Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 73: Nếu có một ngày




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Trong văn phòng bao trùm sự im lặng chết người.

Không ai mở miệng nói chuyện.

Chính lúc này, Tống Kỳ Sâm đang giằng co với Khương Miện bỗng tinh mắt nhận ra trong số các thư ký nam đó, người có ngoại hình xuất sắc nhất đang cầm quả cà chua bi đỏ tươi.

Đó chính là trái cây tráng miệng sau bữa ăn mà anh đã cố ý rửa cho Khương Miện!!!

Tống Kỳ Sâm trợn to mắt, giận dữ nắm chặt tay.

Khương Miện nhìn theo ánh mắt của anh, trong lòng hét lên không hay.

Vừa định mở miệng giải thích thì thấy Tống Kỳ Sâm đã quay đầu nhìn cô.

“Những thứ anh đưa cho em, em cũng đưa cho bọn họ sao?”

“Những thứ anh đưa cho em, em thực sự cho bọn họ hết rồi sao?”

Tay Tống Kỳ Sâm bắt đầu run rẩy.

Khương Miện: “…”

Bình luận: “…”

“Hừ, ngày mai em muốn có thêm đồ của anh thì không được nữa đâu!”

Tống Kỳ Sâm nghiến răng ken két.

Khương Miện: “…”

Bình luận: “…”

Ngay sau đó, người đàn ông quay đầu bỏ đi.

Khương Miện nuốt nước bọt, vội vàng đuổi theo.

Chỉ còn lại vị thư ký nam ngoại hình xuất sắc bị mọi người chú ý, trong tay đang cầm ba quả cà chua bi như đang bưng ba cục sắt nung đỏ, cằm run lẩy bẩy.

Nếu có kiếp sau, anh ta nhất định sẽ không tham ăn nữa!!!

Ba quả cà chua khiến tổng giám đốc căm ghét tôi đến tận xương tủy hu hu hu…

[Hahaha, cái gì mà ghen tuông dữ vậy anh chồng, tui thích quá đi!

[Em gái này tui từng gặp qua rồi (mặt chó) (mặt chó)]

[Nói thật, trước đây có người nói bé Miên giống Lý Vân Long đúng không? Vậy giờ tôi coi như đã đẩy thuyền CP Khương Vân Long x Tống muội muội rồi hả? Đây là CP tà giáo gì thế? Cũng khiến người ta phấn khích như Phục Đại (Voldemort x Lâm Đại Ngọc) vậy!]

[Sếp Tống: Làm gì có chuyện tôi ghen chết được chứ? Hihi.]

Trên khung bình luận tràn ngập không khí vui vẻ.

Gần như cùng lúc đó, Khương Miện khẽ đẩy cửa văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên nhưng không thấy Tống Kỳ Sâm ngồi sau bàn làm việc.

Khương Miện giật mình trong lòng, vội vàng tìm kiếm, cuối cùng mới nhìn thấy Tống Kỳ Sâm đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa bên cạnh, trong tay dường như đang cầm thứ gì đó.

Chậm rãi bước đến gần nhìn, cả kênh trực tiếp kể cả Khương Miện đều muốn tan chảy vì anh.

Đúng là anh chàng này, vừa vào văn phòng đã lén lút đăng ký trò chơi mà Khương Miện vừa chơi, lúc này đang vụng về điều khiển nhân vật game của mình đi qua đi lại trong bụi cỏ.

Vì động tác của Khương Miện đủ nhẹ nhàng, cô đã đến gần chỉ cách đối phương một mét mà Tống Kỳ Sâm vẫn không phát hiện ra.

Thấy nhân vật game của đối phương sắp bị bắt chết, Khương Miện vừa mới học được trò chơi này không kìm được mở miệng: “Né đi, bấm kỹ năng né tránh để thoát khỏi nó!”

Tống Kỳ Sâm không ngờ nghe thấy giọng nói này, làm gì còn tâm trí đâu mà né tránh, thậm chí chưa ngẩng đầu, tay đã run lên vội ném điện thoại vào thùng rác bên cạnh, đồng thời đá thùng rác vào góc phòng.

Lúc này mới ngẩng đầu, gương mặt ửng hồng nhìn về phía Khương Miện.

“Em, sao em lại đến đây? Khụ, vừa rồi anh không phải vì em mà học chơi game đâu. Em nên biết đấy, Tống thị có nhiều lĩnh vực kinh doanh, sắp tới rất có thể sẽ tiến quân vào lĩnh vực game, anh cũng coi như là tìm hiểu trước đối thủ cạnh tranh. Đúng vậy, chỉ là tìm hiểu đối thủ cạnh tranh thôi!”

Tống Kỳ Sâm nói đến mức tự mình cũng tin.

Khương Miện còn chưa kịp nói gì, các bình luận đã lần lượt bày tỏ anh đẹp trai nên nói gì cũng đúng, anh ngọt ngào nên nói gì cũng đúng, anh có tiền nên cái gì cũng đúng!

Thấy vậy, Khương Miện nén cười, gật đầu.

Sau đó dưới ánh mắt của Tống Kỳ Sâm, cô chậm rãi đi đến trước thùng rác.

Trong tích tắc, Tống Kỳ Sâm xông lên giành giật, cô đã nhanh tay lấy được điện thoại của anh từ trong thùng rác.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Em vừa mới học từ Thẩm Phi và những người khác. À, Thẩm Phi chính là anh chàng em cho cà chua ấy. Tuy chưa học giỏi, nhưng nếu anh muốn học, em dạy anh nhé?”

Khương Miện lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

Bình luận trực tiếp mở chế độ soi mói điên cuồng.

[Không thấy vừa nãy sếp Tống gần chết vì ghen rồi sao? Với lại một tổng giám đốc có giá trị con người cao như vậy, làm sao dễ dỗ dành thế được, lần này e là bé Miên tính sai rồi!]

[Đúng vậy, Khương Miên đúng là thẳng nữ sắt thép, đàn ông là phải dỗ dành. Chẳng lẽ cô ấy nghĩ chỉ cần nói vài câu ngọt ngào, đối phương sẽ lập tức hết giận sao? Quá ngây thơ rồi!]

Giây tiếp theo, mọi người trong kênh trực tiếp đã thấy Khương Miện cầm điện thoại đến trước mặt Tống Kỳ Sâm, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, đưa tay nắm lấy vạt áo của anh mà kéo kéo, cuối cùng còn kiễng chân hôn lên mặt anh một cái.

“Sâm Sâm đến đây nào, chúng ta học ngay bây giờ nhé!”

Hôn xong, Khương Miện liền ngồi xuống ghế sofa.

[Cô ấy ngồi xuống rồi, cô ấy thực sự ngồi xuống rồi?]

[Thật đó hả, thật đó hả, đừng nói là bé Miên nghĩ với trình độ dỗ dành nhạt nhẽo thế này, sếp Tống sẽ hết giận đấy nhá? Vừa nãy anh ấy tức giận đến mức nào cơ chứ.]

[Đúng vậy đúng vậy, bé Miên vẫn quá không hiểu đàn ông. Chỉ là một nụ hôn má qua loa thôi mà, ngay cả giọng điệu dỗ dành cũng mang vẻ thờ ơ, sếp Tống không thể nào hết giận được!]

[Với trình độ dỗ dành gà mờ này, ngay cả ông chồng ngốc nghếch của tui cũng không chấp nhận đâu!]

Các bình luận tỏ vẻ xem nhẹ.

Nhưng giây tiếp theo, mọi người đều thấy Tống Kỳ Sâm được Khương Miện hôn một cái đến mức cụp mắt xuống, nhích một bước, lại nhích thêm một bước.

Nửa phút sau, anh đã ngồi xuống đầu ghế sofa cách Khương Miện nửa mét.

Bình luận: “?”

Gần như vừa ngồi xuống, Khương Miện đã mở lại một ván game bằng điện thoại của Tống Kỳ Sâm, sau đó tức thì trượt đến gần, kéo tay anh ra, cả người định chui vào lòng anh.

Tống Kỳ Sâm theo phản xạ sợ Khương Miện không thoải mái, vô thức đã vòng tay ôm lấy vai cô. Thậm chí còn chủ động điều chỉnh tư thế để đối phương có thể tựa người thoải mái hơn.

Bình luận: “??”

“Nào Sâm Sâm, anh thử điều khiển đi, em hướng dẫn bên cạnh nhé. Chúng ta hình như chưa từng chơi game cùng nhau, đây là lần đầu tiên đấy!”

Khương Miện vui mừng.

Tống Kỳ Sâm mím môi mỏng, ánh mắt xúc động.

Vì thông minh, học cái gì cũng rất nhanh nên chẳng mấy chốc Tống Kỳ Sâm đã nâng cấp sao cho nhân vật game của mình.

Phát hiện ra mình chơi game rất vụng về, Khương Miện cả người đều phấn khích.

“Trời ơi, trời ơi, Tống Kỳ Sâm anh giỏi quá! Sao anh lại giỏi thế này!”

Đôi mắt Khương Miện long lanh nhìn về phía người đàn ông phía sau.

Tống Kỳ Sâm cố gắng kiềm chế khóe miệng muốn nhếch lên của mình.

“Anh dạy em đi, anh dạy em được không? Vừa nãy những người đó dạy không tốt chút nào, vẫn là Sâm Sâm của em giỏi nhất!”

Vừa nói, Khương Miện lại hôn lên mặt anh một cái.

Tống Kỳ Sâm được hôn đến đỏ mặt tía tai, lập tức ôm chặt Khương Miện vào lòng, bắt đầu từng chút một nghiêm túc chỉ dạy cô chơi game, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ đến mức gần như làm chói mắt tất cả mọi người.

Nếu anh có đuôi thì có lẽ lúc này đã vẫy đuôi phấn khích rồi.

Bình luận: “???”

[Nào, mọi người đã học được ba bước dỗ dành của bé Miên chưa? Bước một là mở miệng dỗ dành, bước hai là hôn anh ấy một cái, bước ba là người ta đã hết giận.]

[Học được rồi học được rồi.]

[Mẹ ơi, sếp Tống rốt cuộc là Tiểu Điềm Đậu tuyệt thế nào vậy!!! Vừa nãy rõ ràng giận dữ đến thế, sao chỉ cần dỗ dành qua loa là hết giận liền rồi! Còn quay ra dạy bé Miên chơi game nữa? Liệu trước khi tui già đi có thể gặp được loại đàn ông tuyệt vời này không?]

[Sếp Tống ơi, anh phá hỏng hình tượng rồi nha. Bây giờ anh đâu còn chút khí chất tổng giám đốc cao quý bá đạo nào nữa, giống một gã ngốc ấy!]

[Cái gì cơ? Hình tượng của sếp Tống trong cuộc sống không phải luôn là một anh chồng ngọt ngào nhỏ bé sao? (mặt chó)]

[Hihi, bây giờ tui rất muốn biết rốt cuộc ai là bậc thầy đặt tên đã tung ra video về bé Miên và sếp Tống, tóm tắt còn chính xác ghê!]

Lúc này, Tống Kỳ Sâm đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác tự hào khi dạy Khương Miện chơi game.

Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt mang theo ý cười của Khương Miện nhìn mình, anh mới chợt nhận ra, vừa nãy vì không để ý nên đã quên mất là đang giận.

Nhưng bây giờ mà giận lại thì cũng quá nhỏ nhen.

Tống Kỳ Sâm có hơi buồn bực.

Ai ngờ giây sau Khương Miện đã đưa tay gãi gãi cằm anh.

Tống Kỳ Sâm cúi đầu nhìn cô.

“Đừng giận nữa, cũng đừng trách em nữa nhé? Lần sau em sẽ chú ý mà!”

Khương Miện tỏ vẻ dễ thương để thương lượng.

Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm khẽ thở dài.

“Em cứ trách người ta hay ghen tuông với em, nhưng không biết chính em làm người ta khó chịu!”

Tống muội muội than phiền như vậy.

“Đúng đúng đúng, là em sai rồi, sau này em không làm anh tức giận nữa được không?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Em thấy anh tin em không?

Nhưng đã đến nước này rồi, không giận thì thôi vậy.

Dường như anh không bao giờ có thể giận Khương Miện quá lâu.

Giống như trước đây anh mới đến nhà họ Tống, vì Doãn Tình thích nên anh cũng bị ép xem vài bộ phim tình cảm đau lòng hot trong năm.

Ngay lúc đó Tống Kỳ Sâm không hiểu, sao lại có người vì yêu đương mà biến mình thành bộ dạng ma quỷ như vậy, sống khỏe mạnh không tốt hay sao?

Bây giờ Tống Kỳ Sâm không hiểu nổi, sao lại có đàn ông vì hiểu lầm bạn gái của mình mà đi tìm phụ nữ khác để chọc tức cô ấy, thậm chí còn ngược đãi cô ấy đủ kiểu?

Dù có tức giận đến đâu, anh nghĩ mình cũng sẽ không bao giờ đối xử với Khương Miện như thế.

Tất nhiên, có lẽ sự chênh lệch về sức mạnh cũng là một trong những nguyên nhân.

Lúc này, Tống Hi Quang đang theo dõi qua kênh trực tiếp cũng nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nheo mắt lại.

Hiện tại, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng sự lãnh đạm của ông già đối với mình.

Thậm chí giờ đây, ngay cả Doãn Tình cũng bị anh ta liên lụy, thỉnh thoảng còn bị Tống Huy quở trách.

Hôm nay bác sĩ đã đến, nói rằng thời gian qua Tống Huy không dưỡng thân thể tốt.

Chỉ cần ông ta chết đi, với sự ghét bỏ hiện tại của Tống Kỳ Sâm đối với anh ta.

Rất có thể, anh ta sẽ từ đỉnh cao rơi xuống, một lần nữa sống cuộc đời loser như kiếp trước.

Đây là điều mà Tống Hi Quang tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Sống lại một kiếp, anh ta Tống Hi Quang đã làm nhiều chuyện như vậy, không phải để tiếp tục sống cuộc đời nghèo túng của kiếp trước!

Không thể động thủ với Tống Kỳ Sâm. Với sự quan tâm của thằng đó đối với Khương Miên, có lẽ…

Ai bảo gần đây anh ta vừa khéo điều tra được cặp cậu mợ kỳ quặc của Khương Miên.

Đúng lúc họ đang nợ một khoản tiền khổng lồ, cả nhà đều chìm trong đắng cay.

Tống Hi Quang này ghét nhất là nhìn người khác khổ sở mà phải không?

Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia sáng.

Không biết mình lại bị “nhớ đến”, cả buổi chiều để đảm bảo lời nói của mình là thật, Khương Miện không rời khỏi văn phòng của Tống Kỳ Sâm một bước.

Tống Kỳ Sâm đang làm việc, cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa bên cạnh chơi game mới học được.

Nhìn mà Tống Kỳ Sâm thấy vô cùng mãn nguyện, thậm chí ước gì có thể quay show hẹn hò với cô cả đời!

Cảm ơn anh em Giản Khải đã mang đến tình yêu ngọt ngào. Sau này nếu cậu ta chết, thỉnh thoảng anh cũng sẽ đốt ít giấy vàng cho cậu ta!

Cảm ơn.

Tiểu nhân trong lòng Tống Kỳ Sâm làm dấu thánh giá.

Gần như cùng lúc đó tại bệnh viện, Giản Khải một mình chờ đợi suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đợi được chị gái với gương mặt tiều tụy, trán hơi hói, vẻ mặt hoang mang của mình – Giản Hồng.

Đêm qua ngay cả đi vệ sinh cũng phải nhảy lò cò bằng một chân, thậm chí suýt trượt ngã, nước mắt người đàn ông lập tức trào ra ồ ạt.

“Chị!!!”

Giản Hồng vừa bước vào cửa, người đàn ông lập tức gọi một tiếng xé lòng.

“Đừng đừng đừng.”

Giản Hồng “thụ sủng nhược kinh” vội vàng xua tay, sau đó lấy từ trong ngực ra một chai dầu đậu phộng nhỏ.

“Nói thế này, sau này cậu đừng gọi tôi là chị nữa, gọi nó là chị đi. Một người dầu mỡ tài năng như cậu, một người bình thường như tôi không gánh nổi sự tôn kính cao quý như vậy từ cậu!”

Giản Hồng mỉm cười.

Giản Khải: “…”

Một ngày không gặp, chị ấy uống nhầm thuốc rồi sao?

Không phải uống nhầm thuốc, mà là trong một ngày một đêm đã hủy bỏ nhiều hợp đồng quảng cáo như vậy, chị ấy đột nhiên đã tỉnh ngộ.

Hiện tại đã đặt vé máy bay đi Phổ Đà Sơn, hai ngày nữa dự định xuất gia.

Dù sao cũng sắp hói hết rồi, chi bằng cạo trọc luôn đi cho thanh tịnh!

Sau này cái thằng em ngu ngục này, ai muốn quản thì quản.

Ồ, nhầm rồi, là người xuất gia rồi, làm sao có thể nói lời thô tục được?

Nên nói là sau này cái thằng em như nhau thai này, ai muốn nhặt về nuôi thì cứ việc!

Để nó đi hành hạ người khác đi.

Tôi không hầu hạ nữa.

Giản Hồng cười đau khổ.

Lúc này Khương Miện vẫn chưa biết, Giản Khải – người đã để mặc fan của mình bắt nạt nguyên chủ trên mạng đã bằng nỗ lực của mình đi cắt đứt con đường ngôi sao hàng đầu về sau.

Ánh chiều tà le lói, đúng lúc bụng cô đói đến cồn cào, Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng xử lý xong công việc một ngày của mình.

Vì Khương Miện kêu đói, anh vội vàng định gọi điện đặt bàn.

Ngay lúc các dân mạng bắt đầu mong đợi cuộc sống xa hoa hàng ngày của đại gia thì Khương Miện không chút do dự kéo Tống Kỳ Sâm đến khu chợ đêm gần đó mà cô đã hỏi được từ thư ký.

Bình luận: “…”

Những dân mạng chưa bao giờ nghĩ người giàu cũng gần gũi như vậy đã trơ mắt nhìn Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đứng trước cửa một quán nướng.

Chỉ có thể nói cô nhân viên khuyến mãi cũng thiếu tinh ý quá, nhìn thấy sếp Tống đến mà vẫn đang quảng cáo chương trình ưu đãi của cửa hàng.

Nói rằng cửa hàng họ kỷ niệm hai năm thành lập, chỉ cần dùng điện thoại của mình chia sẻ một bài lên trang cá nhân, sau đó nhận được 66 lượt thích, cửa hàng họ sẽ tặng miễn phí một phần salad trái cây và voucher giảm 60% dùng trong ngày nữa!

Vừa nghe giọng nói ngây thơ trong sáng của cô nhân viên khuyến mãi, các bình luận đều phì cười.

[Ha, cô em này không biết gì về đời cả. Cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, thân giá chục tỷ, còn đăng bài để có 66 lượt thích để được giảm 60%, có giảm 90% anh ấy cũng không quan tâm đâu!]

[Đúng vậy, Tống Kỳ Sâm mà để ý đến số tiền nhỏ này sao, đùa gì vậy! Nếu anh ấy vì được giảm 60% mà đăng bài, tui sẽ livestream ăn cứt!]

Đúng lúc mọi người trong bình luận đang khẳng định chắc nịch, Tống Kỳ Sâm đang nắm tay Khương Miện định bước tiếp, nghe thấy lời này, đột nhiên dừng bước.

Sau một khoảng lặng, Tống Kỳ Sam nghiêm túc quay đầu lại, hàng mày đẹp hơi nhíu lại: “Có thật là… được giảm 60% không?”

Bình luận: “???”

“Tất nhiên rồi, tờ rơi quảng cáo của chúng tôi đều có ghi mà.”

Cô nhân viên khuyến mãi cười rạng rỡ.

Mười phút sau, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tống thị bao gồm Diêu Tề, cha Diêu và một đám người giới thượng lưu đã thấy Tống Kỳ Sâm vốn lạnh lùng đột nhiên “sống dậy” trên mạng xã hội.

Tống Kỳ Sâm: [Check-in quán nướng Béo Béo gần khu đại học, nghe nói tập hợp đủ 66 lượt thích sẽ được ưu đãi giảm 60%, mọi người giúp một tay nhé! (Hình ảnh)(Hình ảnh)]

Bình luận: “???”

Các lãnh đạo cấp cao Tống thị: “???”

Giới thượng lưu Yên Kinh: “???”

Thật không nhìn ra khẩu vị của sếp Tống… gần gũi đời thường thế?

Bấm like bấm like, không bấm like thì không phải người Trung Quốc.

Chưa đầy một phút, Tống Kỳ Sâm gom nhanh được gần 200 like, còn là trong tình huống không có kết nhiều bạn bè.

Bình luận: “…”

[Hahahahaha, muốn tui cười chết để làm gì? Hả? Cái gì mà tổng tài cao quý? Giờ tui mới hiểu tại sao mình không thể phát tài được. Kiếm thì không kiếm được bằng sếp Tống, tiết kiệm còn không tiết kiệm bằng sếp Tống, tui có mặt mũi nào mà giàu, tui đáng phải nghèo cả đời hahahahaha!]

[Má ơi, tui cười điên rồi, anh ấy thật sự đăng, anh ấy thật sự đăng! Tiểu thuyết ngôn tình lừa tui, cái gì mà tổng tài coi tiền như rác, sếp Tống của chúng ta rõ ràng từng đồng đều quý!]

[Trước đây có tin đồn nói sếp Tống tham gia “Nhịp đập thần tượng” là vì tiền. Trước đó tui không tin, bây giờ… tui tin rồi!]

[Người nói trước đó sẽ livestream ăn cứt đâu rồi, cả ngày cứ thích ăn uống trong khu bình luận. (mặt chó)]

Các dân mạng trong bình luận sống nửa đời người chưa từng thấy một sếp tổng nào gần gũi như vậy.

Nhưng Khương Miện bên cạnh có vẻ thấy bình thường. Họ nghĩ, bọn họ những người này vẫn còn tu luyện chưa đủ!

Chỉ có Giang Dĩnh nhìn thấy cảnh này thì thoáng buồn bã che miệng. Thực ra, thế này đã rất tốt rồi.

May mắn là Tống Kỳ Sâm không gọi Miên Miên ra AA. Chỉ cần nghĩ đến quán cà phê trước đây, cô ấy…

Buồn từ trong lòng trào ra.

Quả nhiên, yêu hay không yêu đều là so sánh mà ra.

Thật lòng yêu thì sẽ chủ động tập hợp lượt thích để trả tiền cho bạn, không yêu thì sẽ AA với bạn đến hai số lẻ thập phân.

Hai số lẻ thập phân đấy aaaa!

Giang Dĩnh gào thét trong lòng.

Ăn xong món nướng giảm 60% và salad trái cây miễn phí đến từ việc tập hợp lượt thích, hai người nắm tay nhau bắt đầu đi dạo chợ đêm.

Điểm dừng đầu tiên là bắn súng hơi.

“Thích gấu bông to đó không?”

Khương Miện chỉ vào con gấu bông to nhất, cười híp mắt hỏi Tống Kỳ Sâm.

“Không, không thích.”

Người đàn ông lắc đầu.

Tất nhiên, nếu anh có thể vừa lắc đầu vừa rời ánh mắt khỏi con gấu bông thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.

Trước đây khi bước vào phòng nhỏ của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện đã chú ý thấy trong mọi góc nhà của người đàn ông này đều có đặt một số đồ chơi bông nhỏ, thỏ, gấu, chó, cái gì cũng có.

Không thích mới lạ.

“Đàn ông, miệng anh nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật á? Xem đây, chị đây sẽ thắng nó về cho anh!”

Khương Miện cười gian tà.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Bình luận: “…”

Đạo diễn: “…”

Thì ra chị đây vẫn chưa thoát vai thiếu gia tà ác từ trước!

Nhưng đến khi Khương Miện cầm súng lên, đồng thời thu lại nụ cười nơi khóe miệng, nhẹ nhàng nhắm một mắt lại, thần thái trầm tĩnh và tập trung, trong và ngoài kênh trực tiếp kể cả Tống Kỳ Sâm, tất cả đều không kiềm chế được mà nín thở.

Lúc này Khương Miện giống như một quân nhân thực thụ, toàn thân tỏa ra khí chất quyết đoán sát phạt.

Ngay sau đó, pặc pặc pặc một loạt tiếng giòn tan vang lên.

Cô thậm chí không cần ngắm lại, một phát một bóng bay nhỏ.

Toàn thân tỏa ra khí chất phóng khoáng ngông cuồng đó, đừng nói đám đông xung quanh, ngay cả bình luận cũng không kiềm chế được mà hét lên.

[Aaaa, chị ơi, chị ơi, chị đối diện em đi!]

[Mẹ ơi, chính là cô ấy, chính là cô gái này lấy mạng già của tui luôn rồi!]

[Ngầu bá cháy!!! Sau này phim cảnh sát không có bé Miên thì tui không xem đâu hu hu hu.]

[Mọi người đừng nói sếp Tống dễ dỗ nữa, cái này ai chịu nổi chứ aaaa!]

Cuối cùng Khương Miện không chút áp lực đã thắng được con gấu bông màu nâu cao bằng người.

“Vui không? Anh chàng à, tôi đã nói rồi, tôi sẽ chỉ cho anh những gì tốt nhất trên đời!”

Khương Miện nhướn mày.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Bình luận: “…”

Nói thật, nếu Khương Miên là một người câm, đó chẳng phải là chuyện tuyệt vời lắm sao!

Thực ra nếu có một ngày, sếp Tống không nhịn được đầu độc cho bạn gái mình câm luôn, họ cũng có thể hiểu được.

Dù sao cái miệng này, ai mà chẳng mong cô ấy không nói được nữa chứ!

Mới thắng được gấu bông chưa đầy hai phút, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đã chú ý thấy người đi đường, tất cả đều tự động đi về hướng bên phải.

Mà đều là một nam một nữ, từng cặp từng cặp.

Thấy vậy, Khương Miện mặt đầy tò mò vội vàng kéo lại cô nữ sinh đi qua. Từ miệng đối phương mới biết được, hóa ra không xa khu chợ đêm có một cây nhân duyên rất linh nghiệm.

Nghe nói chỉ cần có thể ném que tre cầu nguyện càng cao, tình yêu giữa cặp đôi sẽ càng hạnh phúc mỹ mãn.

Nghe thấy lời này, ngay cả người xuyên vào trong sách như Khương Miện cũng tin ngay, sau đó không nói hai lời kéo Tống Kỳ Sâm chạy đi.

Tội nghiệp Tống Kỳ Sâm còn một tay ôm con gấu bông cao bằng người, suýt nữa bị cô kéo chạy đến thở không ra hơi.

Khương Miện mua que duyên phận giá 9,9 tệ, quay đầu liền đối diện với Tống Kỳ Sâm ở bờ ao nhỏ đối diện nhìn nhau một cái.

Sau đó nhắm mắt lại, hai tay nâng que tre duyên phận bắt đầu cầu nguyện.

Mở mắt ra, vung vẫy hai tay, dùng sức ném một cái, trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Khương Miện đã trực tiếp treo que duyên phận lên cành cao nhất của cây duyên phận.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Tống Kỳ Sâm hoàn toàn không kiềm chế được mà đập dữ dội.

Thậm chí không còn để ý đến con gấu bông trong tay nữa, dứt khoát đi vòng qua ao sen nhỏ đến bên cạnh Khương Miện.

Sau đó thấy Khương Miện mắt sáng long lanh nhìn về phía anh: “Anh xem kìa Tống Kỳ Sâm, chúng ta nhất định sẽ hòa thuận vui vẻ, hạnh phúc cả đời đúng không?”

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Khương Miện, Tống Kỳ Sâm chỉ cảm thấy trái tim mình như thể có một luồng hơi ấm trực tiếp xuyên qua vậy.

Khiến vị trí trái tim này của anh trở nên mềm mại và ngọt ngào.

Người đàn ông mấp máy môi, sau đó cuối cùng không nhịn được cúi người hôn lên môi Khương Miện.

“Đúng vậy.”

Trong khoảnh khắc hôn lên, anh khẽ đáp lại như thế.

Bình luận bắt đầu hét chói tai.

Một phút sau, môi hai người tách ra.

Tống Kỳ Sâm mỉm cười dịu dàng.

Khương Miện… Khương Miện giơ tay đập một cái vào trán mình.

“Chết tiệt, khả năng tự chủ mà tôi luôn tự hào lại sụp đổ trước mặt chàng trai ngọt ngào này. Tôi ảo não quá!”

Hôn xong, Khương Miện nhanh chóng đắm chìm vào vai thiếu gia tà ác, lắc đầu thở dài.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Bình luận: “…”

Đủ rồi đấy aaaa!!!

Chỉ muốn nói, nếu một ngày bé Miên chết, thì chắc chắn là chết vì sống quá cợt nhả!!!