Edit: Cá Mặn (Nặm)Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–Tiếng gào thét hung dữ từ bên ngoài cùng với âm thanh dữ dội của việc đạp cửa khiến một nam một nữ đang trốn trong phòng ngủ rùng mình sợ hãi.
“Đùng đùng đùng!”
“Mở cửa ra! Mau mở cửa! Hai lão già này, giả vờ không có nhà là xong chuyện à?”
“Con trai tụi mày nợ ông chủ chúng tao đúng một triệu hai trăm tệ, ngoài ra còn thế chấp căn nhà cho bọn tao. Có ngon thì cứ giả vờ không có nhà đi, anh em tao hôm nay ở luôn trước cửa nhà mày, xem tụi mày vờ được bao lâu!”
Tiếng gào thét hung dữ từ bên ngoài cùng với âm thanh đạp cửa dữ dội khiến một nam một nữ đang trốn trong phòng ngủ rùng mình sợ hãi.
Người phụ nữ thấp lùn mập mạp cuộn tròn trong lòng chồng, không dám thở mạnh.
Nhắm mắt đợi hồi lâu, không còn nghe thấy tiếng đập cửa nữa, người phụ nữ mới đưa tay véo mạnh vào phần thịt mềm trên eo chồng. Gương mặt già nua của người đàn ông lập tức nhăn nhó vì đau đớn, sau đó nghe thấy vợ mình ghé sát tai khẽ chửi rủa.
“Khương Hữu Thành, đồ vô dụng, con trai ông nuôi tốt lắm! Trước kia ở nhà chơi game không đi kiếm tiền cũng đã đành, giờ lại còn mê cờ bạc! Số tôi sao mà khổ thế này, gặp phải hai cha con vô dụng các người, ông già thì chẳng thể trông cậy, thằng con trai thì biến mất tăm, thế này là muốn ép tôi đến chết sao…”
Người phụ nữ vừa mắng mỏ vừa ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi bắt đầu than khóc.
Hai người đang rút đầu trốn trong phòng ngủ như rùa không phải cậu mợ của Khương Miên thì còn là ai nữa?
Trước đó trong vòng sơ loại, khi Khương Miện lên hot search vì chuyện chém gạch bằng tay, hai người không phải là không muốn đi tìm cô. Cũng là do số điện thoại của cả nhà họ đều đã bị Khương Miện chặn, mượn điện thoại người khác gọi mà tới giờ cô vẫn chưa nghe máy lần nào.
Bà mợ béo tức giận muốn kéo ông cậu đến Yên Kinh tìm con nhóc chết tiệt tính sổ, nhưng nào ngờ họ chưa kịp xuất phát đã có người đến đòi nợ.
Hóa ra trong tình huống họ không hay biết, đứa con trai được nuông chiều từ nhỏ của hai người đã bị người ta dụ dỗ đi đánh bạc. Bọn người kia nói rằng nếu không trả tiền thì sẽ chặt đứt ngón tay cậu ta.
Bất đắc dĩ, vợ chồng họ đành lấy toàn bộ tiền tiết kiệm ra, thậm chí bà mợ béo còn đem cả nhẫn và dây chuyền vàng của mình đi cầm cố, hai người mới đủ tiền trả nợ cờ bạc cho cậu ta.
Trước mặt hai người, đứa con bất hiếu khóc lóc thề thốt từ nay về sau không dám nữa.
Mới qua bao lâu, cậu ta đã lén lấy cả sổ đỏ đi thua bạc, ngoài ra còn nợ thêm một triệu hai trăm tệ nữa!
Để trốn nợ, họ đã ba ngày liền không ra khỏi cửa, nhưng giờ những kẻ đòi nợ đã chặn ngay trước cửa.
Nếu thật sự bị bắt, e rằng sẽ lôi thẳng vợ chồng họ đi bán mất.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, bà mợ béo Hoàng Quế Phân nước mắt chảy càng dữ hơn, song vẫn không dám phát ra một chút âm thanh nào, chỉ sợ người bên ngoài đang chờ đợi nghe thấy.
Bà ta đã tạo nghiệp gì chứ!
Thấy vợ mình khóc thảm thiết như vậy, trong lòng ông cậu Khương Hữu Thành cũng chẳng dễ chịu.
Nắm đấm siết chặt rồi lại buông ra, người đàn ông vốn hiền lành chất phác bỗng mở mắt: “Quế Phân, bà đừng khóc nữa…”
“Tôi không khóc thì còn làm gì được nữa? Con trai thì tìm không thấy, cháu gái thì không thể trông cậy, tôi và ông còn đường sống nào nữa? Tôi không muốn chết…”
Nghĩ đến kết cục có thể xảy ra nếu bị bắt, người phụ nữ mập mạp không kìm được mà run rẩy.
Thấy vậy, ông cậu vội vàng nắm lấy tay bà, ánh mắt kiên định: “Sẽ không chết đâu, chúng ta sẽ không sao cả. Bỏ căn nhà này, mang theo số tiền còn lại trong nhà tới Yên Kinh tìm Miên Miên. Chẳng phải hai ngày trước bà đã nghe nói rồi sao? Miên Miên hiện đang tham gia cái gì đó gọi là tuyển chọn, chọn xong là có thể trở thành ngôi sao. Nói không chừng… nói không chừng còn có đại gia thấy nó xinh đẹp, muốn…”
Phần sau ông cậu không nói ra miệng được.
Bà mợ nghe thấy lời của ông cậu, đôi mắt sưng đỏ bỗng sáng lên.
“Muốn bao nuôi nó phải không? Đúng đúng đúng, ông nói đúng! Chúng ta nuôi nó lớn như vậy, cũng đến lúc nó báo đáp chúng ta rồi. Nếu thật sự trở thành ngôi sao lớn, số tiền này đối với nó chẳng phải chuyện nhỏ sao! Tôi không khóc nữa, bây giờ chúng ta đi Yên Kinh tìm đồ… tìm Miên Miên! Đi đòi tiền nó!”
Bà mợ càng nói càng hăng.
“Nhưng bây giờ làm sao ra ngoài được? Những người đó chắc chắn đang chặn ở cửa, vừa mở cửa ra…”
Nghe vậy, ông cậu quay đầu nhìn cái cửa sổ bên cạnh.
Bà mợ béo nhìn theo hướng ánh mắt của chồng mình, lập tức nuốt nước bọt.
Màn đêm buông xuống, hai cái bóng đen thui thắt chăn quanh eo, bám theo ống nước trèo xuống từ tầng năm.
“Ui!”
Khi trèo gần đến tầng một, do trọng lượng quá tải của bà mợ béo nên tấm chăn rách toạc. Bà mợ “bịch” một tiếng rơi thẳng xuống khoảng đất trống sau hẻm, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Âm thanh quá chói tai ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người đang canh gác ở tầng một.
“Không xong rồi, hai lão già đó định trốn! Đuổi theo!”
Nghe thấy tiếng động, bà mợ béo bất chấp cơn đau dữ dội ở chân tức tốc theo sát bước chân chồng mình, khập khiễng chạy về phía trước.
Còn về việc hai người này khi nào mới đến được Yên Kinh thì ai mà biết được chứ?
Lúc này, Khương Miện đang được hai người này nhớ mong chợt không kìm được mà hắt hơi một cái.
Đệt, chắc chắn có kẻ tiểu nhân đang nói xấu sau lưng mình.
Khương Miện nghĩ vậy.
Nghe thấy tiếng hắt hơi của Khương Miện, Hứa Tinh Minh mới hoàn hồn sau cú bạo kích từ hai câu thành ngữ của đối phương. Nhìn cô gái đứng không xa, bộ não cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
“Có bạn gái ư? Khương Miên, em để tâm đến sự tồn tại của Lâm Thiến sao?” Hứa Tinh Minh vội vàng hỏi.
Không đợi Khương Miện trả lời, Hứa Tinh Minh lập tức nói tiếp: “Em yên tâm, anh đã nhìn thấu trái tim mình rồi, anh nhất định sẽ nói rõ với Thiến Thiến.”
Hứa Tinh Minh mặt mày nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức Khương Miện có hơi mắc cười: “À, nói rõ cái gì?”
“Nói rõ cảm xúc của anh đối với cô ấy. Ban đầu anh và cô ấy bắt đầu là tại vì cô ấy đuổi theo đến Thanh Xuyên, cùng anh đi trong tuyết cả đêm. Vì cảm động, vì cô đơn, vì bồng bột mà đồng ý ở bên cô ấy. Anh và Thiến Thiến ngay từ bắt đầu đã sai, anh không thể để sai lầm này tiếp diễn nữa!”
Lâm Thiến: “…” Bà đây coi như sai lầm khi nhìn trúng anh!
“Haha, tình cảm hơn một năm của anh với Lâm Thiến nào là hôn hít ôm ấp ngủ nghê, kết quả giờ anh nói với người ta rằng hai người là một sai lầm? Hứa Tinh Minh, anh đúng thật là lật mặt như lật bánh tráng khiến tôi mở mang tầm mắt đấy!”
“Ăn sạch sẽ Lâm Thiến rồi giờ bảo là một sai lầm. Vậy nếu tôi thật sự ở bên anh, sau này anh làm với tôi một vố như thế này, vậy tôi đành câm nín chịu thiệt hả? Ôi, phải rồi, anh có trách nhiệm gì đâu! Cả mối quan hệ chỉ là một sai lầm từ đầu đến cuối, có gì to tát đâu nhỉ?”
“Khương Miên, anh…” Hứa Tinh Minh trong lòng hoảng hốt, vừa định tiến lên.
Khương Miện lập tức lùi lại một bước dài, thành công ngăn cản hành động của đối phương.
“Thật ra tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh, Hứa Tinh Minh…” Khương Miện đột nhiên cảm thán.
Hứa Tinh Minh: “?”
“Biết tôi ngưỡng mộ anh điều gì nhất không? Ngưỡng mộ làn da của anh…”
Hứa Tinh Minh: “??”
“Chăm sóc tốt thật, cảm giác dày dặn và rắn chắc.”
Hứa Tinh Minh: “…”
Khương Miện cảm thán từ tận đáy lòng rồi chợt quay đầu nhìn về chỗ Lâm Thiến đang ẩn nấp.
Nhìn đến mức lòng Lâm Thiến dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Rồi cô ta nghe thấy ——
“Lâm Thiến, lần sau đừng có nhặt bạn trai từ thùng rác nữa được không?”
Lâm Thiến: “!!!”
Hứa Tinh Minh: “!!!”
“Loại đàn ông này, nếu cô không thiến hắn đi thì tôi sẽ coi thường cô đấy!” Khương Miện châm ngòi.
Thiến?
Nghe thấy từ này, Hứa Tinh Minh và Tống Kỳ Sâm cùng nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời khép chặt chân.
Thật sự sau này có ai dám yêu loại phụ nữ yêu đương không thành là muốn lấy cái đó của mình không?
Tống Kỳ Sâm thật lòng đặt câu hỏi.
Mà lúc này, Lâm Thiến đã bị Khương Miện chỉ ra vị trí, cô ta cũng không trốn nữa.
Dù sao người sai cũng không phải cô ta, cô ta muốn nghe xem Hứa Tinh Minh định giải thích với mình thế nào!
Vừa thấy Lâm Thiến hai mắt ửng đỏ đi ra từ sau bụi cây, đồng tử Hứa Tinh Minh co lại.
Chỉ là anh ta chưa kịp mở miệng nói gì thì đã thấy Khương Miện lấy từ túi áo ra một con dao gấp gọt hoa quả đưa vào tay Lâm Thiến: “Nè dùng cái này của tôi, sắc lắm.”
Hứa Tinh Minh: “!!!”
Lâm Thiến: “…”
“Hôm nay không mang hạt dưa nên không ở đây xem kịch nữa. Cứ thiến đi, chúng ta đều là phụ nữ cả, có gì cần hỗ trợ thì cứ nói một tiếng, làm chứng giả gì đó vẫn ok.”
Khương Miện nói nghiêm túc, vỗ vỗ vai Lâm Thiến.
Hứa Tinh Minh: “!!!”
Lâm Thiến: “…” Cứ tưởng trời đang mưa, đệt mẹ ra là do cô làm tôi cạn lời!
Thấy hai người đã bị mình khơi mào cơn tức thành công, Khương Miện hài lòng rút tay về, lẻn đi.
Hôm nay vui thế này, lát nữa gặp Sâm Sâm phải bắt anh ấy mua vàng cho mình!
Khương Miện cười khúc khích, nhảy nhót từng bước nhỏ.
“Thiến Thiến, em bình tĩnh chút đi…”
Bỗng phía sau vang lên giọng hoảng hốt của Hứa Tinh Minh, Khương Miện càng nhảy nhót vui vẻ hơn. Không cần nhiều đâu, mua tạm nửa ký thôi!
Gần như đồng thời, Tống Kỳ Sâm chợt thấy sống lưng nổi da gà.
Rồi anh nhìn thấy Khương Miện nhảy nhót vui vẻ đi qua trước mặt mình.
Anh hơi muốn gọi cô lại, nhưng linh cảm không hay trong lòng đã ngăn cản thành công tiếng gọi của bản thân.
Nhìn Khương Miện đã đi qua, Tống Kỳ Sâm thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Còn chưa kịp thở hết một nửa, một cái đầu nhỏ xinh xắn đáng yêu sực thò ra từ góc tường.
“Sâm Sâm!”
Tống Kỳ Sâm bị gọi tới giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy Khương Miện chạy về phía mình với vẻ mặt mừng rỡ.
“Sâm Sâm, sao anh lại ở đây? Em còn đang định đi tìm anh đấy.”
Giọng của Khương Miện nghe còn ngọt hơn cả mật ong gấp ba lần, khiến trái tim Tống Kỳ Sâm treo lơ lửng, linh cảm không lành trong lòng cũng ngày càng dày đặc.
“Sao không nói gì vậy Sâm Sâm? Anh có biết mấy ngày nay em nhớ anh nhiều lắm không, anh có nhớ em không?”
Khương Miện trực tiếp tiến lại gần, khuôn mặt tươi cười như hoa trông đáng yêu và dễ thương vô cùng xuất hiện ngay dưới tầm mắt Tống Kỳ Sâm.
Sự tiếp cận đột ngột của đối phương khiến trái tim Tống Kỳ Sâm không kìm được đập loạn nhịp.
Trong tâm trí, hình ảnh Khương Miện nắm chặt tay anh trong mật thất, hình ảnh Khương Miện trong bộ đồ trắng trên sân khấu khiến mọi người kinh ngạc, cộng thêm Khương Miện đang cười ngọt ngào trước mặt liên tục xoay vòng trong đầu người đàn ông.
“Xin lỗi nhé, mấy ngày nay em bận rộn tập luyện, chẳng trò chuyện với anh được mấy, anh không giận chứ?”
Tống Kỳ Sâm nuốt nước bọt.
“Bên ngoài lạnh lắm, sao anh lại mặc ít thế này ra ngoài. Nếu bị cảm lạnh em sẽ xót lắm…”
Khương Miện bỗng nắm lấy tay Tống Kỳ Sâm, đưa lên miệng thổi nhẹ một hơi.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, trái tim nơi lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ.
“Cô… có mục đích gì? Có thể nói thẳng ra không?”
Tống Kỳ Sâm với ý chí mạnh mẽ không chút lưu tình rút tay về, mắt cũng không nhìn Khương Miện mà lạnh lùng hỏi.
Nhưng không ngờ câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, bên Khương Miện liền im bặt.
Đợi mãi không thấy trả lời, Tống Kỳ Sâm không nhịn được quay đầu nhìn Khương Miện một cái.
Rồi thấy mắt cô đỏ hoe, vẻ mặt khó tin nhìn về phía anh.
Tống Kỳ Sâm: “!!”
“Khương… cô… tôi…”
Tống Kỳ Sâm lắp bắp.
“Sao anh có thể nghĩ về em như vậy chứ?”
Khương Miện lã chã chực khóc.
“Em chỉ là xót xa cho anh thôi, em có mục đích gì chứ? Em chỉ là lâu rồi không gặp anh, nhớ anh, muốn quan tâm anh nhiều hơn thôi, sao anh lại nói vậy? Anh thế này… khiến em thật sự rất đau lòng!”
Khương Miện lập tức xoay người, hít mũi một cái, vai còn run lên.
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
“Tôi không…”
Người đàn ông hoàn toàn hoảng hốt: “Tôi không có ý đó, cô tin tôi đi, tôi không nghĩ về cô như vậy đâu, chỉ là trước đây cô luôn… luôn như thế… Cô đừng buồn, xin lỗi, xin lỗi, là tôi sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi, đừng khóc nữa, được không? Thực ra cô có mục đích gì cũng không sao, tôi đã quen rồi, cho dù phải chi tiền cho cô cũng đâu phải một hai lần…”
“Thật à?”
Giọng Khương Miện lí nhí.
“Thật!”
Tống Kỳ Sâm vừa gật đầu được một nửa.
“Vậy Sâm Sâm mua vàng cho em nhé, em muốn nửa ký!”
Khương Miện quay người cười toe toét, hai tay còn dễ thương làm hình chữ thập, trên mặt chẳng có nửa phần dấu vết khóc lóc.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Vừa rồi chính miệng cu cậu nói sẽ chi tiền cho chị đúng không? Chị biết ngay Tống Kỳ Sâm cậu hào phóng mà! Hahaha!”
Khương Miện dùng sức vỗ vào cánh tay Tống Kỳ Sâm, cười hào sảng.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“… …”
Mệt mỏi quá, nghỉ chơi đi.