Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 55: Tôi cạn trước




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Đêm đó, Tống Kỳ Sâm nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được. 

Anh đang suy nghĩ. 

Ngày mai sẽ cùng Khương Miên đi dự tiệc tư nhân, lẽ nào lần này vẫn phải chở cô bằng xe điện nhỏ của mình? 

Nhớ lại lần trước khi rời đi bằng chiếc Rolls-Royce của Triệu Phi Vũ, ánh mắt của Khương Miên đầy ngưỡng mộ. Có lẽ… 

Anh nên mua một chiếc xe đi lại chăng? 

Nhìn lên trần nhà tối đen, Tống Kỳ Sâm không kìm được nghĩ như thế.

Thế là ngày hôm sau, trên một con đường nhỏ vắng vẻ cách nhà thần tượng một nghìn mét.

Khương Miện cúi đầu nhìn chiếc Santana màu trắng mới tinh trước mặt rồi lại nhìn Tống Kỳ Sâm đang tỏ vẻ kiêu hãnh dưới ánh nắng.

“Xe này… của anh à?” 

Cô ngạc nhiên hỏi. 

“Ừm.” 

Tống Kỳ Thâm khẽ gật đầu. 

“Mới mua hả???” Khương Miện lại hỏi. 

“Khụ ừm.” 

Tống Kỳ Sâm hắng giọng. 

“Được đấy nha!” 

Khương Miện bước tới vỗ mạnh vào lưng anh, cười rạng rỡ: “Đi mua xe, thật không ngờ tới có ngày anh hào phóng thế này!”

Dù lưng bị vỗ tê dại nhưng khi thấy đôi mắt cười híp lại của cô, Tống Kỳ Sâm cảm thấy như có một bông hoa rực rỡ nở trong lòng.

“Em thích không?”

Tống Kỳ Sâm vừa mở cửa xe vừa hỏi. 

“Siêu thích luôn!” 

Khương Miện vui vẻ ngồi vào trong xe: “Dĩ nhiên nếu anh cho tôi lái thì tôi còn thích hơn nữa!” 

Khương Miện thò đầu ra khỏi cửa xe. 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

Người đàn ông im lặng đẩy đầu cô vào lại. Thôi đừng, anh còn muốn sống lâu trăm tuổi!

Cùng lúc đó, trợ lý Tiểu Nghiêm đang làm việc tại tòa nhà Tống thị đã ngước nhìn mặt trời phía đông lần thứ n. 

Có gì đó… có gì đó sai sai nhỉ! 

Ông chủ kẹt xỉ hiếm có trên đời kia, tối qua lại bảo anh ta đi mua xe. Sao hôm nay mặt trời không mọc đằng tây nhỉ? 

Tại sao chứ? 

Dù chỉ là chiếc Volkswagen Santana bình thường, nhưng tiền lăn bánh cũng phải mất 100 ngàn đó! 

100 ngàn đối với Tống Kỳ Sâm là khái niệm gì?

Vì nghĩ cả buổi sáng mà vẫn không hiểu nổi, trợ lý Tiểu Nghiêm còn đem chuyện này ra thảo luận ở phòng thư ký.

Tiểu Nghiêm không tiết lộ tên Tống Kỳ Sâm, chỉ giả định mình có một người bạn vốn có một tật xấu nghiêm trọng, anh ta không dám nói là keo kiệt vì sợ mọi người đoán ngay ra là sếp. Song gần đây người bạn đó đột nhiên thay đổi, mọi người nghĩ là tại sao?

“Còn có thể vì lý do gì nữa…” 

Mấy cô gái chưa đợi trợ lý Tiểu Nghiêm nói hết câu đã trao đổi ánh mắt với nhau, cười khúc khích: “Yêu rồi chứ gì nữa!”

Trợ lý Tiểu Nghiêm: “!!!” 

Hả, Tống Kỳ Sâm mà yêu đương… anh ấy mà yêu đương… anh ấy mà… anh ấy…

Nghĩ đến cô Khương xinh đẹp trong trẻo lúc trước, con mắt trợ lý Tiểu Nghiêm bắt đầu chuyển động. Phải chăng là… Trong thoáng chốc, Tiểu Nghiêm cảm thấy như mình vừa phát hiện ra bí mật lớn nhất thế giới, kiểu bí mật mà nói ra có khi sẽ bị diệt khẩu.

Ngay khi trợ lý Tiểu Nghiêm phát hiện ra dấu hiệu chuyện Tống Kỳ Sâm đang hẹn hò.

Tại studio EU. 

Nhà tạo mẫu hàng đầu trong giới hiện nay – Diệp Chu đang bưng một ly trà sữa, mắt không chớp nhìn về phía anh Sâm nhà mình. 

Nhớ lần trước anh Sâm dẫn chị gái này đến studio tạo mẫu một lần, sau đó đã nhiều ngày không gặp… 

Ừm, nói vậy cũng không đúng lắm. Bởi vì mỗi ngày cậu đều theo dõi “Nhịp đập thần tượng”, thậm chí còn lên mạng bình chọn cho chị ấy. 

Chỉ là khác với đám dân mạng theo dõi show tuyển chọn để pick thần tượng, từ khi nghe nói anh Sâm cũng tham gia show này, cậu luôn cố ý tìm kiếm những khoảnh khắc ngọt ngào ngầm giữa anh Sâm và Khương Miên trong các buổi phát sóng trực tiếp. 

Phải nói là những khoảnh khắc ngọt ngào ấy chẳng cần phải đào sâu tìm kiếm, từ ánh mắt đến cử chỉ của hai người chỗ nào cũng thấy rành rành.

Đặc biệt là anh Sâm, chỉ cần có chút thời gian rảnh là ánh mắt sẽ vô thức dõi theo Khương Miên trong đám đông. 

Ban đầu Diệp Chu tưởng hai người này trên mạng đã đủ lộ liễu rồi, ai ngờ ngoài đời họ còn công khai trắng trợn hơn.

Chỉ thấy cách đó không xa, người đàn ông đang chăm chú trang điểm cho Khương Miện. Anh khẽ cong môi nhìn người con gái đang nhắm chặt mắt trước mặt, ánh mắt ấy phải nói là dịu dàng đến mức như có thể kéo thành sợi đường.

Đây có còn là anh Sâm – cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng, thờ ơ và vô cảm của họ ngày xưa không?

Anh ooc rồi đấy!

“Có thể mở mắt ra rồi.” 

Trang điểm mắt xong, giọng Tống Kỳ Sâm dịu dàng vang lên. 

Diệp Chu nghe mà rùng mình tại chỗ, không chịu nổi không chịu nổi.

“Shh.” 

Lúc này, Khương Miện híp một mắt lại. 

“Sao thế?” 

Tống Kỳ Sâm vội vàng hỏi. 

“Hình như lông mi rơi vào mắt rồi…” 

Khương Miện híp chặt mắt lại.

“Đừng chớp mắt, chờ chút để anh thổi cho.” 

Tống Kỳ Sâm vội đặt cọ xuống, đồng thời xoay mặt Khương Miện về phía ánh đèn. 

Quả nhiên ở một vị trí khó nhìn dưới mi mắt, anh phát hiện một sợi lông mi dài rơi vào trong đó. 

“Anh nhìn thấy rồi, em chịu khó một chút, anh lấy ra ngay đây.” 

Tống Kỳ Sâm tập trung.

Cuối cùng sau một hồi loay hoay, lông mi đã được lấy ra. Nước mắt sinh lý của Khương Miện cũng bắt đầu ầng ậng trong hốc mắt. 

Dưới ánh đèn sáng ngời, đôi mắt cô gái long lanh như có những vì sao rơi vào. Chỉ một cái nhìn, trên mặt Tống Kỳ Sâm đã nhuốm một màu ửng đỏ.

Chậc chậc chậc.

Diệp Chu đứng ở một bên thấy thế, trong lòng chỉ biết tặc lưỡi. 

Hiện trường tàn sát chó độc thân quy mô lớn gì đây. Xong rồi, ly trà sữa trong tay cậu uống cũng không còn ngọt nữa. 

Với lại giữa hai người họ, sao người đỏ mặt lại là anh Sâm, còn chị ấy chẳng có phản ứng gì nhỉ. Đừng nói anh Sâm đã thích thầm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tỏ tình đấy chứ? 

Anh Sâm, anh không được rồi!

Trong thoáng chốc khi đi ngang qua Tống Kỳ Sâm đã trang điểm xong, trong mắt Diệp Chu rõ ràng viết đầy vẻ giận dỗi vì sự không quyết đoán của anh.

Tống Kỳ Sâm: “…” Tuy không hiểu ánh mắt cậu có ý gì, nhưng ngứa tay muốn đánh người quá.

Cơ mà hiện tại không phải lúc động thủ, Tống Kỳ Sâm cần đưa bộ lễ phục đã chuẩn bị cho Khương Miện. 

Một chiếc váy đuôi cá kim cương màu lam bằng lụa. 

Thấy Khương Miện đưa tay sờ vào chiếc váy mềm mại. Phải biết rằng chỉ riêng miếng vải này đã tốn gần 1 ngàn tệ lận đấy, Tống Kỳ Sâm khẽ điều chỉnh hơi thở, kiên nhẫn chờ đợi lời khen ngợi và kinh ngạc của Khương Miện. 

Ai ngờ giây tiếp theo —

“Nói này, lần này không có tiết kiệm dùng rèm cửa cho tôi đấy chứ?” 

Khương Miện cười híp mắt quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm bên cạnh. 

Tống Kỳ Sâm: “!!!” 

Não chưa kịp load, người đàn ông lỡ buột miệng hỏi: “Sao em biết?” 

Hỏi xong anh liền hối hận, đáng tiếc đã quá muộn. 

Gương mặt nhỏ vừa còn mỉm cười của Khương Miện lập tức cười đến dữ tợn âm u. 

“Tôi không biết, nhưng bây giờ tôi biết rồi!”

Tống Kỳ Sâm: “!!!” Quá xảo quyệt, cô cố tình lừa anh! 

“Cứu…” 

Tống Kỳ Sâm chỉ kịp kêu lên một câu, cả người tức thì bị Khương Miện kéo lại. 

Lần trước cô chỉ loáng thoáng nghe thấy gì đó về rèm cửa. Lần này cố tình thăm dò Tống Kỳ Sâm, không ngờ tên keo kiệt này thật sự cho cô mặc vải rèm. 

Đúng là keo chết!

Cùng lúc đó, Diệp Chu bên ngoài phòng thay đồ lờ mờ nghe thấy anh Sâm nhà mình kêu cứu. Tưởng trong phòng thay đồ xảy ra chuyện gì, lòng giật thót. 

Diệp Chu lập tức lao đến trước cửa vặn tay nắm, một phát xông vào.

“Anh Sâm, anh…” 

Chưa kịp nói xong, cả người Diệp Chu đã hóa đá tại chỗ. 

MẮT TÔI! 

TÔI ĐÃ NHÌN THẤY GÌ ĐÂY? 

Hòa thượng chuyển thế anh Sâm của họ giờ đang ngồi trên ghế, hai tay bị Khương Miên trói bằng cà vạt của chính anh ấy. Anh Sâm bị ấn vào ghế, vẻ mặt hoảng hốt. 

Còn chị Khương một chân đạp lên ghế, tay phải mạnh mẽ bóp cằm anh hết sức khí thế.

Có lẽ nghe thấy tiếng động bên này, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cậu. 

Ánh mắt anh Sâm càng thêm hoảng sợ hốt hoảng, còn chị Khương thì gan to bằng trời, không sợ hãi gì. 

Diệp Chu: “!!!!!!” 

“Xin lỗi, đã làm phiền rồi…” 

Diệp Chu máy móc đóng cửa, xoay người đi. 

Bởi vì không đóng, cậu cảm thấy giây sau sẽ xảy ra những cảnh mà ngay cả khách VIP của Tấn Giang cũng không được xem chi tiết!

Đóng cửa xong, đi được vài bước, mặt Diệp Chu mới đỏ bừng lên một mảng lớn. Cậu vội đưa tay che mũi đang chảy máu dữ dội, tay kia giơ ngón cái. 

Kích… kích thích…

Mới kích thích được mười phút, cửa phòng thay đồ được đẩy ra từ bên trong, anh Sâm mặt đen như đáy nồi và Khương Miện đã thay váy đuôi cá màu xanh mặt không đỏ tim không đập bước ra. 

“Nhanh vậy sao?” 

Diệp Chu sợ đến nỗi hạt dưa trong tay rơi xuống, khó tin muốn nhìn xuống chỗ nào đó trên người Tống Kỳ Sâm. 

Nghe thấy ba chữ buột miệng của Diệp Chu, sắc mặt Tống Kỳ Sâm càng thêm âm u. 

Vừa thấy khuôn mặt đen sì của anh Sâm nhà mình, Diệp Chu cuối cùng cũng nhận ra mình đã nói sai. Đàn ông cái đó không được là nỗi đau, giờ bị nói toạc ra đúng là rắc muối lên vết thương.

“Không không không, anh Sâm, em không có ý đó, em tuyệt đối không nghĩ anh không được… À nhầm, em sai rồi anh Sâm, em thật sự sai rồi, hôm nay ngay từ đầu em đã không nên ở lại đây. Nếu em không ở lại đây thì sẽ không gặp hai người. Không gặp hai người thì sẽ không đẩy cánh cửa tội lỗi kia ra. Không đẩy cửa ra, sẽ không thấy…”

Đệt mẹ mình đang nói linh tinh cái gì vậy, Diệp Chu bắt đầu khóc không ra nước mắt. 

Lần này sợ là không qua ải này được rồi. 

Quả nhiên giây sau, giọng lạnh lẽo của Tống Kỳ Sâm vang lên —

“Nửa năm tới tất cả kỳ nghỉ đều hủy bỏ, tất cả game đều tịch thu.” 

“Không!!!” 

Diệp Chu coi game như mạng sống đã sụp đổ.

Còn Tống Kỳ Sâm bên nọ nào thèm quan tâm tới cậu nữa, dứt khoát dẫn Khương Miện rời khỏi studio EU. 

Lúc vào thang máy để xuống tầng, Tống Kỳ Sâm đang nhìn thẳng phía trước nghe thấy bên tai truyền đến từng tiếng xì xì xì nén cười. 

Làm sao Khương Miện không hiểu chứ? 

Qua bao năm trải nghiệm trong thế giới tận thế phức tạp hỗn loạn, cô trải đời hơn Tống Kỳ Sâm nhiều. 

Khương Miện quá rõ cái ánh mắt kinh hãi và xấu hổ của Diệp Chu khi đẩy cửa vào và ba chữ “nhanh vậy sao” buột miệng của cậu.

Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, song khi thấy gương mặt nhỏ âm trầm của Tống Kỳ Sâm khi bị hiểu lầm, Khương Miện chỉ muốn cười.

Nhìn trong gương thang máy thấy cô gái nín cười đến đỏ cả mặt, mặt Tống Kỳ Sâm càng đen hơn. 

Rốt cuộc cô có biết thế nào là thẹn thùng không? 

Những cô gái khác nghe được những chuyện này có hiểu cũng giả vờ không hiểu mà?

Tại sao Khương Miên chỉ mong viết ngay lên mặt mấy chữ to “Bà đây hiểu rõ nhất thiên hạ. Không sao, đều là anh em cả có gì phải ngại” vậy? 

Tại sao?

Có còn là con gái nữa không vậy?”

Lúc này, Tống Kỳ Sâm cảm thấy chỉ cần mình tiếp lời thì đối phương sẽ nói ra một tràng những câu đùa!

Tống Kỳ Sâm: “…”

Anh lại một lần nữa nghi ngờ rằng mình có thể là… bot!

Vì tâm trạng tự nghi ngờ này, trên đường lái xe đến bữa tiệc, Tống Kỳ Sâm chẳng còn hứng thú trò chuyện với Khương Miện nữa.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện cũng tự hỏi liệu mình đã quá đáng quá rồi không? Đối phương đã bị cô cười tới ỉu xìu rồi.

Vì bãi đỗ xe và nhà hàng nằm tách biệt, Khương Miện lại đi giày cao gót bạc nên Tống Kỳ Sâm định để cô xuống trước ở cửa nhà hàng đợi mình trong đại sảnh.

Anh sẽ đi đỗ xe, một lát nữa sẽ quay lại tìm cô.

Thấy Tống Kỳ Sâm tâm trạng không vui mà vẫn sắp xếp mọi thứ chu đáo cho mình, Khương Miện càng thêm tự trách.

Cô nghĩ nghĩ rồi vỗ vai Tống Kỳ Sâm.

Người đàn ông khó hiểu quay đầu nhìn cô.

Tức thì trông thấy Khương Miện nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ chân thành: “Không sao đâu, Tống Kỳ Sâm. Vừa nãy chúng ta cũng đâu có làm gì, đều tại Diệp Chu hiểu lầm thôi. Tôi tin anh vẫn rất giỏi, giỏi nhất thiên hạ! Dù có không giỏi thì… năng lực cũng đâu đại diện cho điều gì, Sâm Sâm cố lên nhé!”

Khương Miện lại vỗ vai Tống Kỳ Sâm rồi xoay người xuống xe.

Để lại Tống Kỳ Sâm ngồi trong xe như bị sét đánh: “…”

Cmn, em quay lại đây, quay lại nói rõ ràng cho tôi nhóc ranh này!

Đáng tiếc là Khương ‧ nhóc ranh ‧ Miện đã tự cho rằng mình đã an ủi được Tống Kỳ Sâm, vui vẻ bước vào đại sảnh nhà hàng để đợi anh.

Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm rất muốn bỏ mặc cái đồ quỷ sứ này ở đây rồi quay đầu xe đi luôn.

Nhưng không được.

Anh cắn răng nghiến lợi lái vào bãi đỗ xe. Đỗ xe xong, đóng cửa “bịch” một tiếng rồi thở hồng hộc đi về phía nhà hàng tư nhân.

Mới đi được 5m, anh lại tức phì phò quay lại xe, lấy hộp trang sức hình vuông trong hòm đựng đồ ở trước ghế phụ. Anh hùng hổ mở ra, lấy sợi dây chuyền kim cương bên trong. Sau đó lại vừa mắng chửi vừa ném hộp vào hòm đựng đồ, cầm dây chuyền tiếp tục thở hồng hộc đi về phía nhà hàng tư nhân.

Sợi dây chuyền này không phải Tống Kỳ Sâm mua mà là một trong những trang sức của mẹ anh.

Sáng nay khi đi lấy xe, anh đã lấy nó ra từ két sắt.

Lần này gặp toàn là những con cáo già trong giới thương trường, những người đó chắc chắn sẽ dẫn theo bạn nữ đồng hành. Chỉ cần nghĩ tới lúc đó người ta trang điểm lộng lẫy mang đầy trang sức, còn tay, cổ và tai Khương Miện đều trống trơn, chẳng hiếu sao Tống Kỳ Sâm đã thấy khó chịu trong lòng.

Vì thế mới lấy ra dây chuyền của mẹ.

Và đây là cách Khương Miện đền đáp anh sao???

Tống Kỳ Sâm thực sự tức điên.

Còn bảo năng lực không đại diện cho điều gì. Rõ ràng anh rất… bỏ mẹ, sao anh cũng bị lệch theo hướng đó vậy?

Không được nghĩ, càng nghĩ càng tức!

Cùng lúc đó, ba cha con nhà họ Diêu cũng vừa đỗ xe xong trước Tống Kỳ Sâm vài phút và đang đi về phía nhà hàng.

Người con hiếu thảo Diêu Tề vừa đi vừa than phiền: “Cha à, những dịp thế này cha dẫn anh con đi là được rồi, sao còn kéo con theo làm gì? Con không muốn ăn xong bữa này là bữa sau phải ăn đám ma…”

Diêu Tề cố tình hạ thấp giọng câu sau, nhưng vẫn không thoát khỏi tai cha cậu ta.

Người đàn ông trung niên vạm vỡ nhanh nhẹn dũng mãnh xuất thân từ nghề giết lợn một tay túm chặt gáy Diêu Tề, nhắm thẳng vào mông cậu ta mà đá: “Mẹ mày, tao cho mày ăn đám ma này, cho mày ăn đám ma này. Tao còn sống nhăn răng ra đây, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn đám ma ăn đám ma…”

“Á!”

Chỉ bị đá một cái, Diêu Tề đã hét la thảm thiết. Cậu ta muốn trốn nhưng cổ bị cha túm chặt nên thoát không nổi.

Cậu ta đành phải chịu đựng.

Diêu Tề vừa kêu thảm vừa chạy về phía trước, vô tình liếc thấy ông anh trai tốt đang lén cười mình..

Tên đạo đức giả chết tiệt này!

Từ nhỏ đến lớn không biết cậu ta đã chịu thiệt bao nhiêu vì hắn. Người ngoài đều nói con cả nhà họ Diêu trông văn nhã, người toát lên khí chất học thức, chẳng có chút chất giang hồ của người nhà họ Diêu vốn xuất thân từ nghề giết lợn.

Nhưng chỉ có cậu ta mới biết ông anh này rõ ràng là một tên bại hoại háo sắc giả danh nhã nhặn, thường ngày chuyên dùng vẻ mặt học thức này để lừa các cô gái trẻ.

Đấy nhé, chỉ trong chớp mắt.

Anh cả Diêu đang đi trước họ hai bước đã gặp được mục tiêu của mình trong đại sảnh nhà hàng.

Trước mắt, người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu lam đang đứng quay lưng về phía Diêu Tề, anh cả Diêu đứng trước mặt cô cười một cách bỉ ổi.

À phải nói là ánh mắt của anh cả Diêu cũng không tệ.

Cô em này eo thon đến mức có lẽ chỉ cần một tay là ôm được, lưng thẳng tắp, dưới ánh đèn, làn da trắng như có thể phản chiếu ánh sáng, mái tóc đen dài uốn nhẹ xõa trên đôi vai mảnh khảnh.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy chắc hẳn là một mỹ nhân nhỏ nhắn mềm mại, dịu dàng, có nền tảng múa trong người, ngoan ngoãn dễ dụ.

Nghĩ đến đây, Diêu Tề vì bị cú sốc từ nữ quái vật lần trước mà đã lâu không dám tán tỉnh ai cũng thấy hơi ngứa ngáy.

Để không cho anh trai giành mất, Diêu Tề lập tức thoát khỏi sự kìm kẹp của ông già nhà mình, điều chỉnh lại rồi nở một nụ cười mê hoặc mà cậu ta tự cho là quyến rũ nhất, nhanh chóng bước về phía trước.

Gần rồi, gần rồi…

Gần đến mức dường như cậu ta có thể ngửi thấy mùi nước hoa Chanel N°5 thoang thoảng từ người mỹ nhân.

Thật trùng hợp, Diêu Tề vừa mới đến gần, cô gái váy đuôi cá đột nhiên nghiêng đầu lộ nửa khuôn mặt mà có lẽ cả đời này Diêu Tề sẽ không thể quên.

Diêu Tề: “!!!” Nữ vương đại nhân!!!

Người đàn ông cứ thế duy trì nụ cười cứng đờ trên mặt, trong lòng thầm niệm không thấy tôi, không thấy tôi. Giả vờ như cậu ta không có ý định bắt chuyện với vị đại nhân này, cố gắng lẩn tránh qua.

Rõ ràng đã vượt qua nữ trại chủ và ông anh khờ của mình rồi, kết quả đồng đội heo anh cả Diêu lại túm lấy cánh tay cậu ta kéo đến trước mặt Khương Miện.

“… À phải rồi, đây là em trai tôi Diêu Tề. Tiểu Tề bình thường rất thích kết bạn, đặc biệt là với những… người bạn như cô Khương.”

Ông anh khờ vẫn đang tiếp tục hành động ngu si.

Diêu Tề sợ đến nỗi mồ hôi sắp chảy xuống vì câu nói đó của anh ta.

Cậu ta định bỏ đi, chỉ tiếc anh cả Diêu không cho cậu ta cơ hội rời đi.

Người đàn ông nắm chặt cánh tay Diêu Tề, xích lại gần bên tai cậu ta mà hạ thấp giọng: “A Tề, giúp anh đi. Từ khi sinh ra đến giờ tim anh chưa bao giờ đập nhanh thế này, anh nghĩ anh đã phải lòng cô ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi. Bình thường chẳng phải em rất giỏi tán gái sao? Em lấy số điện thoại của cô ấy cho anh đi, về anh mua xe cho em…”

Diêu Tề: “…” Còn tán gái cái gì nữa? Người này không thể tán được đâu anh à!

“Em có muốn không?”

Anh cả Diêu lộ vẻ đe dọa.

“Ủa?”

Đúng lúc này, Diêu Tề nghe thấy một tiếng “ủa” khẽ từ miệng Khương Miện.

Biết mình cúi đầu cũng vô ích, Diêu Tề lập tức ngẩng đầu lên với vẻ kinh ngạc: “Cô Khương, không ngờ lại trùng hợp gặp được cô ở đây, dạo này cô sống thế nào? Sức khỏe có tốt không? Ngủ có ngon không? Kể từ lần chia tay lần trước, đã bao lâu chúng ta không gặp rồi nhỉ. Thật là trùng hợp quá ahaha, hahahaha…”

Diêu Tề cười gượng.

Khương Miện nhìn gương mặt cười haha trước mắt, trong mắt lóe qua vẻ mờ mịt song rất nhanh đã lộ ra biểu cảm bừng tỉnh: “Ra là anh à, Diêu sến rện!”

“Thưa cô Khương, tôi tên là Diêu Tề.”

“À Diêu sến rện!”

Khương Miện gật đầu.

“Chỉ cần cô Khương vui, gọi thế nào cũng được hahaha!”

Anh cả Diêu và cha Diêu đứng bên cạnh: “…”

Con trai/em trai mình kiếp trước đừng nói là thái giám đấy chứ?

Anh cả Diêu vội vàng lắc đầu. Thôi vậy, em trai không giúp được thì mình tự ra tay.

Chỉ là anh cả Diêu còn chưa kịp mở miệng nói gì với Khương Miện thì đã bị Diêu Tề bên cạnh bịt miệng lại, kéo về phía sau: “Cô Khương chắc đang đợi người phải không, chúng tôi không làm phiền cô nữa, chào tạm biệt chào tạm biệt!”

Anh cả Diêu: “Ưm ưm ưm!”

“Anh trai tôi đang chào tạm biệt cô đấy!”

Diêu Tề tự động phiên dịch.

Đm Diêu Tề, mày là thái giám chết bầm!

Trong lòng anh cả Diêu chửi ầm lên.

Nhưng anh ta vốn yếu đuối, sức lực chưa bao giờ là đối thủ của đứa em trai ngu ngốc khỏe mạnh này. Hai ba cái bị Diêu Tề kéo đến cửa cầu thang, anh ta mới thoát khỏi sự kìm kẹp của em trai.

Anh cả Diêu vừa thoát ra, định kiên trì đi về phía Khương Miện thì thấy Tống Kỳ Sâm vừa vào cửa đã bước nhanh đến trước mặt cô.

Ngay sau đó nói gì đó với cô rồi lấy trong túi ra một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh.

Khương Miện nhận lấy dây chuyền, giơ lên nhìn rồi lập tức ghé đến trước mặt Tống Kỳ Sâm cười hì hì nói gì đó.

Mặc dù trên mặt người đàn ông lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại thoáng qua ý cười. Anh cầm lấy dây chuyền đeo cho Khương Miện đã xoay người lại.

Nhìn hai người thân mật như vậy, làm sao anh cả Diêu không nhận ra mối quan hệ giữa họ.

Vì thường xuyên đi theo cha trong giới thương trường, làm sao anh cả Diêu có thể không biết Tống Kỳ Sâm.

Thậm chí buổi tụ họp này cũng do cha anh ta đứng ra tổ chức, trọng điểm là muốn bàn về chuyện hợp tác nửa năm sau với Tống Kỳ Sâm.

May mà vừa rồi Diêu Tề đã ngăn anh ta lại, không thì lần hợp tác này chắc chắn đã thành công cốc.

Nghĩ đến đây, anh cả Diêu và cha Diêu cùng quay đầu nhìn Diêu Tề, giơ tay vỗ vỗ vai cậu ta.

“Em trai/con trai, em/con đã lớn rồi!”

Diêu Tề: “…”

Con muốn nói là con không có ý như hai người tưởng tượng đâu, nói ra chắc hai người không tin chứ đơn giản là vì sợ thôi.

Mặc kệ thế nào, ba cha con nhà họ Diêu, Tống Kỳ Sâm và Khương Miện cũng lần lượt vào phòng bao.

Có lẽ họ là những người đến muộn nhất. Khi họ đến, những người khác đã ngồi vào chỗ từ lâu, chỉ còn lại vài chỗ ngồi chính còn trống.

Vừa thấy cha Diêu và Tống Kỳ Sâm, một đám đàn ông trung niên đi cùng bạn nữ đồng hành lập tức ùa tới. Người thì bắt tay, người thì hàn huyên.

Tất nhiên trọng điểm cần tiếp đãi là Tống Kỳ Sâm.

Dù sao hiện tại tập đoàn Tống thị phát triển tốt đến mức nào, mọi người đều thấy rõ.

Không ai ngờ rằng, trước đây dưới sự lãnh đạo của Tống Hi Quang – con nuôi nhà họ Tống, tập đoàn Tống thị luôn bị người ngoài nhìn với ánh mắt không mấy lạc quan. Vậy mà khi rơi vào tay người con ruột của Tống Huy – người đã lưu lạc bên ngoài hai mươi năm lại có thể phát triển đến quy mô như hiện tại.

Chỉ biết nói cái thứ gọi là gen này đúng là khiến người ta giận mà!

Tuy những người có mặt ở đây chỉ có mình Tống Kỳ Sâm là thế hệ trẻ, những người còn lại đều là thế hệ chú bác, nhưng vì có mục đích riêng nên đám người này vẫn lần lượt mời rượu Tống Kỳ Sâm.

Chưa uống được mấy ly, Khương Miện đã để ý thấy Tống Kỳ Sâm giơ tay ấn ấn vào vùng bụng.

Khương Miện lập tức nhớ đến một số thiết lập trong cốt truyện. Vì trước đây Tống Kỳ Sâm phải đi làm thuê khắp nơi, ba bữa không đủ ăn, thậm chí thường xuyên vì kiếm tiền mà quên cả ăn cơm nên khiến anh bị đau dạ dày nghiêm trọng từ thời tuổi dậy thì.

Khi vừa mới được nhận về nhà họ Tống còn từng xuất huyết dạ dày vì bị ép uống rượu.

Nghĩ đến đây, Khương Miện liền đưa tay giữ ly rượu của Tống Kỳ Sâm lại.

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.

Chỉ thấy Khương Miện không nói không rằng đã cầm lấy ly rượu của anh.

Thấy bạn nữ đồng hành mà sếp Tống mang đến lại không biết điều như vậy, vừa có người nhíu mày định mở miệng quở trách.

Thì đã thấy cô gái này giơ ly rượu của sếp Tống đổ vào chai rượu vang, sau đó một tay nâng chai rượu.

Ngửa đầu, tu ực ực ực nửa chai rượu vào bụng.

“Anh ấy không thể uống được, tôi uống thay.”

“Tôi cạn trước, mọi người thoải mái, ợ.”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Diêu Tề: “…”

Các vị tổng giám đốc còn lại: “…”

Xin hỏi vị này là anh hùng hảo hán vừa mới được chiêu hàng từ Lương Sơn xuống phải không???