nhó, chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên người, nhìn thẳng về phía Tống Kỳ Sâm và lịch sự mỉm cười: “Tôi là giám khảo được chương trình mời đến, tôi không ở đây thì phải ở đâu? Ngược lại là sếp Tống sao lại xuất hiện ở đây? Tôi nhớ anh đã không còn là đại diện sản xuất của chương trình này nữa phải không?”

“Tôi vào với tư cách người thân đến thăm người nhà!”

Vẻ mặt Tống Kỳ Sâm kiêu ngạo.

Lý Lai: “…”

Anh là ông chồng nhỏ thì kiêu ngạo cái gì chứ!

“Khụ.”

Lý Lai nắm tay lại, đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng: “Ra là vậy sao? Vậy bây giờ có thể mời anh tránh ra một chút được không? Tôi có vài chuyện công việc cần bàn bạc với Miên Miên.”

“Công việc riêng tư gì mà tôi không thể nghe được?”

Tống Kỳ Sâm cười giả tạo càng thêm dữ dội.

Nghe xong lời Tống Kỳ Sâm, Lý Lai quyết định từ bỏ giao tiếp với anh, dứt khoát quay đầu nhìn Khương Miện bên cạnh: “Xin lỗi Miên Miên, là một số công việc rất bí mật, không biết có thể nhờ sếp Tống tránh ra một chút được không?”

Nói xong, Lý Lai lại bổ sung thêm một câu: “Thật sự chỉ là chuyện công việc thôi mà? Là bạn trai, sếp Tống sao có thể nhỏ nhen vậy chứ? Nếu là tôi, tôi sẽ không để Miên Miên em cảm thấy khó xử chút nào đâu.”

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Đúng là tâm cơ hãng Dior, vẫn là công thức cũ hương vị cũ.

Đúng là hổ không gầm thì tưởng mèo kitty à!

Không đợi Khương Miện mở miệng, Tống Kỳ Sâm đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

“Sao vậy?”

Khương Miện lập tức quan tâm hỏi.

Tống Kỳ Sâm tức thì cầm lấy ngón tay của mình, kiên cường cười với Khương Miện: “Không có gì, chỉ là hôm nay nấu cơm cho em không cẩn thận làm đứt tay, chảy một chút máu. Là anh quá vụng về…”

“Sao lại đứt tay được? Để em xem có nặng không?”

Khương Miện lập tức nâng tay Tống Kỳ Sâm lên.

“Dù có nặng đến mấy, chỉ cần nghĩ đến đang nấu món em thích ăn, anh cũng không thấy đau chút nào!”

Vừa nói, Tống Kỳ Sâm vừa hướng về phía Lý Lai lè lưỡi khiêu khích.

Lý Lai: “…”

“Thật sự không sao đâu, Khương Miên, đã không đau từ lâu rồi. Nếu em có việc thì cứ nói chuyện đi, anh đứng bên cạnh đợi là được, chảy chút máu thôi có chết ai đâu.”

Tống Kỳ Sâm tỏ vẻ thông cảm.

Lý Lai: “…”

Khương Miện: “Đạo diễn Lý, nếu anh có chuyện gì thì nói nhanh được không? Tôi phải băng bó ngón tay cho Sâm Sâm gấp!”

Tống Kỳ Sâm phía sau Khương Miện làm mặt quỷ.

Lý Lai: “…”

“Không nói à? Vậy thôi đi, tôi…”

Những lời sau Khương Miện chưa nói hết, Lý Lai đã vội vàng nói ra mục đích đuổi theo cô.

“Miên Miên, tôi muốn mời em làm nữ chính trong bộ phim tiếp theo của tôi. Hôm nay biểu hiện của em trong phòng giám khảo thật sự khiến tôi rất có cảm giác, cảm thấy em chính là nữ chính của bộ phim tiếp theo của tôi không còn nghi ngờ gì nữa, không biết em nghĩ sao?”

“Bộ phim tiếp theo, nữ chính?”

Khương Miện bối rối.

Vô thức nhìn sang Tống Kỳ Sâm bên cạnh, lại thấy anh cũng nhíu mày.

“Bộ phim tiếp theo của anh, bộ phim tiên hiệp đã đồn đại từ lâu đó sao?”

Tống Kỳ Sâm lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.”

Lý Lai gật đầu.

“Chúng tôi có lẽ cần suy nghĩ vài ngày mới có thể quyết định, dù sao bây giờ Khương Miên vẫn chưa quay xong “Nhịp đập thần tượng”, đạo diễn Lý cũng không gấp phải định ngay diễn viên nhỉ!”

Tống Kỳ Sâm cười hỏi.

Lý Lai quay đầu nhìn Khương Miện.

Tống Kỳ Sâm lập tức bóp tay Khương Miện một cái.

“Tôi nghe lời Sâm Sâm.”

Lý Lai: “…”

“Miên Miên, tôi thật sự chỉ muốn mời em tham gia bộ phim tiếp theo của tôi, nhưng không biết sao cứ cảm thấy sếp Tống hình như hiểu lầm ý của tôi, cứ nhắm vào tôi. Được rồi, hôm nay tôi đi trước, tôi đợi tin tốt của em…”

Lý Lai chân thành nhìn Khương Miện.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Thằng già thảo mai sắp đi mà vẫn diễn cho anh một màn như thế.

“Miên Miên, hy vọng em có thể hiểu cho anh, dù sao một số người đổi bạn gái còn siêng hơn cả đổi quần áo, nổi tiếng đa tình. Không như anh, lớn đến chừng này mà người quá ngốc, không có nhiều tâm cơ, chỉ quen mỗi em là bạn gái, với em lại càng một lòng một dạ, quá để tâm đến em nên mới… Haiz.”

Tống Kỳ Sâm thở dài.

Lý Lai: “…”

“Sâm Sâm, anh yên tâm. Em đều hiểu tấm lòng của anh, em nhất định sẽ không phụ lòng anh đâu!”

Khương Miện hứa hẹn.

Lý Lai: “…”

Người đàn ông cuối cùng không nhịn được, quay đầu lại.

Lại thấy Tống Kỳ Sâm dẫn Khương Miện đi về phía trước như thể đã đoán trước anh ấy sẽ quay đầu lại vậy, thẳng thừng nhếch khóe môi đắc ý về phía anh ấy.

Dường như đang nói: “Nhóc con, đấu với tôi à!”

Lý Lai: “…”

Nhờ đoạn thử vai xuất sắc, cuối cùng Khương Miện đã chốt được vai Giang Phỉ, Chu Lệ cũng diễn được vai Tân Nhu mà cô ấy hằng mong mỏi.

Sau đó mỗi ngày chỉ cần có thời gian rảnh, đa số Tống Kỳ Sâm đều đến đưa cơm cho Khương Miện.

Chu Lệ và Trần Dữ còn đến ăn ké hai bữa.

Mười ngày thấm thoắt trôi qua.

Vì bộ phim ra mắt này gần như được giữ bí mật hoàn toàn, những người xem đã từng thấy đoạn thử vai của Khương Miện đều sắp phát điên.

Cuối cùng cũng đợi đến ngày phát sóng, người xem ồ ạt đổ vào kênh trực tiếp của “Nhịp đập thần tượng”, suýt nữa làm sập máy chủ của tổ chương trình.

Diễn toàn bộ phim có phần không thực tế.

Cuối cùng tổ chương trình cùng với bốn vị giám khảo đã quyết định chọn phân cảnh cao trào nhất trong “Ngày tận thế xâm lược” – Zombie vây thành.

Có thể nói loại kịch bản liên quan đến sinh tử của nhân loại này, nguyên tác đã khắc họa nhân tính một cách tột cùng.

Có cả mặt tốt lẫn mặt xấu.

Gần như mỗi vai diễn đều có điểm sáng riêng của mình.

Dĩ nhiên, trong đó xuất sắc nhất vẫn là vai diễn của Khương Miện và Chu Lệ.

Ai bảo một người diễn vai Giang Phỉ, người dẫn dụ vua zombie đi, cuối cùng cùng nó đồng quy vu tận. Người còn lại đóng vai Tân Nhu, khi các lãnh đạo cao cấp của căn cứ đều bỏ chạy, lúc nguy cấp đã đứng ra thống lĩnh đại cục, còn có cảnh chia ly với Giang Phỉ.

Màn vừa mở ra, xuất hiện trước mặt mọi người đầu tiên là trang điểm tạo hình hoàn chỉnh, cả người như Giang Phỉ bước ra từ trong sách vậy.

Thấy Khương Miện như vậy, khán giả hiện trường bao gồm cả người xem ngoài việc “aaaaa” dường như hoàn toàn không thể tìm được từ ngữ nào khác để miêu tả sự phấn khích của họ.

Mọi người nhìn Giang Phỉ do Khương Miện thủ vai dẫn dắt quân đoàn 1 của mình, tiến hành trận chiến đẫm máu với lũ zombie; nhìn cô trong lúc chiến đấu với vua zombie rơi vào thế hạ phong; nhìn cô dù rơi vào thế hạ phong, vẫn lựa chọn một mình dẫn dụ con quái vật đó đi khi sinh tử nguy cấp; nhìn cô tranh cãi đỏ cả mắt với nữ chính Tân Nhu trên lầu thành; nhìn cô cầm thanh đao bên mình, một đi không quay đầu…

Nhìn cô sau cuộc va chạm tinh thần, nằm trên mặt đất đầy máu, ngực gần như không còn hơi thở.

Nhìn cô dù là chết, vẫn mở con mắt còn lại nhìn bầu trời, khóe môi mang theo nụ cười kiêu hãnh.

Nhìn bông tuyết rơi xuống trên đỉnh đầu, cô mệt mỏi tột cùng đưa tay bắt lấy, nhưng vẫn rơi xuống giữa chừng…

Màn từ từ khép lại, khán giả bao gồm cả người xem đều rơi vào trạng thái điên cuồng vô hạn.

Tất cả mọi người đều cuồng loạn hô tên Khương Miên.

Rõ ràng tổ chương trình vẫn chưa công bố kết quả cuối cùng của cuộc thi.

Chủ đề # Khương Miên ra mắt vị trí center # đã trực tiếp lên hot search.

Lý Lai gần như cùng khán giả phấn khích lên. Vừa thấy Khương Miện biến mất sau tấm màn, anh liền chạy xuống khỏi ghế giám khảo, chạy về phía sau sân khấu.

Sau đó thấy Tống Kỳ Sâm ôm một bó hoa hồng trắng, ôm chặt Khương Miên vào lòng.

Lý Lai còn chưa nhìn được hai giây, phía sau đã truyền đến tiếng giày cao gót.

“Khụ khụ.”

Người đến ho nhẹ hai tiếng, Lý Lai quay đầu lại.

Tức thì thấy Đổng Dao mặc chiếc váy màu đỏ thẫm dựa vào tường, khẽ mỉm cười với mình.

“Biết mình là người thứ ba mà vẫn cố làm, đồ vớ vẩn, đáng bị quả báo.”

Lý Lai: “…”

Mà lúc này, hai người Khương Miện và Tống Kỳ Sâm cũng đang trò chuyện.

Chủ yếu là Khương Miện phát hiện cánh tay Tống Kỳ Sâm ôm mình đang run, khiến cô phải vội vàng lên tiếng.

“Sao vậy?”

“Không sao…”

Giọng Tống Kỳ Sâm khàn đặc.

“Chỉ là cảm thấy trong lòng hơi nghẹn thôi.”

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến tất cả những điều đó đều là trải nghiệm của Khương Miện, anh liền thấy khó chịu và đau lòng.

Nghe vậy, Khương Miện lập tức nới lỏng vòng tay, nâng má Tống Kỳ Sâm hôn lên trán anh.

“Thế này thì sao?”

“Vẫn còn nghẹn…”

“Vậy thế này nhé?”

Cô hôn lên môi anh.

“Vẫn còn hơi nghẹn…”

“Vậy thế này thì sao??”

Khương Miện cho anh một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng.

“Vẫn còn một chút…”

“Vậy à, phim ra mắt đã kết thúc rồi, sau này em rất rảnh rỗi, hay là tối nay chúng ta về nhà thì thế này… rồi thế kia… Không được thì lái xe ra ngoài, chúng ta thế này… rồi thế kia… anh có thấy khá hơn nhiều không?”

Khương Miện mở miệng toàn là những đề nghị táo bạo.

Tống Kỳ Sâm: “//////”

“Có… có lẽ sẽ… khá hơn nhiều…”

Tống Kỳ Sâm lắp bắp, mặt đỏ tới mang tai.

“Tống Kỳ Sâm.”

Thấy vậy, Khương Miện đột nhiên gọi tên anh.

Tống Kỳ Sâm ngờ ngệch ngẩng đầu: “Hửm?” Sao vậy?

“Anh lẳng lơ quá ~”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“…”