Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 64: Cáo từ!




Edit: Cá Mặn (Nặm)

——

Tháng 6 tại thành phố Thanh Xuyên, do vị trí địa lý nằm ở phía nam nên không khí đã bắt đầu oi bức. Trên đường phố đâu đâu cũng thấy những cô gái trẻ đẹp trong những chiếc váy dài đủ màu sắc, trông ra xa, dường như cả tâm trạng cũng trở nên tươi sáng theo.

Nhưng tâm trạng tươi sáng đó chỉ thuộc về người khác.

Lúc này đây, cậu Khương và bà mợ béo đang bị hai gã đàn ông mặc đồ rằn ri có hình xăm hổ báo áp giải vào một con hẻm tối om. Hai người họ cảm thấy mình như đang đi chân trần trong giá rét mùa đông, một luồng hơi lạnh không ngừng len lỏi vào tận xương.

Lạnh đến nỗi hai người không kìm được mặt tái nhợt, chân run rẩy.

“Đi nhanh lên, lề mề cái gì vậy?”

Hai người vừa chậm bước một chút đã lập tức bị xô đẩy.

Bị đẩy loạng choạng, họ cũng không dám có ý kiến gì, chỉ nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ngước nhìn người đàn ông vạm vỡ phía sau một cách nịnh nọt.

Người chồng bị vợ nắm chặt tay, vì dùng lực quá mạnh nên chỗ lòng bàn tay hai người đan vào nhau đều rịn mồ hôi nhớp nháp.

Quanh co khúc khuỷu, lúc đầu họ còn cố ghi nhớ đường đi, nhưng sau đó vì quá nhiều ngã rẽ, với trí nhớ của họ không thể nào nhớ nổi.

Hai người bắt đầu chết lặng.

Dưới sự thúc giục của người đàn ông vạm vỡ, hai người máy móc đi lên lầu, xuống lầu rồi lại lên lầu.

Cánh cửa màu vàng đồng trước mắt vừa được đẩy ra, cậu mợ nhà họ Khương còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên bên tai họ.

“Cha! Mẹ!”

“Tiểu Huy!”

Vừa nghe thấy giọng quen thuộc của con trai, đôi vợ chồng đã hơn một tháng không gặp đứa con bỏ trốn liền đồng thanh gọi to.

Họ vừa định chạy đến chỗ con trai thì bị chặn lại.

Tiếp theo đó, một giọng nói âm trầm vang lên bên tai cả nhà: “Đã xác nhận rồi phải không? Đây là con trai của Khương Hữu Thành và Hoàng Quế Phân, tên Khương Huy đúng không?”

Người đàn ông chỉ tay.

“Ha, cả nhà ba người cũng chạy khá giỏi nhỉ? Một người xuống nam, hai người lên bắc. Sao mấy người không trốn tới sa mạc Sahara luôn đi, như thế thì ông đây sẽ không tìm được mấy người!”

Người đàn ông vừa nói vừa đập bàn trà bằng đá cẩm thạch kêu ầm ầm.

Cậu Khương cũng không ngờ đứa con trai này của mình rõ ràng đã trốn thoát rồi, sao lại chạy về thành phố Thanh Xuyên, còn ngu ngốc để bị bắt.

Họ chỉ có độc một đứa con trai này thôi.

Lẽ nào trơ mắt nhìn nó bị người ta chặt tay chặt chân, nhìn nó chết sao?

Không còn cách nào khác, vợ chồng họ đành phải tự chui đầu vào rọ.

“Nào, bây giờ tâm sự với anh Hổ nào, năm triệu tiền nợ của tao định trả thế nào?”

“Năm triệu!!!”

Tiếng thét của mợ Khương vang lên trong tích tắc, như gà bị bóp cổ.

“Trước đây không phải chỉ nợ một triệu hai thôi sao? Mới chưa đầy một tháng, sao lại thành năm triệu rồi?”

Mợ Khương như phát điên.

“Đệch mẹ, nếu mấy người không trốn thì nó có thành năm triệu không? Một thằng đàn em của tao vì đi tìm mấy người mà bị xe đâm, giờ đang nằm viện, đã thành người thực vật rồi. Một thằng không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống, giờ gãy chân phải. Còn một thằng cắt ruột thừa, giờ vẫn còn nằm viện, mấy cái này không phải tiền à! Cộng thêm tiền lãi nữa, lấy mấy người năm triệu là đã nhân từ lắm rồi!”

Người được gọi là anh Hổ trợn đôi mắt ti hí lên.

Chỉ một thoáng, cậu mợ Khương sợ đến nỗi xương nhũn ra.

“Nhưng cái này… nhiều quá! Còn cái người cắt ruột thừa đó cũng đâu liên quan gì tới chúng tôi… Chúng tôi không thể nào trả được…”

Cậu Khương khóc không ra nước mắt.

“Không liên quan phải không? Không trả được phải không?”

Người đàn ông bỗng hất cằm về phía đàn em đang đứng bên cạnh.

Đối phương hiểu ý, không cần suy nghĩ đã túm lấy con dao bổ dưa hấu bên cạnh, bảo người giữ chặt hai tay Khương Huy đang nằm sấp trên bàn trà, ánh mắt hung ác, định chém xuống.

“Mẹ ơi!!”

“Con trai ơi!”

Một nhát dao hạ xuống, lưỡi dao dừng lại trên cổ tay Khương Huy.

Mợ nghẹn họng rồi “bịch” một tiếng ngất đi.

Khương Huy cũng chẳng khá hơn, chỗ nào trên người có thể ra nước đều toát ra hết.

Còn bên kia, cậu Khương thấy tay con trai không thực sự bị chặt, lúc này mới mềm nhũn người ngã phịch xuống đất.

“Sao hả? Bây giờ có tiền chưa? Vừa nãy tao chỉ dọa mấy người thôi, nhưng tiếp theo sẽ không phải dọa nữa đâu…”

Giọng anh Hổ lạnh lùng.

Nghe người này nói vậy, tim cậu Khương lại thắt lại.

“Ba ơi… cứu con…”

Đối diện, Khương Huy vừa khóc vừa gọi.

Cậu Khương cảm thấy tim mình như bị người ta cho vào chảo dầu, lật qua lật lại mà chiên.

Thấy ông vẫn không nói gì, anh Hổ cũng chẳng hứng thú đùa với họ nữa, lại ra hiệu.

“Aaaaa!”

Khương Huy như con cá bị đè trên thớt, giãy giụa kịch liệt.

Thấy lần này thật sự sắp hạ dao, Khương Huy bị kích thích quá độ trợn trắng mắt rồi ngất đi.

“Khoan đã!”

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu Khương lên tiếng ngăn người này hạ dao.

“Có… có tiền! Tôi có tiền… Không phải tôi có tiền, mà là cháu gái tôi có tiền! Các anh có nghe nói đến Khương Miên không? Chính là cô gái gần đây hay xuất hiện trên tin tức giải trí ấy, nó sắp vào giới giải trí đóng phim kiếm tiền rồi. Gần đây nó còn đang yêu đương với một tổng giám đốc… Tôi là cậu của nó, nó rất nghe lời, chỉ cần tôi mở miệng xin tiền thì chắc chắn nó sẽ đồng ý cho mượn!”

Cậu Khương nói với tốc độ cực nhanh.

Nghe đến đây, anh Hổ khẽ nhướn mày rồi ra hiệu cho đàn em kiểm tra xem sao.

Sau đó quả nhiên phát hiện gần đây có một ngôi sao nhỏ họ Khương khá nổi tiếng, còn đang dính tin đồn với một tổng giám đốc họ Tống, nghe nói Tống Kỳ Sâm đó có tài sản cả chục tỷ!

Nghe đến đây, anh Hổ và đám người của hắn liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng qua vẻ tham lam.

Khi nhìn lại cậu Khương, họ đã trở lại vẻ tự nhiên.

“Nói suông thì vô nghĩa, ông nói thế thì là thế à? Tôi bảo Giang Dĩnh là vợ tôi đấy?”

“Đã nói cô ấy là cháu gái thì trong điện thoại ông chắc phải có số của cô ấy nhỉ? Bây giờ, lập tức gọi điện cho người ta đi. Nếu cô ấy đồng ý trả nợ cho ông, tôi sẽ không nói hai lời mà thả mấy người ngay!”

Nghe đến đây, cậu Khương thầm kêu khổ. Nhưng đến nước này rồi, cũng chỉ có thể cố gắng thử xem.

Biết đâu đối phương nghe ông kể quá thảm thương, một lúc mềm lòng sẽ đồng ý cho mượn thì sao?

Dù sao, ông cũng hiểu cô cháu gái này. Từ nhỏ đã mềm lòng nhất, một chút ân huệ nhỏ nhoi là có thể cảm kích rất lâu rất lâu, từ đó hoàn toàn quên đi những đối xử bất công mà cô đã phải chịu.

Chẳng phải trước đây cũng vậy sao, ông mua cho cô hai viên kẹo là cô đã thấy cậu là người tốt nhất rồi.

Về sau con bé biến thành như vậy, có lẽ là do đi học bên ngoài hư hỏng rồi. Đánh ông một trận, trút giận xong, giờ biết đâu lại nhớ đến những điều tốt của ông?

Không ngừng tự thuyết phục mình như vậy, cậu Khương móc điện thoại ra, run rẩy gọi cho Khương Miện.

Cùng lúc đó, ngồi ở ghế sau chiếc Santana trắng, ngước nhìn tài xế Diệp Chu phía trước, lòng Khương Miện tràn đầy phiền muộn.

Sâm Sâm giận rồi, chính là kiểu rất giận, vô cùng giận.

Giận đến nỗi thậm chí không muốn lái xe đưa cô về nhà thần tượng, mà bảo Diệp Chu lái xe của anh đưa cô về.

Bản thân thì trốn trong phòng nghỉ EU, mặc cho Khương Miện nói đến mỏng cả môi cũng không chịu ra.

Cô nghĩ lời mình nói cũng khá chân thành mà!

Nếu thế giới này bùng phát virus zombie, cô sẽ liều mạng bảo vệ Tống Kỳ Sâm thật an toàn, tuyệt đối không để anh bị thương tí nào.

Nhưng sao đối phương lại giận dữ đến vậy?

Cô không hiểu.

Chính lúc này, điện thoại trong tay cô rung lên.

Thấy trên màn hình hiển thị chữ “Cậu”, Khương Miện không nghĩ ngợi gì đã cúp máy ngay.

Nhưng sau khi cô cúp máy, đối phương vẫn kiên trì gọi lại.

Cứ gọi mãi gọi mãi như vậy, chắc hẳn có chuyện gì gấp?

Đúng lúc tâm trạng không vui, tiện thể nghe mấy chuyện không vui của nhà họ Khương cho vui.

Nghĩ đến đây, Khương Miện cũng không vội nghe máy, ngược lại ngẩng đầu hỏi Diệp Chu xem trong xe có hạt dưa không.

“Hạt dưa?”

Diệp Chu ngớ người.

“Cái này… hình như bên đường có bán, cần em mua cho một ít không?”

Nghe vậy, Khương Miện ngoảnh đầu nhìn một cửa hàng đồ khô không xa, vội gật đầu.

“Tôi muốn vị ngũ vị hương, tốt nhất mang cả ly trà sữa ở tiệm bên cạnh nữa. Chỉ ăn hạt dưa thì miệng sẽ rất khô!”

“Được!”

Diệp Chu đồng ý ngay.

Dù sao thì bây giờ cô Khương này cũng là bạn gái của anh Sâm. Tuy hồi nãy ở EU, anh Sâm có vẻ hơi chật vật, còn mặt mày không vui, đối với cô Khương cũng có vẻ lạnh nhạt.

Nhưng khi đối phương rời đi, cậu rõ ràng thấy anh Sâm có lén nhìn qua cửa sổ!

Đối với chị dâu tương lai, dù cô ấy đưa ra yêu cầu gì, Diệp Chu đều sẽ đồng ý, đừng nói chỉ là mua chút hạt dưa trà sữa này.

Diệp Chu xuống xe rồi, Khương Miện buồn chán, tiện tay vuốt nút nghe máy.

Bên kia thấy cuối cùng cũng gọi được, cậu Khương thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tự tin hơn về việc thuyết phục Khương Miện.

“Mở loa ngoài!”

Cậu Khương còn chưa kịp nói một chữ, yêu cầu của anh Hổ đã đến.

Ông ngoan ngoãn bấm nút loa ngoài.

Tiếp theo đó giọng Khương Miện vang lên: “Alô.”

“Là Miên Miên à? Cậu đây… Miên Miên, cậu biết trước đây là cậu làm sai, cậu ở đây xin lỗi con. Xin lỗi con, con có thể tha thứ cho cậu không?”

“Sao dám chứ, ông là cậu của tôi, tôi sao dám giận ông chứ?”

Cậu Khương: “…”

Lời thì hay đấy, chỉ là nghe có gì đó không đúng.

“Con không giận cậu là tốt rồi, thật ra lần này cậu gọi điện cho con cũng là do gặp khó khăn…”

“Ôi, chuyện gì vậy? Ông nói kỹ đi.”

“Là thế này…”

Cậu Khương lải nhải một tràng: “… Miên Miên, con nói cậu phải làm sao đây?”

“Shh, còn có chuyện này nữa à? Ông nói tiếp đi, tôi nghe kỹ đây, sột soạt soạt…”

Tiếng ăn hạt dưa nho nhỏ vang lên bên tai mọi người qua loa ngoài.

Cậu Khương: “…”

Đám người anh Hổ: “…”

“Miên Miên… con… con đang ăn hạt dưa à?”

Giọng cậu Khương bắt đầu run.

“Không có ạ! Sột soạt soạt…”

Cậu Khương: “…”

Đám người anh Hổ: “…”

Lúc này cậu Khương đã không dám nhìn vào mắt đám người anh Hổ nữa, chỉ có thể cứng đầu tiếp tục kể khổ.

Rồi chờ đến Khương Miện —

“Ôi, mới mẻ thế!”

“Chuyện này, chưa từng nghe nói.”

“Đúng, ông nói đúng!”

“Thế có được không? Ông nói chi tiết thêm đi…”

Cậu Khương: “…”

Đám người anh Hổ: “…”

“Đm Khương Hữu Thành, mày giỡn mặt tao phải không?”

Anh Hổ không thể nghe thêm nữa, đá một cái vào bàn trà, chỉ vào cậu Khương mà nổi điên: “Mày coi tao là nhà quê chưa từng xem hài kịch à? Đây là cháu gái của mày ấy hả? Này rõ ràng là đang đùa cợt!”

Cậu Khương: “…”

Khương Miện: “… Ợ.”

Một hơi hút hết ly trà sữa trân châu, Khương Miện không kìm được ợ một tiếng.

Cậu Khương: “…”

Đám người anh Hổ: “…”

“Được, được được được, mày giỡn mặt tao phải không? Xem ra không cho ông già này một chút màu sắc thì ông sẽ không biết tại sao hoa lại đỏ thế!”

Anh Hổ tức hổn hển.

Thấy vậy, cậu Khương hoàn toàn hoảng loạn, không màng gì nữa mà nói vào điện thoại: “Miên Miên, cậu thật sự đường cùng rồi, con có thể vì mặt mũi của mẹ con mà cho cậu vay năm triệu được không, chỉ năm triệu thôi! Bạn trai con không phải rất giàu sao? Con đại nhân không chấp tiểu nhân, cho cậu vay năm triệu với. Nếu không thì hai tay anh họ con sẽ bị người ta chặt đứt đấy…”

Khương Miện: “Gì cơ? Sao lại thế? Vậy làm sao đây? Giờ chuyển cho ông năm triệu ngay bây giờ hay là sao?”

Khương Miện nói đến đây, động tác của anh Hổ lập tức dừng lại. Cậu Khương còn chưa kịp thở phào.

Liền nghe tiếp —

“Nhưng mà cậu ơi, cháu nghĩ kỹ rồi vẫn thấy không đúng! Anh họ là cái đồ làm gì hỏng đấy, ăn cái gì hết cái đấy. Đồ vô dụng mất đi chỉ là hai cánh tay, cháu mất đi lại là cả năm triệu! Vụ làm ăn này không có lời!”

Cậu Khương: “…”

Đám người anh Hổ: “…”

“Ôi trời, cậu ơi, cháu đi qua đường hầm rồi, sao tín hiệu kém thế, alô, alô, cháu không nghe thấy cậu nói gì, gì cơ? Alô, cúp rồi à? Vậy cháu cũng cúp nhé… Đúng rồi, khoai lang nướng cho cháu củ nào nặng nhất!”

Tút tút —

Khương Miện cúp điện thoại.

Cậu Khương: “…”

Đám người anh Hổ: “…”

Qua đường hầm cái đéo gì!

Nhà cô có người bán khoai lang nướng trong đường hầm à!

“Khương Hữu Thành!”

Anh Hổ nổi giận không kìm nổi.

Cùng lúc đó, Khương Miện bẻ củ khoai lang nướng thơm phức, ngọt ngào cắn một miếng to, ngon đến nỗi nước mắt sắp chảy ra.

Còn về cậu mợ, anh họ gì đó sắp bị chặt tay, tất cả đều bị cô quên tuốt lên tận mây xanh.

Dù sao trong nguyên tác, nguyên chủ cũng đâu phải chưa từng giúp anh họ này trả nợ. Gần như hễ anh ta nợ là cô ấy lập tức liều chết liều sống làm việc kiếm tiền trả giúp.

Về sau, sau khi kết hôn, vì Hứa Tinh Minh nổi giận không cho phép, anh họ tốt của cô không phải vẫn bị chặt tay đó sao.

Chặt sớm hay chặt muộn cũng là chặt.

Chi bằng để hắn sớm thích nghi với cuộc sống của người tàn tật, coi như làm việc thiện trong ngày.

Phải biết rằng miệng của dân cờ bạc từ trước đến nay chưa từng có lời thật.

Bọn họ không bao giờ biết hối cải!

Về đến nhà thần tượng, Khương Miện mới phát hiện 96 thí sinh còn lại hầu như đã đến đông đủ.

Tổ chương trình có vẻ chỉ đang đợi mỗi mình cô.

Khương Miện giật mình trong lòng.

Không phải đã nói tập trung lúc ba giờ chiều sao?

Cô cũng đến sớm hai tiếng rưỡi rồi, sao vẫn là người cuối cùng?

Vừa nhìn thấy Khương Miện, mọi người đều vỗ tay.

Không phải vì những ngày qua kênh trực tiếp của cô xếp hạng nhất về lượng người xem trong số các thí sinh.

Mà là để tán dương hành động cứu người trong đám cháy của cô.

Khương Miện cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Sau lời tán dương là cuộc chia ly đầy buồn bã.

Vòng ba có quy chế khắc nghiệt, từ 97 người chỉ còn lại 66 người.

31 thí sinh kéo vali, sau khi từ biệt bạn bè thì lần lượt rời đi.

Hoàng Hân Hân cũng nằm trong danh sách bị loại.

Cô ấy không có nhiều bạn bè, người từng có quan hệ tốt là Lâm Thiến thì đã bị cảnh sát bắt, còn chưa biết khi nào mới được tuyên án!

Vì vậy cô ấy kéo vali đến trước mặt Khương Miện, lấy hết can đảm.

“Khương Miên, tớ… tớ có thể làm bạn với cậu không?”

Trước đây vì Lâm Thiến nên cô ấy không có cảm tình mấy với Khương Miện. Nhưng sau khi thực sự tiếp xúc mới biết Khương Miện là người rất đáng tin cậy và chân thành, cô ấy muốn làm bạn với cô.

“Hả?”

Khương Miện nhướn mày ngạc nhiên, rồi mỉm cười.

“Tớ tưởng chúng ta đã là bạn từ lâu rồi chứ!”

Một câu đơn giản, kèm theo nụ cười tự nhiên của cô lập tức đánh trúng trái tim của Hoàng Hân Hân.

Cô gái không kiềm được suýt nữa lại rung động trong lòng.

Dù không rung động nhưng mặt vẫn đỏ bừng, khi đi còn liên tục ngoái đầu nhìn Khương Miện, mặt đầy vẻ không nỡ rời xa.

“Nhìn cái mặt nhỏ đó đỏ kìa, sao tớ thấy Hoàng Hân Hân này có vẻ có tình ý với cậu nhỉ? Thật không ngờ Khương Miên nhỏ bé của chúng ta thu hút cả nam lẫn nữ, từ sếp Tống đến Lam Duệ, rồi đến Hoàng Hân Hân, sức hấp dẫn của ai đó đúng là lớn đấy!”

Chu Lệ vừa đến bên cạnh Khương Miện đã véo má cô.

Nghe Chu Lệ nói vậy, Khương Miện vốn đang tươi cười rạng rỡ liền xìu mặt xuống.

“Ôi, đừng nói nữa Chu Lệ? Tớ thấy người như tớ thực sự chẳng có sức hấp dẫn gì đâu, nói không chừng… nói không chừng mới bắt đầu yêu đã phải chia tay rồi?”

Khương Miện ghé vào tai Chu Lệ thì thầm.

Nghe vậy, Chu Lệ kinh ngạc.

“Sao lại thế? Trước đây tớ cũng xem phát sóng trực tiếp của cậu với sếp Tống, rõ ràng tình cảm hai người rất tốt mà. Thậm chí sếp Tống còn dám lao vào biển lửa vì cậu, tớ xem đến suýt khóc, sao lại phải chia tay?”

Chu Lệ cũng hạ thấp giọng, mặt đầy vẻ khó tin.

Đúng lúc này, Chương Thấm ở trên bắt đầu công bố chủ đề vòng thi thứ tư – Nhân vật nhỏ có học vấn lớn.

Vì Chương Thấm đã bắt đầu nói, Khương Miện đưa cho Chu Lệ một ánh mắt “nói sau”, rồi bắt đầu chăm chú nghe quy tắc vòng thi thứ tư.

“Nói ra có lẽ mọi người thấy tiêu đề “Nhân vật nhỏ có học vấn lớn” rất lạ, lạ ở chỗ chúng ta sẽ thi gì tiếp theo? Có cần chơi trò chơi nhỏ để xác định thứ tự lựa chọn không?”

“Ở đây tôi xin thông báo với mọi người, vì lịch trình sắp tới của mọi người khá bận rộn, nên chúng tôi sẽ tạm thời hủy bỏ phần trò chơi giải trí này.”

“Bởi vì từ tám giờ sáng mai, 66 thí sinh còn lại sẽ đồng thời vào gần 30 đoàn phim, chính thức bắt đầu sự nghiệp nhân vật nhỏ của các bạn…”

“Nhân vật nhỏ gì? Chẳng lẽ là bắt chúng tôi đi đóng vai phụ?”

Một thí sinh không nhịn được bèn lên tiếng soi mói.

“Ừm, hiểu như vậy cũng không sai. Nhưng vai phụ thì thực sự không cần bất kỳ diễn xuất nào, không có bất kỳ điểm nổi bật nào sao? Tiếp theo sẽ xem cách hiểu của các bạn thôi. Sáng mai bảy giờ rưỡi, xin hãy có mặt đúng giờ trên bãi cỏ, tất cả chúng ta cần rút thẻ vai diễn.”

“Trong thẻ vai diễn có thể có vai nha hoàn trong phim cung đấu, cũng có thể có vai tướng cướp chặn đường, cũng không chừng trúng vai nhiều phân cảnh hơn như vai hiệp khách A B, cung phi C D. Lúc đó sẽ phải xem vận may của mọi người.”

Chương Thấm cười tủm tỉm giải thích xong những việc này.

Rồi lại tuyên bố: “Vì sự rút lui của cố vấn Ari…”

Vừa nói đến đây, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Miện.

Ai cũng biết vì sao Tống Kỳ âm rút lui.

“Nên tổ chương trình đã liên hệ với một ngôi sao đang hot khác, anh ấy là ai? Sáng mai chúng ta sẽ công bố.”

Chương Thấm giữ bí mật.

Người phía dưới đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Là ai các cậu có biết không?”

“Không biết…”

“Ha, tôi biết, tôi có tin nội bộ. Hình như tổ chương trình đã liên hệ với ngôi sao đang hot Giản Khải ấy.”

“Thật à? Lần trước nghe nói không thỏa thuận được giá cả mà, sao bây giờ lại thỏa thuận được?”

“Cái này cậu không biết rồi! Bây giờ có thể nói “Nhịp đập thần tượng”  là show giải trí hot nhất không có đối thủ, Giản Khải đến vào lúc này chính là có lợi mà không có hại!”

Trong cuộc thảo luận của các thí sinh, Khương Miện và Chu Lệ đều không hứng thú tham gia.

Chủ yếu là Chu Lệ quá lo lắng về chuyện Khương Miện nói phải chia tay. Cô ấy chưa từng đẩy thuyền CP nào, CP Tống Giang là CP đầu tiên cô ấy đẩy, nếu BE thì trái tim nhỏ bé của cô ấy chịu không nổi đâu!

Trên sân thượng.

Khương Miện kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Chu Lệ nghe, kể xong liền thở dài: “Sao anh ấy lại thích giận thế nhỉ? Con trai đều như vậy sao?”

Nghe thấy Khương Miện trước đó còn hứa hẹn này kia cho sếp Tống, sau lại kéo anh chắn rác.

Chu Lệ: “…”

Sau đó còn dám kéo đối phương tiếp tục hứa hẹn ghê gớm hơn nữa.

Chu Lệ: “…”

“À đúng rồi Chu Chu này, tớ cảm thấy chiêu thức câu đàn ông mà cậu dạy tớ trước đây chẳng có tác dụng gì cả, tớ thấy Tống Kỳ Sâm chẳng hứng thú gì với cái này!”

Khương Miện bắt đầu tố cáo.

Cầm điện thoại với khuôn mặt cứng đờ, Chu Lệ nhất thời thấy màn hình đầy những lời châm chọc. Trước mắt Chu Lệ tối sầm.

Tại sao lại tối sầm?

À, hóa ra là một cái nồi đen đang úp lên trán cô ấy.

Tay Chu Lệ bắt đầu run rẩy.

Cỡ vậy mà sếp Tống vẫn không phải là chân ái, cô ấy thực sự không thể tưởng tượng được cái gì mới là chân ái!

Sếp Tống thật đáng thương!

Gặp phải một cô bạn gái như vậy, anh ấy thật đáng thương!

Không được, cô ấy phải cố gắng vì CP mà mình đẩy thuyền thôi.

Cất điện thoại vào, ánh mắt Chu Lệ kiên định.

“Cậu nói cậu làm Tống Kỳ Sâm giận phải không? Yên tâm, tớ dạy cậu, nhất định sẽ dỗ anh ấy vui!”

Chu Lệ vỗ ngực.

Mắt Khương Miện sáng lên.

Một phút sau, điện thoại của Tống Kỳ Sâm rung lên.

Màn hình hiển thị “Chim hoàng yến quý báu như ngọc” gửi đến một tin nhắn.

Hừ!

Tống Kỳ Sâm đang làm việc không thèm để ý.

Con gái đều là cái móng giò.

Anh không muốn để ý đến cô, anh muốn tập trung làm việc, tập trung kiếm tiền.

Chỉ có tiền mới không bao giờ làm anh giận.

Chưa đầy mười giây.

Người đàn ông đã mở điện thoại và thấy —

Chim hoàng yến quý báu như ngọc: [Anh yêu, đừng giận nữa được không? Em biết em đã sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu, mới xa anh có một chút thôi mà em đã rất rất rất nhớ anh rồi.]

Đọc đi đọc lại tin nhắn này hơn hai mươi lần, khóe miệng Tống Kỳ Sâm đã cong lên.

Chồng yêu ngọt ngào trong tim: [Vậy em sai ở đâu?]

Chim hoàng yến quý báu như ngọc: [Em sai ở chỗ không nên kéo anh chắn rác. Cơ mà tấm lòng của em là chân thành, lời thề của em cũng là chân thành, em tin anh có thể cảm nhận được phải không?]

Khóe miệng Tống Kỳ Sâm cong lên cao hơn.

Chồng yêu ngọt ngào trong tim: [Em biết là tốt rồi.]

Chim hoàng yến quý báu như ngọc: [Bây giờ em đang ngồi ở sân thượng nơi chúng ta thường ở cùng nhau, em phát hiện ra em thực sự rất rất nhớ anh, nhớ đến nỗi trái tim…]

Chữ mới đánh đến đây, Khương Miện đã thoáng qua chút ớn ớn, quay đầu nhìn Chu Lệ bên cạnh.

“Có phải hơi buồn nôn quá không?”

“Cứ gửi đi, đàn ông đều thế cả, họ thích nghe những lời buồn nôn thế này!”

Chu Lệ khẳng định chắc nịch.

Nghe vậy, Khương Miện đành phải đánh ba chữ “đau cả tim” rồi gửi đi.

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Tống Kỳ Sâm vốn đang ngồi trên ghế lập tức nhảy lên sofa lăn một vòng, mặt đỏ bừng, tay run run bắt đầu đánh chữ.

Chồng yêu ngọt ngào trong tim: [Bây giờ biết anh tốt chưa? Anh cũng rất nhớ em.]

Chim hoàng yến quý báu như ngọc: [Em còn nhớ anh nhiều hơn, nhớ anh nhớ anh muah muah muah!]

“Hê hê hê.”

Tống Kỳ Sâm bắt đầu cười ngốc.

Chồng yêu ngọt ngào trong tim: [Sao nay biết nói chuyện thế? Được rồi, thấy em ngoan như vậy, anh không giận nữa! Lúc trước thấy em rời khỏi EU có vẻ lưu luyến không rời, có phải có gì muốn nói với anh không? Nói đi, anh nghe đây!]

Tống Kỳ Sâm bắt đầu mong đợi.

Bởi vì trước đó Khương Miện rõ ràng có vẻ muốn nói gì đó với anh, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là những lời ngọt ngào để dỗ dành, bây giờ anh chỉ muốn nghe.

Bên này, vừa thấy đoạn tin nhắn đó, Chu Lệ biết mình đã thành công rồi.

Vội vàng đẩy cánh tay Khương Miện, bảo cô mở ghi âm. Những lời ngọt ngào đó chỉ có thể dùng ghi âm mới diễn đạt được, chữ viết không thể hiện được.

Những lời sau đó, Chu Lệ chẳng dám nghe tiếp nổi.

Mặt cô ấy đầy vẻ căng thẳng lại tò mò.

Khương Miện cũng nhìn thấy đoạn tin nhắn đó, thấy Chu Lệ có vẻ mặt xúi giục bèn nhấn ngay nút ghi âm rồi tự tin nói: “Ồ, anh nói lúc đó à, lúc đó em phát hiện cửa hàng bên đường đang bán một loại kẹo ngon khủng khiếp, em siêu muốn ăn, ực!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Chu Lệ: “…”

Hết cứu rồi, con nhỏ này hoàn toàn hết cứu rồi!

Nhưng chỉ đợi có năm giây.

Điện thoại Khương Miện rung lên.

“Đợi đấy!”

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông truyền qua, tiếp theo là tiếng giày da chạy nhanh trong hành lang.

Chu Lệ: “…”

Nửa giờ sau, thấy Khương Miện vui vẻ nhận kẹo ở dưới lầu, kiễng chân hôn lên mặt Tống Kỳ Sâm. Còn Tống Kỳ Sâm vừa chạy đến, định nổi giận thì đã bị hôn cho đỏ mặt.

Chu Lệ: “…”

“…”

Tại hạ thua rồi,

Xin cáo từ!