Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 50: Quan tâm người thiểu năng




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Trên màn hình, “Vụ án tâm lý” đã hạ màn. Song ngoài màn ảnh, khán giả vẫn đang điên cuồng thảo luận về màn trình diễn xuất sắc của Khương Miện và những lời giải thích của cô trên sân khấu. 

[Tổng cộng có 1000 vé cho toàn bộ khán giả, mỗi người được bầu chọn ba thí sinh. Miên Miên được 847 phiếu, gấp đôi so với người thứ hai chỉ có 334 phiếu! Khương Miên vô địch!] 

[Có thể nói vai Dương Tiểu Thiên của Khương Miên là điểm sáng duy nhất trong bộ phim nát “Vụ án tâm lý”, cô ấy thực sự đã khắc họa nhân vật này một cách sâu sắc.] 

[Sau khi nghe nhật ký của Miên Miên, tôi thực sự muốn hỏi những người bạn cấp ba của cô ấy rằng các người có còn là con người không? Hồi cấp ba bắt nạt người ta, giờ người ta vất vả mới vượt qua được, các người lại còn tung tin đồn về cô ấy trên mạng. Sao con người có thể xấu xa đến thế nhỉ?] 

[Nên giờ đã có báo ứng rồi (ảnh)(ảnh)(ảnh). Đây là ảnh mấy đứa đó bị cảnh sát bắt đi vừa được sinh viên trường XX chụp lại.] 

[Nhìn khuôn mặt của những người này rồi nhìn lại Khương Miên, giờ tui mới hiểu thế nào là tâm sinh tướng. Mấy con quỷ xấu xí này xấu như vậy, chẳng trách họ ghen tị với Miên Miên xinh đẹp như tiên! Khác hẳn một trời một vực.] 

[Tui không quan tâm, tui sẽ là fan của Miên Miên cả đời. Sau này ai nói xấu cô ấy, tui sẽ đối đầu với người đó.] 

… 

Một cuộc khủng hoảng dư luận đáng lẽ phải đánh gục cô hoàn toàn. Song chỉ trong vài ngày, không những không làm tổn hại tí nào mà còn giúp Khương Miện tăng thêm lượng fan mạnh mẽ. 

Mạnh đến mức Khương Miện chỉ mới trải qua hai vòng thi, người còn chưa chính thức bước vào giới giải trí, thậm chí còn chưa debut mà lượng fan và độ nổi tiếng lúc này đã có thể sánh ngang với một số ngôi sao hạng hai. 

Chưa debut mà đã thế này, sau này debut rồi, e rằng giới giải trí sẽ có thêm một người tranh cơm với họ. 

Nhiều ngôi sao dù hoạt động đến giờ mà độ nổi tiếng vẫn không bằng Khương Miện đều thấy ghen tị từ tận đáy lòng. 

Trong khi đó, Khương Miện đang khiến nhiều người ghen tị lại đang ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn một cách ấm ức. 

Sâm Sâm hẹp hòi quá. 

Cô đã giải thích với anh rằng cô bắt được con nhện chân dài, không có độc. Hơn nữa nếu chẳng phải tại anh tự dưng không ư hử gì mà ôm lấy cô, cô cũng đã không run tay… 

Đồ hẹp hòi, còn mắng cô, còn nói gì mà nếu bị độc chết thì làm ma cũng không tha cho cô. 

Người như anh chắc là chết rồi cũng là một con ma hẹp hòi, nhát gan, bủn xỉn, chẳng có sức sát thương gì cả. Vậy mà còn đòi không tha cho cô! 

Khương Miện vừa vẽ vòng tròn vừa cười thầm. 

Đúng lúc đó, vai cô đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau. 

Khương Miện xoay người lại, nắm lấy cổ tay người đó rồi ép người đó vào tường, tạo thành tư thế ép tường: “Haha, em biết ngay anh không giận em mà, đúng không, Tống…” 

Hai chữ Kỳ Sâm chưa kịp nói ra khỏi miệng, Khương Miện đã lập tức buông tay đang nắm cổ tay đối phương ra, lùi lại hai bước: “Ể sao lại là cậu?” 

Lúc này Lam Duệ bị Khương Miện ép vào tường, rõ ràng trước đây khi tập luyện, Khương Miện thường tựa đầu lên vai cậu, cậu cũng chẳng có cảm giác gì. Chẳng biết sao lúc này chỉ cần gần cô một chút, nhiệt độ trên mặt cậu liền bất giác tăng lên. 

Dường như cậu không phải là thí sinh Lam Duệ nhìn cô, mà là Tiểu Quân trong câu chuyện nhìn thấy Dương Tiểu Thiên của mình. 

Cậu biết trạng thái của mình có hơi sai sai, cũng biết trước đây mình quá kiêu ngạo, ấn tượng của cô gái về mình chắc chắn không tốt đẹp gì. Song vừa thấy cô ngồi xổm ở đây một mình, cậu đã không kiểm soát được mà bước đến. 

Hai người bên này vừa mới chạm mặt đã bị Chu Lệ và Trần Dữ cũng đang vội vàng đến chúc mừng phát hiện. 

Vừa nhìn thấy rõ bộ dạng mặt đỏ tai hồng của Lam Duệ, Chu Lệ định bước ra liền rút chân lại, không những thế, còn kéo Trần Dữ một cái. 

“Cậu ngốc à! Không thấy Lam Duệ đang ngượng ngùng sao, tớ thấy cậu ấy có lẽ đã có cảm giác khác với Miên Miên… Tớ từng tiếp xúc với Lam Duệ trước đây, người không tệ đâu, cậu ấy không bao giờ dính vào những chuyện lộn xộn trong giới giải trí, rất trong sạch. Bố là đạo diễn, mẹ là diễn viên, gia thế cũng khá tốt! Miên Miên trước đây đã chịu nhiều khổ, nếu thực sự ở bên Lam Duệ, tớ thấy cũng khá tốt…” 

Nhìn trộm hai người đang đứng đối diện nhau ở đằng xa, Chu Lệ cảm thán từ tận đáy lòng. 

“Khương Miên sẽ không thích cậu ta đâu.” 

Trần Dữ đang núp bên cạnh nói với giọng điệu chắc chắn. 

Nghe vậy, Chu Lệ quay đầu nhíu mày: “Sao cậu biết? Còn nữa sao cậu lại chắc chắn thế? Lam Duệ kém chỗ nào, trong số nhiều thí sinh như vậy, điều kiện của cậu ấy cũng tốt rồi!” 

Dù tốt đến mấy nhưng không họ Tống thì cũng vô ích. 

Trần Dữ cười mà không nói. 

Thấy Trần Dữ cười không ra cười như thể biết điều gì đó bên trong, Chu Lệ liền nắm lấy cổ áo đối phương, hạ thấp giọng. 

“Chuyện gì vậy? Cậu biết gì phải không? Nói đi, nói nhanh đi, cậu muốn tớ chết vì tò mò hả!” 

Trần Dữ cười khẽ hai tiếng. 

Chẳng qua vì lần trước chơi trò thoát khỏi mật thất, còn có những lúc bình thường, cậu hay chú ý đến ánh mắt và cử chỉ của Tống Kỳ Sâm và Khương Miên nên mới có cảm nhận như vậy. 

Chung quy thật sự thích một người, dù che giấu tốt đến đâu cũng sẽ lộ ra qua ánh mắt. 

Cậu đã không chỉ một lần nhìn thấy. Dù đối diện với một trăm năm mươi thí sinh, anh ấy vẫn có thể nhìn thấy ngay Khương Miên trong đám đông, rồi khẽ giương khóe miệng lên. 

Còn Khương Miên thì sao, cô hầu như chú ý ngay đến ánh mắt cố vấn Tống về phía mình, tranh thủ đáp lại anh ấy một nụ cười rạng rỡ. Cố vấn Tống dù sẽ mím chặt khóe miệng lại liền, nhưng niềm vui vẫn sẽ lộ ra từ khóe mắt đuôi mày. 

Giống như… giống như khi cậu nhìn thấy Tiểu Lệ vậy… 

“Bạn hiền à, cậu nói đi, sao cậu không nói gì mà nhìn tớ? Nói nhanh đi!” 

Chu Lệ lắc lắc cánh tay người đàn ông chỉ cười không nói. 

Trong ký túc xá của cố vấn. 

Triệu Phi Vũ nằm kiểu Cát Ưu vừa ăn chuối vừa chơi điện thoại trên ghế sofa. Cậu quay đầu nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, cuối cùng không nhịn được kêu lên: “Được rồi lão Tống, cậu đã tắm ba lần rồi, tắm nữa là da tróc hết ra đấy!” 

Vừa dứt lời, cửa kính đã bị người trong đó kéo mở ra. 

Một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng, toàn thân tỏa hơi nước, tóc ướt đẫm bước ra với vẻ mặt u ám. 

Người đàn ông thân hình cao lớn rắn rỏi, vai rộng eo thon. Có lẽ vì vừa tắm xong nên tóc cũng mềm rủ xuống, nhìn qua không giống như sếp Tống bày mưu nghĩ kế, kiêu ngạo trầm ổn thường ngày mà giống như Tống Kỳ Sâm – một nam sinh cấp ba vừa bị người ta bắt nạt. 

“Phụt.” 

Nhìn rõ biểu cảm oán giận nhỏ nhẹ trên mặt Tống Kỳ Sâm, Triệu Phi Vũ đang chuyển sang ăn khoai tây chiên không nhịn được cười thành tiếng. 

“Ôi làm sao vậy? Làm sao vậy? Ai bắt nạt Sâm Sâm của chúng ta vậy?” 

Tống Kỳ Sâm quay đầu liếc cậu nhẹ nhàng, ý trong ánh mắt rất rõ ràng đó là – Cậu không nói không ai kêu cậu câm đâu. 

Thấy vậy, Triệu Phi Vũ nén cười, ngoan ngoãn ăn khoai tây chiên của mình. Cho đến khi Tống Kỳ Sâm không nhịn được quay người bắt đầu than thở với cậu. 

“Này, cậu thấy trên đời có loại con gái nào như thế không? Người ta thích nuôi thỏ hay mèo là cùng, đằng này cô ấy chơi cả rắn, cả nhện? Tôi thật không hiểu nổi. Sau này dũng sĩ nào dám lấy cô ấy, bộ không sợ cô ấy về còn nuôi cả bùa ngải trong nhà nữa à?” 

Tống Kỳ Sâm cằn nhằn. 

Triệu Phi Vũ thầm nghĩ: “…” Còn ai ngoài cậu dũng sĩ đó nữa? 

“Còn nữa, cô ấy luôn như vậy, trước thì mới cho cậu một chút an ủi làm cậu cảm động, sau đấy lại đạp đổ tất cả ảo tưởng của cậu. Tôi sắp bị cô ấy làm tức chết…” 

Triệu Phi Vũ: “…” Tức chết? Nói thật lòng đi, có phải là say mê đến chết không? 

“Sau chuyện này, tôi thề sẽ không mềm lòng với cô ấy nữa. Mềm lòng với cô ấy là tự hại mình!” 

Triệu Phi Vũ: “…” Sao nghe câu này không đáng tin chút nào nhỉ? 

Tống Kỳ Sâm mới phàn nàn tới đây thì điện thoại đặt cạnh anh đã reo lên. 

Anh bắt máy, vẻ mặt ban đầu còn sinh động liền trở nên trầm xuống. 

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay.” 

Nghe vậy, Triệu Phi Vũ liền hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?” 

“Không có gì, cuộc gọi từ nhà thôi. Hôm nay cha tôi xuất viện, nhà có… người thân đến, chắc tôi phải về gấp.” 

Vừa nói, Tống Kỳ Sâm vừa lấy quần áo đi về phía phòng vệ sinh. 

Hai phút sau, anh đã chỉnh trang xong xuôi, buộc lại cà vạt và chuẩn bị ra ngoài. 

“Khoan đã, nếu gấp quá thì cậu cứ lấy xe của tớ mà đi!” 

Triệu Phi Vũ giơ tay ném chìa khóa xe cho anh. 

Tống Kỳ Sâm đón lấy chìa khóa: “Cảm ơn…” 

Vừa kéo tay nắm cửa, anh đột nhiên nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Triệu Phi Vũ với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu lát nữa Khương Miên có hỏi đến, nhớ bảo cô ấy là tôi về nhà, tránh cho cô ấy lo lắng, nhớ đấy!” 

Nghe lời dặn dò của anh, Triệu Phi Vũ: “…” Đã nói sẽ không mềm lòng với cô ấy nữa mà? 

Vừa thề thốt xong chưa được hai phút nữa cơ? 

Triệu Phi Vũ: Lần đầu trong đời tôi cạn lời đến vậy. 

Ở bên nọ, Khương Miện đang nói chuyện với Lam Duệ. 

“… Tôi thừa nhận trước đây mình có cái nhìn thiển cận về cô, thậm chí còn sinh ra không ít hiểu lầm. Giờ đã rõ rồi, thí sinh Khương, cô mới là người thực sự có đam mê diễn xuất. Tôi thành thật xin lỗi, câu này có hơi muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói…” 

Lam Duệ hít một hơi sâu rồi chìa tay về phía Khương Miện. 

“Rất vui được quen biết cô.” 

Mải nghĩ đâu đâu, Khương Miện chẳng nghe lọt tai những câu trước, nhưng vừa nghe sáu chữ này, cô hứng thú hỏi: “Thật không? Vui đến mức nào?” 

Lam Duệ: “…” 

“Phụt.” 

Lam Duệ không phản ứng gì, ngược lại Chu Lệ đang đứng ở một bên nghe lén lại không nhịn được mà bật cười 

Tiếng cười quá vang dội làm Khương Miện chú ý. 

Cô vô thức quay sang nhìn. 

Đúng lúc này, một nhân viên vội chạy tới bên cạnh Khương Miện: “Khương Miên, có một cặp nam nữ đang ở bên ngoài tòa nhà, họ nói mình là cậu mợ của cô. Cô có muốn ra xem thử không?” 

Nghe vậy, Khương Miện nhướng mày. 

Hai người đó, mình còn chưa tìm họ, bọn họ vậy mà lại tự dẫn xác tới đây? 

Vừa khéo, dạo này cô mới hồi phục được một chút thần lực. 

Chẳng thử nghiệm ngay thì uổng lắm! 

Khương Miện liền phấn khởi chạy ra ngoài mà chẳng màng tới Lam Duệ. 

Ra đến cửa, vừa nhìn một cái quả nhiên là có cặp vợ chồng đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem, gầy rộc đi cả đứng đấy. Ngoài người cậu và mợ “tốt bụng” của Khương Miên thì còn có thể là ai? 

“Cậu, mợ!” 

Giọng điệu Khương Miện không giấu nổi sự vui mừng, nụ cười trên mặt rạng rỡ và chân thành tha thiết. 

Khương Miện biểu hiện như thế, cậu và mợ cô không khỏi ngỡ ngàng. 

Dù sao trên đường tới đây, họ đã nghĩ sẵn kịch bản rằng chỉ cần thấy cô tỏ ra một chút không hài lòng, họ sẽ lăn ra đất gào khóc ăn vạ bất chấp, tốt nhất ầm ĩ mọi người tới đây. 

Nếu Khương Miên không cho tiền, họ sẽ không đứng dậy mà quấy lên trước mặt nhiều người như thế. Bọn họ không tin đã như thế mà Khương Miên không đưa tiền. 

Con nhỏ chết tiệt này ra ngoài học hành rồi có vẻ cứng cỏi hơn đấy. Nhưng dù có cứng, bà mợ béo đã nắm được cô nhiều năm, biết tính cô thế nào. 

Cùng lắm thì bắt cậu nó quỳ xuống dọa cho nó sợ. Nói chừng nó sẽ bán cả thân mình để lấy tiền đưa cho họ. 

Thế nhưng cái vẻ mặt xúc động như vừa ngồi tù bảy năm, nay được gặp lại người thân của con nhỏ này là sao đây? 

Cậu, mợ: “…” Bị làm cho ngớ người luôn! 

“Cậu mợ, sao hai người lại thành ra thế này? Rõ ràng lúc con vào đại học, hai người vẫn khỏe mạnh mà, cậu còn phong độ lắm, mợ cũng tròn trịa. Bây giờ… có phải anh họ lại gây chuyện gì rồi không?” 

Nói tới đây, mắt Khương Miện đỏ hoe. 

Cậu, mợ: “…” Giữa họ từ trước đến giờ có thân thiết thế này sao? 

“Cậu mợ cứ yên tâm, dù sau này anh họ có bất hiếu, con cũng sẽ hiếu thảo với hai người. Giờ cũng muộn rồi, căn tin đã đóng cửa, chắc hai người chưa ăn gì đúng không? Để con xin phép chương trình, dẫn cậu mợ ra ngoài ăn chút gì nhé? Mặc kệ có chuyện gì cũng phải ăn no rồi tính, phải không nào?” 

Khương Miện vừa nói vừa đưa tay kéo hai người họ đi. 

Cậu, mợ: “…” Sao lại thấy ấm lòng là thế nào? 

Hai người ngơ ngơ ngác ngác bị Khương Miện kéo tay dẫn đi ra khỏi tòa nhà. 

Trước khi ra khỏi cửa, cô còn cố ý vội vàng dặn dò Chu Lệ báo với đạo diễn rằng họ chỉ đi quanh quanh khu phố ăn uống gần đó, để đạo diễn không phải lo lắng. 

Chu Lệ nghe vậy liền giơ tay làm dấu ok. 

Còn Hứa Tinh Minh đứng ở một bên nhìn từ đầu tới cuối thì sửng sốt. Anh ta nhớ trước đây Khương Miên từng kể với mình rằng cậu mợ cô không tốt, thường hay đánh chửi và không cho cô ăn cơm. 

Lúc đó, trên tay đối phương thực sự có vết bầm. Nhưng bây giờ là sao? 

Hứa Tinh Minh hoàn toàn không hiểu nổi. 

Bên này, Khương Miện vừa dắt cậu mợ từ sảnh nhà thần tượng bước ra thì một chiếc Maybach đen đột ngột dừng lại ngay trước mặt họ. 

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt sắc nét và đẹp đẽ của Tống Kỳ Sâm. 

“Khương Miên?” 

Khương Miện nghiêm túc đánh giá chiếc xe: “???” 

Ủa? Anh trai, anh trúng xổ số à? Cái xe điện Yadi của anh đâu rồi? 

Nhận ra hàm ý trong ánh mắt Khương Miện, trong lòng Tống Kỳ Sâm trợn trắng mắt, định giải thích. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì bà mợ đã nhanh chóng chen lên đẩy cô sang một bên, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe sang không dứt. 

Nếu xe này là của mình thì mấy hôm nay còn phải lo lắng chạy trốn nợ nần gì nữa! Con trai cũng không đến mức mất tích không liên lạc nổi, cứ đem bán chiếc xe này là xong! 

Ý nghĩ đó khiến ánh mắt của bà trở nên sáng rực khi nhìn Tống Kỳ Sâm. 

“Vị này… là ông chủ phải không? Cậu với cháu gái nhà tôi có quan hệ thế nào đây?” 

Người phụ nữ cười đầy xu nịnh. 

Nghe thấy vậy, Tống Kỳ Sâm có hơi bất ngờ quay sang nhìn Khương Miện. 

“Được rồi, có mất mặt không vậy!” 

Ông cậu kéo bà mợ béo ra một bên, sau đó quay sang nhìn Khương Miện, nở một nụ cười từ ái: “Miên Miên, cháu và vị….” 

“Chào bác, cháu họ Tống.” 

Tống Kỳ Sâm lịch sự đưa tay ra. 

Ông cậu vội đưa hai tay ra nắm lấy tay Tống Kỳ Sâm, lắc lắc, “Nếu cậu không chê thì bác có thể gọi cậu là Tiểu Tống không. Bác là cậu của Miên Miên.” 

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm hơi khựng lại, lập tức định mở dây an toàn để xuống xe. 

Nào ngờ lúc này Khương Miện lên tiếng: “Không cần đâu, đừng xuống làm gì. Giờ này anh đi đâu chắc là có chuyện gấp đúng không? Cứ đi trước đi, xong việc quay lại rồi nói chuyện sau.” 

Khương Miện nháy mắt ra hiệu. 

Ngay lập tức hiểu ý của cô, Tống Kỳ Sâm dừng tay lại, cũng đáp lại bằng ánh mắt: Có ổn không? Có cần anh ở lại không? 

Khương Miện nhướn mày: Ổn, tôi tự lo được. Anh mau đi lo việc của mình đi. Xe này trông cũng được đấy! 

Tống Kỳ Sâm: “…” Vậy ra trước giờ anh đi xe điện làm em mất mặt sao? 

Nghĩ đến đây, anh hít sâu một hơi, quay sang cậu mợ, lịch sự mỉm cười: “Vâng, xin lỗi bác, cháu có chút việc gấp phải đi ngay. Cho nên…” 

“Cậu cứ đi đi, không sao đâu. Có Miên Miên ở đây là được rồi, cậu đừng để lỡ việc.” 

Giọng của ông cậu bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng và thân thiện hơn bao giờ hết. 

Bà mợ béo ở bên cạnh dù đầy tiếc nuối cũng miễn cưỡng rút tay khỏi xe dưới ánh mắt cảnh cáo của chồng. 

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm lại nhìn Khương Miện một chút. Thấy cô tỏ vẻ thúc giục, lại nhớ đến sức mạnh của cô đủ sức một địch mười, anh đành im lặng kéo cửa kính lên và lái xe đi. 

Chạy được một đoạn, qua gương chiếu hậu, Tống Kỳ Sâm vẫn có thể thấy bóng dáng Khương Miện cùng cậu mợ đứng đó chăm chú nhìn theo hướng mình rời đi. 

Điều này khiến Tống Kỳ Sâm không khỏi bắt đầu suy nghĩ có nên mua một chiếc xe ra dáng để đi lại không, nếu Khương Miên thích xe. 

Bên kia Tống Kỳ Sâm vừa rời đi, cậu và mợ lập tức vây quanh Khương Miện. 

“Miên Miên!” 

Mợ nóng lòng lên tiếng, ánh mắt háo hức: “Người vừa rồi… Cậu ấy với cháu…” 

“Muốn biết sao?” 

Nụ cười của Khương Miện có vẻ e lệ giống hệt nguyên chủ. 

“Muốn biết thì theo cháu đi.” 

Khương Miện vẫy tay với hai người đã bị chiếc xe sang hoàn toàn làm hoa mắt. 

Mười phút sau, trong một con hẻm nhỏ tối tăm không có camera giám sát rất gần nhà thần tượng. 

Khương Miện cười híp mắt ngồi xổm trên một cái thùng gỗ rách nát, vừa tung hứng một quả táo đỏ thu được từ hai người họ vừa nhìn đôi vợ chồng mặt mũi bầm dập quỳ trước mặt mình. Cô hơi cúi người, giọng ngọt ngào: “Vậy bây giờ còn muốn tiền không?” 

“Không muốn nữa, không muốn nữa…” 

Vừa nghe giọng nói quỷ dị đó, đôi vợ chồng vừa bị đánh đập suýt mất nửa cái mạng như được lên dây cót, lắc đầu điên cuồng. 

Cậu Khương vì là đàn ông, lại luôn làm việc chân tay nên còn chịu được. Còn bên cạnh, mợ béo đã nhiều năm không đi làm, luôn được nuông chiều ở nhà, không việc gì thì đánh mạt chược, vì trên người quá đau đớn nên trong lúc nói chuyện không nhịn được mà khóc nức lên. 

“Không được khóc.” 

Ba chữ vừa ra khỏi miệng, mợ béo đã sợ đến mức cắn chặt môi ngay. 

Bà ta không hiểu, mới chỉ một hai năm không gặp, con nhỏ chết tiệt này sao lại như biến thành người khác vậy. Trước đây nó rõ ràng không có nhiều sức như vậy, nhưng bây giờ… trên người bà không có chỗ nào là không đau. 

Rõ ràng nói là thấy tôi đói bụng nên dẫn tôi đi ăn ngon mà? 

Nước mắt của mợ béo rơi lã chã, song vẫn không dám phát ra một tiếng động nào. 

“Thế mới phải chứ!” 

Khương Miện vô cùng hài lòng: “Con trai là do hai người tự nuông chiều thành như vậy, lúc nhỏ ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã. Nó muốn đánh ai thì đánh, muốn mắng ai thì mắng, cuối cùng nuôi thành tính ngang ngược. Bây giờ gây chuyện rồi, thua bạc rồi, bị đòi nợ rồi, tất nhiên cũng phải để hai người gánh chịu. Bắt tôi bỏ tiền nuôi con trai hai người, có phải là hơi kỳ không?” 

“Nếu tôi là cha hai người, con trai hai người là cháu nội tôi, số tiền này tôi cho cũng cho rồi. Nhưng tôi đâu phải, tôi chỉ là một người họ hàng được hai người nuôi hai năm thôi. Huống chi nuôi cũng đâu phải nuôi không, căn nhà và số tiền tiết kiệm cha mẹ để lại đều bị mấy người lấy đi rồi…” 

“Chậc, nói đến đây, tôi thấy chúng ta nên tính sổ đi. Tôi được hai người nuôi mười năm, tính cả tiền sinh hoạt và học phí thì nhiều lắm cũng chỉ năm sáu chục nghìn thôi. Dù sao phần lớn học phí cấp ba, đại học là do tôi tự kiếm. Nhưng năm đó cha mẹ tôi để lại hơn bốn trăm nghìn tiền tiết kiệm đấy, trừ đi thì còn lại bốn trăm nghìn, cộng thêm tiền thuê nhà mấy người ở nhà tôi bao nhiêu năm nay, tiền công tôi làm việc nhà cho mấy người, ít nhất mấy người còn nợ tôi hai trăm nghìn!” 

“Bốn trăm cộng hai trăm, tổng cộng là sáu trăm, mấy người nợ tôi sáu trăm nghìn. Không những thế, hai người vừa nói đứa con trai ngoan của hai người còn đem căn nhà của cha mẹ tôi đi đánh bạc. Căn nhà đó tôi đã xem giá ở thành phố Thanh Xuyên, giá thị trường khoảng 1 triệu 800 nghìn, vậy nên tổng cộng mấy người nợ tôi 2 triệu 400 nghìn. Nhìn bộ dạng thảm hại của hai người, làm tròn luôn, tính 2 triệu 500 nghìn đi!” 

Nói xong, Khương Miện lấy từ trong túi quần ra hai cây bút và một cuốn sổ nhỏ, ném xuống trước mặt hai người. 

“Viết đi.” 

“Viết… viết gì?” 

Giọng mợ béo bắt đầu run rẩy. 

“Đương nhiên là giấy nợ rồi, nợ nần phải trả, thiên kinh địa nghĩa. Mấy người nợ tôi 2 triệu 500 nghìn, đương nhiên phải viết giấy nợ rồi.” 

Khương Miện có vẻ như không thể tin được bà ta lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy. 

Cậu, mợ: “!!!” 2 triệu 500 nghìn, sao cô không đi cướp đi? 

“Khương Miên mày…” 

Những lời thô tục của mợ còn chưa ra miệng, cậu Khương đã lập tức lên tiếng ngắt lời bà ta – 

“Miên Miên, cậu tự hỏi từ nhỏ đối với cháu không tệ. Hồi đó mợ cháu nói không cho cháu đi học, cậu còn nhớ lời dặn của mẹ cháu, năn nỉ mãi mới cho cháu đi học đại học. Cháu không thể…” 

Trong lúc nói chuyện, nước mắt người đàn ông cũng rơi xuống. 

Nhìn bộ dạng thê thảm này của ông ta, nếu là nguyên chủ, có lẽ đã sớm mềm lòng rồi. 

Trong cốt truyện chẳng phải là như vậy sao, sau khi nổi tiếng thậm chí sau khi lấy Hứa Tinh Minh, nguyên chủ không biết đã đưa ra bao nhiêu tiền dưới tiếng khóc lóc của cậu. Nhưng kết quả thế nào? 

Chỉ đổi lại những cuộc cãi vã giữa cô ấy và Hứa Tinh Minh, còn có lòng tham ngày càng to của cậu ruột tốt của cô ấy và những lời mắng nhiếc, sỉ nhục vì Khương Miên không thể sinh con. Ông ta thậm chí còn muốn đưa cháu trai của mình tới làm con nuôi? 

Nhưng bây giờ người ngồi xổm trước mặt họ là Khương Miện. Cô gái không những không có phản ứng gì mà còn vừa cắn táo vừa chậc chậc. 

Cắn được một lúc, thấy cậu không khóc nữa, Khương Miện còn thúc giục: “Đừng dừng lại chứ, tiếp tục đi, tôi đang xem rất vui đấy!” 

Thấy đối phương chỉ coi mình như khỉ để giỡn, khuôn mặt vừa rồi còn đáng thương của người đàn ông lập tức trở nên âm trầm: “Miên Miên, cháu nhất định phải ép cậu đến mức này sao? Cậu biết gần đây cháu tiếng tăm tốt, còn lên tin tức, sau khi tham gia chương trình này sẽ có thể đóng phim truyền hình. Chẳng lẽ cháu không sợ cậu tìm báo chí phanh phui cháu đánh cậu mợ thành như thế này, thậm chí còn bắt cậu mợ viết giấy nợ, không quan tâm đến sự sống chết của cậu mợ. Cháu…” 

“Bốp bốp bốp!” 

Những lời sau của người đàn ông còn chưa nói xong, Khương Miện đã vỗ tay. 

“Mềm không được thì dùng cứng phải không?” 

Khương Miện ném chính xác quả táo đã ăn một nửa vào thùng rác ở xa, sau đó giơ chân lên đá đổ bức tường sắp bị phá dỡ trước mặt, những thanh sắt bên trong dường như cũng bị đá gãy. 

Cậu, mợ: “!!!!” Tổn thọ mất! 

“Viết.” 

Khương Miện thốt ra một chữ. Đôi vợ chồng vừa rồi còn khóc lóc kêu gào cứng đầu không chịu viết, lập tức mỗi người một cây bút, nằm rạp xuống đất bắt đầu viết. Bộ dạng đó trông thật thà đến không ngờ. 

Và trong lúc họ viết, Khương Miện nhân lúc hai người này đang sợ hãi đến hồn bay phách lạc, tinh thần bất định mà tranh thủ dùng tinh thần lực mỏng manh đặt hai lời cấm nhỏ trong não họ. 

Vừa đặt xong, Khương Miện liền ngồi xuống tảng đá với khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa. 

Ở đời này, có vẻ như muốn khôi phục tinh thần lực như thời tận thế thì không hy vọng vào nổi. 

Thu xong giấy nợ, nhìn bóng lưng lảo đảo của hai người đang dìu nhau rời đi, Khương Miện đã hồi phục tinh thần được một chút, tốt bụng nhắc nhở: “À phải rồi, đừng nói là tôi không nhắc hai người, tuyệt đối đừng nghĩ đến việc mang bộ dạng thảm hại này đi tìm báo chí nhé. Nói nhỏ cho hai người biết, cha mẹ tôi vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi hai người đấy, chỉ cần hai người làm điều gì có lỗi với tôi, họ sẽ lập tức ra tay trừng phạt!” 

Cậu, mợ: “…” Cô đốt báo đi tảo mộ đi, lừa ma à! 

Tụi tao không những sẽ đi phanh phui, còn sẽ đến đồn công an tố cáo mày, tố chết mày con nhỏ ác độc này! 

Hai người đồng thời thề trong lòng. 

Nhưng khi họ đến trước tòa soạn ở trung tâm thành phố, vừa định quỳ xuống khóc lóc tố cáo sự độc ác của Khương Miện thì đầu họ như bị cái dùi sắc nhất thế gian đâm mạnh vào. 

Hai người lập tức lăn lộn dưới đất vì đau đớn. 

Khiến người đi đường tưởng họ lên cơn nghiện, lập tức áp giải họ đến đồn cảnh sát. 

Trong đồn cảnh sát, mỗi lần cậu Khương quyết tâm muốn nói ra sự thật thì đầu như bị cắm vào hai cây dùi. 

Lần này, vợ chồng họ thực sự tin rằng hóa ra cha mẹ Khương Miên thật sự đang theo sát bên cạnh mình. Thấy họ muốn hãm hại Khương Miên liền ra tay độc ác với với họ. 

Trong chốc lát, hai vợ chồng kia nào còn nghĩ đến điều gì khác ngoài ôm chặt lấy chân của các anh cảnh sát trẻ mà khóc lóc không ngừng, miệng thì kêu la rằng có ma, có ma đang muốn hại họ. 

Dù các anh cảnh sát đã khuyên nhủ hết lời, hai người vẫn không chịu nghe, cũng chẳng chịu rời đi. Đến nửa đêm khi ai nấy đều đã mệt lả muốn nghỉ ngơi, hai người họ lại khóc lóc ầm ĩ, nhất định đòi các anh phải đứng canh ngay bên cạnh ghế ngồi mới chịu yên tâm. 

Các anh cảnh sát trẻ: “…” Ánh mắt quan tâm người thiểu năng.jpg