Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 47: Thật thật sự rất vui




Edit: Cá Mặn (Nặm)​”Anh bảo em đợi anh chút sao em không đợi?

 

 

—–​Đúng lúc cuộc gọi của anh chưa kết thúc, nhân viên của tổ chương trình đã đến trước mặt Khương Miện.

 

 

“Dạ, vâng vâng, được, chắc chắn chắc chắn, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra cho rõ càng sớm càng tốt. Xin anh cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì đâu, tôi đảm bảo, vâng vâng…” 

Trong văn phòng sáng sủa, đạo diễn đầu trọc của chương trình “Nhịp đập thần tượng” vừa cúp điện thoại xong liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau những giọt mồ hôi không tồn tại trên đỉnh đầu bóng loáng của mình. 

“Sao rồi?” Hai phó đạo diễn bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lại gần, vẻ mặt sốt ruột. 

“Điện thoại từ phó giám đốc Đài Truyền hình. Hiện giờ sự việc ầm ĩ không nhẹ, hai người cũng biết hiện nay nhà nước kiểm soát rất chặt về mặt đạo đức nghệ sĩ, và người dân cũng khá ủng hộ điều đó. Thậm chí khi có vấn đề xảy ra, phía Cục Phát thanh Truyền hình còn chưa kịp đưa ra văn bản, cư dân mạng đã tự động tẩy chay những nghệ sĩ thất đức rồi. Tất nhiên, hiện giờ sự việc vẫn chưa có kết luận, nhưng phía nhà tài trợ và các nhà quảng cáo rõ ràng đã có ý kiến…” 

“Tiểu Lưu, cậu mau đi tìm người giúp tôi gọi thí sinh Khương Miên đến đây, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.” Vẻ mặt đạo diễn đầu trọc có vẻ nghiêm trọng. 

Ở bên kia, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm lần lượt đi xuống từ sân thượng, tình cờ gặp ngay Triệu Phi Vũ đang hấp tấp chạy tới trước mặt họ. 

Vừa thấy hai người, Triệu Phi Vũ lập tức thắng xe lại, ánh mắt nghiêm túc tiến đến trước mặt Tống Kỳ Sâm. 

“Kỳ Sâm, có chuyện rồi…” 

Cụ thể là chuyện gì, Triệu Phi Vũ còn chưa kịp nói thì điện thoại trong túi của Tống Kỳ Sâm đã rung lên. 

“Alo.” Anh vừa nhấc máy, gương mặt vốn bình tĩnh bĩnh bỗng cau lại. 

Đúng lúc cuộc gọi của anh chưa kết thúc, nhân viên của tổ chương trình đã đến trước mặt Khương Miện. 

“Thí sinh Khương, bên đạo diễn có vài chuyện cần trao đổi với cô.” 

Nghe vậy, Khương Miện nhướng mày.  

Đến rồi. 

Tống Kỳ Sâm đang gọi điện thấy vậy, vừa nghe điện thoại vừa không nói không rằng đưa tay nắm cổ tay Khương Miện. 

“Đợi chút…” Tống Kỳ Sâm tranh thủ dặn dò. 

Nhưng thấy anh phân thân không kịp, Khương Miện dứt khoát giằng ra, vỗ nhẹ lên cánh tay anh an ủi rồi đi theo nhân viên về phía trước. 

Tuy thí sinh không được phép mang điện thoại, nhưng nhân viên của tổ chương trình đa số đều có hai chiếc điện thoại trở lên. 

Thế nên, ngay khi chuyện của Khương Miện vừa chạm đến đuôi hot search, những nhân viên luôn cần theo dõi động thái của tổ chương trình đã nhận được những tin tức này ngay lập tức. 

“Mấy tin đồn này nói như thật vậy, nhưng sao tôi nhìn thế nào cũng thấy Khương Miên không giống loại người đó?” Trong nhà vệ sinh, hai nữ nhân viên vừa đi vệ sinh xong đang rửa tay, thấy xung quanh không có ai, bất giác bắt đầu trò chuyện. 

“Biết người biết mặt chứ đâu biết lòng. Mới cấp 2 đã phá thai, còn thích làm kẻ thứ ba, thậm chí còn dính líu không rõ ràng với em trai của mợ, tôi cũng không biết lúc đó cô ta làm mấy chuyện này như nào nữa? Cũng không biết kết quả cuối cùng ra sao, nếu có vấn đề, e rằng hậu kỳ sẽ phải tăng ca…” 

“Đúng vậy, trước đây cái anh gì đó nổ drama to, kết quả tổ hậu kỳ phải thức trắng ba đêm liền. Sau đó còn tự giễu kinh nghiệm làm việc quý giá như vậy, sau này đi đâu cũng có cơm ăn.” 

“Lên hot search luôn rồi, không biết Khương Miên nói chuyện với đạo diễn và mọi người thế nào?” 

“Không thấy mấy người tố cáo đều là bạn học cấp 3 của cô ta sao? Một hai người nói thì còn bỏ qua được, cả đám nói cô ta có vấn đề, tôi nghĩ mười phần thì tám chín phần là thật. Chẳng lẽ cả đám người đó đều cố ý nhằm vào cô ta hả?” Một nhân viên rửa tay xong, đang hong khô tay hỏi lại. 

“Ai biết được chứ? Ở trong giới lâu rồi có chuyện gì mà chưa thấy, tôi thấy chuyện này vẫn là chuyện nhỏ.” 

“Cũng phải…” 

Tiếng máy hong khô yếu bớt, tiếng bước chân của hai người cũng bắt đầu xa dần. 

Giây tiếp theo, một cô gái với vẻ mặt đầy kinh ngạc bước ra từ buồng vệ sinh cuối cùng. Cô ta từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, chạy ra ngoài không ngoái đầu lại. 

Một phút sau, cô gái đến bên tai người bạn cùng phòng: “Tôi vừa nghe lén được một bí mật, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nói với ai khác nhé…” 

“Ừm ừm.” 

Trong phòng đạo diễn gồm đạo diễn, phó đạo diễn, đám nhà sản xuất ngồi trên ghế sofa bên trái, Khương Miện một mình ngồi trên ghế sofa bên phải. 

Nghe xong lời cô nói, hàng mày đen đậm của đạo diễn lập tức nhíu chặt lại: “Vậy ý cô là, những cái tin đồn xấu này đều là vu khống và bôi nhọ cô? Thậm chí mấy người nhảy ra tự xưng là bạn học cấp 3 của cô cũng đều là có ý đồ xấu, cố tình gây khó dễ cho cô?” 

Khương Miện không phủ nhận. Thấy vậy, mọi người nhìn nhau. 

Cuối cùng vẫn là đạo diễn đầu trọc nghiêm túc lên tiếng: “Cô có bằng chứng gì không?” 

“Rầm!” 

Nghe câu hỏi, Khương Miện còn chưa kịp nói mình thì có cái bằng chứng gì, cánh cửa phòng đạo diễn đang đóng chặt bỗng bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh ra. Người đứng ở cửa không ai khác chính là Tống Kỳ Sâm với gương mặt lạnh lùng. 

“Sếp Tống…” Đám người đang ngồi trên ghế sofa vội vàng đứng dậy, đồng thanh gọi một cách kính trọng. 

Đúng vậy, tuy “Nhịp đập thần tượng” do đài Lemon và Lemon TV đồng tổ chức, nhưng đài Lemon và Lemon TV đều thuộc Quang Ngu, mà Quang Ngu lại là công ty con của tập đoàn Tống thị. 

Vốn dĩ là một con gà mái đẻ trứng vàng, tình hình rất tốt đẹp, giờ lại vì một thí sinh nhỏ mà bị bôi bác, chẳng trách sếp Tống nổi đóa. 

Nhìn cái mặt âm u kia, chắc chắn là tức điên lên rồi. 

Trong giới có tin đồn là sếp Tống của Tống thị vốn là một ông chủ bủn xỉn, dường như một xu cũng tiếc. 

Bây giờ vì một Khương Miên, không biết sẽ lỗ bao nhiêu tiền đây? 

Có khi sếp Tống đến đây là để ép họ lập tức loại thí sinh Khương. 

Haizz, thực ra họ rất kỳ vọng vào thí sinh Khương Miên. Chung quy cô gái này có nhan sắc có tài năng, quan trọng nhất là độ hot cao, hở xíu là bay lên hot search. Bẩm sinh gây giông bão, rõ ràng chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí sao hạng A mà! 

Đáng tiếc. 

Trong lòng đạo diễn đầu trọc thở dài, nhưng ngay khi thấy Tống Kỳ Sâm đến bên cạnh họ, ông lập tức treo lên nụ cười nhã nhặn và áy náy. 

“Xin lỗi, xin lỗi sếp Tống. Chúng tôi sẽ khuyên cô ấy rút lui ngay…” Đạo diễn đầu trọc còn chưa nói hết, Tống Kỳ Sâm đã đi thẳng qua bên cạnh họ, đứng trước mặt Khương Miện, cúi người kéo cô đứng dậy. 

“Anh bảo em đợi anh chút sao em không đợi? Anh nghe xong cuộc gọi đó là có thể đi cùng em, sao em không đợi anh?” Giọng điệu nghe có vẻ hơi uất ức. 

Nhóm đạo diễn đầu trọc: “…” Từ từ, cái quần què gì thế này? Hai người này quen nhau? Nghe giọng điệu nói chuyện cũng chẳng đơn giản như là quen biết thôi nhỉ? 

“Đừng đừng đừng Sâm Sâm, anh đừng giận nha, không thì lại phải dỗ. Tôi thấy làm gì cũng không phiền phức bằng dỗ anh vui.” 

Khương Miện thật sự hơi sợ, chủ yếu là cô không còn chiêu nào để dỗ Tống Kỳ Sâm nữa. Bản  thực sự đã dùng hết sức bình sinh rồi, trước đây lão đạo sĩ còn chưa bắt cô dỗ như này. 

Nhóm đạo diễn đầu trọc: “! ! !” Sâm Sâm? ? ? 

Hai người này đã đến mức độ đó rồi sao? 

Hóa ra chị gái này thân với sếp Tống của họ tới vậy hả? 

Thế sao không nói sớm? 

Nếu biết sớm, tụi tôi nào dám ba mặt một lời với thiếu phu nhân Tống thị? 

Quan trọng là với tài lực và quan hệ của sếp Tống, cô ấy cần gì phải đến chương trình tuyển chọn nhỏ này cạnh tranh đến đổ máu để giành cơ hội ra mắt chứ. 

Chỉ cần sếp Tống vung tay một cái là hàng loạt nguồn lực sẽ đổ về trước mặt cô ấy, cho cô ấy thoải mái lựa chọn. 

“Dạ, vâng vâng, được, chắc chắn chắc chắn. Chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra cho rõ càng sớm càng tốt. Xin anh cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì đâu, tôi đảm bảo, vâng vâng…” 

Trong văn phòng sáng sủa, đạo diễn đầu trọc của chương trình “Nhịp đập thần tượng” vừa cúp điện thoại xong liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau những giọt mồ hôi không tồn tại trên đỉnh đầu bóng loáng của mình. 

“Sao rồi?” Hai phó đạo diễn bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lại gần, vẻ mặt sốt ruột. 

“Điện thoại từ Phó Giám đốc đài truyền hình. Hiện giờ sự việc ầm ĩ không nhẹ, hai người cũng biết hiện nay nhà nước kiểm soát rất chặt về mặt đạo đức nghệ sĩ, và người dân cũng khá ủng hộ điều đó. Thậm chí khi có vấn đề xảy ra, phía Cục Phát thanh Truyền hình còn chưa kịp đưa ra văn bản, cư dân mạng đã tự động tẩy chay những nghệ sĩ thất đức rồi. Tất nhiên, hiện giờ sự việc vẫn chưa có kết luận, nhưng phía nhà tài trợ và các nhà quảng cáo rõ ràng đã có ý kiến…” 

“Tiểu Lưu, cậu mau đi tìm người giúp tôi gọi thí sinh Khương Miên đến đây, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.” Vẻ mặt đạo diễn đầu trọc có vẻ nghiêm trọng. 

Ở bên kia, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm lần lượt đi xuống từ sân thượng, tình cờ gặp ngay Triệu Phi Vũ đang hấp tấp chạy tới trước mặt họ. 

Vừa thấy hai người, Triệu Phi Vũ lập tức thắng xe lại, ánh mắt nghiêm túc tiến đến trước mặt Tống Kỳ Sâm. 

“Kỳ Sâm, có chuyện rồi…” 

Cụ thể là chuyện gì, Triệu Phi Vũ còn chưa kịp nói thì điện thoại trong túi của Tống Kỳ Sâm đã rung lên. 

“Alo.” Anh vừa nhấc máy, gương mặt vốn bình tĩnh bĩnh bỗng cau lại. 

Đúng lúc cuộc gọi của anh chưa kết thúc, nhân viên của tổ chương trình đã đến trước mặt Khương Miện. 

“Thí sinh Khương, bên đạo diễn có vài chuyện cần trao đổi với cô.” 

Nghe vậy, Khương Miện nhướng mày. Đến rồi. 

Tống Kỳ Sâm đang gọi điện thấy vậy, vừa nghe điện thoại vừa không nói không rằng đưa tay nắm cổ tay Khương Miện. 

“Đợi chút…” Tống Kỳ Sâm tranh thủ dặn dò. 

Nhưng thấy anh phân thân không kịp, Khương Miện dứt khoát giằng ra, vỗ nhẹ lên cánh tay anh an ủi, rồi đi theo nhân viên về phía trước. 

Tuy thí sinh không được phép mang điện thoại, nhưng nhân viên của tổ chương trình đa số đều có hai chiếc điện thoại trở lên. 

Thế nên, ngay khi chuyện của Khương Miện vừa chạm đến đuôi hot search, những nhân viên luôn cần theo dõi động thái của tổ chương trình đã nhận được những tin tức này ngay lập tức. 

“Mấy tin đồn này nói như thật vậy, nhưng sao tôi nhìn thế nào cũng thấy Khương Miên không giống loại người đó?” Trong nhà vệ sinh, hai nữ nhân viên vừa đi vệ sinh xong đang rửa tay, thấy xung quanh không có ai, bất giác bắt đầu trò chuyện. 

“Biết người biết mặt chứ đâu biết lòng. Mới cấp 2 đã phá thai, còn thích làm kẻ thứ ba, thậm chí còn dính líu không rõ ràng với em trai của mợ, tôi cũng không biết lúc đó cô ta làm mấy chuyện này như nào nữa? Cũng không biết kết quả cuối cùng ra sao, nếu có vấn đề, e rằng hậu kỳ sẽ phải tăng ca…” 

“Đúng vậy, trước đây cái anh gì đó nổ drama to, kết quả tổ hậu kỳ phải thức trắng ba đêm liền. Sau đó còn tự giễu kinh nghiệm làm việc quý giá như vậy, sau này đi đâu cũng có cơm ăn.” 

“Lên hot search luôn rồi, không biết Khương Miên nói chuyện với đạo diễn và mọi người thế nào?” 

“Không thấy mấy người tố cáo đều là bạn học cấp 3 của cô ta sao? Một hai người nói thì còn bỏ qua được, cả đám nói cô ta có vấn đề, tôi nghĩ mười phần thì tám chín phần là thật. Chẳng lẽ cả đám người đó đều cố ý nhằm vào cô ta hả?” Một nhân viên rửa tay xong, đang hong khô tay hỏi lại. 

“Ai biết được chứ? Ở trong giới lâu rồi có chuyện gì mà chưa thấy, tôi thấy chuyện này vẫn là chuyện nhỏ.” 

“Cũng phải…” 

Tiếng máy hong khô yếu bớt, tiếng bước chân của hai người cũng bắt đầu xa dần. 

Giây tiếp theo, một cô gái với vẻ mặt đầy kinh ngạc bước ra từ buồng vệ sinh cuối cùng. Cô ta từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, chạy ra ngoài không ngoái đầu lại. 

Một phút sau, cô gái đến bên tai người bạn cùng phòng: “Tôi vừa nghe lén được một bí mật, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nói với ai khác nhé…” 

“Ừm ừm.” 

Trong phòng đạo diễn gồm đạo diễn, phó đạo diễn, đám nhà sản xuất ngồi trên ghế sofa bên trái, Khương Miện một mình ngồi trên ghế sofa bên phải. 

Nghe xong lời cô nói, hàng mày đen đậm của đạo diễn lập tức nhíu chặt lại: “Vậy ý cô là, những cái tin đồn xấu này đều là vu khống và bôi nhọ cô? Thậm chí mấy người nhảy ra tự xưng là bạn học cấp 3 của cô cũng đều là có ý đồ xấu, cố tình gây khó dễ cho cô?” 

Khương Miện không phủ nhận. Thấy vậy, mọi người nhìn nhau. 

Cuối cùng vẫn là đạo diễn đầu trọc nghiêm túc lên tiếng: “Cô có bằng chứng gì không?” 

“Rầm!” 

Nghe câu hỏi, Khương Miện còn chưa kịp nói mình thì có cái bằng chứng gì, cánh cửa phòng đạo diễn đang đóng chặt bỗng bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh ra. Người đứng ở cửa không ai khác chính là Tống Kỳ Sâm với gương mặt lạnh lùng. 

“Sếp Tống…” Đám người đang ngồi trên ghế sofa vội vàng đứng dậy, đồng thanh gọi một cách kính trọng. 

Đúng vậy, tuy “Nhịp đập thần tượng” do đài Lemon và Lemon TV đồng tổ chức, nhưng đài Lemon và Lemon TV đều thuộc Quang Ngu, mà Quang Ngu lại là công ty con của tập đoàn Tống thị. 

Vốn dĩ là một con gà mái đẻ trứng vàng, tình hình rất tốt đẹp, giờ lại vì một thí sinh nhỏ mà bị bôi bác, chẳng trách sếp Tống nổi đóa. 

Nhìn cái mặt âm u kia, chắc chắn là tức điên lên rồi. 

Trong giới có tin đồn là sếp Tống của Tống thị vốn là một ông chủ bủn xỉn, dường như một xu cũng tiếc. 

Bây giờ vì một Khương Miên, không biết sẽ lỗ bao nhiêu tiền đây? 

Có khi sếp Tống đến đây là để ép họ lập tức loại thí sinh Khương. 

Haizz, thực ra họ rất kỳ vọng vào thí sinh Khương Miên. Chung quy cô gái này có nhan sắc có tài năng, quan trọng nhất là độ hot cao, hở xíu là bay lên hot search. Bẩm sinh gây giông bão, rõ ràng chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí sao hạng A mà! 

Đáng tiếc. 

Trong lòng đạo diễn đầu trọc thở dài, nhưng ngay khi thấy Tống Kỳ Sâm đến bên cạnh họ, ông lập tức treo lên nụ cười nhã nhặn và áy náy. 

“Xin lỗi, xin lỗi sếp Tống. Chúng tôi sẽ khuyên cô ấy rút lui ngay…” Đạo diễn đầu trọc còn chưa nói hết, Tống Kỳ Sâm đã đi thẳng qua bên cạnh họ, đứng trước mặt Khương Miện, cúi người kéo cô đứng dậy. 

“Anh bảo em đợi anh chút sao em không đợi? Anh nghe xong cuộc gọi đó là có thể đi cùng em, sao em không đợi anh?” Giọng điệu nghe có vẻ hơi ủy khuất. 

Nhóm đạo diễn đầu trọc: “…” Từ từ, cái quần què gì thế này? Hai người này quen nhau? Nghe giọng điệu nói chuyện cũng chẳng đơn giản như là quen biết thôi nhỉ? 

“Đừng đừng đừng Sâm Sâm, anh đừng giận nha, không thì lại phải dỗ. Tôi thấy làm gì cũng không phiền phức bằng dỗ anh vui.” 

Khương Miện thật sự hơi sợ. Chủ yếu là cô không còn chiêu nào để dỗ Tống Kỳ Sâm nữa. Cô thực sự đã dùng hết sức bình sinh rồi, trước đây lão đạo sĩ còn chưa bắt cô dỗ như này. 

Nhóm đạo diễn đầu trọc: “! ! !” Sâm Sâm? ? ? 

Hai người này đã đến mức độ đó rồi sao? 

Hóa ra chị gái này thân với sếp Tống của họ tới vậy hả? 

Thế sao không nói sớm? 

Nếu biết sớm, tụi tôi nào dám ba mặt một lời với thiếu phu nhân Tống thị? 

Quan trọng là với tài lực và quan hệ của sếp Tống, cô ấy cần gì phải đến chương trình tuyển chọn nhỏ này cạnh tranh đến đổ máu để giành cơ hội ra mắt chứ. 

Chỉ cần sếp Tống vung tay một cái là hàng loạt nguồn lực sẽ đổ về trước mặt cô ấy, cho cô ấy thoải mái lựa chọn. 

Giờ người giàu toàn thích chơi trò thâm tàng bất lộ không nhỉ? À, cũng không hẳn, từ vòng sơ loại đến vòng kiểm tra sân khấu đầu tiên, mỗi bước đi của chị gái này đều dựa vào chính bản thân mình. Đặc biệt là trong vòng kiểm tra đầu tiên khi hóa thân thành Phong Ngọc Thanh, nhảy từ độ cao 3 mét xuống mà không dùng bất kỳ biện pháp bảo hộ nào, chỉ riêng điểm này đã vượt qua rất nhiều diễn viên trẻ, những bông hoa non nớt rồi. 

Hơn nữa, họ còn thắc mắc sao sếp Tống lại hạ mình tham gia một chương trình tuyển chọn nhỏ bé như thế này chứ. 

Đây chính là đáp án.  

Vì bạn gái. 

Trời ơi, tình yêu này khiến những người đàn ông trung niên như họ cũng thấy ngọt ngào quá. 

Chắc chắn sếp yêu cô ấy đến phát điên mới bỏ lại công việc khổng lồ, đến đây làm một nhà sản xuất quốc dân nhỏ bé. Chắc chắn là vậy. 

Nếu không thì còn có thể là gì nữa, chẳng lẽ sếp thực sự đến đây vì khoản thù lao nhỏ nhoi đó sao hahaha. 

“Em theo anh ra đây!” Tống Kỳ Sâm nắm tay Khương Miện kéo ra ngoài. Lúc đi ngang qua đám đạo diễn đang giả vờ họ không tồn tại, anh còn lịch sự chào hỏi: “Xin lỗi đạo diễn Trương, có lẽ tôi cần đưa thí sinh Khương Miên ra ngoài một lát…” 

“Dạ sếp cứ tự nhiên.” Đạo diễn đầu trọc lập tức làm cử chỉ mời. 

“Vấn đề về đài Lemon và nhà quảng cáo sẽ sớm được giải quyết, các vị đừng quá lo lắng.” 

“Không lo, không lo, chúng tôi hoàn toàn không lo lắng.” 

Người mà sếp Tống chọn lại đi làm bồ nhí của người khác, lại vì tiền mà dây dưa với một gã đàn ông hói đầu hơn 40 tuổi hả? Nghe là thấy tào lao bí đao rồi. 

Sau khi trao đổi xong với nhóm đạo diễn, Tống Kỳ Sâm kéo Khương Miện ra ngoài. 

Lúc này Lý Lai vẫn chưa rời đi, các thí sinh có lẽ đang nghe anh ấy chỉ dẫn nên hành lang trống trải, không có nhiều người qua lại, và Triệu Phi Vũ cũng đã tắt camera cho họ từ sớm. 

Tống Kỳ Sâm vừa đi vừa nói một cách bình tĩnh: “Hiện giờ trên Weibo có lẽ có người trong giới đang ngầm quấy phá, nên hot search của em liên tục bị đẩy lên. Lý do họ tận dụng cơ hội để gây sự với em cũng rất đơn giản, bộ phim mới của Lý Lai chậm nhất là nửa cuối năm sẽ bắt đầu quay, chưa xem cũng biết chắc chắn sẽ là một tác phẩm thành công cả về doanh thu phòng vé lẫn giải thưởng.” 

“Nhiều người trong giới giải trí đang nhắm vào miếng bánh to này. Nhưng đúng lúc chưa chọn xong diễn viên, anh ta lại bị Phong Ngọc Thanh của em thu hút, còn chủ động đến “Nhịp đập thần tượng”. Trước đây Lý Lai cũng từng nói, bộ phim này rất có thể sẽ sử dụng diễn viên mới, cộng thêm mức độ nổi tiếng hiện tại của em, nên có lẽ có người đã nhắm đến em vì điều này, muốn nhân cơ hội hạ bệ em.” 

“Lý Lai là đồ sao chổi, em nhớ kỹ đấy. Không có anh ta thì có khi em sẽ chẳng gặp phải chuyện rắc rối này.” 

“Hot search không thể hạ xuống ngay được, điều này sẽ khiến cư dân mạng phản cảm và phản đối, cũng rất bất lợi cho con đường nghệ thuật sau này của em. Anh đã thông báo cho bộ phận PR của Quang Ngu, họ đang giúp em làm dịu công chúng.” 

“Anh đã bảo người tra giúp em những tin đồn trên mạng này rồi, thậm chí việc tìm ra địa chỉ IP của người đăng bài cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Còn về những người xưng là bạn học cấp ba của em, những bình luận của họ đã được chuyển qua chuyển lại hơn 500 lần rồi, sau này dù em không truy cứu, “Nhịp đập thần tượng” cũng sẽ truy cứu. Những lời nói của họ đã gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của chương trình rồi, hy vọng họ có thể trả nổi khoản bồi thường kếch xù…” 

“Phụt.” Tống Kỳ Sâm còn chưa nói hết, Khương Miện vẫn đang được anh nắm chặt tay cuối cùng không nhịn được cười phá lên. 

Tiếng cười của cô khiến Tống Kỳ Sâm nhíu chặt mày, xoay người nhìn cô. 

“Em là đồ khờ à? Bị người ta bịa đặt thành như vậy mà vẫn cười được?” Tống Kỳ Sâm giận vô cùng, giận không thể tả. 

Ai ngờ khi thấy anh như vậy, Khương Miện càng không kiểm soát được tiếng cười, càng cười càng to, càng cười khóe miệng càng giương cao. 

Ngay trước khi vào nhà thần tượng, cô đã dùng vài chục nghìn tệ vòi được từ Tống Kỳ Sâm để thuê người trên mạng. Yêu cầu cũng không cao, chỉ cần theo dõi các diễn đàn như Quả Đậu, hễ xuất hiện bình luận bất lợi về cô, không cần làm gì khác, bước đầu tiên là chụp màn hình những lời bịa đặt của những người đó lưu lại làm bằng chứng. 

Còn phần sau, cô nhớ mình còn ít nhất một hai chục triệu gửi ở chỗ Tống Kỳ Sâm. Số tiền đó đi thuê một đội ngũ luật sư chuyên nghiệp vẫn dư sức. 

Có bằng chứng có luật sư, những người này cũng thực sự đang bịa đặt sinh sự, cô bỏ tiền để họ bị đuổi học, ngồi tù, lưu lại án tích gì đó thì nào quá đáng chứ? 

Khương Miện đã suy tính hết mọi thứ, chỉ có điều không ngờ đến phản ứng của Tống Kỳ Sâm. 

Có lẽ do môi trường sống từ nhỏ, và thói quen sau tận thế là dù gặp chuyện gì cũng tự mình giải quyết. Thậm chí khi làm lính, cô cũng luôn là người xông pha đầu tiên, chiến đấu ở tuyến đầu chống lại đội quân zombie. 

Khương Miện thực sự chưa từng gặp phải tình huống như bây giờ. Giờ gặp phải, được ai đó che chở dưới đôi cánh, có người từng bước giúp mình cân nhắc mọi khía cạnh, phân tích lợi hại, mọi việc đều lấy mình làm ưu tiên. 

Cảm giác này quá mới mẻ. 

Mới mẻ đến nỗi cô cảm thấy ngoài cười ra thì mình không biết nên dùng phản ứng nào để đối mặt với tình huống kỳ lạ này. 

Nhìn chằm chằm vào mặt Tống Kỳ Sâm, Khương Miện cứ cười mãi không ngừng. 

Cười đến nỗi Tống Kỳ Sâm cũng bất lực, đưa tay véo khóe miệng đang giương lên của cô. 

“Xong phim xong phim, thành cô ngốc chỉ biết cười thật rồi.” 

“Hahahahaha…” Khương Miện vẫn đang cười. 

Kể từ khi lão đạo sĩ qua đời, đã rất lâu rất lâu rất lâu rồi cô mới vui vẻ như thế này. 

Cô thật sự rất vui! 

Thật thật sự rất vui!