Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 56: Người tình




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

“Khương Miên!”

Vừa thấy cô gái thừa lúc mình không để ý đã uống hết non nửa cả chai rượu vang.

Tống Kỳ Sâm sao còn để ý đến cái bụng đang đau của mình nữa, anh dứt khoát nắm lấy tay Khương Miện.

Kéo cô về bên cạnh mình, mặt mũi đầy đau lòng.

“Em sao rồi? Bây giờ có chỗ nào khó chịu không? Tự nhiên em uống rượu nhiều như vậy làm gì? Em định làm anh tức chết phải không? Có muốn nôn không? Chỗ nào khó chịu thì nói với anh. Không được rồi, hay là anh đưa em đi bệnh viện…”

Tống Kỳ Sâm nắm chặt tay Khương Miện. Lúc này hoàn toàn không muốn để ý đến những vị tổng giám đốc kia nữa, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ đó là đưa cô đi ngay lập tức.

Ai ngờ anh kéo một cái, lại không kéo Khương Miện động đậy được.

Phía bên kia, mấy vị chú bác nghe Tống Kỳ Sâm muốn đi, bộ não đang hoang mang cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức vội vàng khuyên can và tán dương.

“Đừng mà, mới đến sao đã về? Tôi còn chưa được uống rượu thỏa thích với A Sâm cậu nữa! Lúc trước khi cậu mới đến nhà họ Tống, chúng ta đã uống suốt cả đêm thỏa thích, chẳng lẽ A Sâm cậu quên rồi sao?”

“Đúng vậy, chuyện chính còn chưa bàn xong. A Sâm, cậu muốn đi có phải là không coi những chú bác chúng tôi này ra gì không?”

“A Sâm, cậu tìm đâu ra bảo bối này vậy? Cô gái này họ Khương phải không? Nhìn yếu ớt thế mà không ngờ lại phóng khoáng như vậy, không tệ không tệ!”

“Đúng vậy, tửu lượng cô Khương đỉnh thật! Quả không hổ danh nữ trung hào kiệt!”

Một đám người ồn ào nhốn nháo, nhưng Tống Kỳ Sâm cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ bắt đầu quan sát kỹ Khương Miện đang cúi đầu ngoan ngoãn.

Cô gái nhỏ im lặng đến mức làm anh có hơi hoang mang.

“Khương Miên, Khương Miên, có chỗ nào khó chịu không? Bụng có khó chịu không? Nói gì đi chứ…”

Đáng tiếc lời hỏi dịu dàng của Tống Kỳ Sâm hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của đám tổng giám đốc kia.

Điều này khiến trong mắt Tống Kỳ Sâm lướt qua một tia chán ghét.

Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nổi giận thì bên tai chợt vang lên tiếng thở dài khó chịu —

“Ồn ào quá.”

Là giọng của Khương Miện.

Chỉ tiếc là giọng cô gái nhỏ nghe quá mềm mại, tựa như đang nũng nịu với ai đó vậy.

Ngoại trừ Tống Kỳ Sâm và Diêu Tề đang quan sát, không ai nghe thấy cô nói gì.

Diêu Tề ngồi đối diện Khương Miện, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái đột nhiên ngẩng lên, cậu ta phát hiện lúc này mặt cô đã đỏ bừng. Chỉ cần nhìn là biết sau khi uống hết chai rượu vang kia…

Cô… cô đã say rồi…

Hôm nay hình như còn là đêm trăng rằm, không biết chị đại này có bất ngờ biến thành người sói gì đó không nhỉ?

Chẳng hiểu sao Diêu Tề có hơi run sợ, ngoài run sợ còn có chút bất lực.

Vừa rồi thấy nữ vương đại nhân uống rượu phóng khoáng tới thế, làm cậu ta cứ tưởng chị gái này uống rượu giỏi lắm cơ?

Kết quả mới uống được ba giây đã say, thế này là sao?

Điều cậu ta không biết là —

Trước kia Khương Miện thật sự là người uống rượu giỏi, mặc kệ là trước tận thế hay sau tận thế, vì chống lạnh, loại rượu vang hồng có độ cồn cao kia cô đều uống trực tiếp từ chai.

Khương Miện chưa bao giờ biết thế nào là say.

Nhưng Khương Miện bây giờ đã quên mất, cô không còn dùng thân thể thô kệch như trước nữa.

Bây giờ cô đang dùng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nữ chính truyện lâm li bi đát.

Tuy độ mềm dẻo và khả năng chịu đựng max tựa như con gián vậy, dù có bị thương ngàn lần cũng không dễ chết, nhưng rất dễ trúng thuốc, say rượu!

“Tôi nói…”

Vì đám quýt già trước mắt vẫn còn đang ồn ào, hoàn toàn không có ý định im lặng, Khương Miện trực tiếp đứng dậy, hai tay đập “bộp” một tiếng xuống bàn ăn.

Tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.

“Con mẹ mấy người ồn ào quá đó! Còn nữa, bà đây đã uống hết rượu rồi, mấy người có quyền gì giơ ly rượu lên mà không uống, coi thường bà đây hả?”

Ánh mắt Khương Miện hung hãn, cô giơ tay chỉ vào đám người trước mặt.

Diêu Tề: “…”

Các vị tổng giám đốc: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…” Xong rồi, say thật rồi!

“Khương Miên…”

Tống Kỳ Sâm vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Khương Miện đang lảo đảo. Nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng của cô mà vừa bực vừa buồn cười.

“Say rồi phải không?”

Anh giơ tay sờ trán cô, nhẹ giọng hỏi.

Chỉ là còn chưa nhận được câu trả lời của Khương Miện, bên kia vì những lời này của cô mà đám tổng giám đốc cảm thấy bị xúc phạm, đồng loạt đứng lên.

“Ơ này A Sâm, cô bạn gái nhỏ cháu mang đến nói chuyện kiểu gì vậy? Cô ta nói vậy là muốn làm mẹ ai đây?”

“Đúng vậy A Sâm, thế này là không đúng rồi. Tụi bác hảo tâm mời cháu đến ăn cơm mà cháu làm vậy với chúng tôi như vậy sao? Hôm nay cháu nhất định phải cho tụi bác một lời giải thích!”

“Đúng thế A Sâm. Hôm nay bác Diêu cũng phải nói một câu công bằng, hôm nay chuyện này là cô Khương đã…”

Cha Diêu cũng đứng dậy.

Vừa nghe thấy ông già nhà mình cũng lên tiếng, Diêu Tề lập tức ra sức vỗ đùi cha mình dưới bàn.

Cha yêu dấu của con ơi, cha đừng có xen vào được không?

Cha không thấy người phụ nữ đối diện đang cười sao?

Cô ta đang cười đấy, lần trước cô ta cũng cười hì hì như vậy rồi cạo đầu Trương Phi, cười hì hì rồi thắng của bọn họ cả chục triệu!

Người phụ nữ này rõ ràng là bất thường đấy!

Tuy chỉ mới gặp Khương Miện có hai lần, nhưng Diêu Tề đã hiểu rõ người phụ nữ này.

Chỉ cần cô cười, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt xảy ra.

“Ấy, con làm gì mà cứ giật giật chân cha vậy?”

Cha Diêu dứt khoát gạt tay Diêu Tề ra một cách khó chịu, tiếp tục lên tiếng.

Cả đám người ồn ào đòi Tống Kỳ Sâm phải quản lý người tình nhỏ của anh.

Đúng vậy, người tình nhỏ.

Trước đây, Tống Kỳ Sâm chưa từng tham gia những bữa tiệc tư nhân kiểu này, thế nên cũng không biết người đi cùng mấy vị tổng giám đốc này đến đây thường là tình nhân và bồ nhí các kiểu chứ không phải là vợ.

Sau khi đến, nhìn những khuôn mặt trẻ đẹp của các cô bạn gái kia, tuy mới phát hiện ra quy tắc ngầm này, song Tống Kỳ Sâm cũng không tiện nói là rời đi ngay. Anh chỉ định uống đại vài ly rượu rồi đưa Khương Miên đi.

Nếu cô chưa ăn no, cùng lắm bỏ chút tiền đưa cô đi ăn thêm.

Ai ngờ…

Động tác của anh hoàn toàn không nhanh bằng cô!

Đối với tiếng la ó của đám người này, sắc mặt Tống Kỳ Sâm lạnh lùng: “Sếp Diêu, tôi gọi ông một tiếng bác Diêu là vì nể mặt cha tôi…”

Lời sau Tống Kỳ Sâm còn chưa nói hết, Khương Miện đứng bên cạnh chợt cười lạnh một tiếng, cười đến nỗi mấy vị tổng giám đốc kia sắc mặt càng khó coi hơn.

Giây tiếp theo lại thấy Khương Miện vung tay đập bừa xuống bàn, chai rượu vang mà cô vừa uống xong tức thì bay lên không trung, người phụ nữ giơ tay chụp lấy, nắm chai rượu trong tay, cả người ngả người về phía sau ghế một cách phóng khoáng.

Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhưng lại toát ra khí thế của một bá chủ một phương.

“Haha, đúng là là coi thường bà đây…”

Cô gái khẽ cười, hai tay đặt lên đầu chai rồi nhẹ nhàng bẻ gãy chai như bẻ mía, sau đó vò nát bóp vụn, rất nhanh bột thủy tinh màu đỏ thẫm từ từ rơi xuống từ đầu ngón tay cô.

Máy ép thủy lực nhãn hiệu Khương Miện, bạn đáng được sở hữu.

Các vị tổng giám đốc: “!!!!”

Diêu Tề che mặt, cậu ta đã nói gì rồi?

“Uống.”

Khương Miện hơi hất cằm, nhanh gọn dứt khoát.

“Nếu không…”

Lời đe dọa còn chưa nói hết, một đám đàn ông trung niên vừa nãy còn như lũ vịt quạc quạc không ngừng tức khắc đồng loạt run rẩy bắt đầu uống rượu.

Thấy vậy, Khương Miện đang say rượu lập tức vui vẻ ra mặt, tiếp đó như một con bướm xinh đẹp đi xuyên qua giữa đám người này.

“Ừm đúng đúng đúng, tình cảm sâu đậm thì một hơi cạn ly!”

“Không tệ không tệ, vị đại ca này nhìn gầy nhom giống như cây mía già như vậy mà tửu lượng khủng thật!”

“Người này nhìn là biết không được rồi, uống hết, nhất định phải uống hết. Hôm nay ai không uống hết thì không được ra khỏi cửa này!”

“Bác Diêu, trong ly của bác sao còn nhiều thế? Bác định nuôi cá vàng à, tranh thủ uống hết cho cháu đi! Đừng bắt cháu phải mắng bác…”

Dưới sự ép buộc của Khương Miện, đám đại gia này trước kia thích ép rượu nhất, thậm chí lần Tống Kỳ Sâm bị xuất huyết dạ dày cũng có công lao của đám người này, từng người một đều say mèm dưới gầm bàn.

Cả hội trường ngoại trừ Tống Kỳ Sâm, Diêu Tề, anh cả Diêu và một số bạn nữ đi cùng đang trợn mắt há mồm thì không còn ai tỉnh táo.

Trông cảnh tượng này, Tống Kỳ Sâm có hơi muốn cười, thấy Khương Miện ép rượu xong cũng tự mình giơ ly rượu lên muốn uống.

Tống Kỳ Sâm vội vàng giật ly từ tay cô, nửa đỡ cô đi ra ngoài.

Bên này anh đi rồi, Diêu Tề và anh cả Diêu cũng bận bịu gọi điện thoại cho các nhà.

Sau khi dặn dò xong người nhà của nhóm chú bác, hai anh em lập tức nâng cha mình đang say như chết lên, hổn hển khiêng ra ngoài.

Hai người một đầu một đuôi.

Người con hiếu thảo Diêu Tề vừa khiêng vừa khóc: “Cha ơi, cha yêu dấu của con ơi, con đã bảo cha đừng chọc giận cô ta, bảo cha đừng đến mà cha cứ không tin. Giờ thì hay rồi, chỉ thiếu tấm vải trắng phủ lên là có thể ăn đám ma luôn rồi huhuhu…”

Anh cả Diêu: “…”

Giữa đường có người quen gặp ba cha con nhà họ, thấy cha Diêu trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, Diêu Tề lại khóc thành ra như vậy, miệng còn nói những lời không may mắn như vải trắng, ăn đám ma. Người quen run rẩy trong lòng bèn chụp ảnh đăng lên mạng cùng chú thích —

[Lão Diêu lên đường bình an!]

Đồng thời, mẹ Diêu đang đánh mạt chược với các chị em ở câu lạc bộ đang thắng sướng tay.

Đi vệ sinh về, còn định tiếp tục chiến tiếp thì lại phát hiện các chị em còn lại đều nhìn bà với vẻ mặt đau buồn.

Một giờ sau, mẹ Diêu hớt hải chạy về nhà, vừa bước vào sân đã òa khóc thảm thiết: “Anh ơi, ông xã của em ơi, anh còn trẻ thế này sao đã bỏ em mà đi, anh đi rồi mẹ con em biết sống sao đây…”

Bà Diêu vừa khóc vừa gào, bước vào nhà thấy chồng mình đang ngồi trên ghế sofa với gương mặt tối sầm liền thét lên một tiếng: “Xác chết vùng dậy áaa!” rồi ngất xỉu.

Khi bà tỉnh lại, Diêu Tề đã lãnh một trận đòn nhừ tử từ cả cha lẫn mẹ, suýt nữa thì bị đánh ngược về trong bụng mẹ. Nhưng đó là chuyện để nói sau.

Lúc này, Khương Miện bước ra khỏi nhà hàng, vì đã say mèm nên không muốn đi cùng Tống Kỳ Sâm ra bãi đỗ xe.

Không những thế, cô còn kéo anh đi về hướng ngược lại.

Khương Miện khi tỉnh táo đã là đối thủ khó nhằn của Tống Kỳ Sâm rồi, giờ say rượu thì cô muốn kéo anh đi đâu là kéo đến đó.

Không phải anh không chống cự, mà thực sự không có cách nào trở tay.

Điều này khiến trong lòng Tống Kỳ Sâm bất giác dâng lên sự sợ hãi.

Vì anh nghi ngờ với thể lực chênh lệch này của hai người, sau này dù có kết hôn, không biết liệu anh có phải là người ở dưới không???

Đang lúc Tống Kỳ Sâm nghĩ lung tung thì Khương Miện đang nắm chặt tay anh bỗng buông ra, lảo đảo chạy về phía trước.

Tống Kỳ Sâm hoảng hốt: “Khương Miên…”

Vội vàng đuổi theo rồi mới phát hiện cô gái nhỏ chẳng làm gì khác, chỉ ngồi xổm trước một quầy bán kẹo bông, quay đầu nhìn anh, chỉ vào đống kẹo bông đủ màu sắc, miệng thốt ra một chữ: “Muốn”.

Thấy thế, Tống Kỳ Sâm thở dài bất lực, tiến lên nắm chặt tay Khương Miện.

“Được rồi được rồi, mua cho em, nhưng lần sau không được tự ý buông tay anh nữa biết không? Ở đây xe cộ nhiều lắm, va phải thì sao?”

Tống Kỳ Sâm đến trước quầy hàng, vừa trả tiền vừa nhỏ giọng dặn dò.

Nào ngờ vừa mới trả tiền xong, Khương Miện lại buông tay chạy mất.

Tống Kỳ Sâm đành phải tiếp tục đuổi theo.

Nhưng họ không biết phía sau có hai người đàn ông đeo máy ảnh trên cổ, mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai đang liếc nhìn nhau một cái, mắt ánh lên niềm vui sướng khó giấu.

Hai người họ là phóng viên của báo Mật Ong, hôm nay nhận nhiệm vụ mai phục trước cửa nhà hàng Tân Nguyệt để chụp tin đồn của ngôi sao mới nổi Diệp Vân. Không ngờ không chụp được Diệp Vân mà lại bắt gặp Khương Miên – ngôi sao show tuyển chọn đang hot hiện nay.

Điều đáng chú ý nhất là người đàn ông đi cùng cô không ai khác chính là Tống Kỳ Sâm – người hiện nắm quyền điều hành Tống Thị và cũng là đại diện sản xuất quốc dân của chương trình “Nhịp đập thần tượng”.

Nếu đây chưa tính là tin tức bùng nổ thì cái gì mới gọi là bùng nổi!

Lần này họ nổi tiếng rồi, thực sự nổi rồi, nổi như cồn luôn!

Hai người trông thấy Tống Kỳ Sâm và Khương Miện chạy càng lúc càng xa, sợ bị mất dấu nên vội vàng chạy theo, trên mặt không giấu nổi vẻ phấn khích tột độ.

Do Khương Miện uống quá say nên chạy rất nhanh, Tống Kỳ Sâm mãi mới giữ được cánh tay cô. 

Ai ngờ vừa bắt lại thì cô đã đập cánh tay anh, bảo: “Xấu xa!” rồi quay người chạy tiếp. 

Thấy Khương Miện vùng ra được khỏi tay mình và lao về phía trước mà chẳng thèm quay đầu, mắt thấy cô sắp lao vào cành cây phía trước, con ngươi Tống Kỳ Sâm co lại.

Cả người anh gần như dịch chuyển tức thời đến trước mặt Khương Miện, đưa tay ra chặn trước trán cô. Vì lực đâm tới quá mạnh, mu bàn tay của Tống Kỳ Sâm lập tức bị cọ xước một mảng nhỏ, máu tươi rỉ ra.

“Shh…”

Người đàn ông khẽ rít lên một tiếng, vì sợ Khương Miện lại chạy nên trước mắt chẳng thèm quan tâm đến vết thương trên tay. Anh giơ tay ôm cô vào lòng, giọng nói thậm chí còn ấm áp dịu dàng hơn cả gió đêm hè.

“Miên Miên ngoan, chúng ta đừng nghịch nữa được không? Miên Miên ngoan nhất…”

Không biết do giọng nói của anh có hiệu quả hay là sao.

Khương Miện thực sự đã yên lặng lại, cả người ngoan ngoãn co ro trong lòng anh không nhúc nhích.

Gió đêm mát lạnh, thổi động lá cây long não trên đầu xào xạc, thậm chí còn có hương thơm nhè nhẹ của lá cây thoang thoảng.

Trên đỉnh đầu hai người là một ngọn đèn đường cũ kỹ, ánh đèn xuyên qua kẽ lá, rọi xuống loang lổ.

Vì sợ ôm quá chặt làm cô khó thở, Tống Kỳ Sâm vội vàng nới lỏng vòng tay, cúi đầu nhìn xuống Khương Miện trong lòng.

Cô gái cũng gần như đồng thời mở to đôi mắt mơ màng lên nhìn anh.

Thật trùng hợp, có hai vệt sáng rơi vào đôi mắt của Khương Miện.

Gió nhẹ thổi tóc cô bay bay, trong nhất thời Tống Kỳ Sâm không tìm được từ ngữ nào để miêu tả đôi mắt ấy. Cho đến khi từ công viên gần đó bỗng vang lên một câu hát trầm thấp –

“Ngôi sao đêm giống như đôi mắt em, giết người rồi phóng hỏa…”

Trái tim Tống Kỳ Sâm lập tức đập dữ dội, từng nhịp rồi lại một nhịp.

Dữ dội đến mức anh muốn phớt lờ cũng không thể.

Anh không hiểu sao cảm thấy miệng mình hơi khô, không phải hơi mà là rất khô.

Khô đến nỗi nhìn đôi môi đỏ mọng của Khương Miện trước mặt là không kìm được muốn… cúi đầu, tiến lại gần.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Gần đến nỗi anh có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng từ môi cô.

Tống Kỳ Sâm đột nhiên dừng động tác.

Ánh mắt bắt đầu giằng xé.

Anh không thể làm vậy, Khương Miên bây giờ đang say.

Anh không nên cố tình thừa cơ hội, bằng không anh có còn là con người không?

Tống Kỳ Sâm cố gắng bắt bản thân lùi lại.

Không ngờ đúng lúc này, giọng Khương Miện vang lên gần như thở dài: “Này ấc, anh nói nhỏ cho em nghe, em tuyệt đối không nói ra ngoài đâu. Tống Kỳ Sâm, anh… có phải là không được không?”

Tống Kỳ Sâm: “!!!” Đờ mờ em có biết mình đang nói cái quái gì không hả?

“Haizz, em biết ngay mà… không thì tác giả cũng đâu có thiết lập Hứa Tinh Minh làm nam chính. Có một người đàn ông bên cạnh với ngoại hình, thân thế, vóc dáng đều là tiêu chuẩn nam chính như anh mà cô ấy vẫn không chọn anh, chắc chắn không phải chỉ vì lý do keo kiệt đơn giản thế, nhất định còn có lý do sâu xa hơn. Giờ em mới hiểu ra…”

Khương Miện lại thở dài.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Cũng phải, có nam chính tiểu thuyết ngôn tình nào mà không phải một đêm bảy lần chứ? Haizz, không sao đâu Tống Kỳ Sâm, em không kỳ thị anh đâu, ai chẳng có điều khó nói. Anh yên tâm, sau này em… ưm.”

Khương Miện chưa nói hết câu, Tống Kỳ Sâm đã hết nhẫn nại bịt miệng cô lại.

Bằng miệng của mình.

Đây là nụ hôn thứ hai của hai người.

Khác với lần đầu tiên chỉ chạm nhẹ rồi buông ra, lần này cả hai đều tiến sâu hơn một chút.

Tống Kỳ Sâm cũng không có kinh nghiệm, nhưng có câu “chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”.

Anh vụng về cạy mở hàm răng của Khương Miện…

Vì vừa ăn kẹo bông xong nên giữa môi răng hai người cũng lan tỏa vị ngọt ngào, ngọt đến mức Tống Kỳ Sâm lâng lâng đắm chìm, có hơi mờ mịt không biết mình đang ở đâu.

Chỉ cần cô gái đáp lại một chút nhỏ nhoi cũng khiến anh lún sâu hơn.

Như kẻ lữ hành lạc vào đầm lầy không thể thoát ra.

Hai tên chó săn độc thân đang theo dõi ở đầu bên kia vừa phấn khích, vừa đau lòng và vừa ghen tị.

Đệt, bầu không khí giữa hai người này so ra còn đẹp hơn một số bộ phim tình cảm nữa đó. Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ mấy bức ảnh và video này đăng lên chỉ sẽ thu hút một đám fan CP cho hai người này, chứ không gây ra scandal gì cả.

Chủ yếu là bầu không khí quá nồng nàn.

Kỹ thuật của họ từ bao giờ lại giỏi thế này, cảm giác không còn là chụp lén nữa mà như một tạp chí lớn chuyên chụp ảnh cho cặp đôi?

Hai người họ lướt qua những bức ảnh trong máy cũng muốn đẩy thuyền, huống chi là đám dân mạng kia.

Nghĩ đến đây, hai tên chó săn nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quặc.

Ở đầu nọ, hai người bên kia cũng hôn xong.

Nhưng trạng thái sau khi hôn xong có vẻ hơi là lạ.

Tại sao người mặt đỏ tai hồng, e thẹn lại là sếp Tống?

Còn người nắm tay anh, mặt không đỏ hơi không loạn, ung dung bước đi lại là Khương Miên?

Này, kịch bản của hai người có bị cầm ngược không vậy!

Hai chó săn thầm cà khịa trong lòng, cơ mà vẫn cần cù chăm chỉ tiếp tục giơ máy ảnh lên chụp.

Đây đều là tư liệu cả!

Nhưng ai cũng không ngờ, trên con phố vắng đến mức không có ai đi vào lúc này, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm vừa bước ra khỏi gốc cây long não, đầu đường lập tức có một chiếc xe lảo đảo lao tới.

Khi xe chỉ còn cách Tống Kỳ Sâm và Khương Miện vài mét, tài xế trong xe không biết là say rượu hay phê thuốc mà đạp mạnh ga, lao thẳng về phía hai người vừa bước xuống bậc thang.

Tống Kỳ Sâm là người đầu tiên nghe thấy tiếng động cơ xe, đầu óc tức thì ầm một cái, lui lại hai bước, thậm chí không hề nghĩ ngợi đã nắm chặt tay Khương Miện định kéo cả người cô về phía sau lưng mình, ôm chặt lấy.

Lúc này trong đầu Tống Kỳ Sâm chẳng nghĩ được gì, cái gì cũng không nghĩ đến.

Chỉ còn lại một ý nghĩ —

Đó là nhất định không thể để Khương Miên bị thương!

Đồng thời, hai tên chó săn chứng kiến cảnh này cũng trợn tròn mắt khó tin.

“Đệt mợ!”

Bọn họ làm sao cũng không ngờ, chỉ muốn chụp chút tin đồn kiếm tí tiền thôi mà có ngày lại còn chụp được hiện trường phạm tội.

Xe chạy quá nhanh, cảm giác giây sau hai người này sẽ có thể bị tông bay lên trời. Hai chó săn đều không nỡ quay nữa, thò tay vào túi móc điện thoại ra để gọi 110 và 120.

Ai ngờ điện thoại còn chưa kịp bấm.

Họ đã thấy Khương Miện sắp được Tống Kỳ Sâm che chắn phía sau lại giơ tay đẩy người đàn ông cao gần 1m87 đang chắn trước mặt sang một bên, tự mình đứng lên phía trước.

“Khương Miên!!!”

Tống Kỳ Sâm hét lên khó tin.

Thấy vậy, hai chó săn đã gần khóc.

Trong lúc nguy hiểm, hai người đều nghĩ đến việc bảo vệ đối phương trước…

Huhuhu, nếu đây không phải là tình yêu thì cái gì mới là tình yêu đích thực?

Nhưng giây tiếp theo —

Hai chó săn nước mắt chực trào thì thấy Khương Miện một tay giữ chặt Tống Kỳ Sâm để anh không thể động đậy được, đồng thời đứng kiểu trung bình tấn. Trong khoảnh khắc chiếc xe sắp “hôn” lên hai người, cô đưa tay —

“Rầm!”

Chiếc xe đang lao nhanh… cứ thế… bị cô… ép dừng lại.

Cô gái tuy lùi lại hai bước, nhưng đầu xe bị cô đập lõm xuống một dấu bàn tay.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Hai chó săn: “!!!”

Tài xế: “!!!”

Thế giới chìm vào yên lặng.

Cho tới khi Khương Miện từ từ rút tay về, bỗng giơ lòng bàn tay sưng đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhào vào lòng Tống Kỳ Sâm: “Huhuhu, Sâm Sâm, tay đau đau, muốn thổi thổi, muốn hôn hôn ôm ôm bế bế!”

Hai chó săn: “…”

Tài xế: “…”

Nghe Khương Miện nói tay đau, Tống Kỳ Sâm nào còn để ý được gì khác lập tức bò dậy, cầm tay Khương Miện lên thổi liên tục.

“Được, thổi thổi, có phải rất đau không? Có cần đi bệnh viện không? Tay sưng hết rồi… Chắc rất đau phải không? Lần sau gặp chuyện thế này không được đẩy anh ra nữa biết chưa? Em chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt, người lại gầy lại nhỏ xíu trông như thiếu dinh dưỡng ấy, nếu bị thương thì làm sao? Anh biết phải làm sao hả?”

Tống Kỳ Sâm không khỏi hoảng sợ.

Còn hai tên chó săn nghe câu nói này của anh: “…”

Tài xế: “…”

Xin hỏi anh bị mù từ khi nào vậy?

Đm cô gái nhỏ gầy yếu, thiếu dinh dưỡng cái gì!

Đây chẳng phải là nữ chiến binh ngoài hành tinh vừa ngồi phi thuyền đến Trái Đất sao??

Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Tống.

Tống Hi Quang hai chân bắt chéo, uống rượu vang, ngồi trên ban công nghe opera. Anh ta nhấp một ngụm rượu vang, lại nhìn giờ hiển thị trên điện thoại.

9 giờ 37 phút tối.

Giờ này, chắc Tống Kỳ Sâm đã về tây thiên rồi nhỉ?

Đấu với tôi, hừ.

Ai ngờ giây tiếp theo, điện thoại của anh ta reo lên.

Tống Hi Quang vốn tưởng sẽ nhận được tin tốt nên thong thả nhận điện thoại. Ba giây sau sắc mặt anh ta liền thay đổi.

Rồi xông vào nhà vệ sinh mở vòi nước, giữa tiếng nước chảy bắt đầu chửi ầm —

“Mẹ nhà mày, má nhiệm vụ thất bại thì cứ nhận là thất bại đi. Tao còn chưa mở miệng trách mắng đã nói với tao cái gì mà bên cạnh Tống Kỳ Sâm có người ngoài hành tinh bảo vệ?!”

“Đm giờ tao nhìn chúng mày mới giống người ngoài hành tinh! Trả lại tiền đây!”