Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 54: Đứa con hiếu thảo




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

[Phụt hahaha! Tui biết ngay, tui biết ngay mà! Vừa nghe thấy Chương Thấm nói đến vụ trình diễn tài năng, tui đã đoán bé Miên nhà mình chắc chắn không giấu nổi bản tính tấu hề này được rồi!]

[Nãy giờ tui cứ thắc mắc sao cô ấy cứ vận động liên tục, hóa ra là để thu hút nhiều muỗi hơn! Tui phục rồi, phục sát đất!]

[Aaaa, bị muỗi đốt sắp chết rồi đây. Tui muốn hỏi tổ chương trình có thể cho bé Miên vào ứng dụng đặt hàng không? Tui muốn đặt một bộ diệt muỗi nhãn hiệu bé Miên!]

[Cười xỉu, tui cũng muốn, tui sẵn sàng trả thêm hẳn một tệ đây!]

[Đừng có thổi giá nhé, tôi chỉ trả 0,8 tệ thôi!]

Trên màn hình trực tiếp, Khương Miện đang kẹp từng con muỗi nhỏ xíu, kết hợp với gương mặt nghiêm túc mồ hôi chảy ròng ròng trông thật ngộ nghĩnh lại đáng yêu.

Bình luận hiện tại bay ào ào, che kín cả gương mặt của cô nàng.

Không chỉ có dân mạng mà các thí sinh khác cũng không nhịn được giương khóe miệng lên. Những người quen biết Khương Miện như Chu Lệ và Trần Dữ đã cười haha vỗ đùi đen đét. 

Đặc biệt, chị gái này chỉ trong vòng đúng một phút đã kẹp đầy một bát muỗi đen sì.

Thật sự khiến người ta vừa buồn nôn vừa muốn nhìn. 

Cuối cùng, với màn biểu diễn nghe âm thanh xác định vị trí để kẹp muỗi đầy đặc sắc, cô đã giành chiến thắng với số phiếu cao nhất là 52 phiếu, chính thức trở thành quán quân cuộc thi tài năng có một không hai của “Nhịp đập thần tượng” năm nay.

Thấy thế, phần bình luận lập tức tràn ngập “666”.

(*) Là cool, trâu bò đồ á.

Gần hai giờ thi sôi nổi, phần thi tài năng kết thúc thành công.

MC Chương Thấm lúc này không còn vòng vo nữa mà công bố luôn chủ đề của vòng thi thứ ba – Nhập vai.

“Bất kể bạn là ca sĩ hay diễn viên, nếu muốn nhân vật hay ca khúc của mình có sức lay động mạnh mẽ thì sự thấu hiểu và trải nghiệm cuộc sống là điều không thể thiếu. Vậy nên, vòng thi thứ ba lần này sẽ là nhập vai.”

“Đằng sau tôi là phòng chọn nghề nghiệp, tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn 33 công việc khác nhau để các bạn lựa chọn bao gồm nhân viên tiệm trà sữa, nhân viên văn phòng, shipper, lính cứu hỏa, tài xế taxi, giáo viên mẫu giáo và còn nhiều nữa. Sau đây, lần lượt theo thứ tự của cuộc thi tài năng, các bạn sẽ lần lượt vào chọn công việc mình muốn trải nghiệm. Một khi đã chọn xong sẽ không được thay đổi, thời gian trải nghiệm là 5 ngày.”

“Chế độ thi đấu vẫn sẽ khốc liệt như cũ, chương trình sẽ tiến hành loại 97 xuống còn 66. Quy tắc loại sẽ không còn dựa trên lượt bỏ phiếu ở trường quay mà là khai thác view lưu lượng trực tiếp của mỗi cá nhân. Nói cách khác, khán giả trực tuyến chính là giám khảo của các bạn. Và trong 5 ngày sắp tới, các bạn phải thu hút người xem ở phòng phát trực tiếp của mình, để họ bình luận càng nhiều càng tốt. Cho nên cố gắng lên nhé các bạn thí sinh!”

Chương Thấm cười làm động tác cố lên.

Chương Thấm vừa dứt lời, các thí sinh dưới sân khấu liền rộn ràng thảo luận.

Có người nói hình thức thi đấu này không công bằng, rõ ràng là nhằm loại bỏ những thí sinh có ít người hâm mộ, duy trì các thí sinh nổi tiếng.

Có người lại cho rằng làm giáo viên mẫu giáo rất được, có em bé đáng yêu nói không chừng sẽ thu hút được nhiều khán giả. Tài xế taxi cũng không tệ, mỗi ngày đều gặp những vị khách khác nhau, tính cách khác nhau, có lẽ sẽ thu hút nhiều người xem…

Lại có người băn khoăn không hiểu sao tổ chương trình lại thiết kế như vậy, lẽ nào tiết mục biểu diễn sân khấu ở vòng đầu chưa đủ đẹp mắt, hay phần diễn xuất ở vòng hai chưa đủ chạm đến lòng người? Sao phải chuyển từ trong nhà ra ngoài trời như thế?

Còn có người nói rằng với 33 nghề nghiệp này, như Chương Thấm giải thích, người ở vị trí đầu có thể chọn trước, một khi có nghề nào đó đủ ba người chọn, nghề đó sẽ lập tức bị loại khỏi danh sách. Hay nói cách khác, những người đứng thứ hạng đầu chọn xong thì những người xếp cuối có khi chẳng cần chọn nữa. Vẫn là bọn họ thảm, ngay cả quyền lựa chọn cũng chẳng có.

Tiếng ồn ào thảo luận không ngớt, Chương Thấm bên kia gọi tên Khương Miên để vào chọn nghề đầu tiên.

Nhìn ba mươi ba tấm thẻ nghề nghiệp trưng bày trên bàn, hội chứng sợ chọn lựa của Khương Miện lập tức bộc phát. 

Sớm biết, cô đã không thi tài năng hài hước này. Đứng cuối cùng thì đã chẳng phải chọn gì nữa.

Hít một hơi thật sâu, Khương Miện ngừng nhìn những tấm thẻ phong phú trước mặt, nhắm mắt lại rồi bắt đầu chơi trò đếm ngón tay chọn ngẫu nhiên.

Nhìn thấy vậy, phòng trực tiếp lại tràn ngập tiếng cười nghiêng ngả.

[Hội chứng sợ lựa chọn này chân thật quá. Với 33 lựa chọn, là người mắc chứng này tui nghĩ mình có thể đếm ngón tay chọn tới sáng mai mất thôi.]

[Đếm ngón tay chọn nghề luôn hả, bé Miên là cái đồ dễ thương gì thế này!]

[Phut hahaha, vốn là fan nhan sắc của bé Miên, mà sao giờ mỗi cử chỉ của ẻm lại khiến mình cười đau ruột thế này. Tui không muốn phải chuyển sang làm fan tấu hề đâu huhu!]

Ngón tay Khương Miện dừng lại, mắt sáng rỡ ném quả bóng đỏ nhỏ đang cầm trong tay vào chiếc thùng mờ đục đặt dưới thẻ nghề.

[Cái gì vậy? Cái gì vậy? Bé Miên vừa chọn nghề gì vậy? Tui mải bình luận nên không để ý kịp.]

[Là lính cứu hỏa…]

[Cũng được đấy chứ, nghe nói lính cứu hỏa có thể gặp nhiều tình huống bất ngờ, khá hồi hộp. Mà các anh lính cứu hỏa đều rất đẹp trai, có khi sẽ thu hút không ít người xem đấy!]

[Đó là lính cứu hỏa thật thôi, chứ chương trình chẳng để cho các thí sinh bắt tay làm thật đâu. Có khi chỉ là ngồi văn phòng làm giấy tờ thôi, nhưng mấy anh cứu hỏa đẹp trai thì đúng là thật hihi!]

[Này, các bạn nghĩ tới lúc đó bé Miên sẽ có cơ hội trổ tài không? Thấy cô ấy cũng khỏe lắm, lại còn biết múa kiếm, thể lực chắc tốt, biết đâu lại có cơ hội thể hiện thì sao? Tui hóng bé Miên mặc đồ lính cứu hỏa quá…]

[Nhìn xem, Lam Duệ và Hoàng Hân Hân cũng chọn làm lính cứu hỏa. Bé Miên đúng là có mắt chọn nghề tốt đấy, nghề lính cứu hỏa giờ đã kín người rồi.]

Chọn nghề xong, các thí sinh ngay lập tức được trả lại điện thoại. Có lẽ những vòng tiếp theo sẽ không bị hạn chế dùng điện thoại nữa.

“Chọn gì rồi?” 

Vừa đi tới bên cạnh Tống Kỳ Sâm, người đàn ông đã vội hỏi.

“Lính cứu hỏa.”

Khương Miện vừa dứt lời, phía sau lập tức có giọng nói ngạc nhiên.

“Tớ với Khương Miên cậu giống nhau rồi!”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tống Kỳ Sâm tối sầm lại trong nháy mắt.

Chỉ vì trong đợt thi lần này, với tư cách là nhà sản xuất quốc dân, anh không thể cứ bám theo cô được, không thì người ta sẽ nói thế nào. Vậy mà cái tên lươn lẹo này lại có cơ hội cận kề cô đến tận năm ngày liền! 

Nghĩ thôi đã bực không chịu nổi.

Quản lý Tống Thị bao năm qua, Tống Kỳ Sâm luôn công bằng minh bạch, chỉ nói chuyện thực lực, không hề thiên vị ai. Ấy thế mà giờ lại nổi cơn muốn gọi ngay cho trụ sở chính Quang Ngu, để bọn họ ngầm ra tay loại thằng nhóc Lam Duệ này ra khỏi cuộc thi!

Tống Kỳ Sâm lòng đầy sục sôi.

Vừa dứt dòng suy nghĩ, điện thoại trong túi người đàn ông bỗng rung lên. 

Anh chau mày lấy điện thoại ra xem thì thấy một tin nhắn từ người có tên là “Nhóc nghịch ngợm Tề Tề”.

Nhóc nghịch ngợm Tề Tề: [Chào sếp Tống, tôi là Diêu Tề đây. Cha tôi muốn hỏi anh có rảnh tham dự buổi tiệc tư tối mai không. Trước đây ông ấy có kết bạn với anh nhiều lần mà anh chưa chấp nhận. Đúng vậy, tài khoản “Già gân bùng sức trẻ” làm phiền anh bấy lâu chính là cha tôi đấy. Mong được hồi âm.]

Tống Kỳ Sâm: “???”

Rời khởi giao diện trò chuyện, quả nhiên có tài khoản “Già gân bùng sức trẻ” với ảnh đại diện là phong cảnh Quế Lâm liên tục gửi lời mời kết bạn. Không những gửi kết bạn liên tục mà còn nói linh tinh đủ thứ chuyện trên trời.

Tống Kỳ Sâm hiếm khi kết bạn với người lạ ở tài khoản cá nhân của mình. Sở dĩ kết bạn với Diêu Tề là để tiện chuyển khoản, chẳng ngờ đến giờ anh vẫn chưa gỡ kết bạn với người này!

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm đưa tay định xóa tài khoản người này ngay lập tức.

Một buổi tiệc riêng tư chẳng qua là trò ăn nhậu, khoác lác với nhau của mấy ông chú mà thôi, anh chẳng hứng thú gì.

Tống Kỳ Sâm tự nhiên nghĩ thế.

Ai ngờ ngay lúc tay vừa định chạm nút xóa, Tống ỳ Sâm đã nghe thấy giọng hồ hởi của Lam Duệ ở bên cạnh:

“À đúng rồi Khương Miên, vòng thi thứ ba chắc phải đến ngày kia mới chính thức bắt đầu. Ngày mai mọi người được nghỉ, cô có kế hoạch gì chưa? Nếu rảnh thì đi dã ngoại nướng BBQ với bọn tôi nhé, ở ngay trên núi Văn Tuệ gần đây thôi, có rất nhiều đồ ăn ngon đấy…”

Ngay lúc nói chuyện, ánh mắt Lam Duệ mãi không rời khỏi mặt Khương Miện.

Nghe đến đồ ăn ngon, mắt Khương Miện sáng lên, lời đồng ý còn chưa nói ra miệng.

Tống Kỳ Sâm đã kéo cánh tay cô lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Xin lỗi, ngày mai cô ấy bận rồi…”

Khương Miện: “???” Tôi rảnh mà!!!

Tống Kỳ Sâm: Anh bảo bận là bận!

Không đời nào để cô đi dã ngoại với Lam Duệ! Loại trường hợp này anh không thể đi cùng được, mà đến đó cái thằng tâm cơ thảo mai này sẽ có cơ hội nướng đồ ngon cho cô.

Với tính tình của cô ấy sẽ dễ sinh lòng hảo cảm với Lam Duệ.

Chỉ nghĩ đến hai người ở cạnh nhau sớm chiều suốt năm ngày nữa, lòng hảo cảm kia sẽ càng sâu, tới lúc đó làm gì tới lượt anh nữa.

Anh không muốn.

“À?” Lam Duệ thất vọng đáp: “Vậy sao? Vậy thôi, cô cứ bận việc của mình nhé. Tôi… tôi không làm phiền nữa…”

“Lam… ưm…”

Khương Miện còn chưa kịp nói hết đã bị Tống Kỳ Sâm bịt miệng, kéo về góc tối gần tường.

“Em có phải muốn đi nướng BBQ lắm không?”

“Tất nhiên rồi, nhiều đồ ngon như thế cơ mà…” Khương Miện hậm hực đáp.

“Đừng đi nữa. À ờm… bên anh… bên anh có một buổi tiệc tư cần có chú chim hoàng yến nhỏ là em cùng đi tham gia một chút. Đúng, chính là thế, em quên hợp đồng của hai ta rồi à? Khi cần thiết em phải đi dự tiệc cùng anh đấy…”

Tống Kỳ Sâm rất hùng hồn đáp.

“Tiệc à? Vậy cũng có nhiều đồ ăn ngon đây mà?”

“Tất nhiên rồi…”

Chưa từng tham gia buổi tiệc cỡ nhỏ kiểu này nên Tống Kỳ Sâm hơi chột dạ, nhưng ánh mắt lại nhìn Khương Miện đầy chân thành.

“Vậy tôi sẽ đi!”

Khương Miện hào hứng ra mặt. 

Dụ được cô xong, Tống Kỳ Sâm chợt thấy may mắn vì chưa xóa số của Diêu Tề. Nếu không bây giờ đi đâu kiếm một buổi tiệc có nhiều đồ ăn đến thế cho cô.

Người đàn ông lập tức nhắn lại cho đối phương một câu, sau đó thỏa mãn cất điện thoại vào túi.

Trong khi đó, Diêu Tề bị cha mình nhìn chằm chằm nãy giờ vừa nghe điện thoại rung lên, trông thấy Tống Kỳ Sâm gửi tới một câu, lúc này mới giơ điện thoại lên trước mặt cha mình: “Cha xem, con đâu có nói dối đâu? Con với sếp Tống vốn chẳng thân như cha tưởng tượng, con còn đắc tội với người ta. Cha xem anh ta từ chối rồi còn gì…”

Diêu Tề vừa cứng rắn nói hết câu thì đã bị người đàn ông có gương mặt thô kệch vỗ mạnh một cú vào đầu: “Từ chối cái gì mà từ chối? Người ta đồng ý rồi, chỉ bảo là sẽ dẫn thêm một người nữa thôi, có gì to tát đâu. Vẫn là mặt mũi cha mày đủ lớn, vừa mời một cái là Tiểu Tống đến ngay…”

Người đàn ông thô kệch bắt đầu có hơi lâng lâng.

“Đồ… đồng ý rồi?”

Diêu Tề không thể tin giơ điện thoại lên, đọc lại tin nhắn từng chữ một.

[Được, nhưng có thể tôi sẽ dẫn thêm một người nữa.]

Ồ, thêm một người…

Hả? Thêm một người?

Trong đầu Diêu Tề chợt lóe lên hình ảnh cái người đã phi nĩa cạo đầu Trương Phi hồi trước, lái cái xe cà tàng kia như chiến hạm.

“Cha!”

Cậu ta hét lên đầy thảm thiết.

“Cha, cha đừng để Tống Kỳ Sâm đó lừa! Người mà anh ta dẫn theo không phải người bình thường đâu, là quái vật đấy cha! Cha à… con sợ lần này cha đi vào rồi lại phải khiêng ra thôi, con thật sự không muốn đến đó đâu, cha ơi!”

Đứa con hiếu thảo Diêu Tề điên cuồng hò hét.