Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 33: Không buông tay




Edit: Cá Mặn (Nặm)​Đúng là chồng em, kinh dị như vậy mà cũng không sợ, còn đếm số lần hai cô bé chớp mắt.

 

 

—–​Gọi họ đi ăn cơm cũng không có tinh thần, thì ra đáng sợ như vậy sao?

 

 

“Xin chào các thí sinh, chủ đề của trò thoát khỏi mật thất sáu người lần này có tên là “Biệt thự trong rừng”.”

“Ba ngày trước, những người làm việc tại biệt thự nhà họ Chân gồm quản gia, hầu gái, đầu bếp, người làm vườn, nhân viên vệ sinh và giáo viên dạy đàn piano là các bạn đột nhiên được bà chủ Chân Tình cho nghỉ phép. Đã ba ngày trôi qua mà bà chủ vẫn chưa có ý định gọi các bạn quay lại làm việc. Vì nhà họ Chân rất hào phóng, trả lương rất cao, để giữ được công việc lương cao này, các bạn quyết định cùng nhau quay lại nhà họ Chân để hỏi cho rõ ràng, nhưng không ngờ lại bị mắc kẹt trong biệt thự kỳ quái này.”

“Nam nữ chủ nhân cùng cặp song sinh gái của họ đều đã mất tích một cách bí ẩn. Ba ngày trước, điều gì đã xảy ra trong biệt thự này? Đó là tai nạn hay do con người gây ra? Mời mọi người tự khám phá và cố gắng rời khỏi biệt thự càng sớm càng tốt.”

Một giọng nói thông báo xong, 6 người đã tập trung lại gồm quản gia Tống Kỳ Sâm, hầu gái Khương Miện, đầu bếp Chu Lệ, người làm vườn Trần Dữ, nhân viên vệ sinh Hứa Tinh Minh và giáo viên piano Lâm Thiến lần lượt được nhân viên chương trình đeo bịt mắt vào.

Sáu người xếp thành một hàng, người sau đặt tay lên vai người trước và được nhân viên dẫn vào mật thất.

Khi tiếng đóng cửa “rầm” vang lên, sáu người theo hướng dẫn bằng giọng nói tháo bỏ bịt mắt.

Không gian chật hẹp, ánh sáng mờ tối, tiếng nước nhỏ giọt tí tách, 6 người bất ngờ nhận ra họ đang ở trong một phòng vệ sinh.

“Giờ làm sao đây?” Chu Lệ lên tiếng hỏi.

Trần Dữ quay người xoay nắm cửa phòng vệ sinh, thở nhẹ: “Cửa không mở được, tìm chìa khóa thôi!”

“Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?” Giọng Lâm Thiến hơi run rẩy rồi chỉ tay về phía rèm tắm đang kéo kín: “Hình như… trong đó truyền ra…”

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm đứng gần bồn tắm nhất đưa tay kéo mạnh tấm rèm màu trắng ngà –

“Aaaa!” Lâm Thiến và Chu Lệ lần lượt hét lên. Tiếp đó một người trốn sau lưng Hứa Tinh Minh, một người nắm chặt cánh tay Trần Dữ.

Thực sự họ không ngờ rằng cái bồn tắm sau tấm rèm lại chứa đầy máu đục ngầu, vòi nước ở một bên không biết có phải là do chưa vặn chặt hay không mà vẫn đang nhỏ giọt tí tách… máu. Một cảnh tượng kinh dị như vậy, ai nhìn mà không run chân.

“Ào!” 

“Aaaa!”

Đúng lúc đó, bồn tắm bỗng tự động xả nước, tiếng nước chảy ầm ầm. Hai cô gái không chuẩn bị tinh thần lại lần nữa hét lên thất thanh.

“Huhu, mới vô thôi có cần phải đáng sợ vậy không? Bảo sao buổi trưa thấy bọn Văn Khả Hân đi ra mặt mày tái mét, gọi họ đi ăn cơm cũng không có tinh thần. Thì ra đáng sợ như vậy sao?” Chu Lệ than thở.

“Làm sao đây? Ghê quá à. Đừng nói là tìm manh mối, giờ đầu óc của tớ sắp không hoạt động bình thường nổi nữa…”

“Ở đây có một mã khóa.” Lâm Thiến vừa bị dọa hai lần, biết nếu mình không tiếp tục thể hiện thì có lẽ sẽ để lại ấn tượng xấu cho khán giả. Cô ta cắn răng, bước ra khỏi sau lưng Hứa Tinh Minh, chỉ vào mã khóa bên cạnh gương và quay đầu nhìn mọi người.

Ngay lập tức, cô ta thấy gần như tất cả mọi người ở đây, kể cả Hứa Tinh Minh đều nhìn mình với vẻ chấn động.

Khiến Lâm Thiến chợt nảy sinh một linh cảm không lành.

Cô ta từ từ quay đầu với động tác chậm chạp, cứng nhắc –

“Aaa!!!!” Một tiếng hét chói tai vang lên bên tai mọi người.

Chói tai đến mức Khương Miện đưa tay bịt tai, đồng thời nheo mắt lại.

Rồi mới thấy Lâm Thiến lăn lộn ra xa khỏi tấm gương rửa mặt tự nhiên xuất hiện một cặp song sinh gái, lùi mãi đến khi vào lòng Hứa Tinh Minh. Cô ta như con đà điểu, chôn đầu vào trong bắt đầu run rẩy, không dám nói gì nữa.

Gần như đồng thời, bình luận trực tiếp: [Cảm ơn đã cảnh báo trước ha. Hahaha, quả nhiên không có ai gan dạ cả. Thiên tài nào nghĩ ra mật thất kỳ lạ này vậy, chỉ trong vòng một phút mà đã dọa người ta ba lần liên tiếp không cho người ta thở nổi, có phải hơi quá đáng không?]

[Tui nghi ngờ sau này Lâm Thiến có lẽ sẽ chẳng dám soi gương nữa, chỉ với hai cô bé mắt chảy máu này tui nhìn thấy cũng hơi không dám soi gương!]

[Cái này tính là gì? Lát nữa trên trần nhà còn có cái đáng sợ hơn, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.]

[ÔI vl, đại ca đi qua rồi kìa. Đúng là chồng em, kinh dị như vậy mà cũng không sợ, còn đếm số lần hai cô bé chớp mắt. Trời mẹ, đây chính là mật mã à!]

[Mới được bao lâu? Được ba phút chưa? Không ngờ anh ấy chú ý ngay tới điểm này.]

[Aaaaaa, chồng em vừa giàu vừa đẹp trai, lại còn thông minh. Ngoại trừ không phải của em ra thì chẳng có điểm nào để chê cả!]

Đúng vậy, ngay sau khi Lâm Thiến chạy trốn khỏi tấm gương, Tống Kỳ Sâm đã bước lên và bắt đầu nghiêm túc đếm số lần hai cô bé chớp mắt.

“Phát hiện ra điều gì rồi sao?” Trần Dữ kéo theo Chu Lệ hai chân đang run run đến đứng sau lưng Tống Kỳ Sâm.

“Thử mật mã 71895 xem.”

Nghe vậy, trong mắt Trần Dữ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay. Cậu ấy thử nhập mật mã vào hộp khóa bên cạnh gương.

Vừa nhập xong mật mã, hộp khóa mở ra cái “cách”.

Bên trong xuất hiện một chiếc chìa khóa bạc nhỏ.

Chỉ có điều khi đem chìa khóa này tra thử vào ổ khóa cửa phòng vệ sinh, họ phát hiện ra hai cái không khớp nhau.

“Có phải là mở khóa ở đó không?” Đúng lúc này, Hứa Tinh Minh chỉ lên phía trên đầu, bên cạnh đèn phòng tắm có một lỗ khóa cực nhỏ.

“Đúng rồi, ở đó có một lỗ khóa.” Chu Lệ hơi phấn khích.

“Để tôi thử xem.” Vì trần nhà hơi cao, cầm chìa khóa trên tay, Trần Dữ bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó có thể đỡ mình lên.

“Có lẽ không có gì đâu, tôi và thí sinh Hứa sẽ nâng cậu lên!” Tống Kỳ Sâm mở miệng đề nghị.

“Được.” Trần Dữ gật đầu.

“Cẩn thận nhé…” Lâm Thiến vội vàng dặn dò, hai tay đặt lên ngực, cố gắng không nhìn về phía chiếc gương bên cạnh. Quan trọng là ai biết được liệu có gì rơi xuống từ trần nhà không.

[Rơi xuống một cái đầu huhu! Trời ơi lúc sáng nay xem trực tiếp đến đoạn này, tui suýt đập nát máy tính luôn!]

[Tuy là giả nhưng làm thật vcl. Tui nhớ hồi sáng có mấy nhóm đã khóc lóc đòi rút lui ở đây, chọn số mấy cũng được, họ chẳng quan tâm thứ tự xuất hiện gì hết.]

[Nhưng chìa khóa mở cửa lại ở trên cái đầu đó huhuhu.]

Bình luận trực tiếp sôi nổi. Trong màn hình trực tiếp, Tống Kỳ Sâm và Hứa Tinh Minh cũng đã nâng Trần Dữ lên, Lâm Thiến và Chu Lệ thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ hai bên.

[Sao chỉ có năm người? Khương Miên đâu? Cô ấy đi đâu rồi?]

[Đúng vậy, cảnh kinh điển như rơi đầu mà không có ẻm thì tiếc quá. Nhân tiện mọi người có để ý không? Tui đã xem lại ba lần mà vẫn sợ chẳng dám nhìn, bé Miên mặc màu hồng nhưng có vẻ như chẳng sợ xíu nào. Thậm chí tui chưa nghe thấy một tiếng hét nào từ ẻm, uổng công tui còn định cắt vài đoạn video hài hước của ẻm ra!]

Trên màn hình, Trần Dữ đang cầm chìa khóa sắp sửa cắm vào lỗ khóa. Khán giả bên ngoài màn hình cũng nín thở, chờ đợi một loạt tiếng hét mới.

“Xoạt!” Một tiếng kêu giòn tan.

“À ừm…” Khương Miện lên tiếng kịp thời ngăn Trần Dữ mở khóa.

Năm người đang chồng chất lên nhau đồng loạt quay đầu nhìn về phía Khương Miện.

Chỉ thấy cô gái mặc bộ đồ hầu gái màu hồng với vẻ mặt hơi ngượng ngùng giơ lên một ổ khóa tròn bằng kim loại: “Cái này có tính là phá hoại tài sản công không? Vừa nãy tôi chỉ dùng một xíu sức, có vẻ đã vặn luôn cái khóa ra rồi cửa mở luôn…”

Năm người: “???” 

Bình luận: “???”

Trong chốc lát, cả phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập các dấu hỏi với đủ loại màu sắc và độ dài khác nhau, dày đặc đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt của Khương Miện và những người khác bên dưới.

[Hahahaha, tổ chương trình của mấy người có bug rồi. Xuất hiện bug rồi mấy người mau sửa lại đi!]

[Đây là cô hầu gái ngây thơ trong sáng sao? Đây là đại lực sĩ Kim Cang thì có? Thật sự làm tui hết hồn luôn hahaha.]

[Tui nhớ chính là cái khóa này, sáng nay có một nhóm sáu người hợp lực bẻ mà có vẻ như không mở được. Lúc đó, tổ chương trình còn đắc ý khoe khoang đây là ổ khóa nhập khẩu từ nước D, ngoại trừ chìa khóa ra thì không thể phá được bằng vũ lực.]

[Tổ chương trình không ra mặt nói đôi ba câu à?]

[Trái tim tổ chương trình đang rỉ máu…]

Trong khi bình luận đang cà khịa vui vẻ, họ bỗng nghe thấy một thông báo bằng giọng nói vang lên trong mật thất.

“Cảnh báo, đề nghị các thí sinh tham gia trò chơi không được dùng vũ lực để mở mật thất. Khụ, cũng không được đánh đập Npc trong mật thất, nếu không sẽ bị phạt thêm giờ… Vì thí sinh Khương lần đầu vi phạm nên miễn trừ hình phạt lần này, sau này không được tái phạm.”

Năm người còn lại với ánh mắt đờ đẫn nghe thông báo của tổ chương trình, họ cũng không mở khóa trên trần nhà nữa mà im lặng đứng trước mặt Khương Miện.

“Tôi thật sự không cố ý…” Khương Miện vẫn nhẹ nhàng nói rồi lắc lắc ổ khóa trong tay: “Vậy giờ chúng ta làm sao đây?”

“Ra ngoài thôi, còn làm sao nữa!” Chu Lệ cười reo lên, sau đó đi đầu mở cửa bước ra ngoài.

Những người còn lại cũng đi theo ra ngoài, chỉ có Tống Kỳ Sâm trước khi ra cửa còn nhìn lại ổ khóa trong tay Khương Miện. Trời ơi, lõi khóa cũng bị bẻ đứt, vậy mà cô ấy bảo chỉ là nhẹ nhàng.

Nếu cô ấy dùng sức thiệt liệu có vặn đứt cổ mình không? Tống Kỳ Sâm nuốt nước bọt.

Một đại lực sĩ dũng mạnh phi thường như vậy, chẳng biết sau này ai là người có phúc như thế! Người đàn ông không khỏi cảm thán trong lòng.

Bên này, sáu người vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã đến một hành lang. Đèn hành lang như bị hỏng, chớp tắt liên tục, vô tình tăng thêm không ít bầu không khí kinh dị.

“Bây giờ tụi mình đi đâu đây?” Chu Lệ run giọng dò hỏi.

Lúc này, cô ấy không kéo cánh tay Trần Dữ nữa mà vô thức khoác tay Khương Miện. Không biết sao, tuy cánh tay Khương Miện còn nhỏ hơn mình nhưng Chu Lệ lại cảm thấy Khương Miện mang lại cho mình một cảm giác an toàn.

“Cứ đi thẳng đi.” Trần Dữ đi phía trước nói.

Thế là cả nhóm người đành tiếp tục đi về phía trước. Đến chỗ rẽ, mọi người lập tức dừng bước.

Không phải họ không muốn đi tiếp, mà là ngay phía trước mặt họ đang có một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ đứng quay lưng lại.

Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân phía sau, người phụ nữ bất chợt quay đầu lại, để lộ một gương mặt hết sức kinh khủng. Khi nhìn thấy gương mặt này, Lâm Thiến và Chu Lệ cảm thấy như sắp ngất đi. Đừng nói là hét lên, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

“Chúng ta, hãy chơi trốn tìm. Tôi đuổi, các bạn trốn!” Giọng nói âm u vừa dứt, người phụ nữ tức thì xoay người lao về phía họ.

“Aaaaa!” Tiếng thét chói tai đồng loạt vang lên.

Sáu người vốn đang tụ lại một chỗ lập tức tản ra bốn phía. Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh chạy cùng một hướng, vì vừa rồi Chu Lệ đã đổi sang khoác tay Khương Miện nên hai người họ cùng một hướng, Tống Kỳ Sâm và Trần Dữ lại chạy theo một hướng khác.

Chính lúc này, giọng nói của tổ chương trình kịp thời vang lên: “Đề nghị các thí sinh chọn tủ đựng đồ đúng để ẩn nấp, tránh thời gian săn đuổi của boss. Một khi bị bắt thì bị loại ngay lập tức, những người còn lại tiếp tục chơi!”

Nghe thấy gợi ý như vậy, những người khác chưa có phản ứng gì, sắc mặt Tống Kỳ Sâm bỗng nhiên tái nhợt.

Trong sự hỗn loạn, Tống Kỳ Sâm và Trần Dữ đi vào một căn phòng chứa đầy tủ, Trần Dữ mở một cái tủ và chui vào trốn.

Có lẽ nhìn qua khe hở thấy Tống Kỳ Sâm vẫn còn đứng ngây ở đấy, trong khi tiếng bước chân đang đến gần, Trần Dữ cũng cuống lên.

“Cố vấn Ari, anh sao vậy? Mau trốn đi! Không thì sẽ bị bắt đấy!”

Nghe lời Trần Dữ nói, Tống Kỳ Sâm vẫn như cũ không có phản ứng gì. Trần Dữ tưởng đối phương bị hù sợ, vội vàng chui ra khỏi tủ rồi cuống quít đẩy Tống Kỳ Sâm đang im thin thít vào một cái tủ để trốn. Sau đó cậu ấy cũng nhanh chóng đi trốn.

Nhưng không hề hay biết ở phía bên kia, Tống Kỳ Sâm vừa bị đẩy vào tủ, cả người đã run rẩy dữ dội không kiểm soát được.

Môi trắng bệch, những giọt mồ hôi to tướng lăn dọc theo thái dương anh, hai tay ôm chặt đầu gối, cố gắng hết sức cuộn mình lại thành một cục, song vẫn chẳng thể ngăn cơ thể run rẩy.

Chỉ nghe thấy nhịp thở của anh càng lúc càng nhanh, cả người như con cá mắc cạn, cổ ngửa lên, miệng mở to thở hổn hển từng hơi.

Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy không thở nổi, ngón tay mất kiểm soát cào vào thành tủ.

Không biết là vì khó thở hay vì lý do khác, bên tai Tống Kỳ Sâm chợt xuất hiện một giọng nói của một nam một nữ —

“Con Hai, đồ vô dụng, tao bảo mày ra ngoài mua một đứa con trai mà mày mua cái gì đấy. Trông thì trắng trẻo nhưng tiếc là bị câm, lại còn điếc! Đứa con như thế mày bảo tao nuôi làm gì!”

“Lúc đó người bán nói nó biết nói nên em mới mua về…”

“Nhưng bây giờ thì sao? Cả tháng nay tao nhốt nó mấy lần rồi mà nó có chịu hé răng đâu, không phải câm thì là gì?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, tranh thủ có cơ hội bán nó đi!”

“Bọn chị Linh đã đi rồi, em biết tìm ai để bán đây?”

“Vậy chị Linh khi nào mới quay lại làng mình?”

“Ít nhất cũng phải nửa năm.”

“Nửa năm! Tao còn phải thấy thằng câm này nửa năm nữa! Tao nói cho mày biết, không có việc gì thì cứ nhốt nó vào tủ, cho nó ăn qua loa là được, đừng để nó ra ngoài chướng mắt tao.”

“Được rồi được rồi, em nhốt nó vào được chưa? Chậm nhất nửa năm nữa sẽ bán nó đi…”

“Không xong rồi, thằng câm điếc chạy trốn rồi!”

“Ranh con, chân què một bên mà còn dám chạy trốn, đứng đó làm gì? Đuổi theo đi, 20 ngàn tệ đấy!”

Từng tiếng một như ác mộng không ngừng vang lên bên tai Tống Kỳ Sâm, khiến cả người anh run rẩy càng lúc càng dữ dội, răng cũng bắt đầu va vào nhau kêu lập cập trong miệng.

Chẳng ai hay, sau khi Tống Kỳ Sâm bị lạc hồi nhỏ, anh đã bị bắt cóc và bán đi ngay lập tức.

Trước khi đến cô nhi viện Nam Sơn, anh đã bị một gia đình ở làng quê hẻo lánh mua về làm con. Nhưng vì anh mãi không nói chuyện nên bị gia đình đó cho rằng là câm. Trong cơn tức giận, họ ngày ngày nhốt anh trong tủ, ngoại trừ lúc ăn cơm mới mở cửa tủ cho anh thì thời gian còn lại, trước mắt anh mãi mãi chỉ có một khe hở nhỏ.

Anh từng nghĩ mình sẽ chết ở đó, nhưng anh đã trốn ra được. Anh từng nghĩ mình đã quên đi, dù sao sau một thời gian dài nỗ lực, hiện tại anh còn có thể đi thang máy được. Nhưng mà… nhưng mà…

Anh lại bị nhốt vào một cái tủ nhỏ chật chội như ác mộng này…

Và bây giờ cũng giống như trước đây, chẳng ai sẽ đến cứu anh, chẳng ai sẽ phát hiện ra anh, chẳng ai…

Trong bóng tối, hàng mi của Tống Kỳ Sâm khẽ run run, bắt đầu khép lại từ từ.

Nhưng ngay khi sắp khép hoàn toàn, cửa tủ chợt bị người bên ngoài mở ra. Một tia sáng chói lọi theo khe hở lọt vào.

Một giây sau, gương mặt tươi cười của Khương Miện xuất hiện trước mắt Tống Kỳ Sâm.

“Tống Kỳ Sâm, anh sao vậy? Nhát gan đến thế à? Ôi, mắt đỏ cả rồi? Được rồi được rồi, đừng sợ, đừng sợ nhé. Này, tôi ở đây. Anh á, nếu sợ thì nắm tay tôi…”

Khương Miện dứt khoát đưa tay nắm chặt tay Tống Kỳ Sâm trong tủ, giơ lên rồi lắc lắc trước mặt anh.

“Yên tâm, dù có tối thế nào, đáng sợ thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay đâu được chưa?”

Khương Miện nghiêng đầu mỉm cười.

Sững sờ nhìn gương mặt tươi cười của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm nghe rõ tiếng tim mình đập.

Một nhịp, một nhịp, rồi một nhịp nữa…