Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Địch Phi Dương đã chạy mất, những bạn học hóng hớt thấy không còn gì để xem nữa cũng bắt đầu giải tán.
Tuy nhiên, chỉ riêng những chuyện xảy ra tối nay đủ để họ bàn tán say sưa một thời gian rồi.
Nhìn bụi cây Địch Phi Dương chui vào trốn chạy, Khương Miện ngáp một cái tỏ vẻ nhàm chán. Quay người, cô liền chạm mặt với hai kẻ từ đầu tới cuối vẫn đứng trơ như trời trồng dưới cây đàn hương – Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh.
Trong tiểu thuyết giới thiệu hai người này như thế nào nhỉ? Khương Miện nhớ lại.
Vì cha quá trăng hoa lăng nhăng nên Hứa Tinh Minh chưa bao giờ tin vào thứ hư ảo gọi là tình yêu.
Hoàn cảnh gia đình đã tạo nên tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng và vô tình của anh ta. Mặc dù hồi cấp ba, anh ta và Khương Miên đều có tình cảm với nhau. Nhưng một người nội tâm nhút nhát, một người cố tình coi nhẹ, khiến cả hai không ai dám bước một bước đầu tiên. Cứ thế, họ đã lỡ mất nhau.
Tưởng rằng lên đại học tình hình sẽ khá hơn, ai ngờ Lâm Thiến lại xuất hiện
Chị gái này cũng có hoàn cảnh gia đình vô cùng phức tạp. Mẹ tuy xinh đẹp, tốt nghiệp đại học danh tiếng nhưng một lòng một dạ làm bồ nhí cho đại gia nhà giàu. Ai ngờ đã sinh ra Lâm Thiến rồi mà vẫn chưa tìm được cơ hội “chuyển mình”, thế mà vẫn tâm an lý đắc làm nhân tình cho người ta.
Từ nhỏ, bà đã nhồi nhét cho Lâm Thiến tư tưởng: Lấy người giàu có để hai mẹ con cùng hưởng cuộc sống sung sướng.
Lớn lên trong môi trường có tư tưởng như vậy, vừa gặp miếng mồi ngon như Hứa Tinh Minh, làm sao Lâm Thiến có thể bỏ qua.
Dù sớm nhận ra Khương Miên và Hứa Tinh Minh có tình cảm với nhau, Lâm Thiến vẫn lấy việc kết bạn với Khương Miên làm điểm đột phá để luôn xuất hiện bên cạnh Hứa Tinh Minh.
Ban đầu, Hứa Tinh Minh không thể chịu nổi kiểu phụ nữ chủ động bám lấy như vậy, thậm chí còn giận cá chém thớt với Khương Miên.
Lâm Thiến lại chẳng hề bận tâm đến sự lạnh nhạt của anh ta. Thậm chí trong dịp năm mới, cô ta còn đuổi theo tới thành phố anh ta ở. Tình cờ, cô ta gặp Hứa Tinh Minh vừa cãi nhau lớn với gia đình và bỏ nhà ra đi.
Trong đêm mưa tuyết đan xen ấy, Lâm Thiến bướng bỉnh kiên quyết đi theo Hứa Tinh Minh ngoài trời suốt đêm.
Chính đêm đó đã thành công gõ mở cửa trái tim Hứa Tinh Minh.
Đến lúc khai giảng, khi cô ngốc Khương Miên còn đang vui mừng vì lại được gặp Hứa Tinh Minh mà mình thích đến phát điên thì Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh đã nắm tay nhau xuất hiện trước mặt cô ấy, còn muốn cô ấy nói lời chúc mừng.
Toàn bộ quá trình nghe thôi đã đau lòng rơi lệ.
Về hai kẻ ngốc này, Khương Miện cũng từng nghĩ đến việc xử lý một trận. Song, vì là người theo chủ nghĩa hòa bình nên cô không thể vô duyên vô cớ đánh họ khi người ta còn chưa đụng đến đầu mình.
Bước chân hơi khựng một lát rồi từ từ bước về phía trước.
Cho đến khi đi ngang qua Hứa Tinh Minh, chàng trai đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Hứa Tinh Minh thậm chí còn chẳng quan tâm tới việc Khương Miên vốn mong manh yếu đuối sao đột nhiên lại trở nên mạnh như thế, anh ta chỉ muốn biết—
“Là thật sao? Điều Địch Phi Dương vừa nói một tuần trước ở khách sạn Gia Hoa em… Áa!”
Đồ chó chết, vừa mở miệng đã thúi như cứt rồi!
Khương Miện thản nhiên vặn cổ tay Hứa Tinh Minh. Vừa nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, vừa nghĩ thầm như vậy.
Đối với việc Hứa Tinh Minh đau đớn hít vào từng hơi khí lạnh, Khương Miện chẳng hề động lòng, trong khi Lâm Thiến lại bị dọa sợ.
“Miên Miên!”
Lâm Thiến vội vàng tiến lên cứu cổ tay Hứa Tinh Minh. Nếu không, e rằng với sức mạnh của Khương Miện thì có thể vặn gãy mất.
Vì chẳng thích tính toán so đo với con gái nên cô thuận thế buông tay ra.
“Tinh Minh anh ấy… anh ấy cũng là lo lắng cho cậu thôi. Dù sao hai người cũng là bạn tốt bao nhiêu năm rồi, anh ấy sợ cậu bị người ta lừa. Chuyện đó dù sao cũng là con gái chịu thiệt hơn một chút.”
Lâm Thiến vừa mở miệng đã toát ra mùi thảo mai.
“Chuyện nào cơ?”
Khương Miện nhíu mày hỏi lại.
“Hả? Thì… thì chuyện đó ấy…”
Lâm Thiến ngượng ngùng dậm chân.
Nghe vậy, Khương Miện nhíu mày, làm vẻ mặt suy tư.
“À, có phải là loại chuyện đã xảy ra với Địch Phi Dương trong phòng karaoke bên cạnh hôm sinh nhật cậu đúng không?”
Khương Miện bày ra biểu cảm bừng tỉnh hiểu ra.
Nhà Địch Phi Dương cũng có tiền nhưng không giàu đến mức nào, nhưng quan trọng là cậu ta sẵn sàng chi tiền cho Lâm Thiến. Không những vậy, Lâm Thiến chỉ cần chỉ chỗ nào là cậu ta đánh đấy, trên đời này nghe lời Lâm Thiến nhất.
Công cụ người hữu dụng như vậy, với tính cách của Lâm Thiến sẽ bỏ qua mới lạ.
Nhưng kẻ liếm gót cũng là người, cũng biết tức giận. Lần trước sinh nhật, nguyên chủ vô tình thấy Lâm Thiến vừa ra khỏi phòng đã bị Địch Phi Dương say rượu lôi vào phòng bên cạnh tối om.
Lúc đó Hứa Tinh Minh và bọn họ hình như chỉ cách nhau một bức tường, nghĩ lại thật kích thích.
Chẳng ai biết hai người đã làm gì trong phòng, chỉ biết khi Lâm Thiến quay lại phòng, miệng đỏ au. Nhìn là biết chắc chắn đã làm chuyện thú vị gì đó.
Đã biết tin tức như vậy, cô ngốc Khương Miên cũng chẳng nghĩ tới việc đi mách. Ngược lại còn vì Lâm Thiến là bạn mình, lo lắng cô ta có bị đe dọa gì không. Thậm chí cô ấy còn thầm hạ quyết tâm đánh bạo đi trách mắng Địch Phi Dương một trận.
Nhưng ai mà ngờ, hai người kia mới là một phe, đang cùng nhau âm thầm tính toán cô ấy!
Lời Khương Miện vừa dứt, trên mặt Lâm Thiến thoáng lướt qua sự hoảng loạn khó tin, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ của Hứa Tinh Minh, ánh mắt cô ta đã nhanh chóng biến thành vẻ vô tội mờ mịt.
“Em không có…”
Lâm Thiến nhỏ nhẹ và ấm ức phủ nhận chuyện này với Hứa Tinh Minh, vẻ mặt vô cùng ngây thơ đáng yêu. Nhưng chỉ có cô ta mới biết nội tâm mình lúc này dậy sóng dữ dội thế nào.
Chuyện gì thế? Sao Khương Miên lại nhìn thấy chuyện hôm đó? Cô ta đã thấy được bao nhiêu? Cô và Địch Phi Dương hoàn tàn chẳng có gì cả, hôm đó cũng chỉ tại cậu ta uống say mới… Ngoài ôm và hôn, họ chẳng làm gì cả! Tại sao cô ta lại nói bậy trước mặt Tinh Minh.
Đúng, cô biết ngay mà, Khương Miên chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài, những thủ đoạn này cô đã thấy nhiều rồi! Cô ta nghĩ rằng khiến Tinh Minh hiểu lầm là có thể thừa cơ chen chân vào sao?
Mơ đi!
Ánh mắt Lâm Thiến lóe lên vẻ tàn khốc rồi biến mất.
Thấy Lâm Thiến mãi cúi đầu, Khương Miện cũng chẳng có ý định thừa thắng xông lên.
Vừa rồi chỉ là một chút trả đũa nhỏ vì Lâm Thiến lắm mồm thôi. Ai mà rảnh đi tranh giành với cô ta vì cái đống phân Hứa Tinh Minh đó.
Cô – Khương Miện này chưa bao giờ làm mấy chuyện mất giá như vậy.
“Cậu nói không thì là không.”
Khương Miện thờ ơ, xoay người định bước vào ký túc xá.
Khi sắp vào tòa nhà.
“Khoan đã, Miên Miên.”
Giọng Lâm Thiến lại vang lên phía sau.
“Còn một chuyện nữa… Hôm nay nghe bạn tớ nói thấy cậu cũng đăng ký tham gia “Nhịp đập thần tượng”, còn nhận được ba cái yes. Giỏi quá, chúc mừng cậu nhé! Thực ra hôm qua tớ, Tinh Minh và Phi… chúng tớ cũng đi đăng ký tham gia, cũng nhận được yes rồi. Xem ra sắp tới chúng ta có thể cùng nhau tham gia chương trình. Nếu tới lúc đó được ký chung hợp đồng ra mắt thì tuyệt quá!”
Thái độ Lâm Thiến rất ôn hòa, như thể cuộc cãi vã vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Chính vì thế, Khương Miện mới phục loại cô nương này!
Dù vừa mới cãi nhau om sòm cỡ nào, chỉ cần cô ta muốn, lúc nào cũng có thể ném mọi bất hòa sau ót và tiếp tục chủ đề mới của mình.
Nghe đến đây, Khương Miện khẽ nhếch môi, sau đó nghiêng đầu kinh ngạc.
“Các cậu? Kể cả cái tên Địch Phi Dương đó đều nhận được thẻ yes à?”
Lâm Thiến cười gật đầu.
“Ồ, vậy chương trình này cũng không kén chọn nhỉ.” Nồi nát gì cũng lấy hết.
Khương Miện chân thành cảm thán
Lâm Thiến: “…”
Hứa Tinh Minh: “…”
Chân thành cái con khỉ!
“Nói với cô ấy làm gì, đi thôi.”
Cổ tay Hứa Tinh Minh đã bớt đau. Anh ta nắm lấy tay Lâm Thiến, không chút do dự xoay người bỏ đi.
Muốn đi thì đi, ai thèm giữ lại.
Khương Miện cũng nhanh nhẹn xoay người.
Khoảnh khắc xoay người, cô vô thức ngước nhìn và thấy mấy “bạn cùng phòng tốt” mà mình gặp đầu tiên sau khi xuyên không tới đang ghé vào cửa sổ xem kịch say sưa ngon lành.
Năm người bất ngờ bị Khương Miện bắt gặp thoáng chốc như những chú chuột hamster gặp nguy hiểm, đứng im tại chỗ.
Rất nhanh, họ rút lui với tốc độ nhanh như chớp, sợ Khương Miện nhìn thấy rõ.
Lúc này, Hứa Tinh Minh đã đi được vài bước không nhịn được quay đầu lại theo vô thức, thấy Khương Miện chẳng hề có ý quay đầu lại mà còn chạy mất tăm.
Điều này khiến Hứa Tinh Minh luôn quay đầu là thấy Khương Miên đứng ngay sau bỗng hoang mang. Anh ta thấy chỗ trái tim như trống rỗng một khoảng, gió lùa vào ào ào.
Mãi đến khi Lâm Thiến kéo tay, anh ta mới hơi tỉnh táo lại.
Trong khi đó, Khương Miện bên kia đã sớm chạy một mạch lên tầng 5 ký túc xá.
Cơ hồ vừa nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa, mấy người trong phòng đã mở cửa sẵn, đứng hai bên. Ai nấy cũng cười như lễ tân khách sạn, chào đón Khương Miện trở về.
“Khương… Khương… Khương Miên, tụi tớ đã lau sạch bàn của cậu từ trong ra ngoài, kỹ càng lắm. Còn xịt nước hoa hương cam, đảm bảo không có xíu mùi lạ nào. Quần áo cũng đã giặt sạch và sấy khô cho cậu luôn rồi.”
“Những thứ mượn cậu trước đây chúng tớ cũng trả lại hết. Dầu gội sữa tắm đã dùng qua cũng mua mới, để thẳng lên bàn cậu luôn rồi đấy.”
“À, cái chân giường của cậu chẳng phải bị gãy sao? Nếu thấy bất tiện, cậu thích giường của ai trong năm người tụi tớ thì cứ ngủ giường đó. Tụi tớ chắc chắn không hề có ý kiến gì!”
Giọng điệu quả quyết này chỉ thiếu nước thề độc tại chỗ.
Nghe vậy, Khương Miện liếc nhìn cái bàn của nguyên chủ.
Trước kia trên đó thường có mấy đồ lặt vặt của năm người kia, giờ thì không còn nữa. Không chỉ không còn, mà sách vở và đồ đạc của cô đều được sắp xếp gọn gàng, lau sáng bóng. Nhìn qua thật thoải mái.
Được đấy chứ!
“Làm tốt lắm!”
Khương Miện gật đầu khen ngợi.
Nghe những lời này, năm người trong phòng chưa kịp mừng thầm thì đã nghe thấy nửa câu sau của Khương Miện.
“Giỏi như thế, vậy từ nay việc trực nhật ký túc xá cứ năm người các cậu luân phiên làm nhé!”
Năm người: “…” Cười không nổi.jpg
“Sao? Tớ thấy các cậu có vẻ không vui lắm nhỉ? Không thích trực nhật à?”
Khương Miện nhướng mày, thành thật hỏi.
“Thích, thích!”
“Thích dọn vệ sinh nhất!”
“Đúng đấy. Đừng ai tranh với tôi, lao động là vinh quang nhất.”
“Haha, hahahah…”
Năm người cười gượng không ngừng.
Cười tới mức khóe miệng muốn chuột rút mới thấy mày Khương Miện giãn ra.
Năm người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Trần Vũ Phỉ như chợt nhớ ra điều gì, lấy điện thoại của Khương Miện ở bên cạnh, hai tay đưa lên.
“Đúng rồi Khương Miên! Sau khi cậu đi, điện thoại của cậu kêu mấy lần. Tụi tớ không nghe, chỉ thấy trên màn hình hiển thị có vẻ là mợ của cậu, đã gọi 4-5 cuộc rồi. Wechat hình như cũng gửi một đống, như có chuyện gì gấp á.”
Nghe vậy, Khương Miện đưa tay nhận lấy điện thoại mở Wechat ra.
Không ngoài dự đoán lại là đòi tiền.
Đúng là hết chịu nổi.
Thấy vậy, Khương Miện cười tinh quái gõ vài chữ gửi đi rồi ném điện thoại sang một bên, ngâm nga đi tắm.
Giờ này, trong phòng mạt chược chướng khí mù mịt tại huyện Tùng cách Yên Kinh hơn nghìn cây số, một người phụ nữ béo tóc ngắn xoăn, môi son đỏ chót nghe tiếng thông báo điện thoại vang lên, bà ta vô thức liếc nhìn qua.
Vừa thấy ba chữ “kẻ ăn bám” hiển thị trên màn hình, người phụ nữ béo lập tức phấn khích đến mức không đánh mạt chược nữa. Thua nhiều như vậy, chỉ còn trông chờ vào con nhãi kia hiếu kính thêm chút nữa thôi.
Tuy không nhiều, nhưng thịt muỗi cũng là thịt mà!
Vội vàng mở điện thoại, ấn mở Wechat, nụ cười của người phụ nữ tức thì đông cứng—
[Thích tiền tới vậy, đốt ít tiền giấy cho bà nhé?]
—–
Tui muốn nói là phần thi tuyển chọn sau này mới là lúc trừng phạt kẻ xấu, vả mặt và tạo sự bùng nổ cho mọi người.
Ps: Quy trình tuyển chọn là do tui tự nghĩ, đừng so sánh với ngoài đời nhé vì nó khác hoàn toàn. Tui chỉ muốn làm cho nó thú vị hơn thôi á.
Quý dị like & cmt để ủng hộ iem có động lực nhoaaaa