Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Lúc đầu theo kế hoạch của Tống Hi Quang —
Trước tiên thừa dịp Khương Miên và Tống Kỳ Sâm tách nhau ra, lấy thuốc mê hiệu quả cao mà mình kiếm được từ chợ đen, tìm cơ hội bỏ vào ly của Khương Miên. Khi thời cơ chín muồi sẽ lừa cô lên lầu, khóa cô và Hứa Tinh Minh trong phòng, không tin hai người sẽ không có chuyện gì.
Đợi Tống Kỳ Sâm tận mắt chứng kiến người phụ nữ mình yêu nằm trên chiếc giường với người đàn ông khác, chẳng phải sẽ đau đớn tột cùng sao.
Tống Hi Quang lập tức phấn khích với những gì mình tưởng tượng.
Chỉ là tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực tế lại rất tàn nhẫn.
Lén theo dõi Khương Miện và Tống Kỳ Sâm suốt nửa tiếng đồng hồ, Tống Hi Quang thực sự không tìm được cơ hội nào. Hai người dưới sự theo dõi của anh ta thậm chí cả bàn tay đan vào nhau cũng chưa từng rời ra.
Tống Hi Quang: “…”
Gì đấy, hai người là song sinh dính liền à???
Nắm tay như vậy suốt chẳng lẽ không ra mồ hôi tay, không thấy dính khó chịu sao???
Tống Hi Quang phẫn nộ gào thét trong lòng.
Nhưng ngay sau đó người đàn ông cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Anh ta cảm thấy cứ thế này không ổn. Nếu chỉ đợi suông thì e rằng đến khi tiệc thọ nhà họ Diêu kết thúc, mình vẫn không tìm được cơ hội ra tay.
Thấy tiệc sắp bắt đầu, một khi bắt đầu dùng bữa, ăn xong e rằng buổi tiệc cũng đến hồi kết rồi, khi đó còn tính toán gì nữa?
Về nhà đi ngủ cho xong.
Tống Hi Quang thấy mình phải nghĩ ra cách gì đó thôi.
Hơi nghiêng đầu, người đàn ông liền chú ý đến hai đứa trẻ đang nghịch nước bên bể bơi đầy nước, Tống Hi Quang nhướn mày.
Năm phút sau, có tiếng “ùm ùm” hai cái.
Hoàng Bối Bối là người đầu tiên chú ý đến bên hồ bơi liền hét lên một tiếng thất thanh: “Có người… có trẻ con rơi xuống nước rồi! Có ai không tới đây!!!”
Tiếng kêu như vậy lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở sân sau.
Thấy Hoàng Bối Bối chạy nhanh đến bên hồ bơi, đá giày cao gót định nhảy xuống nước, cô gái được gọi là chị Tần ở bên cạnh lập tức kéo cánh tay cô ấy lại: “Hoàng Bối Bối, em muốn chết à? Em không biết bơi thì nhảy theo làm gì?”
“Nhưng tụi nó…”
Hoàng Bối Bối chỉ vào hai đứa trẻ đang vùng vẫy trong nước, lo lắng đến mức nước mắt cũng trào ra.
Đúng lúc hai người đang tranh cãi, lại có thêm một tiếng “ùm” nữa.
Tống Kỳ Sâm ở gần hồ bơi nhất đã theo lời thúc giục của Khương Miện nhảy xuống hồ.
Những người ở gần hồ bơi đều là các cô gái mặc váy dạ hội mỏng manh, nếu làm ướt quần áo có thể sẽ khó lên. Trong số đàn ông cũng chỉ có Tống Kỳ Sâm ở gần hồ bơi nhất, anh lại biết bơi, không phải anh nhảy thì ai nhảy.
Hơn nữa, Tống Hi Quang gấp đến mức nghĩ ra cách độc ác như vậy.
Khương Miện làm sao có thể không “toại nguyện” anh ta?
Tuy nhiên, trò này của anh ta, cô đã nhớ kỹ.
Đứng bên hồ bơi, nhìn Tống Kỳ Sâm trong hồ cứu được hai đứa trẻ lên, ánh mắt Khương Miện hơi nheo lại.
Từ lúc trẻ con rơi xuống nước đến khi Tống Kỳ Sâm cứu người không mất đến ba phút.
Hai đứa trẻ có lẽ đều không bị sặc nước gì, nhưng chắc chắn đã bị dọa sợ, về nhà cha mẹ không biết sẽ xót xa đến mức nào.
Trước đó Khương Miện đứng xa, tinh thần lực lại tiêu hao gần hết trên người Hứa Tinh Minh.
Nhất thời không để ý đến động tác mờ ám của Tống Hi Quang.
Nghĩ đến đây, Khương Miện thẳng thừng quay đầu nhìn Tống Hi Quang ở cách đó đằng xa, lại thấy tên khốn này cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nhận ra ánh mắt của Khương Miện, anh ta còn nở nụ cười ôn hòa lịch sự với cô.
Sau đó chậm rãi bước về phía cô.
“Xin lỗi, cô Khương, vừa rồi tôi cũng không để ý. Tự dưng sao lại có trẻ con rơi xuống hồ bơi nhỉ?”
Tống Hi Quang đầy vẻ thắc mắc.
“Không biết, có lẽ đột nhiên xuất hiện một tên khốn ngu đần nào đó cố tình đẩy bọn trẻ xuống chăng.”
Tống • tên khốn ngu đần • Hi Quang: “…”
“Ha ha ha, cô Khương thật biết đùa, làm sao có người như vậy chứ?”
Tống Hi Quang cười gượng hai tiếng.
Gần như cùng lúc đó, Tống Kỳ Sâm cũng ướt sũng trèo lên.
Thấy vậy, Khương Miện lập tức đón lấy khăn tắm từ người làm nhà họ Diêu đưa tới choàng lên người Tống Kỳ Sâm.
“Sao rồi? Có lạnh không?”
Khương Miện vội vàng hỏi.
Tống Kỳ Sâm lau nước trên mặt, ánh mắt không để lại dấu vết lướt qua Tống Hi Quang đi cùng Khương Miện, sau đó mới lắc đầu nhẹ: “Không lạnh.”
“Sếp Tống, quần áo trên người anh đều ướt hết rồi, mời anh đi theo tôi. Sau khi nghe tin này, ông Diêu đã chuẩn bị sẵn phòng cho anh ở trên lầu, anh có thể lên đó tắm rửa thay quần áo.”
Người làm vừa đưa khăn tắm cho Khương Miện vội vàng nói.
Ông Diêu trong miệng cô ta không phải ai khác chính là cha của Diêu Tề.
“Khương Miên, em cùng anh…”
Vì nhìn thấy Tống Hi Quang, cảm giác trong lòng Tống Kỳ Sâm không tốt lắm.
Lúc này, anh chỉ muốn Khương Miện đi cùng mình không rời xa nửa bước.
Chỉ là chưa nói hết câu, Khương Miện đã kéo kéo tay anh, ghé gần hơn, cười đến mắt cong cong: “Dù sao đây cũng là nhà người ta, anh đi thay quần áo mà em cũng phải đi theo, anh không sợ người ta cười sao?”
“Vậy em…”
Tống Kỳ Sâm nhíu chặt mày.
“Có Hoàng Bối Bối và mọi người ở đây, có thể xảy ra chuyện gì? Yên tâm, anh lên lầu thay quần áo trước đi, em đợi ở đây.”
Khương Miện cười ấm áp.
“Nhưng mà…”
“Còn nhưng mà gì nữa. Nhìn kìa, Hoàng Bối Bối và mọi người đều đang cười em!”
Khương Miện chỉ về phía các cô tiểu thư bên cạnh.
Quả nhiên, nhóm cô gái ăn mặc lộng lẫy này từng người một đều che miệng cười vì thái độ mè nheo của Tống Kỳ Sâm.
Cười đến mức trên mặt Tống Kỳ Sâm ửng lên một tầng đỏ mỏng.
Không còn cách nào khác, anh đành phải lên lầu thay quần áo ướt trước.
Trước khi đi còn ghé sát tai Khương Miện dặn dò: “Anh thấy nụ cười của Tống Hi Quang rất không có ý tốt. Một lát nữa mặc kệ anh ta nói gì em cũng đừng nghe, đừng để ý. Anh tắm nhanh thay quần áo rồi về ngay, em cứ đứng ở đây, đừng đi đâu. Anh…”
“Đi mua vài quả quýt?”
Khương Miện tự động tiếp lời.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Nhìn biểu cảm cạn lời của người đàn ông, Khương Miện lập tức cười phá lên.
“Được rồi được rồi cha Tống à, anh nhanh đi đi, đừng để ý em nữa.”
Khương Miện giơ tay đẩy bờ vai anh.
Đã nói tới vậy rồi, Tống Kỳ Sâm còn biết làm thế nào?
Chỉ đành lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Gần như Tống Kỳ Sâm vừa đi, Tống Hi Quang đã cầm hai ly sâm panh tới bên cạnh Khương Miện.
“A Sâm đi rồi à? Tôi phải nói là tình cảm hai người rất tốt, tốt đến mức tôi cũng phải ao ước muốn yêu đương.”
Tống Hi Quang cười nói như thế, sau đó hết sức tự nhiên đưa một ly sâm panh tới trước mặt Khương Miện.
Anh ta tính rất chính xác.
Người bình thường nghe nói vậy, lại thấy anh ta chủ động đưa rượu tới, xuất phát từ phép xã giao đa số đều nhận ly rượu đó.
Nhưng Khương Miện có phải là người bình thường không?
Chỉ thấy cô cúi đầu nhìn Tống Hi Quang đưa sâm panh tới, rồi lại ngước mắt liếc nhìn nụ cười giả tạo của Tống Hi Quang trước mặt, chẳng hề có ý nhận lấy ly rượu.
Tống Hi Quang: “… Cô Khương?”
Anh ta lắc lư ly rượu trong tay, nụ cười trên mặt sắp đông cứng rồi.
Thấy Khương Miện mắt điếc tai ngơ, con ngươi của người đàn ông xoay xoay, vẻ mặt suy sụp thu tay về.
“Được rồi, được rồi, tôi biết vì A Sâm nên cô Khương có nhiều hiểu lầm với tôi. Nhưng với quan hệ bây giờ của cô và A Sâm, sau này có thể chúng ta là người một nhà. Nếu chúng ta không hòa thuận thì người khó chịu vẫn chỉ là A Sâm và cha. Cô cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra phải không, vậy thì chi bằng dùng một ly rượu để gần gũi hơn được chứ?”
Tống Hi Quang lần nữa đưa ly rượu tới trước mặt Khương Miện, ánh mắt chân thành.
“Dùng một một ly rượu để gần gũi hơn? Tôi sợ anh bỏ thuốc trong rượu ấy chứ?”
Khương Miện mỉm cười.
Tống Hi Quang: “!!!”
“Sao… sao vậy được? Nếu cô Khương không tin thì ly rượu này để tôi uống, còn cô uống ly của tôi được không?”
Tống Hi Quang đang đánh cược.
“Được.”
Khương Miện gật đầu.
Tống Hi Quang: “…”
Hay lắm, anh ta thua rồi.
Người đàn ông run run đưa ly rượu không bỏ thuốc tới cho Khương Miện, còn bản thân cầm ly có thuốc.
Ngay khi Khương Miện định uống một hơi cạn sạch sâm panh trong tay thì Tống Hi Quang cuống quít mở miệng: “Đợi đã…”
Khương Miện: “…”
“Tôi… tôi thấy giày cao gót của cô Khương vừa cao vừa nhọn, đứng lâu như thế chắc khó chịu lắm. Hay là chúng ta qua bên kia uống đi, có ghế ngồi cô cũng nghỉ ngơi được một chút, thế nào?’
Góc đó hầu như không ai để ý tới, lại còn là điểm mù của camera giám sát bên ngoài.
Tống Hi Quang thầm khen mình thông minh.
Nghe vậy, Khương Miện lập tức nhìn anh ta với ánh mắt nửa cười nửa không.
Nhìn đến nỗi Tống Hi Quang suýt toát mồ hôi trán.
“Được.”
Cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Hai người ngồi xuống ghế, hai ly rượu sâm panh được đặt trên bàn.
Thấy Khương Miện không có ý định trò chuyện với mình, thái độ như muốn uống xong rồi chuồn ngay, Tống Hi Quang đau đầu vô cùng.
“Khoan đã, cô nhìn bên kia kìa? Sao trông giống A Sâm thế?”
Khương Miện theo tiếng quay đầu lại, Tống Hi Quang thừa cơ đổi hai ly rượu.
Sau khi đổi xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Khương Miện cau mày quay lại, Tống Hi Quang mới giả vờ vỡ lẽ: “À, hóa ra không phải A Sâm, có lẽ tôi nhìn nhầm rồi. Tôi nói sao cậu ấy mới đi thay đồ, làm gì nhanh thế được?”
“Được rồi cô Khương, chúng ta cũng lãng phí không ít thời gian cho ly rượu này rồi, hay là uống luôn đi? Thế nào?”
Tống Hi Quang giơ ly sâm panh lên, cười thật chân thành.
Nghe vậy, Khương Miện cũng nâng ly rượu bên tay lên, xoay xoay ly một chút, khẽ nhướn mày.
Cô chỉ muốn nói với thủ đoạn vụng về như thế của Tống Hi Quang, nếu bản thân không tự nhủ mình là người mù điếc thì chắc chẳng mắc nổi bẫy của anh ta.
Chỉ riêng tiếng động khi đổi ly và động tác chậm chạp như người khờ của anh ta cũng đủ để Khương Miện đổi ly của hai người tới tám mươi lần.
Chậc.
Giao tiếp với kẻ ngốc chỉ có một điểm không hay – bọn ngốc quá ngốc.
Chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả!
Nhìn Khương Miện uống cạn “ly rượu có thuốc”, trái tim Tống Hi Quang cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Vậy thì tốt, đã uống rượu xong rồi, cô Khương cứ đợi A Sâm ở đây nhé, tôi không làm phiền nữa.”
Tống Hi Quang thu hồi hai chiếc ly, định nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ.
Khương Miện chống cằm bằng một tay, gật đầu với vẻ không mấy quan tâm.
Chưa đầy một phút sau khi Tống Hi Quang rời đi, một nữ giúp việc trông khá xa lạ đến trước mặt Khương Miện, chuyển lời rằng Tống Kỳ Sâm hiện đang ở trong căn phòng cuối hành lang tầng ba của biệt thự nhà họ Diêu đợi cô, mong cô mau đến đó, có vẻ như có chuyện gì đó muốn nói.
“Ồ, vậy sao?”
Ngón tay Khương Miện gõ gõ trên mặt bàn một cách rất có nhịp điệu.
Nữ giúp việc gần như không kìm được sự chú ý vào âm thanh gõ của cô.
“Cô cũng về nói với người hợp tác của cô, bảo anh ta đến phòng tầng ba đó một chuyến, lý do là Hứa Tinh Minh có việc gấp cần gặp được không?”
Khương Miện vừa gõ bàn vừa cười tươi nói.
Ngay lập tức, nữ giúp việc ban nãy còn đảo mắt láo liên, giờ mắt đã vô hồn gật đầu.
“Được.” Cô ta nói.
Thuật thôi miên học được trong thời tận thế, kết hợp với tinh thần lực sắp cạn kiệt.
Hiệu quả cũng tạm được.
Khương Miện thu tay về, nghĩ như vậy.
Một phút sau, Tống Hi Quang vừa xử lý xong chứng cứ trong ly đã nhận được tin này từ miệng người nữ giúp việc.
Trong lòng anh ta chửi ầm lên.
Vào lúc nguy cấp thế này, thằng họ Hứa kia tìm mình làm gì?
Thật phiền!
Nhưng vì lo Hứa Tinh Minh thật sự có việc gấp, Tống Hi Quang đành lén lút đi về phía tầng ba.
Nào ngờ anh ta vừa đi khỏi, nữ giúp việc vừa báo xong chuyện này liền giật mình.
Nhìn quanh môi trường xa lạ, người phụ nữ hoang mang, hoàn toàn không hiểu sao mình lại xuất hiện ở đây.
Thôi kệ đi, không quan tâm nữa, có được số tiền này, tối nay cô ta sẽ xin nghỉ việc ở nhà họ Diêu, sau đó làm chút buôn bán nhỏ, không bao giờ đến Yên Kinh nữa.
Người phụ nữ nghĩ trong lòng đầy vui vẻ.
Cuối cùng cũng tránh được mọi người, đến được cửa căn phòng cuối cùng ở tầng ba biệt thự nhà họ Diêu.
Vặn tay nắm cửa, Tống Hi Quang vẫn không hiểu Hứa Tinh Minh gọi anh ta đến để làm gì. Phải chăng vì cô gái họ Khương kia quá khỏe, cậu ta không áp chế nổi? Nhưng với loại thuốc đó mà phát tác, cần gì Hứa Tinh Minh phải áp chế, đối phương sẽ tự động dâng lên thôi.
Không đúng, khoan đã.
Tống Hi Quang bỗng phát hiện ra điểm mù.
Nữ giúp việc này là do anh ta liên hệ một phía mà, anh ta vốn chưa từng nói với Hứa Tinh Minh về sự tồn tại của người này, làm sao cậu ta có thể thông qua người này để tìm mình chứ?
Tống Hi Quang giật mình trong lòng.
Vừa rồi vì xóa chứng cứ nên quá căng thẳng, bộ não rối loạn cũng trong khoảnh khắc này hoàn toàn tỉnh táo lại.
Người đàn ông vừa định xoay người, ai ngờ giây sau đã có một cái chân xuất hiện, đá thẳng vào thắt lưng anh ta.
Trong phút chốc, Tống Hi Quang ngã nhào vào trong phòng.
Sau khi đứng vững, anh ta không kịp quan tâm đến cơn đau dữ dội ở thắt lưng, xoay người lao về phía cửa.
Nhưng vặn mở tay nắm cửa mấy cái đều không mở được.
Cửa bị khóa từ bên ngoài?
Tống Hi Quang hoảng hốt.
“Sao anh lại ở đây?”
Đúng lúc này, giọng nói đầy hoài nghi của Hứa Tinh Minh bỗng vang lên sau lưng Tống Hi Quang đang vật lộn với tay nắm cửa.
Nghe thấy tiếng, Tống Hi Quang lập tức xoay người.
Vừa thấy rõ ánh mắt đầy nghi ngờ của Hứa Tinh Minh, Tống Hi Quang vốn đã bực bội càng thêm tức giận.
“Cái ánh mắt đó của cậu là sao? Đừng nói là cậu thật sự tin vào những lời nhảm nhí của đám tiểu thư kia nhé? Tôi là đàn ông, lẽ nào tôi có hứng thú gì với cậu à? Mau qua đây kéo cửa cùng tôi! Ông đây bị gài bẫy rồi!”
Tống Hi Quang tức giận.
Quan trọng là đến giờ anh ta vẫn không biết ai là người tính toán mình?
Còn Khương Miện nữa?
Sao cô ta vẫn chưa đến?
“Phải rồi, Khương Miện đâu?”
Vừa kéo tay nắm cửa, Tống Hi Quang vừa lên tiếng hỏi.
“Điều đó phải hỏi chính anh chứ.”
Giọng lạnh lùng của Hứa Tinh Minh vang lên sau lưng anh ta.
“Sao lại bảo hỏi tôi? Cậu vẫn không chịu tin tôi phải không?”
Tống Hi Quang kéo kéo cà vạt, mặt ửng đỏ.
“Anh làm gì vậy!”
Hứa Tinh Minh cảnh giác.
“Làm gì là sao? Tôi có thể làm gì? Tôi nóng ruột nóng gan, không được nóng sao?”
Tống Hi Quang kéo kéo cổ áo mình: “Phòng này sao lại ngột ngạt thế này? Tôi cảm thấy mình sắp chết nóng rồi, cậu không thấy nóng sao?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Tống Hi Quang, Hứa Tinh Minh nghiến răng nắm chặt tay.
“Anh có muốn soi gương xem bộ dạng mình bây giờ không?”
“Bộ dạng tôi bây giờ?”
Tống Hi Quang sững người.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đầy cảnh giác và ghê tởm của Hứa Tinh Minh.
Một cảm giác không hay lan tỏa trong lòng Tống Hi Quang, sau đó cả người như phát điên lao thẳng về phía phòng vệ sinh bên cạnh.
Khi anh ta nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Tiếng cười gian xảo của gã chủ tiệm bán thuốc mê cho anh ta lập tức vang bên tai:
“Loại thuốc này mà uống nửa chai, gái ngây thơ trong trắng đến đâu cũng trở nên dâm đãng. Uống cả chai thì còn kinh khủng hơn, đừng nói là phụ nữ, đàn ông cũng phát điên…”
Anh ta uống cả chai!!!
Tống Hi Quang phát điên.
Anh ta vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, hoảng loạn giật lấy tay nắm cửa.
Vừa kéo vừa bấm điện thoại.
Nhưng ai bảo anh ta tính toán quá chuẩn, thời điểm này đúng lúc tiệc nhà họ Diêu bắt đầu, vốn chẳng có ai lên tầng ba. Đúng là thời khắc kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không dạ.
Mà căn phòng này anh ta còn bảo nữ giúp việc kia chuẩn bị trước, chặn hết mọi tín hiệu, điện thoại không gọi được ra ngoài!
Tống Hi Quang hoàn toàn sốt ruột.
Thuốc… chắc chín phần mười là bị con đàn bà Khương Miên kia đổi lại rồi!
Tống Hi Quang chửi thầm trong lòng.
Hứa Tinh Minh ở bên cạnh thấy anh ta gấp gáp như vậy, cũng hiểu đối phương có lẽ không như lời những cô tiểu thư kia nói nào là quỷ kế đa đoan, nào là tính toán nhiều như vậy chỉ là vì bản thân.
Nghĩ thông, Hứa Tinh Minh cũng lập tức lao tới, bắt đầu cùng anh ta kéo tay nắm cửa.
Ngửi thấy mùi hương cỏ cây thoang thoảng từ bên cạnh, Tống Hi Quang đột nhiên cảm thấy cổ họng khô ran, quá khô…
Gương mặt nghiêng của Hứa Tinh Minh trong mắt anh ta đang mê man như có một lớp màng lọc vậy.
Gần như cùng lúc, Khương Miện dựa vào tường bên ngoài cửa, lắng nghe tiếng giật cửa liên tục bên tai.
“Ba, hai…”
Chữ vừa dứt, một tiếng kêu kinh hoàng đã vang lên bên tai cô.
“Cút đi, đm mày điên rồi Tống Hi Quang!”
“Cút đi! Tống Hi Quang mày bị bệnh à? Đồ tiểu nhân âm hiểm, chờ tao ra ngoài nhất định không tha cho mày đâu!”
“Á!!!”
Chửi rủa chưa đầy mười giây, một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai Khương Miện.
Khương Miện ngẩng đầu mỉm cười.
Nghe nói nhà họ Diêu không thích lắp camera trong nhà, thật tốt.
Khương Miện xoay người, nhảy nhót xuống lầu.
Vừa đến sân sau, cánh tay đã bị người ta kéo lại.
Vì đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của đối phương từ sớm, Khương Miện không có ý định động thủ.
Quay đầu, nhìn thấy ngay gương mặt lo lắng của Tống Kỳ Sâm.
Người đàn ông đặt hai tay lên vai cô, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Thấy không bị thương, Tống Kỳ Sâm mới kéo cô vào lòng.
“Sao lại không nghe lời thế?”
Có trời mới biết lúc thay đồ vừa rồi, tim anh đập dữ dội đến mức nào.
Đã đối phó với Tống Hi Quang không ít lần.
Không ai hiểu rõ hơn Tống Kỳ Sâm, người đó ham thích các thủ đoạn bỉ ổi đến mức nào. Tuy Khương Miên rất khỏe nhưng nếu đối phương cố ý tính toán thì sao?
Giờ thấy cô vẫn ổn, tim Tống Kỳ Sâm vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Trước đây anh đã nói với em thế nào?”
Buông vòng tay ra, Tống Kỳ Sâm cau có.
Thấy anh như vậy, Khương Miện lập tức kiễng chân hôn nhẹ lên cằm anh: “Xin lỗi Sâm Sâm, em thật sự không cố ý, đừng giận em…”
Cô đã thế này rồi, Tống Kỳ Sâm còn giận sao được, đành phải vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Khương Miện.
Khương Miện dứt khoát cọ cọ mặt vào lòng bàn tay thô ráp của Tống Kỳ Sâm. Cọ đến nỗi anh hoàn toàn hết giận, không nhịn được bật cười.
Anh cười, Khương Miện cũng cười theo.
Còn về mưu kế vừa rồi của mình, cô không có ý định kể với Tống Kỳ Sâm.
Phải biết rằng là trước kia ở thế giới tận thế, những việc tàn nhẫn cô đã làm nhiều rồi, chuyện này tính là gì?
Cô không muốn nói, dù sao nhân vật của cô là cô vợ nhỏ ngây thơ trong sáng, cái gì cũng không hiểu mà!
Khương Miện cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, người làm nhà họ Diêu đến thông báo rằng tiệc đã chính thức bắt đầu, mời họ mau đến.
Những bữa tiệc thọ kiểu này chẳng phải toàn là vui chơi giải trí sao.
Cha Diêu một đường mời rượu đến chỗ Tống Kỳ Sâm. Thấy Khương Miện, ông ấy còn hơi run tay, nhưng vẫn bất chấp vỗ vai Tống Kỳ Sâm, khen ngợi anh đúng là nhân tài tuấn kiệt, hậu sinh khả úy.
Ôi, hoàn toàn không giống thằng ngốc Diêu Tề nhà ông ấy!
Vừa xuống lầu, ai biết nó làm cái trò quái gì lại bị gãy chân. Trước khi ông ấy xuống lầu mời rượu, thằng ngốc còn ôm chân ông ấy khóc không chịu xuống lầu, miệng còn toàn nói mấy câu “bộ đôi hủy diệt” gì đó không hiểu nổi.
Cha Diêu thở dài từ tận đáy lòng, đời này ông ấy sợ là không trông cậy được vào đứa con bất hiếu này rồi!
Lúc này, Diêu Tề đang bị cha Diêu chê bai cũng thấy sao mình xui xẻo thế!
Giờ còn vì sợ nữ vương mà không dám xuống lầu ăn tiệc nữa hu hu hu.
Nhưng ở trong phòng lại chán, Diêu Tề đành bất đắc dĩ tự đẩy xe lăn đi lang thang trên lầu.
Một đường đi đến phòng cuối hành lang tầng ba, Diêu Tề cảm thấy hình như có tiếng động kỳ lạ từ trong đó vọng ra.
Diêu Tề vừa xem xong một bộ phim kinh dị, đang định vặn cửa phòng, nhưng lại thấy không an toàn. Cậu ta cố tình quay về phòng mình lấy một cây thánh giá và kiếm gỗ, lại vào bếp lấy mấy tép tỏi rồi mới hớn hở quay lại cửa phòng kỳ quái này.
Đẩy cửa ra, Diêu Tề ném luôn thánh giá và tỏi vào, tay cầm kiếm gỗ, miệng hét lớn: “Này, yêu quái chạy đâu cho thoát!”
Giây tiếp theo —
Diêu Tề: “…”
Diêu Tề: “???”
Diêu Tề: “!!!”
Chưa đầy nửa giây, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng Diêu Tề.
“Á á á!!! Ba mẹ ông bà ơi! Á á á á á!!!!!!”
“Đệt mẹ á á á á!!!!”
“Ọe ọe á á á!!!”
Diêu Tề vừa nôn vừa kêu vừa suy sụp.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Diêu Tề cảm thấy có lẽ cả đời cũng không thể hồi phục!