Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 72: Tống muội muội




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Ba vòng liên tiếp đều có tên quái dị như vậy, Khương Miện hoài nghi rằng đạo diễn “Người yêu ba ngày” này có phải đang nhắm vào mình không.

Vì vậy, trước ống kính trực tiếp, Khương Miện không nói hai lời, chủ động lật tung cái thùng rút thăm màu hồng này lên.

Nhưng rất nhanh cô đã thấy một số tên chủ đề rất bình thường – 

Như là “Tình yêu thuần khiết”, “Bông tuyết mùa hè”, “Người tình san hô”…

Vậy tại sao cô toàn rút ra những cái tên như thế?

Khương Miện: “…” Còn bảo không phải nhắm vào tôi?

Chính lúc này, phó đạo diễn “Người yêu ba ngày” nhảy ra.

“Thật ra là show của chúng tôi cũng làm đến mùa thứ ba rồi, độ hot rõ ràng có giảm sút. Để tìm lối thoát, chúng tôi mới nghĩ ra ba chủ đề thú vị ném vào thùng rút thăm, chỉ có ba cái thôi. Cái này haha, cũng không ngờ cô Khương lại may mắn như vậy, hahaha…”

Phó đạo diễn cười toe toét.

Điều khiến anh ta càng mừng rỡ nở hoa chính là hiện tại “Người yêu ba ngày” của họ thực sự đang hot trên mạng, việc kết hợp với “Nhịp đập thần tượng” này đúng là lời to, hê hê.

Nghe người này còn khen mình may mắn.

Khương Miện: “…” Cảm ơn, cảm thấy bị châm chọc rồi đấy.

Còn các dân mạng chứng kiến toàn bộ quá trình lại bắt đầu “haha” trong bình luận.

[Tui đã nói mà, rõ ràng trước đây tui cũng từng theo dõi “Người yêu ba ngày”, hoàn toàn không giống như khi bé Miên tham gia thế này, cảm giác rất cứng nhắc máy móc. Làm gì có như bây giờ, mỗi ngày rui còn chưa mở show ra đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu “haha” rồi.]

[Tổng cộng chỉ có ba chủ đề ngớ ngẩn, vậy mà đều bị bé Miên rút trúng, tui xin phong người phụ nữ này là thần ngớ ngẩn.]

[Haha, các bạn thấy hành động vừa rồi của bé Miên chưa? Ẻm vẫn còn đang giãy giụa trong tuyệt vọng kìa.]

[Bé Miên thầm nghĩ trong lòng “xui xẻo thế này, chắc chắn không phải là mình”.] 

[Chỉ có mình tui vô cùng mong đợi tình tiết phát triển tiếp theo sao? Tui siêu muốn xem “Thư ký ngây thơ của thiếu gia tà ác” lại là một chủ đề như thế nào?]

[Thật đó à, thật đó à, thật sự có người coi đây là show hẹn hò hả, hahaha.]

[Sao thế sao thế, tui muốn xem xem bé Miên ngây thơ như thế nào, không được sao?

[Xỉu! Người phía trước chắc không phải nghĩ thư ký ngây thơ trong tiêu đề là chỉ bé Miên đó chứ? Sao tui lại cảm thấy sẽ là sếp Tống nhỉ? (mặt chó)(mặt chó).]

[Hahaha, fan anh chồng yêu ngọt ngào có mặt.]

Ban đầu khi thấy Khương Miện rút trúng chủ đề “Tình yêu văn phòng bí mật: Thư ký ngây thơ của thiếu gia tà ác” này, Tống Kỳ Sâm đã có linh cảm không hay rồi. Thoáng thấy bình luận của dân mạng, một cảm giác bị người ta coi thường lập tức dâng lên trong lòng.

Đám người này rốt cuộc là sao vậy?

Chồng yêu ngọt ngào, chồng yêu ngọt ngào, thiếu bốn chữ chồng yêu ngọt ngào là không nói chuyện được nữa à?

Đúng, anh phải thừa nhận bình thường chỉ số võ lực của Khương Miên có cao hơn mình một chút.

Nhưng lúc trên giường, rõ ràng là…

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm đỏ mặt già.

Ngay sau đó ánh mắt kiên định lên.

Show giải trí tình yêu kéo dài hai ngày này, anh nhất định phải thể hiện thực lực thật sự của mình, gột rửa cái mác chồng yêu ngọt ngào trên người.

Tống Kỳ Sâm tự nhủ trong lòng như vậy.

Nửa giờ sau, Tống Kỳ Sâm xuất hiện ở hiện trường ghi hình “Người yêu ba ngày”. Khi nghe đạo diễn sắp xếp cho anh và Khương Miện rằng trước khi ghi hình, để thư ký ngây thơ làm hai hộp cơm trưa hình trái tim mang đến địa điểm quay phim tòa nhà Tống thị.

Bởi vì như vậy sẽ phù hợp với nhân vật hơn.

Đúng vậy, nhân vật.

Không giống như sự phấn khởi của phó đạo diễn “Người yêu ba ngày” và các nhân viên khác, tổng đạo diễn đeo kính gọng đen, vẻ mặt nghiêm túc, từ tận đáy lòng cảm thấy hai tập đầu của họ đã thất bại.

Hoàn toàn không còn giống một show hẹn hò nghiêm túc nữa.

Quan trọng nhất là tổng đạo diễn vốn lạnh lùng, có khát vọng lý tưởng giành giải đạo diễn xuất sắc nhất Oscar, bùm cái đã trở thành ngôi sao hài rồi.

Vì danh tính đạo diễn “Người yêu ba ngày”, các dân mạng cười hớn hở, còn biên cho ông ấy vô số mẩu chuyện vui.

Đây là điều mà tổng đạo diễn không thể chịu đựng được.

Vì vậy ông ấy còn cố ý đăng Weibo nói rõ mình là một đạo diễn nghiêm túc chuyên nghiệp, càng không phải đi đạo diễn hài kịch mùa sau. Ai ngờ đám dân mạng này còn cười “haha” dữ dội hơn dưới Weibo của ông ấy.

Đạo diễn: “…” Thật là tức.

Vì vậy ông ấy đã quyết định.

Nhất định phải phấn đấu vươn lên, nhất định không thể để tập thứ ba thất bại.

Thực ra phó đạo diễn các kiểu cũng không phải không khuyên ông ấy. Nhưng ai bảo show này do ông ấy làm, ông ấy nói mới tính.

Thế mới có chuyện nhân vật.

Dù sao ý của tổng đạo diễn là không để hai người họ ooc (out of character).

Không chỉ có vậy, thậm chí ông ấy còn viết cả lời thoại để hai người này nói theo từng bước một.

Ông ấy không tin cái này cũng có thể thất bại.

Đạo diễn đeo kính tràn đầy tự tin.

Nhưng ai cũng không ngờ, ông ấy vừa mới đưa ra yêu cầu đầu tiên của mình.

Giống như ông ấy, Tống Kỳ Sâm đã thề trong lòng nhất định phải gột rửa cái mác chồng yêu ngọt ngào liền nhảy ra.

“Đạo diễn, tôi muốn hỏi là nhất định phải để cô ấy làm cơm hộp trái tim sao?”

Tống Kỳ Sâm nhíu mày nghiêm trọng.

Đạo diễn: “?” Chứ không thì sao?

Giây tiếp theo, ông ấy bèn thấy Tống Kỳ Sâm giơ tay chỉ vào mũi mình: “Tôi làm không được sao?”

Đạo diễn: “…”

“Đúng vậy, nấu ăn rất nóng, nhiệt độ dầu lại cao, nếu không cẩn thận bắn vào người, có lẽ cô ấy sẽ đau rất lâu. Rồi nữa, nhìn dáng vẻ cô ấy cũng không biết nấu ăn, thế không phải là làm khó cô ấy sao? Vì vậy hay là để tôi làm đi, tôi làm cũng ngon hơn.”

Tống Kỳ Sâm nghiêm túc đề nghị.

Đạo diễn: “…”

Mở đầu như vậy, đột nhiên có cảm giác việc quay phim hôm nay sẽ không đi theo hướng tốt đẹp mà ông ấy tưởng tượng.

Cuối cùng sau một hồi giằng co, rốt cuộc vẫn là anh chồng yêu ngọt ngào Tống Kỳ Sâm nghiêm túc làm xong hai hộp cơm trưa hình trái tim, nhét vào túi vải Khương Miện để bên ngoài, giả vờ là cô làm xong.

Đạo diễn: “…” Mẹ kiếp, vợ ông ấy còn chưa đảm đang thế này!

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi Khương Miện thay xong quần áo thư ký ngây thơ, từ phòng thay đồ đi ra.

Tống Kỳ Sâm thì không cần thay quần áo nữa. Bản thân anh vốn là sếp, chỉ cần đeo thêm cặp kính gọng vàng là được.

Trong quá trình chờ đợi, Tống Kỳ Sâm còn dùng điện thoại xử lý chút công việc.

Anh nào hay vì mình sẽ cùng Khương Miện lên show hẹn hò, Khương Miện lại rút trúng chủ đề khác người này, nhóm chat nhỏ của công ty đã bàn tán xôn xao.

[Trời ơi trời ơi, làm sao tui cũng không ngờ có thể gần gũi đẩy thuyền cp này.Tui thấy hai người họ thực sự quá xứng đôi, tuyệt đối xứng đôi, xứng đôi nhất, trời sinh một cặp.]

[Cái ôm ở đường Xuân Húc trước đây cộng thêm show hẹn hò bây giờ, cô Khương chính là bà chủ tương lai của Tống thị không chạy đâu được phải không? Đặt trước vị trí ôm đùi.]

[Ghen tị với các bạn phòng thư ký quá, có thể hóng hớt tại chỗ. Quỳ xin lúc đó các bạn livestream trong nhóm một chút đi, cầu xin đấy.]

[Haha, tại sao thế này rồi mà hai người họ vẫn chưa công khai nhỉ? Tui sốt ruột quá, không lẽ là người nhà sếp Tống không đồng ý?]

[Mọi người đều biết sếp Tống hai mươi tuổi mới được nhận về nhà họ Tống mà, cảm thấy ý kiến của người nhà đối với anh ấy có lẽ không lớn đâu nhỉ?]

[Thế là sao nữa? Không lẽ sếp Tống còn muốn phụ người ta?[

[Chắc chắn không thể nào đâu, trước đây sếp Tống suýt chết cùng Khương Miên mà. Anh ấy không thể phụ người ta đâu, tui tin tưởng sếp Tống.]

Khi nhân viên Tống thị đang đắm chìm trong đại dương hóng hớt thì Khương Miện cuối cùng đã thay xong trang phục thư ký ngây thơ kéo cửa phòng thay đồ ra.

Áo sơ mi trắng, váy chữ A ngắn màu đen cùng với giày cao gót màu đen.

Do mái tóc dài rủ xuống trước ngực ướt đẫm nước khiến cô thấy bất tiện, Khương Miện vừa đi vừa vuốt tóc, miệng ngậm sợi dây buộc tóc màu đen.

Dưới ánh đèn sáng ngời, khi ngẩng đầu lên, toàn thân cô tỏa ra một vẻ quyến rũ thuần khiết.

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm liền lao đến với một bước dài, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng thay đồ lại một tiếng “rầm” trong tình huống chưa có ai thấy Khương Miện.

“Lát nữa em định mặc như vậy để quay trực tiếp sao?”

Tống Kỳ Sâm chưa từng thấy Khương Miện như thế này, anh ghen đến phát điên.

Chưa đợi Khương Miện trả lời, Tống Kỳ Sâm đã lên tiếng phản đối.

“Không được, anh không đồng ý, anh không muốn.”

Khương Miện: “?”

“Như vậy… váy quá ngắn, tuyệt đối không được!”

Tống Kỳ Sâm chỉ vào chiếc váy chữ A của Khương Miện, đôi mắt liếc nhìn đôi chân thon dài trắng ngần như ngọc của cô gái, trong đầu không kìm được liên tưởng đến mấy đêm trước, chính đôi chân này đã quấn lấy… Khụ khụ.

Mặt Tống Kỳ Sâm không kìm được đỏ lên, cứng rắn nói: “Dù sao anh cũng phản đối em mặc…”

Câu nói còn chưa dứt, anh đã thấy Khương Miện không buồn buộc tóc nữa, khẽ cười tiến về phía mình.

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm vì những liên tưởng vừa rồi mà chột dạ lùi lại.

Không để ý, anh đã lùi đến chiếc ghế phía sau cách đó hai bước.

Một giây sau, cặp kính gọng vàng trên sống mũi anh đã bị Khương Miên tự tay tháo xuống.

Cô gái tiến đến gần, lập tức ôm lấy cổ anh rồi ngồi lên đùi.

“Sao vậy? Em như thế này xấu lắm sao?”

Khương Miện giả vờ sắp khóc nhìn Tống Kỳ Sâm.

Tống Kỳ Sâm: “… Đẹp… lắm.”

Quả thực là đẹp chết đi được!

“Đẹp thì sao anh không cho em mặc?”

Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm theo bản năng cúi đầu nhìn chân Khương Miện…

“À, em hiểu rồi, có phải anh muốn…”

Khương Miện chợt ghé sát tai người đàn ông, thở nhẹ như lan: “Ban đêm, em mặc bộ này chỉ cho mình anh xem nhé? Lúc đó nói không chừng còn có thể phối thêm đôi tất đen, rồi chúng ta sẽ…”

Tống Kỳ Sâm lập tức ôm chặt lấy Khương Miện, giọng khàn đục: “Đừng nói nữa…”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Không nhịn được nữa, Khương Miện cong người trong lòng Tống Kỳ Sâm, cười sảng khoái.

Nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp hơi ửng đỏ của Tống Kỳ Sâm khi bị mình trêu chọc.

Khương Miện cảm thấy có lẽ mình là một kẻ biến thái trong xương cốt.

Mỗi lần, mỗi lần nhìn thấy Tống Kỳ Sâm như vậy, cô thấy rất thích.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên mổ một cái lên môi người đàn ông.

“Được rồi được rồi, không trêu anh nữa, em cũng biết váy này hơi không phù hợp, mặc ra chỉ để cho anh xem thôi, lát nữa em sẽ thay. Nhưng mà lời vừa rồi em nói thật đấy, lần sau chúng ta tìm cơ hội… Anh có muốn không?”

Khương Miện nhướn mày hỏi.

Tống Kỳ Sâm: “/////”

Cuối cùng Khương Miện đã thay sang một chiếc quần dài chữ A màu nâu thắt lưng cao, lúc này mới cùng Tống Kỳ Sâm quay cảnh yêu đương trực tiếp, bước vào tòa nhà Tống thị.

Dọc đường gặp không ít nhân viên Tống thị, hầu như ai cũng chào họ.

Các kiểu chào hỏi như “Chào sếp Tống”, “Chào cô Khương”.

Trong đó có một cô gái trẻ ôm tài liệu, khi thấy Khương Mịên đi bên cạnh Tống Kỳ Sâm, không biết là fan hay sao mà kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Có lẽ vì quá kích động, khi mở miệng chào hỏi, cô ấy lúng túng nói thành: “Chào sếp Tống, chào bà Tống!”

Khương Mịên: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Bình luận: “…”

“Không, em không phải, em không có ý đó, ý em là…”

Cô gái hoàn toàn rối loạn.

Ai ngờ một giây sau, Tống Kỳ Sâm khẽ ho một tiếng: “Khụ, cô tên là gì?”

Cô gái ôm tài liệu gần như muốn khóc, nhưng vẫn kiên cường nói ra tên mình: “Lục Lạp Lạp.”

“Lục Lạp Lạp phải không? Cô bé nói rất hay đấy, tôi rất ấn tượng với cô.”

Lục Lạp Lạp: “!!!”

Bình luận: “…”

[Sếp Tống có tâm tư như Tư Mã Chiêu vậy, trước đó tui còn tưởng anh ấy là kiểu chồng yêu ngọt ngào đồ đó, chắc không diễn được vai thiếu gia tà ác gì đâu. Cơ mà giờ xem ra anh ấy hoàn toàn đảm đương được! Vừa tà vừa bá đạo.]

[Aa aa, ngọt ngào quá, sắp bị tiểu đường rồi!]

Gần như cùng lúc đó tại nhà họ Tống.

Doãn Tình cũng xem được cảnh trực tiếp như vậy, suýt nữa không nhịn được mà bật ra tiếng chửi.

Bà ta còn chưa trở thành bà Tống, vậy mà một đứa con nít không có giáo dục không có gia thế, ngoài khuôn mặt ra chẳng có gì, lại tâm cơ như thế này dựa vào cái gì chứ a a a!

“Dì, lẽ nào A Sâm thật sự muốn kết hôn với cô ta? Lúc đầu A Sâm đối với chúng ta đã không ưa, giờ lại càng không ưa vì Khương Miên. Sau này nhà họ Tống… e rằng sẽ không còn chỗ dung thân cho chúng ta nữa…”

Tống Hi Quang có ý riêng nói.

Hắn hiểu rất rõ tính cách của Doãn Tình.

Ngực to mà không có não, dễ bị kích động.

Nói đúng là Doãn Tình.

Từ nhỏ đến lớn, những thủ đoạn khích bác ly gián kiểu này anh ta dùng quá quen thuộc rồi.

Quả nhiên vừa dứt lời, Doãn Tình đã lập tức mắc bẫy.

Không thèm xem trực tiếp nữa, bà ta lập tức chạy bộp bộp lên lầu đi tìm cha Tống để hỏi.

Nhưng lần này không giống những lần trước.

Mới vào thư phòng của Tống Huy có hai phút, bà ta đã ủ rũ cúi đầu đi ra.

“Dì, chuyện gì vậy? Sao lại có vẻ mặt như thế? Lẽ nào bị cha mắng?”

Tống Hi Quang cố ý hỏi vậy.

Nghe vậy, Doãn Tình thở dài rồi chán nản thất vọng ngồi xuống ghế sofa: “Đúng vậy, cha con bảo dì bình thường không có việc gì đừng tốn tâm tư vào những chuyện này, vốn đã không có đầu óc gì, còn nghiên cứu mấy thứ này muốn chết cười ai. Còn bảo nếu không đặt tâm tư vào chính sự thì sẽ đưa dì ra nước ngoài, sau này cũng đừng về nữa!”

“Dì thực sự không muốn đi nước ngoài, ăn không ngon ngủ không yên, thê thảm lắm…”

Doãn Tình đột nhiên khóc lóc thảm thiết.

Chỉ có Tống Hi Quang nghe những lời này mà trong lòng chợt rùng mình.

Những lời này, những lời này đâu phải đang nói về Doãn Tình?

Tống Huy rõ ràng đang chỉ dâu mắng hòe, bảo anh ta phải đặt tâm tư vào chính sự.

Chính sự gì chứ? Hiện giờ toàn bộ Tống thị đều do con trai ông ta Tống Kỳ Sâm quyết định, anh ta còn có chính sự gì nữa!

Tống Huy đây là mượn miệng Doãn Tình để cảnh cáo anh ta, nếu còn gây chuyện phía sau thì sẽ đưa anh ta ra nước ngoài, sau này không cho về nữa!

Nghĩ đến đây, trong mắt Tống Hi Quang lóe lên tia oán độc.

Lão già chết tiệt này!

Anh ta thầm chửi trong lòng.

Lúc này bên kia trong thư phòng, Tống Huy từ khi Doãn Tình rời đi đã ho sặc sụa.

Không thể không nói, hiện giờ ông ta đối với đứa con Hi Quang do chính tay mình nuôi lớn thực sự thất vọng tột cùng.

Mãi mãi chỉ là những trò hề nhỏ nhặt không đáng nói, lại bị người ta nhìn thấu ngay lập tức.

Nhưng mà…

Người đàn ông vừa ho vừa kéo ngăn kéo, lộ ra tập tài liệu trong ngăn kéo với hai chữ “Di chúc” to đùng.

Tống Huy nhắm mắt lại.

Cũng không biết cha mình thậm chí đã nảy sinh ý định lập di chúc, bên Tống Kỳ Sâm vẫn đang chăm chú quay cảnh yêu đương với Khương Miện.

Chỉ là sự chăm chú của anh dường như có điểm khác biệt so với sự chăm chú mà đạo diễn và dân mạng nghĩ.

Gần như đến trưa, Tống Kỳ Sâm vẫn đang cắm đầu làm việc vất vả.

Quả thực anh rất nỗ lực.

Chỉ trong chốc lát đã có thể xử lý xong một phần văn kiện, chỉ trong chốc lát đã có thể định ra một phương án phát triển.

Một Tống Kỳ Sâm như vậy, không nói gì khác, ít nhất các cổ đông của tập đoàn Tống thị đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Với một cấp trên nghiêm túc như vậy, họ có thể yên tâm về cổ phiếu của mình!

Cư dân mạng: “…”

[Haha mẹ kiếp, ngay cả Tống Kỳ Sâm với tài sản hàng chục tỷ còn làm việc chăm chỉ như vậy, tui còn lý do gì để không cố gắng nữa!]

[Đúng vậy, hôm nay lại là một ngày dân công sở bị “cày” đến kiệt sức rồi!]

[Tống Kỳ Sâm: Tui phải cố gắng hơn nữa rồi “cày chết” tất cả các sếp khác. Vợ tôi còn quên một bên, ai có thể chăm chỉ bằng tôi!]

[Mấy người muốn cười chết tui à, nhưng quay show hẹn hò kiểu này không sao thật chứ?]

Ngay cả đạo diễn chương trình “Người yêu ba ngày” đang hăng hái cũng phải câm nín hoàn toàn, ông ấy chẳng có đất dụng võ gì cả.

May mà vẫn còn giờ ăn trưa.

Cũng vào lúc này, Tống Kỳ Sâm mới chợt nhận ra mình đã mải mê làm việc kiếm tiền mà quên mất Khương Miện.

Vì vậy trong bữa ăn, anh cực kỳ thận trọng, lo sợ Khương Miện sẽ giận.

Trước đây anh đã từng thấy Triệu Phi Vũ và Diệp Chu yêu đương, bạn gái của họ một khi đã giận thì không có hồi kết, dỗ thế nào cũng không được.

Nhìn lại Khương Miên… 

Cô ấy hoàn toàn không giận chút nào!

Tống Kỳ Sâm: “…”

Anh mới là người sắp nổi giận.

Nhưng dù có giận, tôm vẫn phải bóc cho Khương Miện.

Nhìn tình hình này không ổn rồi, có thiếu gia tà ác nào lại bóc tôm cho cô thư ký quèn ngây thơ của mình chứ?

Thế này thì hoàn toàn ooc rồi.

Không được, tuyệt đối không được!

Đạo diễn lập tức phấn chấn ngồi xổm ở hàng đầu của đoàn làm phim, suy nghĩ một lúc rồi viết mấy cảnh lên tấm bảng, sau đó khẽ suỵt một tiếng.

Tống Kỳ Sâm đang mải mê bóc tôm hoàn toàn không để ý điều này, ngược lại Khương Miện đang thong dong ngồi một bên chờ ăn tôm lại nghe thấy tiếng suỵt của đạo diễn.

Nhìn thấy trên tấm bảng viết là đút tôm cho anh ăn, nhưng khi gần đến miệng thì nói “Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cho anh ăn.”

Thấy vậy, Khương Miện lập tức hiểu ý, dùng đũa gắp một con tôm lớn đưa đến miệng Tống Kỳ Sâm.

Đạo diễn: “…”

Tống Kỳ Sâm vừa định há miệng, Khương Miện lập tức rút đũa về.

Tống Kỳ Sâm: “?”

“Này anh kia, cầu xin tôi đi, tôi sẽ cho anh ăn!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đạo diễn: “…”

Bình luận: “…”

Thấy Tống Kỳ Sâm không động đậy, Khương Miện trực tiếp khịt mũi: “Này anh, tôi khuyên anh đừng giở trò lạt mềm buộc chặt. Anh biết đấy, tôi không ăn những chiêu đó đâu!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đạo diễn: “…”

Bình luận: “…”

“Em bị sốt à?”

Cuối cùng Tống Kỳ Sâm không nhịn được.

“Hừ, anh là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy đấy. Rất tốt, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

Khương Miện đưa tay nâng cằm Tống Kỳ Sâm.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đạo diễn: “…”

Bình luận: “…”

“Nhanh lên, ăn cái này đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi nữa. Anh biết đấy, tôi không kiên nhẫn lắm đâu!”

Khương Miện đưa con tôm lớn đến miệng Tống Kỳ Sâm.

Anh buộc phải há miệng cắn lấy, Khương Miện khẽ cười.

“Hừ, ăn vương vãi cả miệng, đúng là một chú mèo tham ăn!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đạo diễn: “…”

Bình luận: “…”

Sao em lại diễn thuần thục thế?

Diễn xong tất cả cảnh quay, Khương Miện quay đầu nhìn về phía đạo diễn “Người yêu ba ngày”.

Vẻ mặt đạo diễn đã hoàn toàn đờ đẫn, thậm chí cả tay cầm bảng cũng bắt đầu run rẩy dữ dội.

Lúc này Tống Kỳ Sâm theo ánh mắt của Khương Miện nhìn sang, cuối cùng mới biết sự thay đổi đột ngột của cô xuất phát từ đâu.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Vậy bây giờ Khương Miện đã diễn xong rồi, anh diễn gì nữa, thư ký quèn ngây thơ à?

[Haha, vậy chủ đề tình yêu này có tên khác là “Thư ký Khương tà mị và sếp tổng ngây thơ” phải không?]

[Cảm nhận được trái tim tích cực hướng lên của vị tổng đạo diễn này rồi. Nhưng ông có thể viết rõ ràng chữ cô ấy và anh ấy hơn chút được không, nếu không bé Miên cũng chẳng có sự hiểu lầm như vậy.]

[Nói về cô gái đáng ghét này, sao cô ấy nói những lời thoại này lại tự nhiên thế nhỉ? Không hổ danh là nữ thần tượng bá đạo và anh chồng yêu ngọt ngào của cô ấy, thiết lập này tui thích quá!]

Bình luận trực tiếp chìm trong biển vui vẻ.

Đến lúc này, Khương Miện mới biết mình đã hiểu lầm.

Nhưng quan trọng là vừa rồi cô diễn rất sướng, có lẽ lần sau khi chỉ có hai người ở riêng với nhau, có thể diễn lại những cảnh này hehe.

Ăn trưa xong, thấy bên phía tổng đạo diễn dường như đã hoàn toàn từ bỏ chữa cháy, cả người ủ rũ.

Tống Kỳ Sâm rút kinh nghiệm từ buổi sáng, không còn chỉ tập trung vào công việc nữa, mà sau khi xử lý xong một tài liệu liền lập tức đến phòng thư ký.

Dù sao Khương Miên ở đây không quen ai cả, nếu anh không ở bên cạnh thì cô sẽ cô đơn… biết mấy???

Đến phòng thư ký, thấy Khương Miện đang bị vây quanh bởi một nhóm thư ký nam cầm điện thoại chơi game quên cả trời đất.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Khương Miên!”

Tống Kỳ Sâm nghiến răng gọi một tiếng.

Uổng công anh còn nghĩ cô ở một mình trong phòng thư ký sẽ cô đơn lắm, bây giờ nhìn xem kìa như cá gặp nước ấy.

“À, Tống Kỳ Sâm, anh đợi một chút nhé, em chơi xong ván này đã!”

Khương Miện bận đến mức không có thời gian ngẩng đầu lên.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Sau đó anh thấy mấy thư ký nam có ngoại hình khá ổn cứ ngồi bên cạnh Khương Miện, chỉ cho cô cách lên, cách ăn, cách dùng kỹ năng!

Tống Kỳ Sâm: “…”

Tiếc là dù đã cố gắng lâu như vậy, nhân vật do Khương Miện điều khiển vẫn chết.

Khương Miện lập tức chán nản ném điện thoại sang một bên.

“Không sao đâu Miên Miên, là người mới học thì chơi như vậy đã rất giỏi rồi!”

Một thư ký nam mở lời an ủi.

“Đúng vậy, thực sự đã rất giỏi rồi. Lúc tôi mới bắt đầu chơi còn không giỏi bằng, thật sự không cần nản lòng đâu!”

Mấy người còn lại vội vàng phụ họa.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Họ đều giúp đỡ và khen ngợi vị phu nhân tổng giám đốc tương lai như vậy, theo sự khen ngợi của tổng giám đốc đối với Lục Lạp Lạp trước đây, họ nghĩ rằng việc thăng chức tăng lương của mình gần ngay trước mắt!

Mấy thư ký nam không kiềm chế được mà nghĩ như vậy.

Sau đó họ thấy Khương Miện bước mấy bước đến trước mặt Tống Kỳ Sâm, ngửa đầu mỉm cười: “Có phải đợi lâu rồi không, nóng ruột rồi phải không?”

Tống Kỳ Sân: “Em phí công lo lắng, tôi có gì mà phải nóng ruột chứ?”

Khương Miện: “…”

Các thư ký nam: “…”

Bình luận: “…”

“Tống Kỳ Sâm? Anh làm sao vậy?”

Tống Kỳ Sâm: “Có sao đâu, chỉ là cảm thấy tôi đến không đúng lúc thôi. Biết họ ở đây, tôi đã không đến rồi.”

Khương Miện: “…”

Các thư ký nam: “…”

Bình luận: “…”

“Em… à, em vừa học được cách chơi game, em cũng dạy anh nhé?”

Khương Miện thăm dò.

Tống Kỳ Sâm: “Mấy thứ mà đàn ông thối dạy em, tôi không cần!”

Nói xong, Tống Kỳ Sâm xoay người bỏ đi.

Khương Miện: “…”

Các thư ký nam: “…”

Bình luận: “…”

Khương Miện vội vàng đuổi theo rồi lấy từ trong túi ra hai viên kẹo mận: “À, anh có muốn ăn kẹo không?”

“Em cho mấy người kia ăn chưa?”

Khương Miện: “Ăn… ăn rồi…”

Tống Kỳ Sâm cười lạnh một tiếng: “Tôi biết ngay mà, đồ người khác không chọn còn thừa lại cũng cho tôi!”

Khương Miện: “…”

Bình luận: “…”

Thấy Khương Miện không nói lời nào, Tống Kỳ Sâm quay phắt người lại, mặt lộ vẻ giận dỗi: “Anh đã nói mà, tại sao hồi sáng em không đến phòng làm việc tìm anh? Mệt mỏi “vướng chân” ở đây chứ không đã sớm bay tới rồi!”

Khương Miện: “…”

Bình luận: “…”