Edit: Cá Mặn (Nặm)
——
Đã muộn thế này rồi, chắc không còn làm gì được nữa. Ngày mai Tống Kỳ Sâm phải đi làm, Khương Miện cũng phải lên sóng.
Vì vậy, hai người chỉ có thể ngồi trong chiếc Santana màu trắng thủ thỉ trò chuyện.
Ôm Khương Miện trong lòng, Tống Kỳ Sâm thuận tiện kể cho cô nghe về những việc mình đã làm tối nay.
Kể cả những lời đe dọa Tống Hi Quang, anh cũng kể lại tỉ mỉ cho Khương Miện nghe.
“Khoan đã, khoan đã…”
Tống Kỳ Sâm mới nói được một nửa, Khương Miện đã vội vàng ngắt lời.
“Anh thật sự thấy trong camera giám sát là hắn đẩy hai đứa trẻ xuống hồ bơi sao? Vậy chúng ta còn đợi gì nữa? Mau báo cảnh sát bắt hắn đi!”
Khương Miện vỗ vào cánh tay người bên cạnh.
“Không có.”
Tống Kỳ Sâm lắc đầu.
“Không có? Vừa rồi anh còn nói…” Khương Miện ngạc nhiên.
“Anh lừa hắn đấy.”
Tống Kỳ Sâm hơi chột dạ xoa xoa mũi.
Khương Miện: “?”
Sau khoảnh khắc sững sờ, cô gái hoàn toàn không kìm được mà bật cười ha hả, rồi cúi đầu hôn mạnh lên môi Tống Kỳ Sâm.
“Sao anh có thể đáng yêu thế này chứ?”
Khương Miện cười nghiêng ngả trong vòng tay đối phương, đưa tay véo má anh.
Người đàn ông bị véo đến đỏ cả má trở tay ôm vai Khương Miện, trên mặt không còn chút phiền muộn nào như lúc lái xe đến.
Trong lòng chỉ còn tràn ngập niềm vui.
Tống Kỳ Sâm cảm thấy sâu sắc rằng người trước mắt dường như có thể dễ dàng ảnh hưởng đến mọi cảm xúc vui buồn của mình. Hết lần này tới lần khác anh lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chấp nhận.
Tống Kỳ Sâm hít hương tóc Khương Miện, nghĩ trong lòng.
Khác với không khí ấm áp ngọt ngào ở đây, bên bệnh viện có thể nói là một bầu không khí thê lương.
Vì chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường cứ liên tục đổ chuông, các bệnh nhân và người nhà trong phòng bệnh với Hứa Tinh Minh đều nhíu mày nhìn về phía anh.
Dù vùng kín đang đau đớn dữ dội, Hứa Tinh Minh vẫn phải cố gắng vươn tay với lấy điện thoại.
Nhưng vẫn thiếu một chút.
Cuối cùng, một dì khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vòng qua, cầm điện thoại tiện tay đưa cho anh.
Hứa Tinh Minh đỏ mặt nhận lấy điện thoại, yếu ớt nói lời cảm ơn.
Nhìn màn hình điện thoại, trong mắt người đàn ông thoáng qua một tia khó chịu.
Nhưng không còn cách nào khác, anh đành trượt phím nghe. Điện thoại chưa kịp áp vào tai, giây sau một giọng nữ the thé đã vang lên bên tai anh —
“Tinh Minh, con đi đâu vậy? Con có biết ở nhà lại có người đến đòi nợ không? Con có biết mẹ suýt bị họ đánh không? Những ngày như thế này mẹ không sống nổi nữa rồi, còn con thì tốt nhỉ, trốn đi mất, để mẹ một mình ở nhà. Con làm vậy rõ ràng là đang ép mẹ phải chết! Được, được lắm, mẹ đi chết ngay bây giờ đây, mẹ chết cho con xem…”
Nghe những tiếng gào thét quen thuộc này, Hứa Tinh Minh cảm thấy dây thần kinh trong đầu đang nhảy giựt giựt.
“Mẹ, mẹ lại làm sao vậy…”
Hứa Tinh Minh cảm thấy mình rất mệt, chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.
Dường như từ khi anh hiểu chuyện đến nay, mẹ anh luôn là cuồng loạn như vậy.
Cha thức trắng đêm không về, bà vừa khóc vừa làm ầm ĩ.
Cha lại dẫn cô nào đó xinh đẹp đi khắp phố, bà vừa xé quần áo vừa đánh đập…
Dù nhà rất giàu, cuộc sống cũng chẳng có gì cần phải lo lắng, nhưng mẹ dường như chưa từng có một ngày thực sự vui vẻ.
Trước đây Hứa Tinh Minh còn oán hận sự trăng hoa của cha, thương xót nỗi đau khổ và nhục nhã của mẹ.
Nhưng từ sau khi cha qua đời, mẹ trút hết mọi cảm xúc tiêu cực lên người anh, Hứa Tinh Minh mới hiểu, đối với mẹ, cha đã đủ nhẫn nại rồi.
Sau khi nhà họ Hứa phá sản, mỗi ngày bận rộn tới lui, Hứa Tinh Minh đã rất vất vả. Nhưng chỉ cần anh hơi không đáp ứng được cảm xúc của mẹ, bà liền lập tức phát điên khóc lóc om sòm, dọa tự tử.
Quan trọng là miệng thì nói muốn chết, nhưng bà chỉ làm qua loa. Một khi thấy con trai thờ ơ, bà sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn để hành hạ anh.
Hứa Tinh Minh đã chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi.
Anh sắp sụp đổ mất.
Nắm chặt điện thoại, Hứa Tinh Minh trống rỗng, cố gắng rút ra thông tin quan trọng nhất từ những tiếng gào thét lộn xộn của mẹ. Đó là những người đòi nợ thực sự đã mất kiên nhẫn.
Nếu họ không lấy được tiền, không chỉ mẹ sẽ bị đánh, mà họ hàng nhà họ Hứa cũng sẽ bị liên lụy. Thậm chí sau này Hứa Tinh Minh chỉ có thể sống cuộc đời trốn chui trốn nhủi, nói không chừng còn trở thành con nợ xấu.
Nếu vậy, đừng nói chi đến chuyện đông sơn tái khởi, cả đời này của anh coi như đã hết.
Nhưng tiền, anh lấy đâu ra tiền?
Không biết tại sao Hứa Tinh Minh lập tức nghĩ đến Khương Miện.
Anh cũng không rõ mình làm sao nữa?
Rõ ràng thái độ của Khương Miện đối với anh tệ như vậy, rõ ràng chính cô tính kế khiến anh rơi vào tình cảnh hiện tại. Vậy mà lúc này, người đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là cô.
Cười khổ một tiếng, Hứa Tinh Minh biết, đừng nói đến tiền, có lẽ Khương Miện ngay cả anh cũng không muốn nhìn thấy.
Cô ghê tởm anh.
Vậy tiền từ đâu…
Vừa nghĩ đến đây, Hứa Tinh Minh bỗng thấy hai y tá trong phòng bệnh bị người ta vội vã gọi ra ngoài.
“Chảy máu à? Cái bệnh nhân họ Tống đó là sao vậy? Không phải đã nói với người nhà rồi sao, không nên có động tác mạnh? Sao hắn còn làm loạn vậy? Hắn có biết nếu cứ làm bậy như vậy, sau này nói không chừng cảm xúc kích động một chút là tiểu không tự chủ, thật là…”
Bệnh nhân họ Tống…
Hứa Tinh Minh đột ngột ngẩng đầu.
Một giờ sau, vịn tường, mặt tái nhợt, chân run rẩy, Hứa Tinh Minh đã đến trước cửa phòng bệnh của Tống Hi Quang, đẩy mạnh cửa phòng.
Lúc này trong phòng bệnh, Tống Hi Quang vừa được y tá thoa thuốc xong đã vội vàng cầm điện thoại lên gọi, chỉ liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Hứa Tinh Minh thấy vậy, lập tức siết chặt nắm đấm.
“Tống Hi Quang…”
“Mày cái thằng đê tiện hèn hạ này, mày tưởng chuyện này dễ dàng qua được vậy sao? Tao nói cho mày biết, sau khi đến bệnh viện tao đã làm giám định thương tích rồi. Với thương tích mày gây ra cho tao đã đủ để cấu thành tội cưỡng dâm. Chỉ cần tao đi tố cáo, mày sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới năm năm. Nếu nghiêm trọng, trên năm năm cũng có thể…”
Hứa Tinh Minh nói từng chữ từng chữ.
Nghe vậy, Tống Hi Quang vốn đã rất bực bội, trong lòng càng thêm điên tiết.
Chỉ vì anh ta vừa mới lén lút gọi điện hỏi thăm, xác nhận rằng trước khi rời khỏi nhà họ Diêu, Tống Kỳ Sâm thật sự đã copy một đoạn camera giám sát. Hiện giờ đoạn camera đó đã bị xóa mất rồi, không ai biết anh copy được gì.
Nói cách khác, rất có thể anh ta có một nhược điểm lớn rơi vào tay Tống Kỳ Sâm.
Còn người giúp việc Trịnh An Kỳ kia cũng thực sự không liên lạc được.
Nếu anh ta không ra ngoài hãm hại con đàn bà Khương Miện kia thì thôi. Chỉ cần anh ta dám ra tay, Tống Kỳ Sâm nhất định sẽ cầm dao chặt tay anh ta.
Tống Hi Quang đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vậy mà Hứa Tinh Minh còn đến trước mặt lải nhải.
Làm sao Tống Hi Quang từ nhỏ sống trong nhung lụa có thể chịu được?
Anh ta nhịn Tống Kỳ Sâm nhịn Khương Miện cũng được đi, Hứa Tinh Minh là cái thá gì mà cũng đòi anh ta nhịn.
Ngay lập tức, Tống Hi Quang đầy vẻ hung dữ ném chiếc điện thoại trong tay về phía Hứa Tinh Minh.
Điện thoại sượt qua vai đối phương rồi “bụp” một tiếng đập vào tường sau lưng, lập tức vỡ tan tành.
Không đếm xỉa đến vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Tinh Minh, Tống Hi Quang cảm thấy hơi nhẹ nhõm, ngạo mạn hất cằm lên.
“Nói đi nói lại chẳng phải chỉ muốn tiền thôi sao? Nhanh lên, đưa ra giá đi. Sau đó cầm tiền cút ngay khỏi đây, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Tống Hi Quang gào lên.
Thái độ ngang ngược của đối phương thực sự đã tổn thương lòng tự trọng nhạy cảm của Hứa Tinh Minh.
Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu, mặt đầy căm hận: “Mày tưởng có tiền là có thể làm mọi thứ sao?”
“Xin lỗi, có tiền thật sự làm được mọi thứ. Ít nhất tôi còn thuê được luật sư danh tiếng biện hộ cho mình, còn cậu thì sao?”
Mặt Tống Hi Quang đầy châm biếm.
“Tao sẽ kiện mày, nhất định tao sẽ kiện mày!”
Hứa Tinh Minh khó khăn quay người, tay vừa chạm vào tay nắm cửa.
Giọng lạnh lẽo của Tống Hi Quang vang lên sau lưng: “Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, cậu đừng hòng tôi đưa thêm một xu nào. Hừ, ban đầu kế hoạch đó là do hai chúng ta lập ra, nếu không với bộ dạng của cậu, cậu nghĩ mình có thể vào được nhà họ Diêu sao. Ngay cả việc tại sao mình đến nhà họ Diêu, tại sao một mình ở trong phòng tầng ba nhà họ Diêu cũng không giải thích được rõ ràng, cậu nghĩ kiện tôi thì bản thân có mấy phần thắng? Thông minh lên, cầm tiền rồi lập tức cút đi, nếu không…”
Nghe đến đây, móng tay Hứa Tinh Minh lập tức đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức rỉ ra.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới mơ hồ nghe thấy giọng nói rời rạc của mình vang lên: “Vậy tôi muốn năm triệu.”
“Năm triệu? Ha, sao cậu không đi cướp luôn đi? Nhiều nhất năm trăm nghìn, không được thì chúng ta ra tòa. Cậu đoán xem khi tôi nói với thẩm phán rằng chúng ta chỉ là tự nguyện, khả năng họ tin có cao không?”
Tống Hi Quang mở miệng đe dọa.
Nếu không phải sợ sự việc ầm ĩ để cha Tống biết được âm mưu của anh ta đối với Khương Miên, rồi hoàn toàn thất vọng về anh ta, Tống Hi Quang thậm chí ngay cả năm trăm nghìn này cũng không muốn đưa.
Phải biết rằng gần đây muốn kiếm chút tiền tiêu thôi mà còn khó hơn lên trời.
Anh ta cũng không dám trực tiếp mở miệng xin tiền cha Tống.
Suy đi tính lại, Tống Hi Quang mới nghĩ ra một cách hại người lợi mình.
Đó là ăn cắp đồ hiệu và đồ trang sức của Doãn Tình đem đi bán, tiếp đó đổi lại cho bà ta hàng giả trên thị trường.
Dù sao bà ngốc đó có nhiều đồ tốt, mượn một chút hẳn không có vấn đề gì.
Ban đầu, anh ta đã góp không ít sức để bà ta có thể thu hút sự chú ý của cha Tống, những thứ này đều là thứ đáng được nhận.
Nghe những lời vô sỉ của Tống Hi Quang, Hứa Tinh Minh đột ngột quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặt mũi xấu xa trên giường bệnh, chỉ hận không thể lập tức xông lên cùng đồng quy vu tận.
Nhưng anh không thể…
Vì vậy, cuối cùng Hứa Tinh Minh vẫn nhẫn nhục chịu đựng sự sỉ nhục này.
Anh thề, sau này nếu có thể vươn lên trở lại, người đầu tiên không tha là Tống Hi Quang cái tên súc sinh này.
Anh muốn hắn không được chết tử tế!
Vẻ mặt ghét bỏ nhưng không làm gì được của Hứa Tinh Minh rõ ràng đã khiến Tống Hi Quang thích thú.
Nhưng vui vẻ chưa được một lúc, anh ta lại bắt đầu bực bội, vì một bộ phận nào đó thực sự quá đau.
Đau đến nỗi anh ta lại bắt đầu nảy sinh ý xấu trong lòng.
Đợi khỏi rồi, nhất định phải tìm ngay cậu mợ của con đàn bà họ Khương kia, không xuất đầu lộ diện mà ngầm xúi giục họ đi phá Khương Miên.
Lúc đó, quyết phải làm cho cô ta đau khổ gấp mười, gấp trăm lần!
Trong lúc kích động, tay Tống Hi Quang quơ trên tủ đầu giường.
Giây sau, cốc nước nóng mà trước đó anh ta chủ động yêu cầu y tá rót cho, theo động tác quét của cánh tay mà chính xác tạt vào vị trí vừa mới được thoa thuốc.
Tống Hi Quang: “…”
“Aaaaaa!!!”
Tiếng hét chói tai vang lên, các y tá vừa mới ngồi xuống lại phải bắt đầu di chuyển.
Có thể để họ thở một chút không???
Nhưng khi nhìn thấy Tống Hi Quang nằm trên giường bệnh, bộ phận nào đó lại có máu lan tràn, trên mặt không còn chút máu, đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
Các y tá: “…”
Người đàn ông này, không, vị công công này e là sau này không dùng được nữa.
Ngày hôm sau, “Nhịp đập thần tượng” lại bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Qua năm vòng thi trước, ngôi nhà thần tượng vốn chật ních người giờ đây chỉ còn lại 22 thí sinh bao gồm cả Khương Miện, Chu Lệ.
Và 22 người này sẽ theo sự sắp xếp của tổ chương trình cùng diễn một vở kịch ra mắt, có khán giả trực tiếp, giám khảo trực tiếp bao gồm cả khán giả mạng, cùng bình chọn ra 11 suất ra mắt cuối cùng.
Nói cách khác, ngay cả đến lúc này “Nhịp đập thần tượng” vẫn có tỷ lệ loại cao đến 50%.
“… Vì vậy mọi người vẫn không thể lơ là!”
MC Chương Thấm mỉm cười nhìn các thiếu nam thiếu nữ dưới đài.
Có lẽ là thấy vẻ mặt mọi người cũng có phần nghiêm trọng, Chương Thấm lập tức khuấy động không khí.
“Haha, thông tin vừa công bố có vẻ không được mọi người hoan nghênh nhỉ. Vậy chúng ta nói chuyện vui vẻ một chút nhé?”
“Nghe nói…”
Chương Thấm đột nhiên nâng cao giọng.
“Trong ngày ra mắt, tổ chương trình đã mời bốn nhân vật nặng ký làm giám khảo, họ lần lượt là… Tiểu Thiên Vương làng nhạc Triệu Phi Vũ!”
Giọng Chương Thấm vừa dứt, phía sau vị trí cô ấy đứng lập tức hạ xuống một poster khổng lồ của Triệu Phi Vũ đeo kính râm, tay đàn bass.
Các thí sinh đúng lúc hò reo.
Nhưng ngay sau đó má Chương Thấm đã hơi ửng đỏ vì phấn khích.
“… Ảnh hậu Kim Tuệ Đổng Dao!”
Sau đó bên cạnh poster khổng lồ của Triệu Phi Vũ liền hạ xuống poster phim Đổng Dao đoạt giải Ảnh hậu Kim Tuệ.
Trong poster Đổng Dao để một mái tóc ngắn gọn gàng, tay cầm một thanh đao dài, ánh mắt kiên định mà lạnh lùng, dưới chân lại là máu tươi chói mắt và tường đổ nát hoang tàn.
Công tác bảo mật của tổ chương trình làm quá tốt, khiến các thí sinh khi nghe thấy tên Đổng Dao từ miệng Chương Thấm còn chưa phản ứng kịp.
Nhưng chưa đầy một phút, hầu như tất cả thí sinh đều phát ra tiếng hò reo long trời lở đất.
Chỉ có Khương Miện nhìn poster này của Đổng Dao, không biết sao lại có cảm giác như đã từng thấy ở đâu.
“…Ảnh đế Bernard Lương Tụng và đạo diễn tài ba Lý Lai!”
Chương Thấm hào hứng thông báo một hơi tên hai người cuối cùng.
Dù sao trong bốn người này, ngoại trừ Triệu Phi Vũ là người trong giới âm nhạc, ba người còn lại đều là những nhân vật trọng lượng trong giới điện ảnh, chỉ cần nhún chân một cái cũng có thể gây chấn động.
Với đội hình như vậy, đừng nói là chương trình “Nhịp đập thần tượng”, ngay cả liên hoan phim cũng chưa chắc có thể mời được cả ba người họ cùng một lúc. Chỉ vì trước đây đạo diễn Lý đã từng bị ảnh hậu Đổng quấy rầy quá nhiều, nên đã tuyên bố rằng về sau chỉ cần có ảnh hậu Đổng xuất hiện ở đâu, anh ấy sẽ không bao giờ đến. Vậy mà giờ lại chủ động yêu cầu tham gia buổi phát sóng trực tiếp ra mắt của “Nhịp đập thần tượng”.
Nghe nói ảnh hậu Đổng cũng là do quản lý chủ động gọi điện cho tổ chương trình xin được làm giám khảo.
Đội ngũ đạo diễn mừng đến nỗi mấy ngày nay ngủ cũng cười tỉnh.
Chương trình của họ thực sự quá đáng giá!
Lúc này, sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tiếng hò reo của các thí sinh suýt làm sập cả mái che của đại sảnh.
Gần như tất cả mọi người đều đỏ bừng mặt, dù sao đó cũng là ảnh hậu Đổng, ảnh đế Lương và đạo diễn Lý mà!
Độ hot này có chương trình nào sánh được?
Điên rồi, điên thật rồi.
Chương trình của họ thực sự sắp lên trời rồi!
Không chỉ các thí sinh bị sốc, ngay cả bình luận cũng hoàn toàn choáng váng.
[Trời ơi trời ơi, tui có nghe nhầm không? Đạo diễn Lý, ảnh hậu Đổng, ảnh đế Lương? Đây là đội hình gì vậy? Cấu hình cạnh tranh giải Oscar sao trời ơi!]
[Sao những người này lại đến vậy? Họ có ảnh gì không thể công khai bị tổ chương trình nắm giữ chăng?]
[Đúng vậy, trời ơi, tui đã bắt đầu mong chờ buổi ra mắt mười ngày sau nữa rồi, điên thật rồi.]
[Đừng nói là ảnh hậu Đổng và đạo diễn Lý Lai đến vì bé Miên đấy chứ?]
[Không phải đâu không phải đâu, không thể nào fan lại to mặt đến thế được? Họ đến đây là vì tiền đủ, hoặc là vì thấy tiềm năng của chương trình. Vì Khương Miên sao? Các bạn cũng dám nói những lời vô căn cứ như vậy? ? ?]
[Cười chết đi được, còn vì Khương Miên? Đây là thực tế, không phải tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue đâu nhé! Trước đây tui còn thấy Khương Miên khá tốt, nhưng giờ có đám fan phiền phức này, tui thực sự bắt đầu phản cảm rồi]
…
Vì một bình luận từ Sợi Gừng, bình luận vốn đang hào hứng bỗng xuất hiện một loạt đám người châm chọc.
Không chỉ vậy, những người này còn đem những bình luận đó lên diễn đàn và Weibo với ý đồ gây thêm phản cảm từ người ngoài cuộc đối với Khương Miện và Sợi Gừng.
Phải nói là họ đã thành công phần nào, vô số người qua đường bắt đầu chế giễu Sợi Gừng là mặt dày như chậu, còn nói gì đó như “không có số phận Mary Sue mà lại mắc bệnh Mary Sue”.
Một số người có ý đồ thậm chí còn đẩy nó lên hot search.
Ngay dưới hot search #Danh sách giám khảo Nhịp đập thần tượng#.
Nhưng ai ngờ vừa lên hot search, bên Đổng Dao đã đăng Weibo.
[Đổng Diêu V: Tôi đến tham gia chương trình là vì chị em tốt Khương Tiểu Miên, có vấn đề gì không?]
Dĩ nhiên, lý do quan trọng hơn Đổng Dao không nói ra. Trước đây cô ấy so với Khương Miên từ đầu đến cuối, ngoài thua ra thì vẫn là thua.
Lần này nghe nói buổi ra mắt của Khương Miên là tác phẩm đỉnh cao của cô ấy — Ngày tận thế xâm lược.
Biết được tin này, đừng nói chỉ là tham gia một chương trình giải trí, cho dù trời có mưa dao, máy bay dưới trần gian có bay lượn, cô Đổng cũng phải chạy đến để so tài một phen cho biết.
Thấy dòng Weibo này, cư dân mạng: “?”
Rồi gần như đồng thời —
[Lý Lai V: Đúng là có liên quan đến một thí sinh nào đó, hy vọng cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.]
Cư dân mạng: “??”
[Giang Dĩnh V: #Chồng Miên Miên tuyệt đỉnh# Chồng tôi chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng đâu! //@ Lý Lai V: Đúng là có liên quan đến một thí sinh nào đó, hy vọng sau này cô ấy sẽ không làm tôi thất vọng.]
Cư dân mạng: “???”
Nửa phút sau, khi những cư dân mạng vẫn còn đang choáng váng click vào Weibo của Giang Dĩnh thì phát hiện —
[Xin lỗi, bài viết này đã bị tác giả xóa. Xem trợ giúp: Link web]
Cư dân mạng: “…”
“… …”
Cư dân mạng hoàn toàn rơi vào biển nhiều chuyện.
[Ai có thể nói cho tui chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý Lai và Đổng Dao thì còn được, nhưng Giang Dĩnh hả? Sao lại thế này???]
[Chắc là đăng nhập nhầm tài khoản thôi? (che miệng cười)(che miệng cười) Nhưng Giang Dĩnh chắc chắn là fan thật lòng rồi, dù sao cũng không quên gắn hashtag, thao tác quen thuộc quá!]
[Không ngờ tui và ảnh hậu Giang lại có chung một anh chồng. Quy đổi ra thì tui = ảnh hậu, hihihi.]
[Ảnh hậu dễ thương quá, bé Miên cũng giỏi quá. Lại thêm một cặp CP vừa kỳ lạ vừa hợp nhau rồi, hehehe.]
[“Những kẻ phản cảm” trước đây chế giễu Sợi Gừng đâu rồi? Ra đây đi nào? Đúng vậy, bé Miên của chúng tui chính là nữ chính Mary Sue được ngàn người mê, không phục thì nín đi!]
…
Lúc này, mặc dù điện thoại của Giang Dĩnh cứ rung liên tục, nhưng rõ ràng ảnh hậu nào đó đã chọn cách trùm chăn kín mít giả chết đến cùng.
Khương Miện nào hay trên mạng đã náo loạn vì mình. Nhìn kịch bản “Ngày tận thế xâm lược” mà tổ chương trình gửi cho, người cô đã choáng váng.
Bởi vì.
Câu chuyện về cao thủ đứng đầu của căn cứ Số 1 – Giang Phỉ trong kịch bản này chính là cuộc đời của cô!
Thuở nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, được đạo sĩ già nuôi dưỡng, vì đạo quán sụp đổ, cô theo đạo sĩ già đi khắp bốn phương. Tận thế xâm lược, đạo sĩ già nhiễm virus trở thành zombie già, cô một mình nuôi zombie già suốt một năm, muốn chờ đến khi thuốc giải độc ra đời để zombie già có thể khôi phục ý thức.
Kết quả ông ấy bị vua zombie đi ngang qua nuốt chửng. Trong một tình huống trớ trêu, cô vào được căn cứ Số 1 rồi trở thành cao thủ đứng đầu. Trong ngày zombie vây thành này, cô đã cùng tên vua zombie đó đồng quy vu tận!
Cuộc đời của người phụ nữ tên Giang Phỉ này chính là cuộc đời của cô – Khương Miện. Nhiều cái tên xuất hiện trong kịch bản cũng rất quen thuộc.
Khương Miện hoàn toàn bối rối.
Nhất thời thậm chí còn bắt đầu hoài nghi bản chất của thế giới.
Bởi vì thế giới mà cô đang ở cũng là một cuốn sách?
Vậy rốt cuộc là cô xuyên từ trong sách ra, hay là xuyên vào trong sách??
Thế giới mà mình sống có thật không???
Khương Miện hoàn toàn mơ hồ. Dẫn đến sau đó Chương Thấm thông báo gì, các thí sinh thảo luận gì, cô đều không nghe rõ, cả người như đang trong trạng thái mộng du.
Tâm trạng phức tạp đến mức không tìm được từ ngữ thích hợp nào để miêu tả.
Vì vậy, hôm nay chương trình phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, khoảng 8 giờ rưỡi, Khương Miện lập tức gọi điện cho Tống Kỳ Sâm.
Nhận được điện thoại là lái xe đến dưới tòa nhà thần tượng ngay, Khương Miện đã sớm đứng đợi ở đây rồi.
Tống Kỳ Sâm vội vàng đón cô lên xe.
“Sao vậy Miên Miên?”
Thấy rõ vẻ mặt hoang mang của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm cuống quít hỏi.
Nghe thấy giọng Tống Kỳ Sâm, Khương Miện ngồi ở ghế phụ lái mới hơi tỉnh lại, sau đó liều mạng ôm lấy cổ anh, hôn sâu lên môi.
“Tống Kỳ Sâm, em muốn anh…”
Bây giờ cô cấp thiết cần chút kích thích để chứng minh bản thân không phải là hư vô.
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Khoảng một giờ sau.
Trên sườn núi vắng người qua lại, xung quanh lại không có camera giám sát, chiếc Santana trắng bắt đầu rung lên.
Khoảng hai giờ rưỡi sau.
Tống Kỳ Sâm thỉnh thoảng hôn lên trán đẫm mồ hôi của Khương Miện, hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi: “Vậy bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghe Tống Kỳ Sâm hỏi, Khương Miện ngẩng đầu nhìn anh một cái, cân nhắc một chút rồi thử thăm dò mở miệng.
“Là… giả sử anh phát hiện anh là nhân vật giấy chạy ra từ trong sách, anh sẽ làm thế nào?”
Tống Kỳ Sâm: “?”
Tống Kỳ Sâm: “Em đang nói về bản thân em sao?”
“Ừm.”
Khương Miện nặng nề gật đầu.
“Nhân vật giấy? Trong sách?”
Tống Kỳ Sâm lại xác nhận một lần nữa.
“Ừm.”
Khương Miện nhíu mày.
Tống Kỳ Sâm: “Sách gì? “Thủy Hử” à?”
Khương Miện: “…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khương Miện: “…”
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Anh có thể thề với trời rằng mình thực sự chỉ là phản xạ có điều kiện mà đáp một câu như vậy, tuyệt đối không có ý gì khác!
Thật sự là như vậy!
Miên Miên, em tin anh QAQ!