Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 61: Được không?




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Đạp mạnh chân ga hết nấc.

Chưa bao giờ Tống Kỳ Sâm lại căm ghét sự tằn tiện của bản thân như lúc này.

Tại sao lại mua chiếc xe rẻ tiền thế này, tại sao lại mua chiếc xe chậm chạp thế này, tại sao lúc nào cũng tằn tiện đến mức khắc nghiệt trong những chi tiết nhỏ nhặt như vậy?

Những hàng cây hai bên đường không ngừng lùi về phía sau.

Nỗi sợ hãi, dày vò và bồn chồn trong lòng Tống Kỳ Sâm không hề giảm bớt.

Ngược lại, theo thời gian trôi đi.

Những cảm xúc này như một quả bóng đen đang không ngừng được bơm căng, càng lúc càng phồng, càng lúc càng to, to đến mức như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Tống Kỳ Sâm chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi chậm đến thế.

Trong đầu, trong lòng ngoại trừ Khương Miên ra không còn gì khác.

Nhưng ông trời như cố tình làm khó anh vậy, cứ đến ngã tư là đèn đỏ, cứ có người đi bộ chậm rãi qua vạch kẻ đường, cứ có xe phía trước dừng ở đèn đỏ như xe chết máy không chịu nhúc nhích.

Tống Kỳ Sâm điên cuồng bấm còi.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại anh tiện tay ném lên ghế phụ bỗng đổ chuông.

Đang lái xe, Tống Kỳ Sâm nào còn tâm trí nghe điện thoại, tiếng chuông cứ vang lên không mệt mỏi hết lần này đến lần khác.

Khi đi qua một vành đai xanh, người đàn ông với vẻ mặt đầy lo lắng không nghĩ ngợi gì mà giơ tay ném luôn điện thoại ra ngoài.

Trong xe lập tức im lặng trở lại.

Đáng tiếc chỉ im lặng được hai phút, vì phía trước đang sửa đường nên bị tắc xe.

Dù Tống Kỳ Sâm bấm còi thế nào, dù anh nóng vội ra sao thì dòng xe vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.

Đợi trong xe suốt ba phút đồng hồ, tình trạng kẹt xe không hề thuyên giảm.

Nhìn bản đồ và thời gian trên màn hình xe, trên đó đã hiển thị đoạn đường tắc nghẽn màu đỏ tươi, một đoạn tắc dài như vậy khiến lòng Tống Kỳ Sâm tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này từ vị trí của anh đến trung tâm thương mại đường Xuân Húc chỉ còn 3,6 km.

Tống Kỳ Sâm không thể đợi được nữa, anh cũng không định đợi nữa.

Lái xe vào lề đường, người đàn ông sắc mặt tái nhợt lập tức mở cửa xe, không chút do dự chạy về hướng đường Xuân Húc.

Nhưng mới chạy được vài con phố, một chiếc xe đạp điện vượt đèn đỏ đã từ con hẻm bên cạnh lao ra.

Dù tốc độ xe đạp điện không nhanh, nhưng Tống Kỳ Sâm không hề phòng bị đã bị chiếc xe này “bịch” một tiếng, đâm ngã xuống đất.

Cánh tay trái trực tiếp va vào lan can sắt bên đường, xước một vết dài bảy tám centimet.

Máu chảy đầm đìa.

Người đi xe tháo mũ bảo hiểm xuống, trông dáng dấp là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi.

Đối phương vừa thấy chảy máu liền biết mình gây họa, vội vàng dựng xe rồi đến bên cạnh Tống Kỳ Sâm.

“Cậu có sao không? Có nghiêm trọng không? Đã trưa rồi, tôi cũng vội đi đón con, nếu không đã không… tôi… Hay là để tôi đưa cậu đến bệnh viện…”

Giọng của người phụ nữ liên tục vang lên bên tai Tống Kỳ Sâm.

Đáng tiếc lúc này anh chẳng nghe lọt được gì.

Tống Kỳ Sâm vịn lan can bò dậy, nhìn trung tâm thương mại gần trong gang tấc, tiện tay đẩy người phụ nữ đang đứng trước mặt ra rồi lặng lẽ đứng dậy, lảo đảo chạy về phía trung tâm giáo dục mầm non.

Người phụ nữ trung niên ở phía sau dường như vẫn đang hét gọi gì đó, Tống Kỳ Sâm một chữ cũng không nghe lọt…

Chạy một mạch đến dưới lầu trung tâm giáo dục mầm non vẫn đang chữa cháy, Tống Kỳ Sâm phát hiện khu vực cửa ra vào đã đông nghẹt người.

“Sao đến giờ vẫn chưa dập tắt được đám cháy…”

Những người xem bên cạnh bàn tán như vậy.

“Nghe nói còn có một nữ lính cứu hỏa vào trong cứu trẻ con. Cô gái còn trẻ lắm, cũng không biết tình hình thế nào rồi?”

“Thật hả?”

“Thật thật, lúc nãy tôi nghe con trai tôi nói cô gái đó hình như còn là minh tinh nữa, trước đó tham gia chương trình giải trí gì đó rồi vào đội cứu hỏa. Vì cửa sổ quá nhỏ, các đội viên nam không vào được nên cô ấy đã vào…”

“Ôi chao, cô gái này gan to thật!”

“Ai mà không nói vậy, hình như bây giờ vẫn chưa ra, lửa to thế này, e là dữ nhiều…”

Người này còn chưa nói hết câu, Tống Kỳ Sâm bỗng cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng ầm.

Có một khoảnh khắc, dường như tất cả âm thanh trên thế gian này đều rời xa anh.

Đầu óc không thể suy nghĩ, hành động không tự chủ, thậm chí cả mắt cũng không thể chớp.

Người đàn ông máy móc tách đám đông chen chúc trước mặt ra, vừa mới đến hàng đầu của đám đông, tầng bốn lập tức phát ra một tiếng nổ, một ngọn lửa bùng lên.

“A!”

Xung quanh vang lên một loạt tiếng kêu kinh hãi, đám đông xem cũng đều lùi lại.

Trong đám người đang né tránh này, Tống Kỳ Sâm đứng thẳng thậm chí còn muốn tiến về phía trước trông thật nổi bật.

Nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Tống Kỳ Sâm chợt siết chặt nắm đấm, mắt đảo qua xung quanh một lượt, sau đó không suy nghĩ gì mà nhảy thẳng vào đài phun nước bên cạnh trung tâm thương mại.

Trong tình huống mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tống Kỳ Sâm ướt sũng người trèo ra khỏi đài phun nước, mắt lóe sáng, định xông vào trung tâm thương mại.

Ai ngờ vừa vào cửa, anh đã bị hai lính cứu hỏa đứng ở cửa chặn lại.

“Này này, đồng chí này, bên trong đã phong tỏa rồi, anh không thể vào…”

Nghe nói như vậy, Tống Kỳ Sâm với gương mặt bọt nước tèm nhem gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh.

“Bạn gái tôi còn ở trong đó, cô ấy vẫn chưa ra, các anh để tôi vào đưa cô ấy ra.”

Nghe vậy, hai chiến sĩ cứu hỏa nhìn nhau đầy kinh ngạc.

“Mọi người trong trung tâm thương mại đã được sơ tán hết rồi, bên trong không còn ai nữa, anh có nhầm không?”

“Không, tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy vào đó, các anh để tôi vào tìm một chút, cô ấy chắc vẫn đang đợi tôi ở một góc nào đó. Làm ơn, xin các anh, để tôi vào tìm một chút thôi…”

Tống Kỳ Sâm mắt đỏ hoe, đẩy cánh tay hai người ra, định xông vào.

“Anh ơi, anh này, anh đừng kích động. Trên đó lửa to thế, dù còn người thì e rằng cũng lành ít dữ nhiều, anh lên đó bây giờ cũng vô ích, anh bình tĩnh đã…”

Hai người giữ chặt Tống Kỳ Sâm.

Nhưng anh hoàn toàn không thể bình tĩnh được, chỉ cần nghĩ đến việc Khương Miên sẽ… chết… bị thiêu chết… Trong đầu anh chỉ còn một mảng hỗn loạn.

Anh không thể chịu được việc Khương Miên vì cứu người mà cô đơn chết trong một góc nhỏ, thậm chí thi thể có thể sẽ bị cháy đến không còn nhận ra.

Ít nhất hãy để anh đi tìm một chút, dù chỉ tìm một chút cũng được.

Trong đầu Tống Kỳ Sâm không ngừng nghĩ như vậy.

Hai lính cứu hỏa thường xuyên rèn luyện thể lực, tự nhận sức của họ cũng khá lớn song không ngờ lại chẳng kéo nổi người đàn ông này.

“Đừng lên nữa. Giờ anh lên, ngoài việc hy sinh thêm một mạng người ra thì cũng không có tác dụng gì.”

“Phải đấy, chú em bình tĩnh đi, nghe lời lính cứu hỏa đi…”

“Cũng tội nghiệp nhỉ, bạn gái anh ấy chắc là…”

“Nhỏ giọng thôi, đừng để người ta nghe thấy không hay.”

Cuộc tranh cãi nhanh chóng thu hút đám đông vây quanh, họ khuyên can, họ ngăn cản, họ tiếc nuối.

Dù cố gắng vùng vẫy hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi sự kìm kẹp của đám người này, một nỗi tuyệt vọng bất lực dâng lên trong lòng, vành mắt Tống Kỳ Sâm càng lúc càng đỏ hơn và anh bắt đầu nói năng lộn xộn:

“Tôi van xin mọi người, tôi có thể ký giấy cam kết ngay bây giờ. Nếu có chết, tôi cũng không oán trách mọi người đâu, xin hãy để tôi vào trong, để tôi vào nhìn cô ấy một chút thôi…”

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc và ngạc nhiên vang lên phía sau đám đông.

“Tống Kỳ Sâm?”

Vừa nghe thấy giọng nói đó, Tống Kỳ Sâm đang vùng vẫy liền cứng người lại, anh không dám quay đầu nhìn.

“Tống Kỳ Sâm!”

Giọng nói ngọt ngào của Khương Miện lại một lần nữa vang lên phía sau.

Tống Kỳ Sâm đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy người con gái đứng phía sau với quần áo cháy thủng lỗ chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị khói hun đen, chỉ còn hàm răng là trắng không phải Khương Miện thì còn ai vào đây nữa.

Đôi mắt đỏ ngầu như máu của Tống Kỳ Sâm lập tức mở to.

Những người lính cứu hỏa đang giữ anh có lẽ đã nhận ra điều gì đó không ổn, cũng dần dần buông lỏng tay ra.

Tống Kỳ Sâm không còn bị kìm kẹp nữa liền bước tới một bước, môi hé mở, nhưng tiếc là một hồi lâu vẫn không thốt nên lời.

Ngược lại, Khương Miện khi nhìn thấy Tống Kỳ Sâm ướt sũng cả người, thân hình chật vật, tay trái còn đang chảy máu thì nhíu chặt mày.

“Anh này là…”

Lời còn chưa dứt đã bị Tống Kỳ Sâm lao tới ôm chặt vào lòng.

Giây tiếp theo, một giọt nước âm ấm rơi xuống cổ cô.

Đồng tử Khương Miện hơi co lại. Người phụ nữ từng mặt không đổi sắc đối mặt với vua zombie giờ đây trong mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn.

“Khương Miên…”

Bên tai vang lên giọng nói khàn đặc, có vẻ như đang muốn xác nhận điều gì đó.

Chẳng hiểu sao Khương Miện cảm thấy lòng mình trước tiên là chua xót, ngay sau đó là ngọt ngào.

“Em ở đây.”

Cô nói.

“Tống Kỳ Sâm, em ở đây này.”

Cô vô thức lặp lại lần nữa.

Nào ngờ, cảnh ôm nhau của hai người đã được chiếc camera little bee duy nhất theo sát phía sau Khương Miện trung thực ghi lại.

Sau khoảng lặng một phút rưỡi, bình luận trong kênh trực tiếp lập tức bùng nổ. Vì quá nhiều người cùng bình luận một lúc nên khiến trực tiếp bị giật lag.

Đám người xem phát sóng trực tiếp của Khương Miện vốn tưởng rằng ba phút trước cảnh Khương Miện như một nữ anh hùng siêu cấp cứu cậu bé ra khỏi nhà vệ sinh đã là khoảnh khắc cảm động nhất rồi.

Có trời mới biết hồi nãy thông qua camera, khi họ thấy Khương Miện lao vào giữa biển lửa và khói dày đặc mà không màng gì khác, họ đã lo lắng và sợ hãi đến mức nào.

Sau đó khi thấy cô thật sự cứu được cậu bé đang nửa tỉnh nửa mê trong nhà vệ sinh ra ngoài, họ lại vui mừng và xúc động đến muốn khóc, muốn hò reo.

Họ điên cuồng spam trong kênh trực tiếp, ngôn ngữ nghèo nàn đến mức ngoài “aaaaaa” ra không thể tìm được từ ngữ nào khác để diễn tả tâm trạng phấn khích gần như điên dại của mình.

Thần tượng như vậy, họ cảm thấy có thể hâm mộ cả đời.

Khương Miên thực sự khiến họ tự hào từ tận đáy lòng.

Đó là một mạng người đấy!

Khương Miên đã đánh đổi mạng sống của mình để cứu một mạng người.

Còn chưa đủ để họ tự hào sao?

Phải biết rằng lúc đó ngọn lửa lớn đến mức trong ba chiếc camera little bee bên cạnh thì có hai cái đã bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ còn lại một cái. Còn là do tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng” thấy tình hình không ổn, điều khiển từ phía sau mới cứu được chiếc camera duy nhất này.

Cũng nhờ sự tồn tại của chiếc camera này mà họ mới được thấy một cảnh tượng cảm động như vậy.

Sếp Tống Kỳ Sâm có lẽ đã thấy Khương Miên vào trong đám cháy. Sau đó vì Khương Miên mà không màng đến an toàn tính mạng của mình mà xông vào.

Những lời nói vừa rồi, họ đều đã nghe thấy.

Còn có khoảnh khắc vừa quay đầu lại, vành mắt đối phương đỏ bừng, vẻ mặt yếu ớt tuyệt vọng và bất lực ấy thật khiến người ta tan nát cõi lòng.

Giờ đây cảnh hai người ôm nhau cũng khiến vô số fan trong kênh trực tiếp không kìm được có chút muốn rơi nước mắt.

Cái câu “Em ở đây” của Khương Miên, họ cảm thấy đáng để nhớ cả đời.

[Cuộc sống quá là áp lực. Tôi muốn nói rằng đã rất lâu, rất lâu rồi tôi chưa từng xúc động như thế này. Không chỉ là việc Khương Miên liều chết cứu người, mà còn cả việc sếp Tống không sợ chết. Tôi cảm thấy mình sắp khóc rồi, không, tôi đã khóc rồi…]

[Trên đời này sao lại có hai người tốt đẹp và xứng đôi như vậy? Rõ ràng trước đây tôi còn đang hoài nghi bé Miên tốt như vậy thì trên đời này còn ai xứng với cô ấy nữa. Sếp Tống vừa xuất hiện một cái là trực giác mách bảo tôi chính là anh ấy rồi hu hu.]

[Lớp trang điểm của tui trôi hết rồi, hôm nay lại là một ngày khóc vì tình yêu của người khác!]

[Xem bé Miên và sếp Tống xong, tui cảm thấy sau này sợ là mình không xem được những bộ phim tình cảm nữa. Họ đã khiến mắt nhìn của tui cao lên, tui lại tin vào tình yêu rồi!]

[Bé Miên quá tuyệt, sếp Tống cũng quá tuyệt, họ đều quá tuyệt. Hu hu hu, tui nhớ hình như trước đây có tin đồn nói họ ở bên nhau phải không? Ở đâu có video vậy, mau mau tìm, giờ tui chỉ muốn xem hết những đoạn họ ở bên nhau!]

[Lầu trên ơi, tìm thấy rồi thì dẫn tui theo với.]

[Chỉ cho nè, Weibo “Chuyện trò giải trí” có video chất lượng cao. Tui đã xem xong rồi, nói thật là nghiện luôn á.]

Bình luận này vừa xuất hiện, lập tức có vô số người vừa xem phát sóng trực tiếp của Khương Miện, vừa dùng máy tính hoặc điện thoại của người khác bắt đầu xem cái gọi là video chất lượng cao.

Trong video, Tống Kỳ Sâm mặc vest và Khương Miện mặc váy đuôi cá màu xanh kim cương lần lượt xuất hiện trước camera. Khương Miện mặt đỏ bừng như đã say rượu, sếp Tống luôn đỡ cô, dường như muốn đưa cô đến bãi đỗ xe.

Nhưng ai ngờ sức của Khương Miện quá mạnh, hoàn toàn kéo sếp Tống sang một hướng khác. Tiếp theo là mua kẹo bông gòn, nhảy múa vô tội vạ, tay nắm tay vừa cười vừa đi, cảnh cuối cùng dừng lại ở nụ hôn dưới đèn đường.

Toàn bộ khung cảnh đẹp đến mức thậm chí còn cảm động hơn cả phim điện ảnh.

Gần như tất cả dân mạng đều gục ngã trước cảnh cuối cùng của hai người.

Vô số người la hét aaaa, còn nói muốn tự sát để cổ vũ cho CP Tống Giang.

Hơn nữa, dường như trước khi họ tới bài viết này thì đã có một đám dân mạng đang điên cuồng khen ngợi sự xứng đôi của hai người. Những lời khen đó họ đều không nói được, chỉ có thể trở thành cỗ máy like, liên tục like những bình luận.

Những người này thật sự quá biết khen, fan xem xong còn tự thấy mặc cảm.

Đám người được Tống Hi Quang bỏ tiền thuê nhìn thấy những lời khen họ vắt óc nghĩ ra không những không thành công khơi dậy sự phản cảm của người qua đường và fan, mà còn thu hút từng đợt từng đợt hưởng ứng.

Điện thoại rung ầm ầm, like chưa từng ngừng.

Xem kìa, trong số họ… người biết khen nhất đã thành công có được trăm ngàn like đầu tiên trong đời.

Đám người được thuê: “…” Làm sao đây, tiền công còn được nhận không?

Hoàn toàn không lường trước được, bản thân đã chi đến tám triệu mà sự việc lại phát triển thành thế này – Tống Hi Quang: “…”

Chỉ thấy người đàn ông khẽ đóng máy tính lại, quay người đến ban công, châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.

Đệch mẹ mày!!!!!

Nhìn bầu trời, người đàn ông thầm nghĩ trong lòng như vậy.

Đúng vậy, là thầm nghĩ.

Cha Tống còn ở nhà, anh ta không dám to tiếng.

Vì trong lòng quá ấm ức, ngón tay kẹp thuốc của Tống Hi Quang bắt đầu run rẩy, co giật.

Anh ta không hiểu, tại sao cả thế giới đều phải đối đầu với anh ta?

Nghĩ nửa tiếng đồng hồ vẫn không nghĩ ra được lý do chính đáng, cuối cùng Tống Hi Quang chỉ có thể nở một nụ cười thê thảm.

Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là sai không phải ở anh ta, mà là ở thế giới méo mó này!

Nghĩ đến đây, một dòng nước mắt trong suốt theo khóe mắt người đàn ông lặng lẽ trượt xuống.

Tám triệu của mình, chiếc đồng hồ Vacheron Constantin của mình…

Không còn nữa.

Trong khi Tống Hi Quang phải nuốt xuống bụng nỗi đau đớn, thì bên kia Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đã nắm tay nhau, ngồi lên xe cứu thương đến bệnh viện rồi.

Thương tích của Khương Miện không nặng lắm, chỉ là hít phải một chút khói độc. Bác sĩ xem xong bảo sau này uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, cơ thể sẽ tự phục hồi.

Vết bỏng ở mu bàn tay bôi chút thuốc mỡ bỏng cũng sẽ nhanh chóng khỏi thôi, thậm chí không để lại sẹo.

Bên Tống Kỳ Sâm thì phức tạp hơn, vì vết thương quá lớn, lại là do lan can sắt cắt.

Vừa cần tiêm phòng uốn ván, vừa cần khâu vết thương.

Lúc riêng tư như thế này, Khương Miện gọi điện thương lượng với tổ chương trình một chút dứt khoát đuổi camera little bee theo sát đi.

Có ông chủ lớn ở đây, Khương Miện lại vừa mới cứu người xong, gần như vừa đưa ra yêu cầu, tổ chương trình đã lập tức đồng ý, điều khiển camera little bee ở phía sau đi quay hoa cỏ trong bệnh viện.

Thấy điều này, fan không phải không “biểu tình phản đối” trong bình luận.

[Gì đây, có phải bé Miên định lén lút moaaa với sếp Tống không? Coi tụi tui là người ngoài đấy hả, tụi tui nạp tiền ném quà tặng cho cưng mà, cưng cho tụi tui xem tí đi!]

[Có phải coi thường tụi tui không? Tiền tụi tui bao la bát ngát luôn đó nhé, nào, cho bé Miên một cái Carnival* đi!]

(*) Kiểu quà live stream á

[Tui muốn xem, tui muốn xem, tui muốn xem, tui muốn xem…]

[Mặc dù tui là đũy độc thân, nhưng những cảnh trên 18 tuổi cứ chiếu đừng quan tâm đến cảm nhận của tui gì hết aaaa!]

Những tiếng cười vui này cũng tạo nên một cảnh tượng rất kỳ diệu trong kênh trực tiếp của Khương Miện.

Dù cô không xuất hiện dưới ống kính, dù chỉ là những bông hoa cỏ nhạt nhẽo, nhưng trong kênh trực tiếp lại giống như đang diễn ra cuộc thi gì đó, điên cuồng tặng Carnival.

Khiến kênh trực tiếp của Khương Miện dứt khoát áp đảo tất cả các đại thần đang livestream trên nền tảng hôm đó, ngồi lên vị trí số một.

Gần như cùng lúc trong top 5 hot search, một mình Khương Miện đã chiếm ba vị trí.

Khương Miện hoàn toàn không biết những chuyện này. Cô đang ngồi trong phòng cấp cứu, chăm chú nhìn bác sĩ khâu vết thương cho cánh tay Tống Kỳ Sâm.

Khoảng nửa tiếng sau, việc khâu vết thương mới hoàn thành.

Nhìn cánh tay Tống Kỳ Sâm được băng bó kín mít, đôi mày nhăn chặt của Khương Miện chưa từng giãn ra.

Bác sĩ vừa đi, hai người đến hành lang, Khương Miện liền lập tức lên tiếng hỏi.

“Đang yên lành sao cánh tay lại thành ra thế này?”

Nghe cô hỏi, Tống Kỳ Sâm hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười: “Ai bảo ai đó đòi làm anh hùng, lửa lớn như vậy mà cũng dám vào trong cứu người, người khác ngăn cản cũng không kịp. Anh không vội vàng chạy đến nhìn cô ấy lần cuối thì còn có thể làm gì nữa?”

Đang nói, Tống Kỳ Sâm bất chợt đưa tay véo má Khương Miện.

Lúc này, vết đen do khói hun trên mặt Khương Miện đã được rửa sạch trong nhà vệ sinh. Mặt cô nhìn vẫn trắng hồng đáng yêu, ngoại trừ vết máu ở đuôi mắt hơi chói mắt.

“Ừm, rất tốt, không cháy thành than cũng không cháy hỏng. Lần này may mắn, có lần sau, e rằng anh cũng chỉ đành đến nhà xác nhặt xác thôi…”

Giọng điệu của Tống Kỳ Sâm nghe có vẻ hơi quái gở, vẻ mặt cũng mang theo chút châm chọc nhẹ.

Kể từ khi lão đạo sĩ qua đời, Khương Miện chưa từng gặp người nào nói chuyện với mình như vậy, cảm thấy hơi mới mẻ.

Nhưng khi nhớ đến giọt nước mắt của anh rơi xuống cổ mình lúc trước, Khương Miện lại thấy lòng vừa chua xót vừa mềm yếu.

Cô vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bèn đưa tay xoa xoa tay phải còn lành lặn của Tống Kỳ Sâm, từ ngón cái xoa đến ngón út, mãi mới ngập ngừng mở miệng: “Có… có phải anh… giận rồi không?”

Vẻ mặt Khương Miện có chút dè dặt.

Thấy cô như vậy, tất cả những bực bội trong lòng Tống Kỳ Sâm tức khắc như quả bóng bị kim đâm thủng vậy, xì một tiếng, chạy mất tăm.

Anh khẽ thở dài: “Ừm, giận.”

Vừa dứt lời chữ “giận”, anh liền nhìn thẳng về Khương Miện: “Nhưng… thấy em bình an vô sự, từ đầu đến chân không có chỗ nào bị thương, có giận cũng không giận nổi nữa…”

Giọng Tống Kỳ Sâm nghe vào thật chân thành.

Dưới làn gió ấm áp buổi trưa thổi qua cửa sổ, đôi mắt người đàn ông thật sự dịu dàng quá đỗi.

Ánh nắng rơi trên mái tóc ướt chưa khô hẳn của anh, tỏa ra sự ấm áp nhàn nhạt. Nhưng lúc này, Khương Miện thực sự không phân biệt được rốt cuộc là ánh nắng ấm áp hơn một chút hay ánh mắt của Tống Kỳ Sâm ấm áp hơn một chút.

Bốn mắt nhìn nhau.

Khương Miện thấy mình đã nghĩ rất lâu, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi.

Cô bỗng khẽ gọi: “Tống Kỳ Sâm…”

“Hửm?”

Tống Kỳ Sâm thuận miệng đáp.

“Em quyết định rồi…”

Khương Miện khẽ hếch cằm lên, ánh mắt nghiêm túc và kiên định.

Tống Kỳ Sâm: “?”

Giây tiếp theo, cô gái chợt áp sát tới trước mặt người đàn ông, từng chữ từng chữ nói: “Em muốn theo đuổi anh.”

Nghe những lời như vậy, đồng tử Tống Kỳ Sâm khẽ rung, song anh phản ứng lại với tốc độ rất nhanh.

Khi mở miệng lần nữa, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

“Vậy sao? Định theo đuổi thế nào?”

“Ừm…”

Khương Miện lộ vẻ suy tư: “Thì, đầu tiên phải tỏ tình.”

Những cuốn tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt trước đây không phải xem không công.

“Tỏ tình thế nào?”

Tống Kỳ Sâm hỏi tiếp.

“Đương nhiên là em rất thích anh, em yêu anh, làm bạn trai em nhé các kiểu…”

“Được.”

Những lời sau, Khương Miện còn chưa nói xong.

Tống Kỳ Sâm đã trả lời một chữ như vậy.

Khương Miện đột nhiên im bặt, đột ngột quay đầu, khó tin nhìn Tống Kỳ Sâm.

“Anh nói được.”

Người đàn ông nhắc lại một lần nữa.

Ánh mắt Khương Miện khẽ động, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Thời gian trôi qua rất lâu, thậm chí lâu đến mức Tống Kỳ Sâm không kìm được mà nghi ngờ tất cả những điều vừa rồi chỉ là ảo giác do thiếu ngủ.

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên.

Tống Kỳ Sâm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cô gái ngồi bên cạnh anh cười rạng rỡ như hoa không phải Khương Miện thì còn ai vào đây nữa?

Thấy cô cười, khóe miệng Tống Kỳ Sâm cũng không kìm được mà khẽ giương lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh lại thấy Khương Miện không báo trước mà tiến tới trước mặt mình.

Căng thẳng khiến Tống Kỳ Sâm nuốt nước bọt, hầu kết cũng theo đó lăn lên lộn xuống.

“Tống Kỳ Sâm…”

“Em muốn hôn anh, anh nói được không?”

Lại là một khoảng lặng sau đó.

“… Được.”

Giọng người đàn ông khàn đặc.