Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
“Tách.”
Đèn đầu giường được bật lên bởi một bàn tay trắng nõn có các khớp xương thon dài.
Trên cổ tay người đàn ông vẫn còn in rõ một dấu răng đầy ám muội.
Nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường hiển thị 2:47 sáng.
Anh và Khương Miện đã nghịch ngợm gần 8 tiếng, thậm chí chưa kịp ăn tối, khó trách cô vừa rồi cứ lầm bầm với anh là đói bụng.
Rời giường, mặc quần vào.
Tống Kỳ Sâm chuẩn bị chịu khó xuống bếp chiên trứng ốp la, nấu mì cho cô.
Quay đầu lại nhìn trên giường, cô nàng vô lương tâm Khương Miện cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài mà cười với anh.
Thấy anh quay đầu nhìn, cô liền chu môi với anh.
Môi cô gái đỏ au, vừa mềm vừa ngọt.
Tống Kỳ Sâm hầu như không cần nhớ lại cũng có thể cảm giác được cảm giác khó tả vừa rồi.
Dưới ánh đèn mờ, một thoáng ửng đỏ lướt qua mặt người đàn ông.
“Chỉ ăn mì có đủ không? Trong tủ lạnh còn ít sủi cảo…”
“Em muốn sủi cảo, có vị rau tề thái không? Em thích cái đó!”
Nói đến sủi cảo, Khương Miện hào hứng ngồi bật dậy.
Có lẽ vừa rồi rên rỉ hơi nhiều, giọng cô nghe có vẻ hơi khàn.
Nghe cái giọng quen thuộc này vừa rồi không ngừng vang bên tai anh, cổ họng Tống Kỳ Sâm không hiểu sao thắt lại.
Giọng khàn đặc của người đàn ông vang lên: “Không có vị rau tề thái, chỉ có vị hẹ trứng và thịt lợn bắp cải.”
“Hả? Thôi vậy…”
Vẻ mặt Khương Miện có vẻ hơi thất vọng.
Tống Kỳ Sâm nhìn mà đến nỗi nếu không phải bây giờ đã 2-3 giờ sáng, anh đã muốn chạy thẳng ra siêu thị mua sủi cảo vị rau tề thái về cho cô.
“Em đừng buồn, thích sủi cảo rau tề thái thì ngày mai anh ra chợ xem có mua được rau tề thái không. Mua được thì mang về, anh gói nhiều cho em một chút, thậm chí bánh bao nhân rau tề thái anh cũng biết làm…”
Nghe vậy, mắt Khương Miện lập tức sáng lên.
Nhìn cô như vậy, trong lòng Tống Kỳ Sâm liên tục dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.
“Hôn hôn.”
Khương Miện đột nhiên giơ hai tay ra khỏi chăn mỏng.
Giây tiếp theo, ánh mắt Tống Kỳ Sâm đông cứng.
Bước nhanh đến bên cạnh Khương Miện, nâng cánh tay cô lên xem, rồi xốc chăn đang đắp trên người cô ra.
Ánh mắt người đàn ông càng lúc càng hoảng hốt.
Vừa nãy ánh sáng rất tối, Khương Miện rất phóng túng, anh cũng rất phóng túng.
Nhưng anh không ngờ hồi sớm mình lại quá đáng đến thế?
Trên người Khương Miện khắp nơi đều là những vết tích ám muội màu xanh hoặc đỏ, đặc biệt là… một số bộ phận.
“Có đau không?”
Tống Kỳ Sâm vội ngẩng đầu, ánh mắt hoảng loạn.
Cảm giác tự trách và áy náy gần như nhấn chìm cả người anh.
Vừa rồi anh không nên vì sướng mà dùng lực mạnh như vậy.
Sao anh có thể dùng lực mạnh như vậy chứ?
Phải làm sao đây?
Có nên bôi thuốc không?
Hay là phải gọi 120?
Tống Kỳ Sâm chưa từng thấy những thứ này hoàn toàn rối loạn.
Nghe hỏi, Khương Miện cúi đầu nhìn.
Ồ, nhìn mà giật mình đấy!
Nhưng cũng hết cách.
Bởi vì nguyên chủ vốn được thiết lập là mỹ nhân yếu đuối, làn da mềm đến mức véo cái có thể ra nước, vô cùng dễ để lại dấu vết.
“Không đau.”
Khương Miện lắc đầu.
“Thể chất em vốn thế này, dễ để lại dấu vết.”
“Không những không đau, mà còn rất…”
Khương Miện nháy mắt với người đàn ông trước mặt.
Tống Kỳ Sâm: “/////”
“Không được, hay là sáng mai anh mua thuốc về bôi cho em. Bây giờ em nằm nghỉ ngơi trên giường đi, anh đi nấu mì và sủi cảo nhé?”
“Ừm.”
Khương Miện gật đầu.
3:27 sáng.
Khương Miện ngồi trên giường ăn hết một bát mì trứng ốp la và sủi cảo, thỏa mãn ợ một cái.
“Ăn no chưa?”
Tống Kỳ Sâm cầm bát của cô, nghiêm túc hỏi.
Ai ngờ giây tiếp theo anh thấy Khương Miện ngoắc ngoắc tay với mình.
Tống Kỳ Sâm thắc mắc nghiêng người lại gần.
Tiếp theo cổ anh bị Khương Miện vươn tay ôm lấy.
Cô gái cười hì hì hôn lên khóe môi anh.
“Hình như chưa no lắm, làm thêm một lần nữa chắc là vừa đủ.”
Tống Kỳ Sâm nghe hiểu ẩn ý của đối phương: “///////”
Nhưng ngay lập tức, anh kéo tay Khương Miện ra, đứng thẳng người.
“Không… không được, bây giờ người em đã thế này rồi, ngủ ngon một giấc đi. Không được nghĩ đến những… những chuyện đó nữa!”
Tống Kỳ Sâm mặt đầy chính trực.
“Hả?”
Khương Miên nhăn mặt.
“Không được à.”
Cầm cái bát Khương Miện ăn thừa, người đàn ông quay người định đi: “Lát nữa, anh… anh qua phòng khách ngủ, em ngủ ở đây. Những vết trên người, sáng sớm anh mua thuốc về bôi cho em…”
Đáng tiếc, Tống Kỳ Sâm vừa mới mở cửa phòng đã bị một bàn tay trắng nõn đẩy đóng lại.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Khương Miện chen đến trước mặt anh, cắn môi dưới.
“Anh tin em đi, em thực sự không đau… rồi, chúng ta thử không tắt đèn nhé…”
Tống Kỳ Sâm: “!”
“Lần này, để anh ở trên…”
Tống Kỳ Sâm: “!!”
“Em yêu anh.”
Khương Miện kiễng chân hôn lên cằm anh.
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Năm phút sau, tấm chăn mỏng bị đẩy xuống đất.
Dưới ánh đèn vàng, bóng người chồng lên nhau loáng thoáng in lên rèm cửa màu tối.
Trên tủ đầu giường đặt một bát sứ trắng, trong bát vẫn còn thừa nước mì.
Cuối cùng, cái bát này vẫn không được Tống Kỳ Sâm mang về bếp.
Chẳng mấy chốc, nước mì bắt đầu dao động với tần số cao…
Ngày hôm sau, vừa mở đôi mí mắt dính dính ra, nhìn căn phòng sáng bừng, Khương Miện vẫn chưa tỉnh hồn.
Từ từ ngồi dậy, bộ não hỗn độn mới bắt đầu hoạt động.
Tống Kỳ Sâm…
Tống Kỳ Sâm đâu rồi?
Khương Miện hơi mơ màng nghĩ.
Quay đầu nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Đã 4 giờ chiều rồi???
Khương Miện kinh ngạc.
Quả nhiên làm “việc chân tay”, thời gian trôi qua nhanh thật!
Nhớ ra bên “Nhịp đập thần tượng” hình như có nói tốt nhất tối nay nên quay về, vì sáng mai, đại diện sản xuất toàn dân mới Giản Khải sẽ đến thông báo kết quả kiểm tra vòng bốn của họ, đồng thời thông báo nội dung kiểm tra vòng năm.
Đi sớm một ngày, ngày mai sẽ đỡ vội vã hơn.
Nghĩ đến đây, Khương Miện xoa xoa thái dương hơi căng của mình.
Lập tức, cô ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể mình.
Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện người mình sạch sẽ, thoải mái, hoàn toàn không còn cảm giác khó chịu trơn nhớt như trước khi ngủ.
Không chỉ vậy, những dấu vết nào đó cũng đã nhạt đi rồi.
Khương Miện giơ cánh tay lên ngửi.
Nhân lúc cô ngủ, Tống Kỳ Sâm không chỉ lau người cho cô, mà còn bôi thuốc lên những “vết dâu tây” trên người cô???
Nghĩ đến đây, Khương Miện cố kìm nén khóe miệng đang không giương cao.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa.
Khương Miện ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã chạm mắt với Tống Kỳ Sâm đang vặn cửa bước vào.
Ban đêm có lẽ còn đỡ.
Ban ngày vừa thấy Khương Miện tỉnh táo, những chuyện hoang đường tối qua bất giác hiện lên trong đầu anh.
Mặt Tống Kỳ Sâm hơi đỏ.
“Khụ.”
Anh hắng giọng.
“Em tỉnh rồi à? Không còn sớm nữa, đến giờ ăn rồi, anh gói bánh bao và sủi cảo nhân rau tề thái, vừa ra lò, em muốn nếm thử không?”
“Anh còn nấu thêm món nữa, thịt bò và tôm bự em thích đó, vỏ tôm anh đã bóc sẵn rồi…”
Tống Kỳ Sâm có vẻ lúng túng.
Thấy Khương Miện chỉ cười toe toét nhìn mình mà không đáp lời.
Mặt Tống Kỳ Sâm càng đỏ hơn.
“Tống Kỳ Sâm…”
“Hửm?”
Anh đặt đôi dép màu be trước mặt Khương Miện.
Nằm sấp trên mép giường, Khương Miện hôn lên má anh: “Sao anh tốt thế?”
“Tốt sao?”
Tống Kỳ Sâm ngạc nhiên: “Em là bạn gái anh mà, tốt với em không phải là điều đương nhiên à?”
Khương Miện: “… Rất tốt, cứ tiếp tục vậy nhé.”
Nói xong, cô vén chăn định rời giường.
Tống Kỳ Sâm lập tức trợn tròn mắt.
Rõ ràng đã làm chuyện thân mật không chỉ một lần, vậy mà đột nhiên nhìn thấy… Tống Kỳ Sâm vẫn thấy ngượng.
Anh luống cuống tay chân vội lấy chăn quấn Khương Miện lại: “Quần áo hôm qua của em hình như đã bị rách, nên anh cũng không giặt nữa, vứt luôn rồi…”
“À phải rồi, trước đây anh nghĩ đôi khi em sẽ đến ở, nên anh đã mua sẵn một ít quần áo ở đây…”
Tống Kỳ Sâm mở tủ quần áo ra, sau đó đóng cửa tủ lại cái “rầm” với gương mặt cứng đờ.
Khương Miện đang quấn chặt chăn nhỏ, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ quần áo trong tủ.
“Sao thế? Không có quần áo trong đó à?”
Khương Miện hỏi.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Có lẽ thấy vẻ mặt Tống Kỳ Sâm sai sai, Khương Miện quấn chăn, nhảy thẳng như thỏ đến phía sau anh.
“Sao thế? Trong tủ giấu gì vậy? Chẳng lẽ anh giấu người trong đó sao?”
Khương Miện vươn tay định kéo tủ quần áo.
Nhưng cô càng kéo, Tống Kỳ Sâm càng ấn trở lại.
Anh dùng sức đến nỗi đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Khương Miện vốn không tò mò đến thế, nhưng thấy anh chống đối như vậy thì tính hiếu thắng của cô lập tức trỗi dậy.
Em kéo anh đẩy.
Giằng co một lúc, cuối cùng Tống Kỳ Sâm không địch lại Khương Miện, trơ mắt nhìn cánh cửa tủ bị kéo ra, anh trực tiếp nhào vào.
Nhưng ai ngờ nhào mạnh quá, trực tiếp làm rơi hết những thứ mình giấu kín nhất ra ngoài.
Nhìn thấy một đống đạo cụ nhỏ và trang phục mát mẻ rải đầy đất.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Cuộc đời này không còn thiết sống nữa, anh sực có chút muốn đầu thai làm người lại!
“Chậc chậc chậc.”
Khương Miện không nhịn được phát ra tiếng.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Đồ khốn kiếp Triệu Phi Vũ.
Làm ma anh cũng không tha cho hắn!
“Sâm Sâm? Tống Kỳ Sâm…”
Tống Kỳ Sâm: “…” Không nghe thấy, anh điếc rồi, cái gì cũng không nghe thấy!
“Không ngờ anh thích kiểu này à!”
Tống Kỳ Sâm: “…” Không, anh không có!
“Tối qua sao không lấy ra? Có phải vì ngại không?”
Tống Kỳ Sâm: “…” Lấy ra thật thì anh sợ em nghĩ anh là biến thái rồi bỏ chạy ngay!
“Haizz, hôm nay chủ yếu là không có thời gian, không thì có thể thử rồi. Đương nhiên không phải em mặc mà là anh mặc.”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Tốt lắm, ngày mai đốt sạch hết mấy thứ này!
Nửa giờ sau, ở bên nọ.
Triệu Phi Vũ vừa đến nhà thần tượng, cảm nhận điện thoại của mình rung một cái.
Cậu lấy ra xem —
Tống Kỳ Sâm: [Triệu Husky, từ nay nghỉ chơi đi.]
Triệu Phi Vũ: “???”
Sự nghi hoặc này kéo dài cho đến khi Triệu Phi Vũ tận mắt thấy khoảng 7 giờ 30 tối, Tống Kỳ Sâm lái xe đưa Khương Miện đến cửa nhà thần tượng.
Nhìn từ hướng của cậu, cậu thấy Khương Miên còn nghiêng người hôn lên má Tống Kỳ Sâm đang giúp cô cởi dây an toàn.
Thế này không phải rất tốt sao?
Cùng lúc đó, trong xe.
Tống Kỳ Sâm xoay đầu hôn nhẹ lên môi dưới của Khương Miện.
“Vì phát triển thị trường nước ngoài, ngày mai có thể anh phải đi công tác ở nước E khoảng hai ngày. Lúc đó em ngoan ngoan tham gia “Nhịp đập thần tượng”, gặp chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh. Dù có tự mình xử lý rồi cũng nên nói cho anh biết sau đó, tránh anh lo lắng. Những chuyện như của Hứa Tinh Minh, anh không muốn lại biết từ miệng người thứ ba được không?”
Tống Kỳ Sâm nghiêm túc trao đổi.
“Anh biết hết rồi sao?”
Khương Miện hết sức ngạc nhiên.
“Sao, em vốn định giấu anh mãi à?”
Tống Kỳ Sâm nhíu mày.
“Đương nhiên là không rồi, chỉ là cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà…”
“Chuyện của em không có chuyện nhỏ. Huống chi lúc đó nếu hắn rút dao ra thì sao? Có lúc, anh vẫn hy vọng em có thể cẩn thận một chút, đừng cậy mình mạnh mà làm bừa, lòng người hiểm ác. Anh thật sự không muốn em gặp chút nguy hiểm nào…”
Tống Kỳ Sâm vươn tay ôm chặt lấy Khương Miện.
Rõ ràng hai người đã ở bên nhau, rõ ràng đã làm những chuyện thân mật đến thế.
Vậy mà cảm giác bất an trong lòng Tống Kỳ Sâm lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Bởi vì quá đẹp đẽ, quá hạnh phúc.
Anh cứ sợ sẽ gặp phải khó khăn gì đó, gặp phải ngăn trở nào đó.
Đôi khi thậm chí anh ước rằng mình và Khương Miện chỉ là hai người bình thường không thể bình thường hơn. Bên cạnh cô không có những quả bom hẹn giờ như Lâm Thiến, Hứa Tinh Minh, bên cạnh anh cũng không có con rắn độc Tống Hi Quang.
Có lẽ vì những điều từng trải qua, Tống Kỳ Sâm luôn cảm thấy bản thân không xứng đáng với những ngày hạnh phúc vui vẻ như hiện tại.
Bài hát đó hát thế nào nhỉ.
“Ước gì một đêm tóc bạc trắng…”
Nó chính là tâm trạng của anh bây giờ.
Nghe vậy, Khương Miện chợt đưa tay ôm lấy mặt Tống Kỳ Sâm, nhìn rõ sự bất an đầy ắp trong mắt anh.
Cô bất chợt cúi đầu hôn lên mắt anh.
“Xin lỗi, Tống Kỳ Sâm.”
“Nhiều năm nay em đã quen đi một mình, một mình xử lý mọi chuyện, lại bỏ qua cảm nhận của anh, em rất xin lỗi.”
“Bây giờ em đã có kinh nghiệm rồi. Lần sau, lần sau gặp chuyện gì, em nhất định sẽ nói với anh được không? Nhất định không để anh lo lắng được không?”
Khương Miện nhìn anh với vẻ chân thành.
Tống Kỳ Sâm nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi đáp một tiếng: “Được”.
“Chào cố vấn Triệu!”
Xuống xe, thấy Triệu Phi Vũ đi về phía này, Khương Miện bèn chào.
Triệu Phi Vũ rụt rè gật gật đầu, cùng Tống Kỳ Sâm dõi theo cô đi.
Sau đó Triệu Phi Vũ lập tức mở cửa xe của Tống Kỳ Sâm lách vào. Vừa vào, cậu liền thấy dấu răng trên cổ tay Tống Kỳ Sâm.
“Lão Tống… cậu không thật thà rồi!”
Triệu Phi Vũ ám muội huých vai Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm nhìn bóng dáng Khương Miện hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Xoay đầu chạm mắt với Triệu Phi Vũ đang cười đểu, bất ngờ dưới sự không kịp đề phòng, anh đột nhiên đưa tay bóp cổ cậu.
“Á lão Tống, cậu giết huynh đệ à! Buông tay buông tay, sắp bị bóp chết rồi á á á!”
Triệu Phi Vũ phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Thấy cậu kêu thảm thiết như vậy, Tống Kỳ Sâm bỗng bắt đầu hối hận.
Hối hận sao hôm nay phản ứng của anh lại chậm như vậy, biết thế lúc đó nên đổ hết những thứ đó lên đầu Triệu Phi Vũ.
Haizz, thất sách.
Triệu Phi Vũ: “…”
Đưa Khương Miện về xong, trở về nhà, Tống Kỳ Sâm bật đèn phòng khách.
Không hiểu sao, anh cảm thấy căn nhà này lạnh lẽo quá.
Rõ ràng trước đây chưa từng có cảm giác như vậy.
May mà, may mà còn cái chăn vương mùi hương của Khương Miện có thể an ủi anh đôi chút.
Quấn chặt trong cái chăn nhỏ, Tống Kỳ Sâm nhìn ánh đèn đầu giường.
Trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác muốn kết hôn.
Sau khi kết hôn, anh có thể gặp cô mỗi ngày.
Họ thậm chí còn có thể sinh hai đứa con, một trai một gái…
Không không không, sinh con hình như rất đau, cũng rất nguy hiểm.
Không sinh cũng được, chỉ có hai người họ cũng rất tốt.
Trời lạnh có thể cùng nhau ngồi trên sofa xem tivi, ăn hạt dẻ rang đường.
Dù sao chỉ cần ở bên Khương Miên, bất kể xuân hạ thu đông, ngày nào cũng rất tuyệt.
Tống Kỳ Sâm càng nghĩ càng thất thần.
Lúc này, anh đã hoàn toàn quên sạch cơn ác mộng về hôn nhân trước đó.
Trong lòng chỉ còn lại sự mong đợi tươi đẹp về cuộc sống sau khi kết hôn.
Nghe nói kim cương ở nước E rất tốt, nghe nói gần đây phòng đấu giá ở đó hình như sẽ đấu giá một viên kim cương Winston vừa mới cắt. Có lẽ…
Trong lòng anh thoáng bừng lửa nóng.
Vì tối hôm trước Chu Lệ đến hơi muộn, mãi đến ngày hôm sau cô ấy mới gặp được Khương Miện.
Vừa gặp mặt, cô ấy đã cho cô một cái ôm thật chặt.
“Nhiều ngày không gặp, tớ rất nhớ cậu, Miên Miên!”
“Lần phát trực tiếp ở đoàn phim “Đoạt Quốc” của cậu tớ cũng xem rồi. Quá tuyệt vời Miên Miên, đối với những người như Viên Phong thì không cần nương tay! Gần đây tớ hóng trên mạng mới biết tên khốn đó ghê tởm thế nào, cậu không biết đâu, trước đây hắn còn dùng thủ đoạn PUA hại một nữ sinh cùng trường, vì hắn mà rạch cổ tay suýt chết, còn có hai người bị trầm cảm cũng rất nặng.”
“Nghe nói bây giờ danh tiếng của hắn tệ không thể tệ hơn, đã không có đoàn phim nào chịu nhận hắn nữa. Không chỉ vậy, thậm chí cả bên Học viện Hí kịch cũng đang chuẩn bị thu hồi bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị của hắn…”
“Một kẻ cặn bã như vậy, không biết hắn lấy đâu ra tự tin còn muốn tính toán với ảnh hậu Đổng? Tớ thấy trên mạng đều đang giúp chị Đổng vượt qua cái lò than này rồi!”
“Miên Miên, tớ nói chuyện với cậu đấy có nghe thấy không?”
Chu Lệ đột nhiên đứng ra trước mặt Khương Miện.
Lại gần mới phát hiện dáng vẻ của cô hình như khang khác.
Trước đây đã rất đẹp rồi, nhưng hôm nay hình như càng rạng rỡ hơn.
“Cậu…”
Chu Lệ nhíu mày.
Khương Miện ngước mắt nhìn cô ấy.
“Hình như có chút khác…”
“Khác chỗ nào?”
Khương Miện cười tít mắt hỏi.
Chu Lệ phát hiện mình cũng không nói rõ được, chỉ là cả người đều khác rồi.
Khương Miên trước đây giống như một viên ngọc góc cạnh, đẹp nhưng sắc nhọn.
Bây giờ viên ngọc này như đã được mài dũa, tuy đã mất đi một số góc cạnh nhưng cũng mài ra ánh sáng vốn có của cô.
Nhìn qua một cái, thực sự khiến người ta không rời mắt được.
Không chỉ Chu Lệ cảm thấy không rời mắt được, Giản Khải đến sớm ở nhà thần tượng trốn một bên lén nhìn cũng cảm thấy không rời mắt được.
Cho đến khi tai cậu ta bị một bàn tay người phụ nữ sơn móng đỏ thẫm túm lấy.
Nhìn chị gái ruột đang đứng trước mặt mình với khuôn mặt tối sầm.
Giản Khải: “!!!”
“Chị…”
“Ha, em còn biết chị là chị hả?”
Giản Hồng giễu cợt một tiếng.
“Trước đó khi đến đây, ai kia đã hứa với chị thế nào, tuyệt đối không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc! Em đã hứa với chị như vậy phải không? Giờ thì mắt cứ dán vào cô gái người ta rồi? Em có tin là chị sẽ…”
Giản Hồng đột ngột giơ tay lên.
Giản Khải vội vàng đưa tay che mặt: “Đừng, đừng, đừng đánh. Một lát nữa phải lên hình, sẽ để lại dấu vết, không được đánh!”
“Em còn biết là một lát nữa phải lên hình à? Đợi lát nữa mà chị thấy em như tên biến thái cứ nhìn chằm chằm vào cô gái người ta thì em cứ chờ mà xem!”
Giản Hồng tức đến thở dốc.
Cô hối hận rồi.
Cô không nên vì chương trình “Nhịp đập thần tượng” đang hot, vì độ nổi tiếng của Giản Khải không bằng trước đây nên muốn để thằng bé tăng độ nhận diện thông qua chương trình này!
Cô đã bỏ qua bản tính háo sắc của Giản Khải.
Chương trình này lại còn là trực tiếp.
Nếu dân mạng nhận ra bản chất thật của Giản Khải, hình tượng sụp đổ, có lẽ chị em họ cũng không cần tiếp tục ở trong giới giải trí nữa, thu dọn đồ đạc về nhà mở tiệm cắt tóc cho xong!
Giản Hồng thực sự mệt mỏi.
“Chắc chắn không đâu, chắc chắn, chắc chắn…”
Giản Khải vừa mới bị chị gái dạy dỗ một trận, co rúm người lại, vội vàng hứa hẹn như vậy.
Sau đó, Giản Hồng nhìn thấy em trai mình cười tự tin, trong tiếng hò reo của các thí sinh nhận micro từ MC Chương Thấm và bắt đầu phát biểu cảm nghĩ lần đầu gặp mặt với mọi người.
Cái gọi là cảm nghĩ, hôm qua cô đã tự mình kiểm tra, chắc sẽ không có vấn đề gì!?
Và Giản Khải quả thật biểu hiện rất xuất sắc.
Người đàn ông có gương mặt đẹp trai mặc áo khoác cao bồi đen, vừa cười lên, tất cả fan trong kênh trực tiếp đều bắt đầu hò reo ầm ĩ.
Cũng không biết là do ánh mắt của Khương Miện nhìn cậu ta quá dịu dàng, hay vì lý do gì khác. Nói được một lúc, Giản Khải không kìm được bắt đầu nói tùm lum —
“… Như người ta thường nói lầu cao vạn trượng từ đất bằng mà lên, vinh quang chỉ có thể dựa vào bản thân. Hôm nay con đường này là do mọi người tự chọn, hy vọng mọi người dù phải quỳ cũng phải đi hết. Chỉ làm người đứng đầu, không làm người thứ hai, số mệnh do mình quyết không phải do trời!”
Các thí sinh: “…”
Giản Hồng: “…”
Bình luận: “…”
“Đời người ở thế gian phải vui, cười qua năm tháng là điều nên làm. Một câu gửi đến mọi người, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà yây, không ai mãi mãi hèn, chúng ta nên… ưm ưm.”
Các thí sinh: “…”
Bình luận: “…”
Giản Hồng dùng sức bịt miệng em trai mình, cười gượng gạo với khán giả phía dưới và cả little bee bên cạnh.
“Xin lỗi, xin lỗi mọi người, trước khi đến đây A Khải còn bị sốt một chút, bây giờ vẫn chưa hết sốt, mong mọi người đừng để ý đến việc A Khải nói năng lung tung, xin lỗi, xin lỗi!”
Giản Hồng vừa nghiến răng xin lỗi, vừa kéo Giản Khải xuống.
Thấy tình hình như vậy, MC Chương Thấm vội vàng đứng ra giải vây.
Khương Miện: “… Phì.”
Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ.
Giản Hồng lạnh lùng nhìn em trai đang bệnh nặng của mình.
“Về thôi, chúng ta lập tức về ngay, bồi thường vi phạm hợp đồng, không quay nữa…”
“Đừng, đừng, chị, đừng, xin chị, đừng đi! Vừa rồi chỉ là nghĩ đến lần đầu gặp mặt, muốn thể hiện một chút thôi…”
Giản Khải ôm chặt chân Giản Hồng.
Giản Hồng: “…”
Cô từ chối thừa nhận cái đứa sến súa như vậy là em trai mình!
Cái gì mà số mệnh do mình quyết không phải do trời?
Cứ sến súa thế này, cô nghi ngờ mấy hợp đồng quảng cáo của Giản Khải sẽ bị sến đến mất hết.
Bây giờ Giản Hồng hối hận, hối hận từ tận đáy lòng.
Nếu biết trước, ngay từ đầu cô không nên tin lời nói xằng của Giản Khải.
Có lẽ thấy Giản Hồng ngẩn người ra đó, không mở miệng chỉ trích mình nữa.
Giản Khải cảm thấy trời quang mây tạnh, cậu ta cảm thấy mình lại có thể làm được rồi.
“Đúng rồi chị, em nghe nói vòng thi thứ năm mấy thí sinh này hình như phải đi thực tập show giải trí? Trong đó còn có show hẹn hò, hay là chị thương lượng với tổ chương trình xếp em với Tiểu Miên Miên vào cùng một nhóm, để em với cô ấy cùng lên show hẹn hò!”
Giản Khải nghiêm túc đề nghị.
Giản Hồng cứng đờ quay đầu lại.
“Cái gì?”
Giọng người phụ nữ khàn đặc như bị rắc khói bụi.
“Thì đi cửa sau để em với Khương Miên cùng lên show hẹn hò. Chị gái, thật đấy, em thực sự thích cô ấy, cô ấy chính là trái tim là lá gan của em, là ba phần tư sinh mạng em…”
Giản Hồng: “…”
“Chúng ta lén lén lút lút đi tìm tổ chương trình, đừng để người ta phát hiện ra…”
Giản Khải nháy mắt với chị gái.
Giản Hồng: “…”
Trên đời sao lại có đứa ngốc như vậy?
Sao đứa ngốc như vậy lại là em trai cô?
“Được, lén lút, chúng ta lén lút…”
Giản Hồng vừa lặp lại vừa đi về phía Giản Khải.
Ba phút sau, tiếng kêu thảm thiết bị bịt miệng của người đàn ông vang lên từ trong phòng nghỉ.
Hai mươi phút sau —
Toàn thân Giản Khải chỉ còn mỗi khuôn mặt là nguyên vẹn. Khi nhìn thấy cơ hội thực tập show hẹn hò “Người yêu ba ngày” mà mình và Khương Miện cùng rút được, cậu ta lập tức quay đầu nhìn về phía chị gái.
Giản Hồng lao như tên bắn đến, khó tin kiểm tra một lần rồi lại kiểm tra thêm một lần nữa.
Tạo nghiệt thật! ! ! !
Lúc này Tống Kỳ Sâm vừa mới xuống máy bay, trên xe thương vụ, điện thoại đã tắt mấy tiếng đồng hồ, người đàn ông chưa từng xem tin tức của Khương Miện vội vàng bật điện thoại lên.
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy Giản Khải như một con ruồi xanh bám quanh người Khương Miện.
Còn có tấm thẻ show giải trí “Người yêu ba ngày” trong tay họ.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông, là quản lý phòng thị trường mới thăng chức năm nay.
Lần đầu tiên cùng tổng giám đốc ra nước ngoài, nghĩ lại vẫn còn hơi hưng phấn.
Trong xe có phải hơi quá yên lặng không.
Có lẽ mình nên tìm đề tài nói chuyện với sếp, không thì sếp chán biết mấy!
Vị quản lý mặc vest không kìm được nghĩ như vậy.
Nói về thời tiết gì đó thì quá tầm thường rồi.
Nhìn thấy bãi cỏ xanh mượt bên ngoài. Có rồi.
Đôi mắt quản lý sáng lên, hạ cửa sổ xe xuống, chỉ vào bụi cỏ rậm rạp bên ngoài, cả người vui vẻ như một đứa trẻ nặng 80kg.
“Sếp Tống nhìn xem, nơi này xanh hóa tốt thật. Những bụi cỏ này trông xanh quá, xanh mượt mà, nhìn mà tâm trạng tốt hơn nhiều.”
Tống Kỳ Sâm: “… Haha.”
Không biết nói chuyện thì đừng nói.
Bây giờ anh không muốn nghe chữ xanh nào hết! ! !