Edit: Cá Mặn (Nặm)15L: Gì cơ, thật á?
—–Trong nhất thời, Triệu Phi Vũ không biết nên thương cho mình hay thương cho bạn mình nữa.
Vì vòng sơ loại và vòng kiểm tra đầu tiên đều lên hot search, lại thêm sự nổi bật từ vai Phong Ngọc Thanh trong “Thục Sơn Kiếm”, hai chữ Khương Miên dần trở thành một nhân vật nổi tiếng nhỏ trên các diễn đàn lớn.
Thế nên, ngay khi bài đăng “Mặt trái không ai biết của ngôi sao show tuyển chọn mới nổi gần đây” vừa được đăng tải, lập tức có vô số cư dân mạng hóng hớt đổ xô vào.
…
12L: [Ể, sao tui thấy bài đăng này có vẻ ám chỉ ai đó vậy? Là ai thế? Có ai giải mã không?]
13L: [Tui nhìn thấy bốn cụm “thí sinh bùng nổ”, “diễn xiếc”, “nổi tiếng kiểu ngớ ngẩn”, “ngoại hình trong sáng” ở trên thì có vẻ như đã tiết lộ tên của ngôi sao show tuyển chọn mới nổi này rồi?]
14L: [Khương Miên: Cô cứ nói thẳng tên tôi đi!]
15L: [Gì cơ, thật á? Tui vừa mới xem video của Khương Miên và rất thích cô ấy. Sao cô ấy lại là người như vậy được?]
16L: [Hồi trước cô ấy thật sự lộn xộn như vậy hả? Nhìn chẳng giống chút nào!]
17L: [Mày nhìn ra được thì còn gì nữa. Tao đã nói rồi, có nhiều người tham gia cuộc thi như vậy, có Chu Lệ và Trần Dữ cùng nhiều ngôi sao nhí và con nhà giàu khác, sao lúc nào người lên hot search cũng là Khương Miên vô danh này? Xem ra phía sau nước sâu lắm…]
18L: [Đúng là mấy người có thể lăn lộn trong giới giải trí đều là thứ dữ. Như bọn tôi loại dở hơi này, vào đó chắc bị người ta gặm đến xương cũng chẳng còn.]
19L: [Này, mấy người ở trên nói chắc như đinh đóng cột thật sự có não không thế? Chẳng có bằng chứng gì cả, chỉ dựa vào mấy đoạn chat này là có thể bôi nhọ người ta à?]
20L: [Đúng vậy, loại đoạn chat này cho tôi thời gian, tôi cũng có thể tạo ra cả đống trong nháy mắt được đấy. Bây giờ chi phí để tung tin nhảm trên mạng đã thấp đến mức này rồi sao?]
…
Về bài đăng này, nếu nói ban đầu số người tin còn ít hơn số người không tin. Thì sau khi bài đăng được đăng tải nửa tiếng, một nhóm người tự xưng là bạn học cấp ba của Khương Miên lên tiếng xác nhận những điều trong bài viết đều là sự thật. Để lấy lòng tin của cư dân mạng, đám đó còn tung ra hàng loạt ảnh chụp chung với Khương Miên, bao gồm cả ảnh tốt nghiệp.
Lúc này cư dân mạng mới bắt đầu tin tưởng. Mặc dù vẫn có một bộ phận kêu gọi mọi người giữ lý trí, chỉ là vài tấm ảnh thôi, có thể chứng minh được gì.
Nhưng phần lớn đám đông vẫn không kìm được mà bắt đầu chửi bới trong bài đăng. Số lượng bình luận ngày càng nhiều, độ hot cũng ngày càng tăng, thậm chí còn lan rộng ra các ứng dụng giải trí như Weibo.
Trong lúc đó, trong phòng biểu diễn của nhà thần tượng.
Bị hai chữ “ghèn mắt” tấn công liên tục hết lần này đến lần khác, Lý Lai lăn lộn trên tình trường bao nhiêu năm chưa bao giờ điên cuồng muốn trốn khỏi hiện trường đến vậy như hôm nay.
Ngón chân của anh ấy đã ngượng ngùng đào một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách trên mặt đất từ lâu rồi.
Đáng nói là cô gái trước mặt như chả hiểu sắc mặt người khác, hoặc có thể là bị bệnh sạch sẽ quá mức mà cứ giơ khăn giấy, biểu cảm nghiêm túc thúc giục anh ấy nhanh lau đi.
Lý Lai với biểu cảm cứng nhắc, động tác cứng đờ nhận lấy khăn giấy. Anh quay lưng lại, run rẩy lau sạch thứ bẩn ở khóe mắt.
Anh không muốn nhìn vào mắt Khương Miện nữa, ngay cả ý nghĩ dạy diễn cũng không còn nữa. Bây giờ anh chỉ muốn trốn, trốn đi với tốc độ nhanh nhất, tốt nhất là sau này đừng bao giờ gặp mặt cô gái này nữa.
Tốt nhất là thế.
Nói hết lời thuyết phục Khương Miện, Lý Lai lập tức chạy ra ngoài không thèm ngoái đầu lại.
Vẻ vội vàng hấp tấp còn hơi giận dữ này khiến Khương Miện hết sức khó hiểu, trong lòng bắt đầu cà khịa.
Lý Lai này lúc đầu nhìn khá được, ai mà dè nói không dạy là không dạy luôn, còn thất thường hơn cả Tống Kỳ Sâm. So sánh kỹ một chút, Khương Miện thấy Tống Kỳ Sâm vẫn tốt hơn.
Ít ra mỗi lần anh giận đều có lý có cớ, chứ không giống người này sớm nắng chiều mưa.
Khương Miện vừa mới khen Tống Kỳ Sâm xong đã thấy Triệu Phi Vũ hấp ta hấp tấp vọt đến trước mặt mình, kéo lấy cánh tay cô.
Khương Miện: “?”
“Kỳ Sâm giận rồi…”
Khương Miện: “??” Dễ giận thế hả?
“Giận tím mặt luôn rồi. Bây giờ không biết chạy đi đâu mất? Tôi tìm khắp nhà thần tượng hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy.”
Khương Miên: “???”
Giận? Đang bình thường sao lại giận?
Nhìn trên mặt cô gái viết rõ ràng bảy chữ to tướng này.
Triệu Phi Vũ: “…”
Móa, cậu nghi cái tường chịu lực biệt thự nhà mình có lẽ còn không cứng bằng chị gái này.
Đến nỗi cậu còn muốn tặng cô một biệt danh – Khương Vũ Trực.
“A Trực, à không, Khương Miên, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là tại sao Kỳ Sâm giận, mà quan trọng là nên đi đâu tìm cậu ấy? Này, ở đây có một phần pudding, là vị dâu tây mà cậu ấy thích nhất. Nói nhỏ cho cô biết, đừng nói với người khác nhé. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng khó chịu của Kỳ Sâm thường ngày mà lầm, thực chất cậu ấy rất thiếu nữ, thích ăn tất cả mọi thứ vị dâu tây.”
Triệu Phi Vũ đặt hộp pudding vào tay Khương Miện.
Khương Miện nhìn chằm chằm vào hộp nhựa trong suốt đựng pudding màu hồng trong tay, mắt không rời.
“Người ấy rất dễ dỗ dành, chỉ cần cô tìm thấy cậu ấy, đặt pudding trước mặt cậu ấy là cậu ấy sẽ không giận nữa…”
Nói đến đây, Triệu Phi Vũ nhìn Khương Miện với đôi mắt gần như dính chặt vào hộp pudding.
Triệu Phi Vũ: “???”
Người đàn ông lập tức giật lại hộp pudding, cầm hộp nhựa lắc lắc trước mắt Khương Miện. Tiếp đó thành công thấy ánh mắt của đối phương từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi tay phải đang cầm pudding của mình.
Triệu Phi Vũ: “…”
Trong nhất thời, Triệu Phi Vũ không biết nên thương cho mình hay thương cho bạn mình nữa.
Cuối cùng, Khương Miện cầm hộp pudding dâu tây nhỏ bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Tống Kỳ Sâm đang giận dỗi.
Ba phút sau.
Khương Miện đẩy cánh cửa sắt của sân thượng ra và nhìn thấy Tống Kỳ Sâm đang ngồi trên chiếc ghế dài đưa lưng về phía mình, nhìn về phía hoàng hôn.
Khương Miện: “…”
Trước đó nghe cố vấn Triệu nói khó khăn vô cùng, cô còn tưởng Tống Kỳ Sâm trốn kỹ lắm. Vậy mà cũng tìm thấy người rồi này?
Khương Miện bước đến ngồi xuống bên cạnh Tống Kỳ Sâm. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang mím chặt môi bên cạnh và nở một nụ cười rạng rỡ.
“Sâm Sâm…”
“Ha.”
Những lời sau Khương Miện còn chưa kịp nói, một tiếng cười lạnh đã bay ra từ miệng Tống Kỳ Sâm.
Khương Miện: “…”
Ahaha.
Tưởng cô không học được à.
“Buổi dạy ngọt ngào với Lý Lai kết thúc rồi đấy à?”
Tống Kỳ Sâm liếc nhìn cô.
“Ừm!”
Khương Miện không nghe rõ hai chữ “ngọt ngào”. Cô nở nụ cười, vừa định kể cho anh nghe chuyện xấu hổ của Lý Lai kia thì Tống Kỳ Sâm lại cười lạnh một tiếng.
“Ha, cười tới vậy, hai người ở với nhau vui nhỉ. Đã ở với nhau vui như vậy thì cô còn đến tìm tôi làm gì? Đi tìm Lý Lai của cô đi, anh ta vừa có thể dạy cô diễn xuất, nói chuyện lại hay, trông đẹp trai, thân hình lại ngon. Không giống như tôi, keo kiệt tính toán, lại còn bị loãng xương.”
Tống Kỳ Sâm rõ ràng đang cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.
Nghe vậy, Khương Miện khẽ nhíu mày, rồi thử đưa tay vỗ nhẹ vào vai Tống Kỳ Sâm.
“Không sao, anh ấy ưu tú thế thì chúng ta không so với anh ấy. Keo kiệt anh không chịu sửa, nhưng loãng xương gì đó chắc là thiếu canxi, uống thêm sữa bổ sung canxi sẽ khỏi thôi, đừng nóng nữa.”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Đừng nóng cái @#¥%&* của cô.
Không giận, không giận, anh không giận.
Một phút sau, Khương Miện đưa tay kéo tay áo bị rách của Tống Kỳ Sâm: “Sâm Sâm, sao anh lại không nói gì nữa vậy.”
“Cô đoán xem?”
Tống Kỳ Sâm mỉm cười.
“Anh lại giận nữa à? Dễ giận thế, không biết kiếp trước có phải là cái bơm hơi không?”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Tống Kỳ Sâm còn chưa kịp phát hỏa, Khương Miện lại mở miệng.
“Thôi nào, Sâm Sâm, đừng giận nữa mà. Em mang cho anh cái này này, chắc chắn anh sẽ thích!”
Vừa nói, Khương Miện vừa đưa tay vào túi móc nó ra.
“Là dành riêng cho một mình tôi, hay là anh trai tốt Lý Lai của cô cũng có. Đừng nói là đồ người ta chọn còn thừa, cô lại mang đến…”
Tống Kỳ Sâm xỏ xiên được một nửa, Khương Miện đã cầm hộp pudding dâu tây đến trước mặt anh.
“Pudding dâu tây, anh thích không?”
Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm nhìn hộp pudding mà không nói gì. Hồi lâu sau anh mới nửa cười nửa không nhìn Khương Miện trước mặt: “Cố vấn Triệu đưa cho cô à?”
“Sao anh biết? Anh ấy nói anh đang giận nên bảo em mang cái này đến dỗ anh, chắc chắn anh sẽ không giận nữa!”
Khương Miện cười tươi như hoa.
“Haha, thì ra không phải thực tình đến dỗ tôi? Là Triệu Phi Vũ bảo cô đến cô mới đến, vậy bây giờ cô đứng đây làm gì? Đi đi, khoan đã, trước khi đi để pudding lại.”
“Không phải vậy Sâm Sâm, em thật lòng muốn tìm anh để dỗ anh mà. Chúng ta là bạn tốt đã lâu rồi, tuy em không biết sao anh lại giận, nhưng anh giận em cũng không vui lắm. Em hy vọng có thể thấy anh vui vẻ mỗi ngày, thật đấy, thật đấy!”
Khương Miện gật đầu lia lịa.
Thấy cô chân thành như vậy, vẻ mặt của Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng tốt lên đôi chút, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Tống Kỳ Sâm như thế, khiến Khương Miện lần đầu tiên thấy dỗ người còn khó hơn đánh người nhiều.
Chính lúc này, cô chợt nhớ đến lời Lý Lai đã nói với mình trong phòng diễn tập trước đó.
Lý Lai nói —
Cảm xúc giữa nam và nữ thường được giao tiếp thông qua ánh mắt. Vì vậy nhìn vào mắt nhau sẽ là cách giao tiếp tốt nhất giữa một nam một nữ, có thể rút ngắn khoảng cách tâm hồn giữa hai người nhanh nhất. Khi khoảng cách tâm hồn gần nhau, mọi thứ sẽ dễ nói hơn.
Cách này không tệ, cô cảm thấy có thể thử với Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm rất sạch sẽ, chắc sẽ không giống như hồi nãy với Lý Lai. Vì hai người không quen nhau, nhìn thấy ghèn mắt cô cũng không tiện nói. Vả lại với Tống Kỳ Sâm, cô không chê ghèn mắt gì đó đâu.
“Sâm Sâm ~”
Khương Miện chợt gọi người bên cạnh một tiếng ngọt ngào tràn trề.
“Gì đấy?”
Tống Kỳ Sâm còn chưa quay đầu, hai má đã bị tay Khương Miện bất ngờ đưa ra giữ chặt lấy: “Anh nhìn thẳng vào mắt em…”
Khương Miện đột nhiên tiến lại gần, gần đến mức trong giây lát Tống Kỳ Sâm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô. Ánh hoàng hôn vàng rực rọi lên khuôn mặt trắng hồng của cô gái, thậm chí anh có thể nhìn rõ những sợi lông tơ mềm mại nhỏ xíu trên mặt đối phương.
Đồng tử đen láy long lanh của cô gái như mặt hồ trong vắt phản chiếu ánh trăng vào ban đêm, trong đó chứa đầy nụ cười dường như có thể khiến bạn chìm đắm.
Chỉ một cái nhìn, trái tim Tống Kỳ Sâm đã hoàn toàn loạn nhịp. Không chỉ vậy, anh còn thấy hơi khó thở, nhiệt độ từ từ lan lên mặt, vành tai, cổ và xương quai xanh của anh.
Chỉ cần là làn da lộ ra ngoài đều không bỏ sót.
Trong khoảnh khắc này, Tống Kỳ Sâm đâu còn nhớ gì đến chuyện giận hay không giận chuyện Lý Lai Lý Lại gì nữa. Trong lòng trong mắt anh chỉ còn lại một mình Khương Miện.
Mấu chốt là cô không chỉ ôm mặt anh, mà còn nhìn anh với ánh mắt ngây thơ tò mò càng lúc càng sát lại gần, càng lúc càng gần…
Điều này khiến Tống Kỳ Sâm không khỏi nhớ đến lúc trước hai người ở trong lối thoát hiểm tối tăm, cái chạm mềm mại đó.
Trong tích tắc, Tống Kỳ Sâm cảm thấy mình hơi khát, là loại khát mà uống nước cũng vẫn thấy khát.
Hầu kết của người đàn ông lăn lên lộn xuống.
Thấy cô áp sát lại, anh như bị ma xui quỷ khiến mà hồi hộp nhắm mắt lại.
Tiếc là nhắm mắt rất lâu mà môi vẫn không có cảm giác gì.
Sau một lúc, Tống Kỳ Sâm đỏ mặt tía tai mở mắt ra, tức thì thấy Khương Miện đang chớp mắt nhìn mình, càng khiến gương mặt Tống Kỳ Sâm thêm đỏ.
“Cô…”
“Anh…”
Hai người cùng lên tiếng, sau khi mở miệng, Tống Kỳ Sâm mới nhận ra giọng mình khàn đặc.
“Cô nói trước đi.”
Lòng đầy xấu hổ, Tống Kỳ Sâm quyết định để Khương Miện nói trước.
“Được.”
Khương Miện gật đầu, đưa tay chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông: “Tống Kỳ Sâm, mặt anh đỏ quá, trông giống…”
Tống Kỳ Sâm bắt đầu chờ đợi.
“… giống mông khỉ vậy haha haha haha!”
Khương Miện không nhịn được bật cười ha hả.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Thật sự y hệt cái mông khỉ mà tôi thấy ở sở thú haha haha!”
Khương Miện đưa tay vỗ đùi Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“… …”
Có những người, miệng không cần nữa thì đem hiến tặng đi!