Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 52: Tỉnh táo lại chút đi




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—-

Sáng sớm, Tống Kỳ Sâm bị đánh thức bởi tiếng ồn phát ra từ dưới lầu.

Anh mở mắt nhìn trần nhà trắng muốt quen thuộc, ánh mắt dần tỉnh táo lại.

Đêm qua, anh về nhà quá muộn. Vì cha vừa ra viện nên dù không ưa vài người trong nhà, anh vẫn ở lại qua đêm.

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, Tống Kỳ Sâm nhanh chóng bước xuống lầu. 

Lúc vừa xuống hai bậc thang, bước chân anh bỗng chậm lại.

Trên cầu thang gỗ xoắn, người đàn ông trong bộ vest cao cấp màu xám tro rũ mắt, đứng từ trên cao nhìn xuống phòng khách nơi “gia đình ba người” đang cười nói vui vẻ trên ghế sofa: Tống Huy ngồi chống gậy, quay lưng lại phía anh, dì Doãn Tình mặc váy dài màu xanh thẫm và… Tống Hi Quang.

Không biết Tống Hi Quang kể chuyện cười gì đó mà khiến dì cười nghiêng ngả trên sofa. 

Vì cười quá lớn, bà ta chợt liếc thấy bóng dáng Tống Kỳ Sâm trên cầu thang. Khi phản ứng lại, bà ta như bị dọa, đứng dậy với vẻ khó chịu: “Sáng sớm không xuống dưới mà đứng trên cầu thang lén lút làm gì vậy, A Sâm?”

Quả nhiên là đồ lớn lên ở bên ngoài, nhìn đã thấy âm u khó ưa.

Doãn Tình không nói nốt câu này ra, nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn đọc được từ nét mặt bà ta.

Dù sao những lời như thế này, anh đã nghe không dưới một lần từ khi trở về nhà họ Tống.

Anh nhớ rõ vào năm đầu tiên sau khi mình trở về.

Người phụ nữ này đã trực tiếp tìm đến anh vì Tống Hi Quang biểu hiện quá mất mát trong buổi họp mặt. 

Bà ta nói đừng tưởng mình là con ruột của anh rể mà thấy cả nhà họ Tống sẽ là của cậu. Chỉ là một kẻ bỏ học từ bé, đừng mơ có thể thay thế được vị trí của Hi Quang. Trong lòng tôi, cháu trai tôi chỉ có một người, đó là Tống Hi Quang chứ không phải một tên cắc ké không rõ gốc gác.

Bà ta nói hãy mở to mắt nhìn rõ sự khác biệt giữa cậu và Hi Quang. Một người như là mây trên trời, còn một người như là bùn dưới đất. Hi Quang không bao giờ thô lỗ và thiếu giáo dục như cậu. Tốt nhất sau này cậu nên ngoan ngoãn, đừng ham muốn những thứ không thuộc về mình. Đừng quên rằng huyết thống không đại diện cho năng lực.

Bà ta nói tại sao cậu lại trở về? Ban đầu dưới sự thuyết phục của Hi Quang, anh rể đã đồng ý sẽ kết hôn với tôi. Chúng tôi sẽ sống vui vẻ như một gia đình thực sự, tươi đẹp đến nhường nào. Giờ thì hay rồi, cậu vừa về, anh ấy lập tức bỏ ý định kết hôn, chỉ một lòng muốn bồi dưỡng cậu. Đúng là đồ sao chổi, ôn thần!

Bà ta nói…

Bà ta đã nói rất nhiều, rất nhiều.

Đương nhiên, những năm gần đây anh đã ít khi nghe những lời như này từ miệng bà ta.

Có lẽ là vì anh đã hoàn toàn nắm quyền và đẩy đứa con cưng của trời Tống Hi Quang của bà ta xuống ngồi lạnh lẽo ở vị trí không ai để ý.

“A Sâm!”

Nghe thấy tiếng oán trách của Doãn Tình, Tống Huy cũng xoay đầu lại ngay. Vừa nhìn thấy Tống Kỳ Sâm đứng trên cầu thang, ánh mắt nghiêm nghị của ông lập tức nhu hòa hơn.

“A Sâm, con dậy rồi à? Mau xuống đây đi, dì của con vừa đi du lịch châu Âu về, mang về nhiều quà lắm. Đến xem xem con thích gì nào.”

Tống Huy đã gặp phải những bi kịch trong đời. Khi còn rất trẻ, cha mẹ qua đời để lại cho ông một gia tài lớn. Họ hàng trong nhà không những không giúp đỡ mà còn thông đồng với người ngoài, hòng cắn lấy một phần của cải của nhà họ Tống.

Để bảo vệ tài sản cha mẹ để lại và khiến những con sói bội tình bội nghĩa kia phải lau mắt mà nhìn, Tống Huy đã trở thành một người cuồng công việc. Mỗi ngày 24 giờ thì ông đã làm việc ít nhất 16 tiếng mỗi ngày.

Nhưng cũng vì công việc mà đã xảy ra hai chuyện khiến ông hối hận cả đời.

Một là sự mất tích của con trai mới ba tuổi của ông – Tống Kỳ Sâm. 

Hai là cái chết của vợ ông – Doãn Tuyết. Vợ ông luôn coi Kỳ Sâm là tất cả, và từ khi con trai mất tích, thế giới của bà cũng gần như sụp đổ. Người phụ nữ ấy mãi quyết không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích con trai mình.

Nếu nói trước kia Tống Huy vì công việc mà mãi không ở nhà, thì hồi đó đổi lại Doãn Tuyết mãi không về nhà.

Ngày nào bà cũng dẫn người đi tìm khắp nơi, không bỏ qua bất kỳ manh mối nhỏ nhoi nào. Chỉ cần nghe nói ở đâu có tin về A Sâm, bà dù có bò cũng phải bò qua đó.

Người phụ nữ ấy đã tìm kiếm suốt tám năm, nhưng chẳng những không tìm thấy con, mà còn phải chứng kiến nhiều số phận bi thảm của các đứa trẻ bị bắt cóc.

Quãng thời gian tám năm, bà giúp đỡ rất nhiều người. Bà chỉ hy vọng phúc báo từ những việc tốt mình làm sẽ đến với con mình. Mong rằng ở một góc nào đó trên thế giới cũng có một người như bà, chăm sóc và đối đãi tốt với Tống Kỳ Sâm.

Nhưng rồi người phụ nữ cứng cỏi thế này lại tự sát bằng cách cắt cổ tay vào một buổi chiều yên bình.

Chỉ đến khi đó, Tống Huy mới biết vợ mình vì phải trải qua quá nhiều đau đớn tuyệt vọng mà đã mắc bệnh trầm cảm nặng. Tâm trí của bà đã căng như sợi tóc, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thể sinh ra suy nghĩ tự sát.

Vợ chết, con thì không rõ sống chết.

Tống Huy lúc ấy đã từng nghĩ đến việc dứt khoát kết thúc cuộc đời luôn cho rồi, để cả nhà đoàn tụ.

Cuối cùng cũng là Tống Hi Quang và Doãn Tình cùng ông vượt qua giai đoạn khó khăn ấy.

Doãn Tình là người rất tốt, ông cũng nhìn ra được bà thực sự thích mình. 

Nhưng bà không phải là Doãn Tuyết.

Ông chưa hề có ý nghĩ cùng Doãn Tình kết hôn. Phải nói rằng từ sau cái chết của Doãn Tuyết, ông không hề có ý định tái hôn. 

Dù Tống Hi Quang và Doãn Tình hết lời khuyên nhủ, ông vẫn giữ vững quyết tâm.

Vợ ông chỉ có thể là Doãn Tuyết, cả đời không thay đổi.

Thế nhưng không hiểu sao cô em vợ này dường như đã nhận định ông là mục tiêu duy nhất của mình. Hai năm gần đây còn tự coi mình là nữ chủ nhân của nhà họ Tống.

Niệm tình cảm với vợ và nhờ sự đồng hành hồi trước của bà, Tống Huy chỉ đành liên tục tìm cớ để bà ra ngoài du lịch, kết thêm bạn mới.

Đối phương cũng đã ly hôn nhiều năm, nếu bà thật sự muốn tái giá, ông chắc chắn sẽ chuẩn bị hồi môn thật dày.

Nhưng đối tượng sẽ không bao giờ là ông.

Nghe tiếng gọi của cha, Tống Kỳ Sâm khẽ nhếch môi, bước xuống cầu thang.

Trông thấy anh đến gần, Tống Hi Quang chú ý tới khóe miệng dì Doãn Tình không kìm được hạ xuống.

Thấy thế, Tống Hi Quang vội vàng kéo nhẹ tay áo bà ta, khẽ lắc đầu. Người phụ nữ lúc này mới hít sâu một hơi, khóe miệng cũng giương lên một đường cong tiêu chuẩn.

“Đúng đúng đúng, dì có mang không ít quà về cho cả cháu, anh rể và Hi Quang này” Người phụ nữ niềm nở mời chào: “Này, cây bút máy này, chiếc cà vạt này và cả lọ nước hoa nam này nữa, tất cả đều là quà dì mua cho cháu, giống hệt với Hi Quang.”

Bà ta mỉm cười chỉ tay về phía những chiếc hộp trên bàn trà. 

“Cảm ơn dì.”

Thấy Tống Kỳ Sâm chỉ gật đầu nhẹ, cũng không thèm liếc nhìn lấy quà mà mình đang chỉ một lần, sâu trong đáy mắt Doãn Tình lóe lên vẻ không vui rồi biến mất.

Đúng là kiểu người lớn lên bên ngoài. Thông minh có bản lĩnh thì sao, cũng chẳng bằng người có dạy dỗ tử tế. Nhìn cái đã thấy bực. Nếu không phải vì Hi Quang có việc nhờ vả thằng ranh con này, bà thật sự không muốn nói thêm một câu nào với nó.

Người phụ nữ cực lực kiềm chế tính tình đại tiểu thư.

Mắt thấy Tống Kỳ Sâm ngồi xuống bên cạnh Tống Huy, Doãn Tình cũng bắt đầu kể lại chuyến du lịch tuyệt vời. Dù phần lớn câu chuyện mọi người đã nghe qua từ tối qua, nhưng Tống Huy và Tống Hi Quang vẫn lắng nghe hào hứng.

Y như những gì ba người họ thường làm trước khi Tống Kỳ Sâm xuất hiện. Thói quen gần mười năm, chẳng dễ gì bị một Tống Kỳ Sâm bé nhỏ làm thay đổi.

Thấy Tống Kỳ Sâm bị gạt ra ngoài cuộc trò chuyện, một câu cũng không chen vào được, trong lòng Tống Hi Quang dâng lên sự hả hê. 

Thông minh thì sao? Có thể quản lý công ty thì sao? 

Cuối cùng cậu ta vẫn là kẻ ngoài cuộc, chỉ có mình, dì và cha Tống mới là một gia đình thực sự.

Như cảm nhận được sự im lặng của con trai, Tống Huy trò chuyện một chút, vừa định đưa chủ đề kéo tới người anh: “… Đúng rồi, A Sâm…”

“Đúng rồi, A Sâm…”

Doãn Tình cũng lên tiếng gần như cùng lúc.

Hai người nhìn nhau, sau đó bà ta nhanh nhảu hỏi: “Cứ nói chuyện của dì mãi, con nói cho dì nghe chút về công việc đi. Dạo này công ty thế nào? Có vất vả không? Nếu vất vả thì cũng đừng tự mình chịu đựng nhé. Dù sao con với Hi Quang là hai anh em, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng chẳng khác gì. Có gì thì cứ để Hi Quang chia sẻ, cũng không cần ôm hết vào mình khổ sở làm gì…”

“Dì à, đừng nói nữa…”

Nghe vậy, Tống Hi Quang làm vẻ khó xử đưa tay kéo tay Doãn Tình.

“Sao lại đừng? Con bây giờ chỉ là phó quản lý bộ phận mua hàng, làm vậy được cái gì chứ? Không có quyền hành lớn, toàn việc lặt vặt, lâu dài thế này làm sao phát triển? Dì thấy nên để Hi Quang quản lý một chi nhánh nào đó mới phải…”

“Dì! Con quên chưa nói với dì, hiện tại con không còn làm ở Tống thị nữa rồi…”

Chưa để bà ta nói hết, Tống Hi Quang đã ra vẻ lúng túng nói câu như thế.

“Cái gì!!”

Người phụ nữ lập tức bùng nổ: “Con bảo không còn làm ở Tống thị nữa? Đang yên đang lành sao lại rời đi? Có phải có kẻ cố ý ép con rời đi, thấy con ngứa mắt nên bày trò gây khó dễ không?”

Bà ta có ý riêng, quay đầu nhìn thẳng về phía Tống Kỳ Sâm: “Này dì nói chứ Kỳ Sâm, Hi Quang dẫu sao cũng là anh trai con. Dù là con nuôi nhưng đã ở nhà họ Tống bao nhiêu năm, trước khi con trở về chính là thằng bé giúp cha nó quản lý Tống thị. Con vừa mới về đã đuổi người có công lao lớn ra khỏi công ty, vậy không phải quá đáng lắm sao?”

“Dì…”

“Con im lặng! Người khác không rõ về con chứ dì thì rõ mồn một. Hai năm đầu mới vào công ty, con chịu bao nhiêu vất vả, phải nhẫn nhục chịu đựng. Đúng, con rất thông minh, có tài , ngắn ngủi mấy năm đã ngồi vững vị trí, làm lớn ở công ty. Nhưng dù tài giỏi đến đâu cũng không thể nhẫn tâm ra tay với anh em mình! Không được, Hi Quang nhất định phải quay về công ty!”

Doãn Tình chém đinh chặt sắt.

Trong mắt Tống Hi Quang lóe lên tia đắc ý.

“Tống Hi Quang, sao cậu không nói lý do thật sự cậu rời khỏi công ty đi?” 

Tống Kỳ Sâm vẫn ung dung khẽ ngả lưng dựa vào sofa.

“Còn lý do gì khác ngoài việc nó bị con ép buộc ra khỏi công ty chứ?”

Doãn Tình hùng hổ.

“Đủ rồi! Nói đủ chưa!”

Tống Huy nắm chặt cây gậy, bỗng đập mạnh xuống sàn, lạnh lùng nhìn Doãn Tình đang giận dữ không thôi và Tống Hi Quang mặt mày ủ rũ không cam lòng song lại chẳng bao giờ dám cứng rắn đứng ra.

Trong lòng ông không khỏi thất vọng.

Ông không ngờ sự giáo dục của mình lại thất bại đến vậy. Khi còn nhỏ, Hi Quang chưa bộc lộ nhiều, nhưng càng lớn, khuyết điểm tính cách lại càng lộ rõ. 

Gặp chuyện thì chẳng bao giờ dám đàng hoàng đứng lên nói rõ suy nghĩ, cứ luôn núp sau lưng người khác để họ đấu tranh thay mình, tìm mọi cách ti tiện.

Từ khi A Sâm trở về, tính cách của Hi Quang càng lúc càng hiện rõ. Đến cả Doãn Tình cũng tham gia vào trò hề này.

Điều này khiến Tống Huy không thể không nghi ngờ chính bản thân mình.

Nghe được mấy chữ này, ngẩng đầu thấy sự thất vọng thoáng qua trong mắt Tống Huy, trong lòng Tống Hi Quang chùng xuống.

Đúng vậy, Tống Huy không phải người dễ bị Doãn Tình lừa gạt. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ông vẫn là một con mãnh hổ thực thụ. Nếu hồi nhỏ ông còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua vài tật xấu nhỏ của Tống Hi Quang, thì càng lớn tuổi, cái nhìn của ông dành cho anh ta càng thêm nghiêm khắc.

Tống Hi Quang lập tức siết chặt nắm tay.

Cuối cùng, anh ta đứng dậy, kéo mạnh Doãn Tình lại và nói: “Đủ rồi, dì ơi, coi như con xin dì, dì đừng nói nữa. Thật sự không có ai ép con cả. Trước đây con và A Sâm cá cược với nhau, con thua nên tự nguyện rời khỏi Tống thị, chuyện này cha cũng biết và chính cha đã làm chứng cho tụi con. Dì nói thế này thật sự khiến con khó xử…”

Vẻ mặt Tống Hi Quang đầy khó xử.

“Nhưng mà…”

Doãn Tình định nói thêm, lại chạm tới ánh mắt van nài của Tống Hi Quang cùng vẻ mặt không hài lòng của Tống Huy, bà đành nín lặng. Tuy vậy, trong lòng bà lại quyết tâm sớm muộn gì cũng sẽ để Hi Quang quay lại Tống thị, nhất định là vậy!

Trong bữa sáng, có lẽ thấy không khí quá căng thẳng, Tống Huy mất đi quá nhiều nên vô cùng trân trọng mấy người thân còn lại, mỉm cười cố tìm chuyện để nói: “À phải rồi, A Sâm… cái cô gái lần trước con kể cha nghe ở bệnh viện ấy, hai đứa giờ thế nào rồi?”

“Cô gái?”

Tống Hi Quang nhanh chóng tiếp lời: “Cha nói có phải là cô Khương mà lần trước đi dự tiệc trà cùng A Sâm không?”

“Cái gì mà cô Gừng hay cô Tỏi, sao dì chưa từng nghe nói nhà họ Khương nào ở Yên Kinh nhỉ?? Cô Khương này là…”

姜 (Khương): Gừng

Bị nghẹn một bụng tức, Doãn Tình cũng nhân cơ hội lên tiếng.

“Dì ơi, cô Khương chắc không phải thiên kim nhà quyền quý gì đâu. Nghe nói cô ấy đang tham gia chương trình tuyển chọn để chuẩn bị ra mắt, thậm chí A Sâm còn theo vào cả chương trình vì cô ấy…”

Tống Hi Quang cười híp mắt giải thích.

“Tuyển chọn? Ra mắt? Thế chẳng phải là con hát à? Dì không phải nói gì đâu…”

Doãn Tình vừa định che miệng cười.

Một tiếng “choang” lớn vang lên, Tống Kỳ Sâm thẳng tay ném mạnh chiếc tách cà phê xuống bàn khiến mảnh vỡ văng tung tóe.

“Á!”

Người phụ nữ tức thì hét lên.

“Nếu không nói được lời hay ho thì đừng nói.”

Giọng nói lạnh lẽo âm trầm của Tống Kỳ Sâm áp đảo tiếng hét của đối phương. Bị ánh mắt như thể có thể đông lạnh người đối diện đến tận xương tủy lướt qua, tiếng hét của Doãn Tình ngay lập tức tắt ngúm, ngay cả Tống Hi Quang cũng đột ngột nín thở.

Tống Kỳ Sâm như thế này.

Thực sự quá giống với sếp Tống mà anh ta từng nhìn thấy trước khi qua đời ở kiếp trước – ánh mắt giống hệt như nhìn một đống rác ven đường.

Trong khoảnh khắc đó, Tống Hi Quang cảm giác máu mình như bị đông cứng lại, bên tai vang vọng giọng nói lạnh lùng đến cực hạn của người đàn ông, như tiếng băng tuyết đổ ập xuống: “Chết à? Thì có liên quan gì đến chúng ta, lái xe đi.”

Và lúc này, giọng Tống Kỳ Sâm lạnh như băng: “Thưa cha, con đã ăn no rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép đi trước.”

Nói xong, anh lấy khăn ăn trắng lau miệng, đứng dậy bước ra ngoài không ngoái đầu lại.

Đối phương trước khi đi còn liếc nhìn anh ta một cái, vẫn như cũ như là đang nhìn đống rác rưởi ở ven đường ai cũng có thể giẫm lên.

Tống Hi Quang thấy đầu như nổ tung, hai mắt nhắm chặt, nắm tay siết lại, phải dùng hết sức lực mới kiềm chế không bật dậy gào thét về phía bóng lưng ấy.

Anh ta đã thay đổi số phận của mình rồi, không còn là con trai của một tài xế vô dụng, không còn là kẻ chẳng làm nên trò trống gì, bị người yêu bảy năm bỏ rơi vì nghèo hèn, cả ngày say xỉn, cắm đầu vào game, cuối cùng vì say rượu vượt đèn đỏ mà bị xe tải cán chết – loser!

Anh ta không phải!

Cùng lúc đó, Tống Kỳ Sâm bước ra khỏi nhà họ Tống mới cảm thấy mình lại được hít thở không khí trong lành.

Anh tự nhủ sau này bản thân không được mềm lòng nữa. Chỉ vì cha thích một gia đình hòa thuận, mà mình lại phải nhẫn nhịn ngồi cùng mái nhà với hai con người đó.

Nếu là một mình anh thì nhịn nhục thế nào cũng được, nhưng nếu sau này Khương Miên về, e là ngày nào cô ấy cũng nhảy dựng lên đòi đánh người mất thôi.

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm cong môi cười cười.

Nhưng nụ cười nhanh chóng đơ lại trên môi.

Khoan đã, mình đang nghĩ gì vậy?

Cái gì mà sau này Khương Miên về?

Tại sao cô ấy lại về?

Làm sao mà về được?

Tống Kỳ Sâm, chẳng lẽ mày quên người ta chơi rắn, chơi nhện rồi hả? Quên luôn cả cơn ác mộng kinh hoàng kia à? Cả đống vàng nửa ký rồi lại nửa ký biến mất khỏi cuộc đời, mày cũng quên luôn rồi chắc?

Anh vừa nghĩ vừa khởi động xe.

Suốt dọc đường đều tự mình tẩy nào mày không thích Khương Miên, tuyệt đối không thể thích Khương Miên. Mày thích cô ấy là tự đào mồ chôn mình đấy.

Mọi người đều bảo hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.

Võ Tòng phiên bản nữ này thì khác, sau này mà mày dám làm cô ấy giận, có khi cô ấy sẽ tiễn mày xuống mồ thật, không kịp mà đỡ!

Kể cả không chọc giận mà làm cô ấy vui vẻ, cô ấy cũng có thể bưng ra mấy bát cháo cầu vồng…

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm phải hít thở sâu vài lần.

Tính mạng quan trọng hơn, mạng sống là trên hết!

Miệng anh cứ thế lẩm bẩm.

Đến khi chờ dừng đèn đỏ, xoay đầu bất ngờ thấy cái gì đó.

Những ngón tay thon dài, trắng muốt của Tống Kỳ Sâm gõ đều trên vô lăng màu đen, mải suy nghĩ đến độ xe phía sau bấm còi inh ỏi giục anh đi.

Tống Kỳ Sâm vội vã nhấn ga.

Dù xe đã đi xa qua hai dãy phố, nhưng anh vẫn quay đầu lại, lái xe trở về chỗ đèn xanh đèn đỏ lúc nãy, ngừng lại và bước vào cửa hàng.

Mười phút sau, Tống Kỳ Sâm cười híp mắt bước ra khỏi tiệm bánh với chiếc bánh nhỏ trong tay.

Anh nhớ rõ lần gặp thứ hai với Khương Miên ở khu đại học, cô ấy rất thích món bánh ngọt ở đây.

Sáng nay, anh là người mua được chiếc bánh đầu tiên ra lò.

May mắn thật!

Hehe.

Cũng may không có Triệu Phi Vũ ngồi ghế bên, nếu có thì cậu ấy nhất định sẽ túm lấy vạt áo anh mà lắc mạnh rồi la lớn.

Tống Kỳ Sâm, cậu là cá à.

 Sao cứ như có trí nhớ bảy giây vậy!

Cậu tỉnh táo lại đi! Tỉnh táo lại!!!