Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 78: Mạnh bạo xử




Edit: Cá Mặn (Nặm)

——

Do ông cụ nhà họ Diêu thích nhộn nhịp, một số giám đốc đến dự tiệc thọ chẳng mấy chốc đã say khướt, đám đàn ông uống bét nhè còn muốn kéo Tống Kỳ Sâm qua cùng.

Cha Diêu chủ động đến kéo người, vừa chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của Khương Miện đang ngồi bên cạnh Tống Kỳ Sâm, rượu lập tức tỉnh một nửa.

Bài học đau đớn trước đây khiến cha Diêu chỉ nói vài câu xã giao rồi lủi thủi quay về vị trí cũ.

Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Diêu Tề vọng tới.

Đáng tiếc là dưới lầu người đông tiếng ồn, nâng ly cạn chén, ngoại trừ Khương Miện có tai thính nghe được tiếng hét này thì những người khác đều không có phản ứng gì lớn.

“Phụt.”

Khương Miện không ngờ Diêu Tề lại là người đầu tiên phát hiện ra Tống Hi Quang và Hứa Tinh Minh.

Nghĩ đến gã ngốc xui xẻo đó, cô gái không nhịn được bật cười.

Nghe thấy tiếng cười, Tống Kỳ Sâm đang múc cháo yến cho cô, đặt bát xuống, ngạc nhiên hỏi: “Cười gì vui thế?”

“Không có gì, em vui vì được ăn tiệc với anh lần đầu mà, vui thì cười thôi!”

Khương Miện cười đến nỗi mắt cong cong.

Tống Kỳ Sâm thấy cô thật đáng yêu, ánh mắt sâu thẳm nhìn mặt cô, môi mỏng khẽ mím. Nếu không phải không đúng lúc, anh thật sự rất muốn hôn một cái…

Có lẽ nhìn ra được sự khao khát trong mắt anh, bàn tay Khương Miện để dưới bàn trực tiếp móc móc lòng bàn tay Tống Kỳ Sâm, sau đó còn định sờ lên eo anh.

Phát hiện ý đồ của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ đang quậy phá nọ: “Đừng nghịch…”

Vừa dứt lời, quản gia nhà họ Diêu biết được chuyện xảy ra trên lầu bèn chạy đến bên cạnh cha Diêu đã rõ ràng say và ghé vào tai ông nói nhỏ một câu.

“Cái gì? Ông nói Diêu Tề phát hiện có hai người đàn ông đang làm loạn trong phòng tầng ba nhà mình?!!”

Cha Diêu vốn xuất thân là người giết lợn nên giọng rất to, thêm vào đó là đã say rượu, đầu óc không kiểm soát được hét lớn tại chỗ.

Mà hiệu quả của tiếng hét này cũng rất đỉnh.

Trong phút chốc, tất cả những tiếng ồn ào xung quanh đều dần dần lắng xuống trong tiếng quát mang âm thanh vòm này của cha Diêu.

Chỉ còn lại hai chữ “làm loạn” vang vọng trong đại sảnh, dội lại không ngớt.

Quản gia nhà họ Diêu: “…”

Đám người xung quanh: “…”

Sau khoảnh khắc im lặng, tất cả mọi người đều xôn xao.

Dù món ăn trong tiệc thọ nhà họ Diêu sang trọng và ngon miệng, rượu cũng là rượu vang chất lượng cao vận chuyển bằng đường hàng không từ vùng rượu vang Pháp. Nhưng lúc này những người này đâu còn tâm trí mà ăn uống nữa, hầu như tất cả đều im lặng, nín thở, mắt trợn tròn, một lòng muốn hóng chuyện.

Chuyện gì đã xảy ra?

Hai người đàn ông, tầng ba, làm loạn???

Mọi người lập tức trích lọc ra ba yếu tố quan trọng nhất trong lời của cha Diêu.

Ai vậy ai vậy?

Làm loạn? Làm loạn kiểu gì? Kể chi tiết xem nào.

Cả đám người gần như chết vì tò mò.

Nếu không phải vị trí cầu thang và thang máy đều có người làm nhà họ Diêu canh gác, cha Diêu hơi tỉnh rượu cũng đã chạy lên, bọn họ cũng muốn dứt khoát xông lên xem tận mắt.

Nhưng dù không thể xem tận mắt, họ cũng có thể dùng phương pháp loại trừ để xác định người đàn ông trên lầu là ai.

Loại trừ đi loại trừ lại, cả đám người phát hiện Tống Hi Quang nhà họ Tống lại không có mặt!

Lập tức, cả đám người đồng loạt quay đầu về phía Tống Kỳ Sâm với ánh mắt sáng quắc như thể gì đó.

Kích… kích thích!

Nào ngờ Tống Kỳ Sâm bị họ nhìn chăm chú, từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Khương Miện.

Anh có thể nói khi vừa ngồi xuống đã phát hiện Tống Hi Quang biến mất rồi không?

Trước đó Khương Miên cũng rời đi một lúc, Tống Hi Quang vẫn luôn không xuất hiện…

Tống Kỳ Sâm rũ mắt, không nói gì tiếp tục bóc tôm cho Khương Miện.

Anh có thể ăn được, những người hóng chuyện trao đổi ánh mắt kia thì chẳng còn tâm trí mà ăn uống.

Đợi khoảng mười phút sau, cha Diêu sắc mặt đen sì sì đi xuống lầu, theo sau ông là ba cái cáng được người làm nhà họ Diêu khiêng.

Cáng thứ nhất là Tống Hi Quang nằm ngửa mặt đỏ bừng.

Cáng thứ hai là một người đàn ông xa lạ nằm sấp sắc mặt tái nhợt.

Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đều biết đó là Hứa Tinh Minh.

Cáng thứ ba thỉnh thoảng co giật một cái, mặt lúc đỏ lúc trắng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nôn khan là… Diêu Tề???

Nhưng may là so với hai người quần áo xộc xệch kia, quần áo Diêu Tề chỉnh tề hơn nhiều, chỉ là co giật hơi dữ dội.

Thấy vậy, những người đến dự tiệc thọ tối nay đều bu lại.

Vừa xem vừa cười, còn vừa khẽ bàn tán.

Nói là nhỏ, thực ra cũng chẳng nhỏ đến đâu.

Đặc biệt là đám tiểu thư do Hoàng Bối Bối đứng đầu, động một tí là phát ra tiếng cười xì xì như xe đạp xì hơi.

“Trời ơi trời ơi, bây giờ người ta chơi bạo vậy sao? Đến dự tiệc thọ nhà người ta còn dùng phòng nhà người ta làm… chuyện này, không thấy xấu hổ sao?”

“Ây, nói thật, người đàn ông xa lạ nằm sấp kia trông cũng khá đẹp trai.”

“Không đẹp trai thì cũng không được cậu cả nhà họ Tống để mắt…”

“Này, các cậu nói xem ai trên ai dưới?”

Hoàng Bối Bối hỏi một câu ngớ ngẩn, tức thì bị chị Tần đứng cạnh liếc một cái.

“Một người nằm ngửa một người nằm sấp, khụ khụ, em nói ai trên ai dưới?”

So với Tống Hi Quang đã bị trúng thuốc bắt đầu mê man, Hứa Tinh Minh vì đau đớn nên ý thức khá tỉnh táo.

Nhưng chính sự tỉnh táo này càng khiến anh ta cảm thấy thêm nhục nhã.

Nếu nói trước đây anh ta còn oán Khương Miện, hận Lâm Thiến, thì giờ trong lòng anh ta, người mà bản thân thực sự hận thấu xương là Tống Hi Quang.

Lớn đến chừng này, anh ta chưa từng gặp người ghê tởm như vậy.

Đám con gái kia nói đúng, cái gì mà tính toán Khương Miên chứ, con súc sinh này từ đầu đã nhắm vào anh ta.

Lòng Hứa Tinh Minh tràn đầy oán hận đau khổ.

Anh ta hối hận rồi.

Biết thế này, ngay từ đầu đã không nên tin vào lời dối trá của Tống Hi Quang, như vậy cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ…

Khóe mắt Hứa Tinh Minh bắt đầu đỏ lên.

Bộ dạng này của anh ta rơi vào mắt đám tiểu thư, khiến đám ngốc ngây thơ không kìm được mà sinh nghi.

“Ủa, chàng trai này có vẻ không cam chịu nhục nhã, đừng nói là bị ép buộc đấy chứ?”

Hoàng Bối Bối lên tiếng trước.

Cô ấy vừa nói xong, Khương Miện đã đến bên cạnh cười nói: “Tôi thấy chưa chắc đâu, tôi nhớ người này các cậu đều không quen, có lẽ không phải là người trong giới thượng lưu Yên Kinh đúng không, vậy tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Nên tôi nghĩ chuyện này một cây làm chẳng nên non, các cậu thấy có lý không?”

Một cây làm chẳng nên non!

Sáu chữ này lập tức nổ tung trong đầu Hứa Tinh Minh.

Dù cáng của người đàn ông gần như đã được khiêng ra khỏi nhà họ Diêu, anh ta vẫn cố quay đầu lại muốn nhìn xem biểu cảm của Khương Miện.

Đây có phải là… báo ứng không?

Hứa Tinh Minh không kìm được mà nghĩ.

Gần như cùng lúc, Tống Kỳ Sâm đến bên cạnh Khương Miện, mắt liếc nhìn cô không để lại dấu vết rồi kiên định nắm lấy tay cô.

Khương Miện lập tức tách ngón tay ra, đan chặt mười ngón với anh.

Lúc này, Hoàng Bối Bối lại phát hiện ra điểm đáng chú ý.

“Nhưng không đúng! Sao Diêu Tề cũng ở trong đó?”

Cô gái chỉ vào Diêu Tề vẫn đang co giật, thật tâm hỏi.

“Không lẽ là ba… người?”

Diêu Tề tận mắt chứng kiến “yêu quái đánh nhau”, vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy câu hỏi ngây thơ vô tội của Hoàng Bối Bối, lập tức nghẹn họng, ự một tiếng rồi ngất đi lần nữa.

Sau khi Tống, Hứa và Diêu được đưa đến bệnh viện, vì cha Diêu cũng đã đi theo, những người còn lại tuy thân xác vẫn ở đây nhưng tâm trí đã bay đi tám hướng để bàn tán.

Bữa tiệc thọ của ông cụ nhà họ Diêu quả thực có phần đầu voi đuôi chuột.

Khương Miện cũng thấy hơi xấu hổ, trước khi rời đi còn cố ý đến thăm hỏi cụ già.

Nghe nói ông Diêu thích thư pháp, Khương Miện do dự một chút rồi viết tặng ông một bức chữ.

Tuy Khương Miện chưa từng học hành gì nhiều, nhưng chữ viết bút lông của cô không tệ chút nào.

Chủ yếu là vì nếu viết chữ bút lông đẹp, khi có tang sự sẽ có người mời viết câu đối phúng điếu, có thể kiếm được không ít tiền.

Khương Miện không giỏi trong việc khóc than đưa tang, nên đã dành không ít tâm huyết vào việc này.

Sau đó khi tận thế đến, thư pháp cũng trở thành một trong những thú vui tiêu khiển của cô ngoài việc đọc tiểu thuyết.

Chỉ là hai chữ đầu tiên hơi cứng tay, không được đẹp lắm, những chữ sau đã khá hơn nhiều.

Thấy bức chữ như vậy, ông cụ vốn còn đang than thở gia môn bất hạnh về đứa cháu bất hiếu Diêu Tề đã lập tức ôm bức chữ vào lòng và tỏ ra vui vẻ.

Thấy ông vui, nỗi áy náy trong lòng Khương Miện cũng vơi bớt đi phần nào.

Vì ngày mai Khương Miện phải quay “Nhịp đập thần tượng”, nên sau khi tiệc thọ kết thúc, Tống Kỳ Sâm đã đưa Khương Miện đến dưới tòa nhà thần tượng.

Sau khi đưa Khương Miện xong, quay đầu xe, anh liền lái đến bệnh viện nơi Tống Hi Quang đang nằm.

Khi anh đến, Tống Huy đã đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của người cha đang chống gậy, bước chân Tống Kỳ Sâm khẽ khựng lại.

Vẫn là Tống Huy nghe thấy động tĩnh bên này quay đầu nhìn sang, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Tống Kỳ Sâm đến gần.

Ngồi xuống bên cạnh Tống Huy, Tống Kỳ Sâm nghe thấy người đàn ông cất lên câu hỏi: “Trước đó cha không báo cho Hi Quang về tiệc thọ nhà họ Diêu, sao nó vẫn đến vậy?”

“Nghe bác sĩ nói Hi Quang đã bị trúng thuốc, mới… A Sâm, con có biết rốt cuộc nó đã gặp chuyện gì ở tiệc thọ không?”

Vừa nói, ánh mắt của Tống Huy đã rơi xuống người Tống Kỳ Sâm.

Cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt của cha mình, Tống Kỳ Sâm chỉ muốn cười, và anh cũng thật sự bật cười thành tiếng.

“Vậy, cha đang nghi ngờ con sao?”

Vừa nói, Tống Kỳ Sâm không hề yếu thế mà quay đầu nhìn về phía Tống Huy.

Đồng tử Tống Huy co rút, bàn tay đang chống gậy cũng theo đó siết chặt.

“Cha không phải nghi ngờ con, chỉ là…”

“Chỉ là chỉ có con mới có động cơ để tính toán Tống Hi Quang phải không?”

Tống Kỳ Sâm không nhịn được cười lên.

“A Sâm, điều cha quan tâm không phải là con tính toán Hi Quang, mà là với tư cách một người cha, cha không muốn thấy con đi vào con đường sai lầm. Chỉ cần cha còn sống một ngày, Hi Quang nó sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào với con. Thậm chí nếu cha… không còn nữa, nó cũng sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào với con. Vì vậy, cha không hi vọng con làm ra những việc sau này khiến bản thân hối hận…”

“Đủ rồi!”

Tống Kỳ Sâm trực tiếp cắt ngang lời Tống Huy với vẻ mặt vô cảm.

“Bây giờ đã không còn sớm, thân thể cha không tốt, để bác Triệu đưa cha về nghỉ ngơi đi, ở đây có con là đủ rồi.”

“A Sâm…”

“Cha, xin cha về đi.”

Tống Kỳ Sâm không còn nhìn ông nữa.

Thấy vậy, Tống Huy nhắm mắt lại, tay nắm chặt cây gậy hơn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Thực ra ông thật sự không có ý trách móc A Sâm, ông chỉ là cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều. Khi A Sâm chưa nhận lại họ Tống, ông không có cơ hội giáo dục, sau khi nhận lại họ Tống, ông lại hầu như bỏ bê việc giáo dục nó.

Cho đến mới đây khi được bác sĩ thông báo mình sống không quá hai năm nữa, Tống Huy mới phát hiện ra ông đã bỏ bê đứa con ruột của mình nhiều đến thế nào.

Ông muốn nắm lấy thời gian cuối cùng, muốn dạy con trai mình một số đạo lý làm người, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người cũng là thật lòng.

Nhưng ông chưa từng nghĩ rằng, chuyện này không phải là mình muốn thế nào thì sẽ được thế đó.

Hiện tại, rõ ràng là trái tim của A Sâm đã sớm xa cách với ông…

Nghĩ đến đây, Tống Huy có phần sa sút tinh thần.

Thấy vậy, lão quản gia bên cạnh còn muốn tiến lên giải thích, thì đã bị Tống Huy giơ tay ngăn lại.

“Vậy được, cha đi trước, có chuyện gì thì con tìm cha.”

Tống Huy chậm rãi nói xong liền được quản gia dìu đi về phía thang máy.

Nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Tống Kỳ Sâm vô thức nhắm mắt lại, nắm đấm cũng siết chặt trong khoảnh khắc này.

Anh không rõ tâm trạng hiện tại của mình là gì.

Cũng không còn thời gian để làm rõ nữa.

Bởi vì Tống Huy vừa mới đi, thì Tống Hi Quang đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

Theo ý của bác sĩ, chậm nhất nửa tiếng nữa Tống Hi Quang sẽ tỉnh lại. Tuy nhiên loại thuốc đó vẫn để lại một số di chứng cho cơ thể anh ta, thêm vào đó có thể vì mức độ quá kích liệt trước đó, vị trí đặc biệt đã bị tổn thương một số chỗ, sau này dù có khỏi, e rằng khi cần dùng đến cũng bị hạn chế.

Nghe được những lời như vậy, Tống Kỳ Sâm trực tiếp bật cười khinh miệt trong lòng.

Xem ra sau này Tống Hi Quang còn cần kỳ tích y học xuất hiện hơn cả anh!

Khoảng nửa tiếng sau.

Tống Hi Quang đã qua cơn mê man do thuốc tê, quả nhiên mơ màng mở mắt ra.

Vừa quay đầu, anh ta đã chạm phải đôi mắt đen như mực của Tống Kỳ Sâm đang ngồi bên giường bệnh.

Kích thích như vậy, thật không khác gì đi đêm gặp ma.

“Tỉnh rồi?”

Giọng Tống Kỳ Sâm nghe còn lạnh hơn cả luồng khí lạnh từ máy điều hòa thổi ra.

Lạnh đến mức ánh mắt vốn còn mơ hồ của Tống Hi Quang hoàn toàn tỉnh táo.

“Sao cậu lại ở đây?”

Giọng Tống Hi Quang khàn đặc như bị mài qua giấy nhám vậy.

Và sự khàn đặc này rõ ràng đã khiến Tống Kỳ Sâm thích thú, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên.

Biết rằng bộ dạng xấu xí khi trúng thuốc của mình chắc chắn đã bị đối phương nhìn thấy, trong lòng Tống Hi Quang nổi lên một cơn giận vô cớ.

Trước đó khi đang trong trạng thái trúng thuốc, đầu óc anh ta không thể bình tĩnh được. Giờ nghĩ lại, từ việc bỏ thuốc vào rượu đến đổi ly rượu, rồi sau đó một cú đá đẩy anh ta vào phòng tầng ba, nhốt anh ta đang trúng thuốc cùng phòng với Hứa Tinh Minh…

Từ đầu đến cuối, anh ta tưởng mình đang tính toán con tiện nhân họ Khương.

Nhưng thực tế, rõ ràng anh ta mới là người bị đối phương tính kế.

Tống Hi Quang lập tức siết chặt nắm đấm, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng.

Thấy Tống Kỳ Sâm vẫn bình tĩnh nhìn mình, trên mặt Tống Hi Quang không kìm được lộ ra một tia ác ý.

“Ha Tống Kỳ Sâm, thật không ngờ, trước đây cậu thông minh như vậy, cũng có ngày bị một người phụ nữ đùa giỡn. Cậu tưởng cô ta yêu cậu? E là đến giờ cậu vẫn không biết bên gối mình đang nằm là một con rắn độc như thế nào đâu?”

Tống Hi Quang im lặng nhếch môi, anh ta không được dễ chịu thì cũng tuyệt đối không để con đàn bà họ Khương được dễ chịu.

Tống Kỳ Sâm ngước mắt nhìn anh ta: “Anh thật ngu.”

Tống Hi Quang: “…”

“Ngu thì thôi, còn tự cho mình là không ngu. Tống Hi Quang, anh đúng là trò cười lớn nhất trên thế giới này.”

Tống Hi Quang: “…”

Lồng ngực người đàn ông phập phồng dữ dội.

“Cậu nói cái gì?”

Gân xanh trên trán Tống Hi Quang nổi lên.

“Tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay chưa xong đâu, cậu tưởng con đàn bà họ Khương tính kế tôi thì cô ta có thể thoát thân sao? Mơ đi! Dù có chết tôi cũng phải lôi cô ta xuống làm đệm lót! Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát bắt…”

“Bốp!”

Lời sau của Tống Hi Quang còn chưa dứt, Tống Kỳ Sâm liền ném thiết bị chặn tín hiệu mà Tống Hi Quang đã tháo ra ở tầng ba xuống trước mặt Tống Hi Quang.

“Anh đoán coi trên cái này có dấu vân tay của anh không?”

Tống Kỳ Sâm thong thả cởi găng tay trong suốt, ném lên tủ bên cạnh.

Tống Hi Quang: “!”

“À đúng rồi, trước đó tôi vừa thay xong quần áo đã đi xem camera bên ngoài nhà họ Diêu, anh đoán tôi phát hiện được gì? Có một tên khốn ngu ngốc nào đó đã trực tiếp đẩy hai đứa trẻ xuống nước…”

Tống Kỳ Sâm mỉm cười.

Tống Hi Quang: “!!”

“Còn có nữ giúp việc tiếp xúc với anh tên là Trịnh An Kỳ phải không? Thật trùng hợp, người của tôi vừa tìm thấy cô ta ở ga tàu cao tốc.”

Tống Kỳ Sâm lắc lắc điện thoại trong tay.

Tống Hi Quang: “!!!”

“Đã bảo anh ngu đến vô phương cứu chữa rồi, anh vẫn không tin!”

Tống Kỳ Sâm hơi dựa vào ghế phía sau, khoanh tay trước ngực, ngước mắt nhìn anh ta.

“Anh còn muốn báo cảnh sát? Sao vậy? Chuẩn bị tự thú à?”

Tống Hi Quang: “…”

Chưa bao giờ Tống Hi Quang nghi ngờ bản thân đến thế.

Con kia thì như vậy, thằng này cũng vậy.

Hai tên khốn này đứa nào cũng độc ác hơn đứa nào, sau này anh ta thật sự có thể giành được tài sản của nhà họ Tống từ tay hai người này không?

Tống Hi Quang rơi vào trạng thái hoang mang sâu sắc.

Không thèm để ý đến tên ngu ngốc này nữa, Tống Kỳ Sâm cười khẩy một tiếng quay người đi ra ngoài.

Thấy đối phương quên cả thiết bị chặn tín hiệu, Tống Hi Quang không màng đến cơn đau dữ dội ở vị trí nào đó, mặt tái nhợt, nhăn nhó chụp lấy thiết bị chặn tín hiệu vào tay, sau đó điên cuồng bắt đầu lau dấu vân tay trên đó.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Vừa lau vừa phát ra tiếng cười quái dị, Tống Hi Quang không tin, anh ta đã tiêu hủy hết bằng chứng rồi, Tống Kỳ Sâm còn có thể đe dọa mình được.

Chỉ cần không có bằng chứng then chốt này. Đẩy trẻ con xuống nước, anh ta có thể nói là vô ý. Tiếp xúc với nữ giúp việc, anh ta cũng có thể hoàn toàn phủ nhận.

Bây giờ anh ta muốn xem Tống Kỳ Sâm còn có thể đe dọa mình thế nào?

Tống Kỳ Sâm: “…”

Loại ngu ngốc thuần chủng này bây giờ cũng không hiếm gặp.

“Đừng có nói là anh nghĩ với bằng chứng quan trọng như vậy, tôi thật sự vô ý quên à? Có khả năng không, đó là tôi mua một cái tương tự ở vệ đường?”

Tống Kỳ Sâm thử dò hỏi.

Tống Hi Quang: “…”

Người đàn ông cứng đờ cúi đầu nhìn xuống.

Đúng… đúng là thiết bị chặn tín hiệu này trông hơi mới?

Nhưng ngay sau đó anh ta đã không còn tâm trí để ý đến vấn đề mới hay không mới nữa, bởi vì anh ta… lại chảy máu rồi!!!

Tống Kỳ Sâm vừa bước ra khỏi phòng bệnh, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên phía sau.

Bỏ qua tiếng kêu thê thảm này, Tống Kỳ Sâm mắt nhìn thẳng bước đi. Đi ngang qua cửa phòng bệnh của Hứa Tinh Minh, người đàn ông nhẹ nhàng liếc anh ta một cái.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt này đã khiến Hứa Tinh Minh cảm thấy như bị nhìn thấu tận xương tủy.

Hai anh em nhà họ Tống, sau này có cơ hội, anh ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!

Tuyệt đối!!!

Hứa Tinh Minh nắm chặt nắm đấm.

Rời khỏi bệnh viện, Tống Kỳ Sâm với gương mặt nghiêm nghị lên xe.

Người đàn ông nhìn bãi đỗ xe u tối của bệnh viện, hít sâu một hơi, thắt dây an toàn cho mình, đạp ga một cái đã lái xe ra ngoài.

Lúc này, Tống Kỳ Sâm cảm thấy trong lòng rất phiền muộn.

Có nguyên nhân từ Tống Huy, cũng có… nguyên nhân từ Khương Miên…

Tối nay một mình cô làm nhiều việc như vậy, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ý định nói với anh một câu. Nếu không phải ra tay điều tra, anh thậm chí còn không biết một mình cô đã tính kế cả hai tên tiểu nhân Tống Hi Quang và Hứa Tinh Minh.

Anh không có ý trách móc Khương Miên.

Anh sẽ không trách móc cô.

Anh chỉ hơi trách bản thân mình.

Nếu không phải vì anh làm chưa đủ tốt, chưa cho Khương Miên đủ cảm giác an toàn, đối phương cũng sẽ không giấu mình mọi chuyện.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên bản thân yêu đương, anh thật sự không biết cần phải làm những gì mới có thể khiến Khương Miên tin tưởng một trăm phần trăm.

Càng không biết phải làm sao để bày tỏ tâm trạng hiện tại của mình với cô.

Anh chỉ biết trong lòng rất ngột ngạt, ngột ngạt không chịu nổi. Cảm xúc phiền muộn này đang đấm đá mạnh mẽ trong lồng ngực, hoàn toàn không tìm được lối thoát.

Nghĩ như vậy, cũng không biết đã lái xe bao lâu, Tống Kỳ Sâm đạp ga một cái, thở dài một hơi. Nhìn bóng tối phía trước, người đàn ông chỉ im lặng nhìn mãi.

Đột nhiên cúi đầu, không ngờ trán anh trực tiếp đập vào còi xe.

Trong tích tắc, bên tai vang lên một tiếng ồn chói tai.

Khiến Tống Kỳ Sâm giật mình tỉnh giấc, vội ngẩng đầu lên. Vừa định quay đầu quan sát môi trường xung quanh, anh đã nghe thấy cửa sổ xe bị ai đó gõ nhẹ hai cái từ bên ngoài.

Tống Kỳ Sâm quay đầu, chạm phải ánh mắt tươi cười của Khương Miện đang đứng ngoài cửa xe.

Cho đến lúc này, Tống Kỳ Sâm mới phát hiện mình đã bất tri bất giác lái xe đến nhà thần tượng.

Thấy Khương Miện bên ngoài cửa sổ cố gắng kéo cửa xe nhưng không mở được, Tống Kỳ Sâm vội vàng mở khóa xe.

Giây tiếp theo, Khương Miện đã chui vào.

Tống Kỳ Sâm im lặng nhìn Khương Miện ngồi yên ổn trên ghế phụ lái. Môi anh động đậy, còn chưa kịp nói gì, Khương Miện đã đột nhiên nghiêng người về phía anh, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh.

“Xin lỗi, Tống Kỳ Sâm.”

Lời nói của Khương Miện khiến đồng tử Tống Kỳ Sâm khẽ chấn động.

Thực ra hồi nãy khi Tống Kỳ Sâm đưa cô đến nhà thần tượng rồi lặng lẽ lái xe rời đi, Khương Miện đã hối hận rồi.

Nói gì đến cô vợ nhỏ thuần khiết, cô chỉ là không biết phải giải thích với anh thế nào về tính cách có thù tất báo của mình. Đồng thời cũng vì trước đây ở tận thế đã quen hành động một mình, cô vẫn chưa học được cách dựa dẫm vào người khác.

Nhưng dù nói một nghìn hay chục nghìn lần, làm sai thì vẫn là làm sai.

Cô có thể cảm nhận được từ sau khi Tống Hi Quang và những người khác được khiêng xuống, Tống Kỳ Sâm luôn có hơi không vui kỳ lạ, ngay cả độ cong của nụ cười cũng nhỏ đi.

Cô không muốn anh như vậy.

Cô muốn anh vui vẻ.

Vì vậy vừa để ý thấy xe của Tống Kỳ Sâm đỗ dưới lầu, Khương Miện đã vọt xuống ngay.

Nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của người đàn ông đã tự nhiên nói ra lời xin lỗi.

Nói ra rồi, Khương Miện cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nếu không cứ cảm thấy trong lòng như có gì đó đè nặng vậy, vừa khó chịu vừa không thoải mái.

Không đợi Tống Kỳ Sâm lên tiếng. Duy trì tư thế vụng về như vậy, Khương Miện đã kể lại tất cả mọi việc mình làm tối nay, không giấu giếm điều gì.

Khi cô nói chuyện, Tống Kỳ Sâm cũng cởi dây an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi, cố gắng để Khương Miện nằm trong lòng mình được thoải mái hơn một chút, đồng thời tay vẫn luôn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô.

Nghe xong lời kể của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm không tự chủ siết chặt vòng tay.

Giữ chắc người Khương Miện, người đàn ông chăm chú nhìn cô.

“Em làm rất tốt, chỉ là lần sau trước khi làm thì báo cho anh một tiếng được không?”

Ánh mắt Tống Kỳ Sâm nghiêm túc.

Nghe vậy, Khương Miện nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tống Kỳ Sâm rất lâu, lại tiến gần anh thêm chút nữa.

“Anh không thấy em ra tay quá độc ác sao?”

“Không thấy, Tống Hi Quang nghĩ ra được cách ghê tởm như vậy thì em tính là gì chứ?”

“Vậy anh còn giận không?”

Khương Miện lại mở miệng hỏi.

Tống Kỳ Sâm mỉm cười sờ gương mặt mịn màng như ngọc của cô gái, lắc đầu: “Anh chưa bao giờ giận em cả. Anh chỉ giận chính mình thôi.”

“Anh mãi mãi sẽ không giận em, Khương Miên.”

Khương Miện cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy rất lâu, đôi môi khẽ động đậy.

“Tống Kỳ Sâm…”

“Ừ?”

Giây tiếp theo, Khương Miện đưa tay nâng cằm anh lên.

Hành động quen thuộc này khiến trong lòng Tống Kỳ Sâm lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành. Chỉ là anh còn chưa kịp đưa tay bịt miệng Khương Miện thì đã nghe thấy —

“Bà đây thật sự chỉ muốn mạnh bạo xử anh ngay tại chỗ!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“… …”

Nếu không nỡ đầu độc để cô câm miệng lại, thì thôi cứ tự đầu độc bản thân cho điếc luôn đi.

Dù sao hiệu quả cũng như nhau.

Tống Kỳ Sâm thầm nghĩ.