Edit: Cá Mặn (Nặm)Bạn hiền à, chúng ta đi ăn sáng thôi, chuyện của Khương Miên cứ để mặc cô ấy đi.
—–Nghĩ vậy, Khương Miện vừa định lên lầu, bỗng một bàn tay từ lối thoát hiểm bên cạnh thò ra kéo thẳng cô vào trong.
Từ lúc có cơn ác mộng “khắc cốt ghi tâm” như vậy, nửa đêm sau, Tống Kỳ Sâm bắt đầu trằn trọc.
Lẽ nào hành động của mình dễ khiến người khác hiểu lầm đến thế à?
Nếu không, sao Triệu Phi Vũ lại kiên quyết cho rằng mình có ý với Khương Miên?
Triệu Phi Vũ là người ngoài mà còn nghĩ vậy, thế còn Khương Miên?
Nếu Khương Miên cũng cho rằng anh có ý với cô, vậy thì…
Nhớ lại hình ảnh làm trời làm đất của Khương Miên trong mơ, cảm giác cuộc sống trong mơ gần trong tầm tay khiến Tống Kỳ Sâm không kìm được mà run lên.
Anh dám chắc mình không hề thích Khương Miên. Bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích.
Đã vậy, từ nay về sau phải chú ý giữ khoảng cách với Khương Miên. Đúng, phải làm như thế.
Dù sao đối phương cũng là con gái, anh không nên cho cô quá nhiều hiểu lầm. Một khi cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, vậy thì không hay chút nào.
Anh không thích cô, anh không thích cô, anh không thích cô.
Tống Kỳ Sâm lặp lại ba lần trong lòng, như thể vừa thoát ra khỏi giấc mơ đêm qua.
Cho nên dù đêm qua ngủ không nhiều nhưng Tống Kỳ Sâm vẫn trông rất tỉnh táo. Sáng sớm, thấy Triệu Phi Vũ ngáp dài bước ra từ phòng bên cạnh, anh còn lịch sự chào buổi sáng.
“Chào buổi sáng?”
Triệu Phi Vũ ngơ ngác đáp lại một tiếng.
Nhưng rất nhanh, Triệu Phi Vũ từ trạng thái ngơ ngác đã phản ứng lại. Nhân lúc cả hai đều chưa đeo tai nghe, cậu đưa vai huých vào lưng Tống Kỳ Sâm, nhướng mày đầy ẩn ý: “Đúng là người được tình yêu nuôi dưỡng có khác nhỉ. Hôm qua thử độc xong, sắc mặt đã như vậy rồi mà qua một đêm lại tươi tắn rạng rỡ như thường!”
Nghe rõ lời cậu nói, Tống Kỳ Sâm đưa tay kêu stop: “Tình yêu gì? Nuôi dưỡng gì? Đừng nói tào lao. Tôi nói rõ lần nữa, tôi đối với thí sinh Khương tuyệt đối không phải như cậu tưởng tượng đâu. Cái gì mà có ý với cô ấy rồi củi khô lửa bốc, hoàn toàn không có nhé.”
Ánh mắt Tống Kỳ Sâm thật tình và nghiêm túc.
“Hy vọng sau này cậu đừng nói như vậy nữa. Trước đây là tôi không biết giới hạn, làm một số việc khiến người khác hiểu lầm, điều này tôi công nhận. Sau này tôi sẽ chú ý đến mức độ khi tiếp xúc với thí sinh Khương, nên…”
“Khương Miên?”
Tống Kỳ Sâm còn chưa nói hết, Triệu Phi Vũ bỗng ngạc nhiên nhìn về phía sau anh.
Tống Kỳ Sâm thở dài: “Triệu Phi Vũ, tôi đang nghiêm túc thảo luận vấn đề với cậu, đừng cố ý chuyển chủ đề!”
“Thật sự là Khương Miên!”
Triệu Phi Vũ chỉ về phía sau Tống Kỳ Sâm. Thấy đối phương vẫn có vẻ không tin, cậu lấy tay xoay đầu Tống Kỳ Sâm lại: “Cậu mau nhìn xem, người đứng dưới kia có phải là Khương Miên không?”
Tống Kỳ Sâm cúi đầu nhìn, người đứng trên bãi cỏ dưới lầu thật sự là Khương Miên.
Và trước mặt cô có một người đàn ông râu ria mặc đồ đen, đeo kính đen.
Không biết người đàn ông nói gì, dưới ánh bình minh, Khương Miên bỗng nhiên che miệng cười duyên, đôi mắt hạnh đẹp sáng long lanh như rắc đầy ánh nắng.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Thấy người đàn ông vừa mới tuyên bố tuyệt đối không có ý gì với Khương Miên, sẽ chú ý giữ khoảng cách khi tiếp xúc với cô giờ đây mắt như dán chặt vào đôi nam nữ dưới lầu, Triệu Phi Vũ cắn chặt môi.
Lúc này không thể cười, tuyệt đối không thể cười.
Nếu không với tính cách của Tống Kỳ Sâm chắc chắn sẽ nổi giận vì xấu hổ.
Sau đó hai người trên lầu thấy Khương Miên xoay người làm một cử chỉ mời, rồi dẫn đầu đi trước.
Vừa đi cô vừa quay đầu nói chuyện với người đàn ông không nhìn rõ mặt ở phía sau.
Trong một phút lơ là, chân cô bỗng vấp một cái.
Tống Kỳ Sâm nín thở, hai chữ “cẩn thận” còn chưa kịp hô ra đã thấy người đàn ông đi sau đưa tay kéo lấy cánh tay cô.
Triệu Phi Vũ: “Wow ~”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Khương Miên đứng vững lại quay đầu cười với người phía sau, lúm đồng tiền ngọt ngào như thấm mật ong.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Chà, sáng sớm, ánh bình minh, vấp ngã, đỡ lấy. Từng cảnh giống như phim thần tượng. Không, còn mộng ảo hơn cả phim thần tượng! Tớ là người ngoài cuộc đứng xem mà còn say mê, không biết cô Khương có cảm giác gì nhỉ? Nhưng mà bạn hiền chắc chắn sẽ không ghen đâu nhỉ. Dù sao cậu cũng chẳng có ý gì với Khương Miên cơ mà, thậm chí còn định giữ khoảng cách với cô ấy…”
Triệu Phi Vũ liếc nhìn anh.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Ai da, không ngờ cô gái nhỏ lại ưu tú như vậy? Chỉ đứng ở cửa một lúc thôi mà đã thu hút được một người đàn ông chủ động tìm đến. Người ta còn lịch sự như vậy, so với tên keo kiệt nào đó thì quả là một trời một vực. Nên chọn ai chắc trong lòng Khương Miên cũng đã rõ rồi…”
Tuyển thủ quốc gia hạng nhất về hạng mục châm ngòi thổi gió Triệu Phi Vũ thở dài.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Thôi được rồi, đừng nhìn nữa, người ta đi rồi. Bạn hiền à, chúng ta đi ăn sáng thôi, chuyện của Khương Miên cứ để mặc cô ấy đi. Nếu cậu không thích cô ấy thì tớ cũng sẽ không quan tâm cô ấy như trước nữa…”
Vừa nói, Triệu Phi Vũ vừa đưa tay kéo cánh tay Tống Kỳ Sâm.
Kéo một cái không động, kéo lần nữa vẫn không động.
“Tống…”
Triệu Phi Vũ còn chưa kịp thắc mắc, Tống Kỳ Sâm đã quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, cười giả tạo.
“Cậu đi trước đi, tôi vừa nhớ ra hình như mình quên một thứ trong phòng, tôi quay lại lấy chút.”
Nói xong, Tống Kỳ Sâm không chút do dự bước về phía trước.
Để lại Triệu Phi Vũ với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tống Kỳ Sâm đi thẳng qua phòng của mình, rẽ một góc, rõ ràng là đang xuống lầu.
“Phì, phì, phì phì phì hahaha…”
Triệu Phi Vũ không nhịn nổi bật cười, càng cười càng to, càng cười vai càng rung lên dữ dội.
Xem cậu còn vờ vĩnh được nữa không, hahaha!
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Khương Miện mời người đàn ông mặc đồ đen vào phòng họp rồi lịch sự lui ra ngoài.
Cô thực sự không ngờ rằng đạo diễn Lý Lai này lại gần gũi đến vậy. Sáng sớm tinh mơ khi nhiều thí sinh còn chưa thức dậy mà anh ấy đã đến nhà thần tượng để chỉ dạy mọi người diễn xuất.
Có thể nói, ấn tượng đầu tiên của Khương Miện về người này khá tốt, lời nói ôn hòa lịch sự, hoàn toàn không thấy vẻ bạo quân trên phim trường như lời đồn.
Để vị đạo diễn lớn này chờ đợi ở đây cũng không hay, giờ phải mau chóng đi thông báo cho tổ chương trình.
Nghĩ vậy, Khương Miện vừa định lên lầu, bỗng một bàn tay từ lối thoát hiểm bên cạnh thò ra kéo thẳng cô vào trong.
Ánh mắt Khương Miện trở nên sắc bén, trở tay định vặn gãy cổ tay người đó, nhưng trong tích tắc ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền nhanh chóng thu lại lực.
Nhìn Tống Kỳ Sâm đang mím chặt môi trước mắt, Khương Miện bực bội lườm.
“Làm gì vậy? Sáng sớm tinh mơ, anh cũng không lên tiếng, nếu vừa nãy tôi dùng sức thì tay anh đã gãy rồi biết không?”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Đối với anh thì lúc nào cũng nói năng thô lỗ, vừa trợn mắt vừa móc mũi. Hở tí gọi anh là thằng nhóc, anh bạn, cảm giác như lúc nào cũng có thể móc ra cây nhang để kết nghĩa anh em vậy đó.
Với người khác thì dịu dàng mềm mỏng, cười tươi như hoa, còn cố tình giả vờ ngã, hừ, đúng là con gái.
Cô mạnh mẽ như vậy nào giống kiểu con gái yếu ớt đi đường cũng vấp ngã đâu?
Làm màu!
Càng nghĩ, Tống Kỳ Sâm càng thấy khó chịu trong lòng.
“Sao vậy?”
Có lẽ thấy vẻ mặt người này hơi khác thường, Khương Miện cũng nghiêm túc lại, vội vàng hỏi.
“Không sao.”
Tống Kỳ Sâm hờ hững đáp.
“Ồ.”
Gái thẳng Khương Miện tin ngay.
Tống Kỳ Sâm: “…” Tức điên.
“Tôi nói không sao thì cô nghĩ là không sao à? Tôi trông giống như không sao lắm hả?”
Tống Kỳ Sâm mở miệng hỏi lại.
“Thế anh rốt cuộc muốn sao?”
Khương Miện nhíu mày.
“Hừ, mới nói có hai câu mà giọng điệu đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi? Thái độ của cô là như này à?”
Tống Kỳ Sâm cười lạnh.
Khương Miện: “…”
“Anh vẫn còn giận chuyện hôm qua tôi lừa anh à? Nói thật Tống Kỳ Sâm à, anh thật sự quá nhỏ nhen. Được rồi được rồi, tôi sai, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi mà.”
Khương Miện nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô có lỗi gì đâu, sao cô lại có lỗi chứ? Cô là người đúng nhất trên đời mà!”
Tống Kỳ Sâm lập tức bật chế độ móc mỉa.
Khương Miện: “…”
“Tống Kỳ Sâm, nếu anh còn nói chuyện với giọng điệu quái gở như vậy nữa thì tôi đi đấy!”
“Hừ, lúc cần thì gọi anh Sâm Sâm ơi, đủ chiêu trò. Khi không cần nữa thì mở miệng một câu Tống Kỳ Sâm, ahaha, hahaha.”
Tống Kỳ Sâm cười lạnh liên tục.
Khương Miện: “…” Có phải quả báo không? Đờ mờ, không nói lại anh!
“Đi đi đi, cô muốn đi thì cứ đi. Chẳng lẽ còn muốn tôi giữ cô lại à?”
Tống Kỳ Sâm quay lưng nhắm mắt không nhìn cô nữa.
Khương Miện: “…”
“Vậy tôi đi đây, tôi thật sự đi đấy, bây giờ đi luôn đây…”
Giọng Khương Miện cùng với tiếng bước chân vang lên liên tục, tiếp theo là âm thanh cánh cửa đóng sầm lại.
Tống Kỳ Sâm nghe thấy tiếng động, trong lòng hoảng hốt, lập tức mở mắt ra.
Nhưng giây tiếp theo lại thấy Khương Miện vốn chưa hề rời đi, đang cười híp mắt áp sát tới trước mặt anh.
“Vẻ mặt vừa rồi của anh có phải là sợ tôi đi mất không? Thực ra tôi cố ý lừa anh mở mắt đấy chứ tôi không đi đâu. Anh giận thì sao tôi có thể đi chứ?”
Tống Kỳ Sâm nhìn đôi mắt cười híp lại của đối phương, những lý do mạnh mẽ mà mình mất cả đêm mới thuyết phục được bản thân giờ đây lại bắt đầu lung lay.
Khương Miện đưa tay nắm vạt áo anh, kéo kéo: “Vậy bây giờ nói được chưa? Tại sao lại giận vậy? Kỳ Sâm, anh trai tốt ơi…”
Khóe miệng Khương Miện hơi nhếch lên, nụ cười còn ngọt ngào hơn cả lúc nãy ở dưới lầu.
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Tim anh bỗng đập loạn nhịp. Không chỉ vậy, anh còn cảm nhận rõ ràng một luồng nhiệt kỳ lạ đang nhanh chóng lan tỏa trên mặt mình.
Để tránh Khương Miện nhận ra điều khác thường, Tống Kỳ Sâm lập tức ngẩng cao đầu lên, song vẫn không ổn, nhiệt độ đã bắt đầu lan xuống cổ anh.
“Sâm Sâm, anh trai ơi, anh nói gì đi? Anh nói với người ta một câu đi mà…”
Khương Miện còn chưa nói hết, Tống Kỳ Sâm đã đẩy cô ra.
“Tôi… hình như cố vấn Triệu đang gọi tôi, tôi phải ra ngoài ngay…”
“Cố vấn Triệu gì chứ, em có nghe thấy gì đâu!”
Khương Miện còn định ngăn cản, nhưng tiếc là Tống Kỳ Sâm đã gạt tay cô ra, cả người chạy trốn ra ngoài như điên như thể có ma đuổi phía sau. Khương Miện định kéo lại, nhưng chỉ xé được một mảnh vải ở góc áo.
Nhìn mảnh vải trong tay, Khương Miện… Khương Miện lập tức ném nó sang một bên với vẻ chột dạ, giả vờ như không liên quan gì đến mình.
Dù sao Tống Kỳ Sâm là người keo kiệt như thế, nếu biết cô lại xé rách một chiếc áo của anh thì lấy đó làm cớ không mua vàng cho cô thì sao?
Vì vậy, chuyện này không liên quan gì đến cô, hoàn toàn không liên quan.
Khương Miện lập tức rời khỏi hiện trường vụ án.
Chỉ là lúc đi trên hành lang, cô vẫn thắc mắc hôm nay Tống Kỳ Sâm trông có vẻ hơi lẩn thẩn. Lúc thì không vui lúc lại vui, chẳng biết tối qua ngủ có bị bóng đè không?
Không được rồi, có thời gian mời Thái Thượng Lão Quân đến giúp anh thôi. Thù lao thì nửa ký vàng thôi hehe.
Cùng lúc đó, Tống Kỳ Sâm vừa chạy ra khỏi lối thoát hiểm liền chạy thẳng đến nhà vệ sinh nam ở cuối hành lang.
Một hơi vặn vòi nước đến mức lớn nhất, anh bắt đầu vỗ nước lên mặt để hạ nhiệt.
Nhưng vỗ mãi, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, Tống Kỳ Sâm vẫn thấy mặt mình đỏ bừng như một kẻ ngốc.
Tại sao mặt anh lại đỏ thế này?
Tại sao cứ nói chuyện với Khương Miên là tim lại đập rộn lên?
Tại sao cứ nghe cô nói những lời ngọt ngào là từ tận đáy lòng lại cảm thấy vui vẻ?
Anh… thích cô sao?
[Mau qua đây đấm chân cho bà!]
[Không đấm chân thì bà đây sẽ đấm anh đấy!]
Hai câu nói tối qua của cô lại vang lên bên tai.
Tống Kỳ Sâm lắc đầu mạnh, cúi xuống, lúc này mới phát hiện góc áo mình mất một miếng vải?
Tống Kỳ Sâm: “…”
Bây giờ rách là áo, sau này không chừng rách là trái tim mày đấy?
Hơn nữa mày còn chưa từng có mối tình đầu.
Thử nghĩ xem, sau này người ta nói về mối tình đầu đều là những cô em ngây thơ, chị gái xinh đẹp.
Còn mày thì sao?
Một gã hảo hán giang hồ có thể đánh hổ!!
Khoan đã, tại sao gu của mình lại thế này?
Nói vậy, đừng nói mình là… bot nha?