Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 45: Im ngay đi!




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Sáng hôm đó, một bài đăng với tiêu đề “Mặt trái ít ai biết của ngôi sao show tuyển chọn mới nổi gần đây” bắt đầu lan truyền trong phạm vi nhỏ trên các diễn đàn như Quả Đậu, Vô Nhai. 

Một người trong nhóm chat lớp 17 Thanh Xuyên vốn thích lang thang trên các diễn đàn giải trí này. 

Sau khi click vào bài đăng, càng đọc càng thấy quen thuộc. 

Cuối cùng, người này ngạc nhiên phát hiện ra những đoạn chat bị tiết lộ tuy đã che mờ tên nhưng rõ ràng đây là các bạn cùng lớp cấp ba của họ. Và những thông tin bị tiết lộ đều liên quan đến Khương Miên. 

Ngay tức khắc, người này gửi link bài đăng vào nhóm chat. 

Đường Tĩnh: [What? Ai trong các cậu tiết lộ thông tin trên diễn đàn vậy? Giờ bài đăng đó đã có mấy trăm bình luận rồi!] 

Lý Bác Văn: [Bài đăng gì vậy? Để tớ xem…] 

30 giây sau. 

Lý Bác Văn: [Đệt, đây là đang nói về Khương Miên mà? Ai trong các cậu giỏi thế, dám đi tiết lộ thông tin trên diễn đàn? Không đúng, trong đó hình như có một đoạn chat là tớ nói mà? Trời ơi, ai đem những cuộc trò chuyện riêng tư của tụi mình đăng lên hết vậy!] 

Trương Minh Mẫn: [Tớ đã đọc bài đăng, toàn nói sự thật cả, tớ thấy không có vấn đề gì.] 

Thịnh Gia Giai: [Mẹ ơi, cuối cùng đã có người đứng ra ủng hộ chính nghĩa rồi à? Không được, tớ cũng phải vào bài đăng đó nói một câu mới được. Vốn dĩ là vậy, người như Khương Miên mà ra mắt đúng là dạy hư trẻ con.] 

Trịnh Đông: [Nói mới nhớ, hình như dạo này có người nhắn tin riêng cho tớ, đoạn chat của tớ cũng ở trên đó nè! Gia Giai, cậu định nói ở đâu vậy, dẫn tớ đi với. Đúng là không chịu nổi khi thấy một kẻ giả tạo như Khương Miên cũng có thể nổi tiếng!] 

Đường Tĩnh: [Ê khoan, các cậu bình tĩnh đi. Những chuyện này của Khương Miên, các cậu có dám đảm bảo đều là sự thật không? Nếu xác định là tin đồn, chia sẻ 500 lần hoặc hơn 5000 lượt xem là cô ấy có thể kiện chúng ta đấy. Chẳng biết ai xấu xa thế mà đem đoạn chat của chúng ta đăng lên hết. Nếu Khương Miên truy cứu, chúng ta…] 

Lý Bác Văn: [Haha, người khác có thể truy cứu, chứ Khương Miên cái đồ nhát gan đó thì thôi đi.] 

Trương Minh Mẫn: [Đúng vậy, người khác không biết tình hình gia đình cô ta, nhưng tớ biết hết. Cô ta sống cùng cậu mợ, ngoài một căn nhà ra chẳng có gì cả, lấy gì mà truy cứu. Nghe nói anh họ cô ta gần đây cờ bạc nợ một khoản lớn, không đòi tiền cô ta đã là tốt lắm rồi còn truy cứu gì nữa!] 

Trương Minh Mẫn: [Hơn nữa, tụi mình nói toàn sự thật mà? Sao lại thành tin đồn được? Các cậu định nói ở đâu, dẫn tớ đi với. Chỉ là không chịu nổi một người ghê tởm như vậy mà lại có thể nổi tiếng đình đám, tớ muốn ói luôn.] 

… 

Một nhóm người ban đầu chỉ châm chọc trong nhóm chat, nhưng vừa thấy bài đăng này, cả đám lập tức ùa vào như bầy giòi ngửi thấy mùi thối. 

Thấy có dân mạng không tin những đoạn chat này, họ trở nên bốc đồng, bắt đầu tiết lộ quá khứ của Khương Miên trong bài đăng. Họ càng nói càng hăng, như thể dìm Khương Miên xuống bùn sẽ có cảm giác thỏa mãn tột cùng vậy. 

Có lẽ ngay cả Lâm Thiến cũng không ngờ sự việc lại phát triển như thế này. Hiện giờ cô ta đang cùng 28 thí sinh khác ở hành lang chờ sự xuất hiện của đạo diễn Lý. Nghe thấy người khác ghen tị với Khương Miên, cô ta còn hùa theo vài câu với tâm trạng khá tốt. 

Gần như cùng lúc đó, trong phòng biểu diễn. 

Sau màn “xỏ xiên” của Tống Kỳ Sâm, Lý Lai chỉ cười nhạt một tiếng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu bài học diễn xuất mới với Khương Miện. 

“À đúng rồi, nghe nói em chọn vai Dương Tiểu Thiên trong “Vụ án tâm lý” cho vòng thi thứ hai. Tôi có thể hỏi tại sao em lại chọn vai này không? Từ góc nhìn của đạo diễn và biên kịch, vai Dương Tiểu Thiên này trông như một nhân vật phụ bị ép viết vào cho đủ số từ, chẳng có tí hấp dẫn nào…” 

Lý Lai nhân cơ hội chen vào giữa Tống Kỳ Sâm và Khương Miện, nghiêm túc hỏi. 

Nghe anh ấy hỏi vậy, sự chú ý của Khương Miện quả nhiên bị thu hút hoàn toàn. 

Đúng là vai Dương Tiểu Thiên này chẳng có chút sức hấp dẫn nào. 

Nhưng đó lại là vai diễn mà nguyên chủ Khương Miên muốn chọn nhất trong vòng thi thứ hai ở nguyên tác. 

Tài nấu ăn của nguyên chủ giỏi hơn nhiều kẻ sát thủ nhà bếp Khương Miện này nhiều. Nhớ lại khi đó trong phần thi nấu ăn, cô ấy còn đạt thành tích tốt hạng nhất, được vào phòng chọn vai đầu tiên. 

Có trời mới biết lúc đó cô ấy muốn chọn vai Dương Tiểu Thiên – một vai diễn trông có vẻ sẽ không bị người sau chọn đến mức nào, chỉ vì trải nghiệm bị bắt nạt tương tự nhau của họ. 

Nhưng cuối cùng, cô ấy đã nhát gan không chọn nó. 

Khương Miện chọn vai diễn này một phần vì nỗi chấp niệm sâu sắc của nguyên chủ. 

Phần khác là vì cô cũng muốn thông qua Dương Tiểu Thiên để chất vấn một số người, đồng thời đập tan cơn ác mộng u ám đã đeo bám nguyên chủ rất lâu. 

Chỉ đơn giản vậy thôi. 

Cơ mà trước mắt cô hoàn toàn không có ý định tâm sự những điều này với Lý Lai. 

“Tôi có thể giữ bí mật không? Lý do của tôi sẽ được tiết lộ trong buổi thi diễn xuất sáu ngày sau. Hiện tại vẫn chưa phải lúc.” 

Khương Miện mỉm cười. 

Lý Lai luôn tôn trọng ý muốn của con gái. Đối phương đã nói vậy rồi, anh ấy đương nhiên sẽ không ép buộc. Chỉ là ánh mắt đầy sắc bén vừa rồi của Khương Miện thực sự vô cùng hấp dẫn. 

Lớn từng này tuổi, anh ấy chưa từng gặp một cô gái nào như vậy. 

“Nguyên nhân cần giữ bí mật, vậy em có thể diễn một phân cảnh của Dương Tiểu Thiên cho tôi xem không? Tôi là đạo diễn, chỉ khi em diễn tôi mới có thể thấy em có vấn đề ở đâu.” 

Lý Lai lại đề nghị. 

“Thật hả?” Khương Miện mừng rỡ khôn xiết. 

Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm như một người ngoài cuộc. 

“Khương…” 

Anh vừa định lên tiếng gọi Khương Miện thì thấy Lý Lai cái tên nồng nặc mùi trà này khẽ di chuyển chân, chắn ngay tầm nhìn của Khương Miện về phía anh. 

“Hay là thử diễn cảnh Dương Tiểu Thiên chia tay với hôn phu của cô ấy đi. Tôi sẽ chỉ đạo cho em.” Lý Lai cười nói. 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

Cái gì? Nói tới nói lui lại gán vai diễn cho cô ấy thế này? Lại còn là hôn phu nữa, cứ cảm giác… 

Tống Kỳ Sâm chưa kịp nghĩ xong, Triệu Phi Vũ đứng bên cạnh xem kịch đã lâu bỗng kéo mạnh vạt áo anh, ghé sát tai thì thầm nhắc nhở: “Bạn hiền, bộ phim này tớ đã xem với bạn gái cũ rồi, gã này có ý đồ không tốt đâu. Cảnh chia tay này có rất nhiều tiếp xúc thân thể, còn có cả cảnh hôn nữa…” 

Tống Kỳ Sâm: “!!!” 

“Khương Miên!” 

Anh vừa mới gọi Khương Miên một tiếng, cô gái đã lập tức ra hiệu im lặng. 

Cơ hội hiếm có thế này, nếu để Tống Kỳ Sâm cản trở thêm nữa thì lần sau muốn gặp được một người thầy giỏi như vậy cũng khó lắm. 

“Khương…” 

“Tống Kỳ Sâm, anh đừng nói gì lúc này được không. Có chuyện gì chúng ta nói sau nhé? Hay là anh ra ngoài trước đi, tôi diễn xong rồi nói chuyện với anh sau?” 

Khương Miện đề nghị. 

Được lắm, diễn đến cảnh hôn rồi mà còn bảo anh ra ngoài. 

Anh không ra, muốn anh ra ngoài thì đợi kiếp sau đi! 

Anh không những không ra, mà còn phải trợn mắt to như chuông đồng nhìn. Anh không tin trong tình huống này, hai người họ vẫn có thể hôn nhau được. 

Tống Kỳ Sâm cảm thấy chua xót trong lòng. 

Nhưng điều còn chua xót hơn sắp xảy ra. 

Má nó đang diễn êm đẹp, tên khốn Lý Lai này lại định nắm tay cô ấy. 

“Khụ, khụ khụ.” 

Lý Lai chưa kịp đọc thoại, Tống Kỳ Sâm đã ho khan bên cạnh. 

“Tôi…” 

Lý Lai đang định tiếp tục. 

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” 

Tống Kỳ Sâm bắt đầu ho như xé ruột xé gan, vừa ho vừa đi vòng quanh hai người như thể tạo hiệu ứng âm thanh vòm 3D cho họ. 

Lý Lai cũng là người có bản lĩnh, trong tình huống này vẫn có thể giữ bình tĩnh, tiếp tục định nắm tay Khương Miện. 

Chỉ là tay anh ấy chưa kịp chạm vào tay Khương Miện, Tống Kỳ Sâm vừa đi đến bên ghế sofa đã bị trẹo chân, cả người ngã về phía Khương Miện. 

Khương Miện lập tức đưa tay đỡ lấy anh, ánh mắt ngơ ngác. 

“Sao vậy?” 

“Xin lỗi lỡ vấp. Không cố ý đâu, hai người cứ tiếp tục đi.” 

Lý Lai lại định nắm tay, anh lại ngã. 

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi vụng về quá, chẳng làm được gì cả, lúc nào cũng té.” 

Lý Lai: “…” 

Lần thứ ba — 

Khương Miện: “Tuổi còn trẻ mà đã bị loãng xương rồi à?” 

Tống Kỳ Sâm: “…” 

Triệu Phi Vũ: “…” 

Lý Lai: “… Phụt.” 

Lý Lai cười khẩy một tiếng rồi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, giơ tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: “Xin lỗi Miên Miên, không biết chúng ta có thể tiếp tục không? Chủ yếu bây giờ đã muộn rồi, nếu có người cứ quấy rầy mãi thế này, có thể tôi sẽ không tập trung diễn được…” 

Người đàn ông nhắc nhở một cách kín đáo. 

Nghe vậy, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đang nằm trên người cô nhìn nhau. 

Giây tiếp theo, bất chấp sự phản đối của Tống Kỳ Sâm, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra ngoài: “Anh ngoan nha, lát nữa tôi diễn xong sẽ đi khám loãng xương với anh. Cố vấn Triệu chăm sóc anh ấy một chút nhé, ngoan đi ngoan đi…” 

“Khương Miên, Khương Miên…” 

Dù Tống Kỳ Sâm cực lực phản đối nhưng vẫn bị Khương Miện đẩy ra ngoài. Cũng chịu thôi, tại anh không khỏe bằng cô, muốn phản đối cũng chẳng phản đối được. 

Vừa bị đẩy ra ngoài, Tống Kỳ Sâm liền điên cuồng vặn nắm cửa, ai ngờ Khương Miện lại trực tiếp khóa cửa từ bên trong. 

Tống Kỳ Sâm: “…” Giận bay màu! 

Do không vặn mở được, Tống Kỳ Sâm tức giận nhìn chằm chằm vào cánh cửa bất động một lúc lâu. Cuối cùng không nhịn được nữa, thở hồng hộc quay người bỏ đi. 

“Kỳ Sâm!” 

Triệu Phi Vũ gọi anh, anh cũng chẳng thèm để ý. 

Đồng thời, bên trong phòng tập. 

Lý Lai cuối cùng cũng đuổi được Tống Kỳ Sâm đi, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên. 

“Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục nhé. Hay là bắt đầu từ cảnh ánh mắt đi, giống như khi tôi chỉ đạo cảnh tình yêu thường hay bắt nam nữ chính nhìn nhau khoảng một phút, em có muốn thử với tôi không?” 

Lý Lai cười đề nghị. Chuyện nắm tay hôn hít gì đó chỉ là cố ý chọc tức Tống Kỳ Sâm thôi, anh ấy không bao giờ làm những chuyện thiếu phẩm cách như vậy. 

Anh ấy nhớ mấy cô bạn gái cũ đã từng không ít lần cảm thán điều quyến rũ nhất ở anh chính là đôi mắt. Trên đời này không có cô gái nào có thể nhìn vào mắt anh hơn mười giây mà không sinh lòng hảo cảm. 

Lần này chắc cũng không ngoại lệ. 

Sự chiến thắng trong tình yêu khiến Lý Lai tràn đầy tự tin. 

Nghe vậy, Khương Miện gật đầu. 

Ngồi trước mặt đối phương, cô bắt đầu nhìn thẳng vào mắt anh ấy. 

Đôi mắt của người đàn ông thật sự rất đẹp, con ngươi đen như mực, hàng mi dài rậm rạp. Đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm vào bạn không chớp mắt tạo cảm giác như thể bạn là cả thế giới của anh ấy vậy. 

Đôi mắt của cô gái cũng đẹp không kém. Ánh mắt bình lặng như biển cả, nhìn qua tưởng chừng phẳng lặng yên bình, khiến người ta không dằn lòng nổi muốn khám phá xem dưới mặt biển bình lặng ấy ẩn chứa bao nhiêu sóng gió quỷ quyệt, lại càng muốn xem khi sóng gió dữ dội, cô ấy sẽ có biểu hiện như thế nào. 

Một phút trôi qua rất nhanh. 

Khi đối diện được khoảng ba mươi giây, Lý Lai phát hiện ánh mắt của cô gái có sự thay đổi vi diệu. Điều này khiến Lý Lai càng thêm tự tin. 

Vì vậy sau khi kết thúc việc nhìn nhau, người đàn ông tóc đen tự tin nhìn Khương Miện: “Em nhìn thấy gì trong mắt tôi? Bây giờ cảm xúc của em thế nào? Em có thể nói hết, điều này sẽ rất có ích cho việc giảng dạy.” 

Khương Miện dò hỏi: “… Có thể nói hết à?” 

Biểu cảm của cô gái trông có vẻ hơi thẹn thùng. 

“Tất nhiên rồi.” 

Lý Lai không hiểu sao lại cảm thấy hơi vui mừng. Phải chăng lần này tình yêu sẽ bắt đầu nhanh hơn bất kỳ lần nào trước đây? 

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ấy. 

Ban đầu anh ấy nghĩ với một cô gái như thế này, ít nhất mình cần phải theo đuổi một tháng đối phương mới rung động. Không ngờ… 

“Vậy tôi nói nha.” 

Khương Miện vẫn còn hơi do dự. 

“Cứ nói đi.” 

Lý Lai khuyến khích. 

Nghe vậy, Khương Miện hít sâu một hơi rồi bất ngờ đưa tay chỉ chính xác vào mắt phải của Lý Lai. 

“Mắt phải của anh…” 

“Ừm, sao?” Giọng Lý Lai dịu dàng. 

“Có một hột ghèn nhỏ khá rõ, tôi đã nhìn nó lâu lắm rồi.” 

Khương Miện thật thà nói. 

Lý Lai: “…” 

“Không lau đi hả? Tôi có khăn giấy đây.” 

Thấy Lý Lai bất động, Khương Miện vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa đến trước mặt đối phương. 

Lý Lai: “…” 

“Đừng nói là muốn tôi lau cho anh nha? Ừm, nói thật, tôi thấy hơi dơ, không thể ra tay được, anh có thể tự làm không?” 

Nếu là Tống Kỳ Sâm thì cô đã lau rồi, còn người khác thì thật sự không thể nhấc nổi tay. 

Lý Lai: “…” 

Im ngay đi!!