Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Thành phố Yên Kinh, khu biệt thự Vườn Hồng.
Giản Khải như kẻ điên dại ngồi vắt vẻo trên lan can ban công: “Chị, chị mà không chịu đồng ý yêu cầu của em, thì em… em sẽ nhảy từ đây xuống!”
Lúc này trong phòng, người phụ nữ tóc ngắn đang thử mặt nạ do nhãn hàng gửi tặng. Nghe thấy câu nói đó liền tức giận xé phăng mặt nạ trên mặt, ném phịch xuống đất.
“Nhảy! Mày nhảy đi! Giản Khải, hôm nay mày không nhảy thì mày là cháu tao!”
Đm, tưởng chị không trị được mày hả!
Người phụ nữ có ánh mắt hung thần ác sát nọ cũng chính là chị gái của Giản Khải – Giản Hồng.
Mấy ngày trước thằng ranh này đi đâu về mà cứ lải nhải đòi đi tham gia show “Nhịp đập thần tượng”. Thậm chí còn chẳng thèm đi những show đã nhận lời từ trước, bảo chỉ cần được tham gia “Nhịp đập thần tượng” là sẵn sàng không lấy cát sê, hơn nữa còn bỏ tiền túi ra nữa.
Trước đó, cô đã thỏa thuận giá cả với người ta xong xuôi, vậy mà cái thằng ranh này bảo không đi là không đi. Bây giờ thằng đần độn này nhất quyết đòi đi, ngay cả tiền cũng chẳng thèm.
Giờ còn dám lấy mạng sống của mình ra đe dọa cô nữa chứ.
“Huhu chị ơi, em thật sự thích cô ấy, cô ấy trông giống hệt Tiểu Phương ở làng mình. Chị biết mà, Tiểu Phương là mối tình đầu của em, em yêu cô ấy đến phát điên. Trông thấy Khương Miên, em cảm giác như được gặp lại Tiểu Phương năm 16 tuổi vậy…”
Trên lan can, Giản Khải vừa khóc vừa tỏ tình.
Kể từ lần gặp Khương Miên ở chỗ Tống Hi Quang, cậu ta mới biết mình đã bỏ lỡ điều gì. Tất cả là tại Hi Quang hại, nếu không thì cậu ta đã chẳng bỏ lỡ chân ái của mình rồi
“Còn Tiểu Phương nữa, để tao cho mày biết thế nào là Tiểu Phương, Tiểu Phương này!”
Thừa lúc không để ý, Giản Hồng túm một phát kéo Giản Khải từ lan can xuống. Cô chộp lấy cây lau nhà bên cạnh rồi bắt đầu xuất chiêu túi bụi.
“Mày cái đồ đần này, còn dám bảo không phải thấy người ta đẹp mà ham à. Nhỏ Tiểu Phương với nhỏ họ Khương đó ngoài việc đều có hai mắt một mũi một miệng ra thì có chỗ nào giống nhau? Chẳng qua mày thấy người ta xinh đẹp. Mày cái đồ chết tiệt này lần nào gặp nhỏ nào xinh cũng bảo giống mối tình đầu, chị mày đánh cho mày thành mối tình đầu luôn bây giờ tin không?”
“Á chị ơi đừng đánh, đừng đánh nữa. Em không dám, không dám nữa đâu…”
Trên ban công, Giản Khải vừa né vừa gào.
Nhìn thằng em trai khóc lóc nước mắt giàn giụa nhà mình, Giản Hồng cũng thấy lòng đau như cắt.
Trước kia, khi thằng em mới lên thành phố đi học cắt tóc còn đỡ, người còn thật thà, mỗi ngày quay mấy clip hài nhảm nhí cũng vui vẻ tự đắc. Nhưng từ khi quen được thằng họ Tống kia, vào giới giải trí rồi nổi tiếng về sau.
Trước đây, bao nhiêu người thân không ưa gì hai chị em, giờ lại lũ lượt bám theo như đỉa đói rồi dùng tiền của Giản Khải dụ dỗ cậu đi chơi bời lung tung, bạn gái thay như thay áo.
Cô muốn quản nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Quan trọng là nói thì Giản Khải có chịu nghe lời, nhưng quay đi lại quên sạch sành sanh những gì cô dặn.
Giản Hồng thấy nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì Giản Khải cũng sẽ gặp chuyện, tới lúc đó hối hận thì đã muộn.
“Chị nói cho em biết Giản Khải à, chuyện này không có gì để thương lượng hết. Bên chương trình sinh tồn nơi hoang dã kia chị đã thỏa thuận xong cho em rồi, vài ngày nữa em phải tới đó. Nghe nói đạo diễn Lý vừa nhận giải Đạo diễn xuất sắc nhất ở nước E về đã bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim mới, nghe đâu ông ấy không định dùng mấy ngôi sao lớn nữa mà muốn chọn người mới, hy vọng sẽ tạo ra những tia lửa khác biệt.”
“Thông tin về bộ phim chị chỉ biết là ông ấy muốn tìm người mới có tính cách kiên cường, chịu thương chịu khó. Em vào giới điện ảnh chưa lâu, cũng coi như là người mới. Lần này đi show thực tế này, em phải thu lại hết mấy cái tật xấu sợ nặng sợ nhẹ, lười biếng, háu ăn, láu cá của em đi. Nếu không thì…”
Giản Hồng bóp đốt ngón tay kêu rắc rắc, trừng mắt nhìn Giản Khải rồi quay người đi vào phòng.
Cô vừa đi, Giản Khải đang lầm bầm lầu bầu đã nhận được cuộc gọi từ anh họ.
“Không được, chị em không cho em ra ngoài… Thật á? Được, được, em sẽ tìm cách chuồn ra ngay…Mọi người đợi em nhé…”
Cả người Giản Khải bỗng phấn chấn hẳn lên, mắt bắt đầu đảo quanh liên tục.
Cũng may là Khương Miện không biết nỗi lo lắng của Giản Hồng về việc Giản Khải có thể sa vào con đường xấu. Nếu không, chắc cô sẽ vỗ vai bà chị này và bảo đừng lo quá.
Vì dù sao thằng đần nhà chị qua vài năm nữa sẽ được tặng một bộ vòng tay bạc, nửa đời sau không chỉ ăn no mặc ấm mà còn sinh hoạt rất quy luật, lúc rảnh còn được đạp máy may, khâu cúc áo nữa.
Tất nhiên đó đều là chuyện sau này.
Lúc này, chương trình “Nhịp đập thần tượng” vẫn đang tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Nhóm năm người Khương Miện sau khi bỏ phiếu thì Chu Lệ đã thắng với tỉ số 3-2, trở thành đội trưởng của nhóm.
Và cô ấy đã nhanh chóng quyết định luôn bài hát cho vòng thi đầu tiên: “Kinh Trập.”
“Mọi người đều biết “Kinh Trập” là nhạc phim chính của bộ phim “Thục Sơn kiếm” do chị Giang Dĩnh đóng chính. Quan trọng hơn là chị ấy còn nhờ bộ phim này mà một bước thành Ảnh hậu luôn. Năm đó “Thục Sơn kiếm” hot cỡ nào thì độ hot của “Kinh Trập” cũng bấy nhiêu…”
Đang nói, Chu Lệ thấy Lâm Thiến có vẻ muốn nói lại rồi thôi. Cô ấy cũng không quan tâm mà tiếp tục giải thích: “Tớ biết bài này độ phổ biến rộng nên rất có khả năng sẽ bị trùng với nhóm khác. Nhưng có sao đâu? Miễn là chúng ta biểu diễn đủ xuất sắc thì sợ gì không thắng? Quan trọng nhất là chúng ta còn lá bài tẩy…”
Nói đến đây, Chu Lệ liền nhìn về phía Khương Miện với ánh mắt sáng rực.
Nhưng lại thấy cái đầu nhỏ của Khương Miện đang gật gà gật gù.
Nghĩ đến đánh giá trước đây của nhỏ thô kệch này, Chu Lệ “thù mới thù cũ” cùng trào dâng, lập tức giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng với ba người kia rồi áp sát bên tai Khương Miện, bất chợt hét to.
“Alo!”
Chu Lệ đang chờ Khương Miện giật mình, khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên thì giây sau tầm nhìn xoay chuyển. “Bịch” một tiếng, cô ấy đã bị Khương Miện đột ngột mở mắt ra một tay ấn ngã xuống đệm mềm phía sau.
Ngón tay đặt trên xương cổ họng cô ấy, trong mắt Khương Miện dường như không có chút dao động nào, ấn cô ấy như ấn một con kiến nhỏ không đáng kể. Chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết Chu Lệ.
Trong nháy mắt, Chu Lệ thấy nghẹt thở, trái tim đập dữ dội với tốc độ siêu nhanh, adrenaline còn tăng vọt, môi hơi động đậy nhưng một hồi lâu vẫn không thốt ra được lời nào.
Cho tới khi –
Khương Miện hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy nỗi sợ hãi còn sót lại trong mắt Chu Lệ mới nhận ra tình hình không ổn.
Hồi tận thế, cô đã quen sống một mình, ngay cả khi ngủ cũng giữ được ý thức tỉnh táo.
Thế đấy, bên tai vừa có tiếng động lạ, phản ứng đầu tiên của cô là phải bóp chết mầm mống nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Ai ngờ…
Ngay lúc Khương Miện thầm suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này ra sao, cô đã thấy ánh mắt của Chu Lệ – người đang bị mình ấn xuống đệm mềm bỗng từ kinh hoàng chuyển sang kinh ngạc vui mừng.
Lồm cồm bò dậy khỏi đệm, Chu Lệ hứng khởi tới mức giọng nói cũng bắt đầu có chút biến đổi: “Chính là nó, đây chính là lý do tớ chọn bài “Kinh Trập”.”
“Mọi người đều đã xem “Thục Sơn Kiếm” chắc cũng hiểu rõ về nhân vật tiểu sư muội do Giang Dĩnh đóng. Mọi người không thấy khí chất của Khương Miện rất hợp đóng vai kiếm khách ban đầu ngây thơ trong sáng, sau càng bị chèn ép càng bùng nổ mạnh mẽ sao? Quan trọng nhất là cậu ấy còn biết múa kiếm, chúng ta có thể chuyển bài hát “Kinh Trập” này thành một vở kịch sân khấu kết hợp ca múa diễn xuất, chắc chắn sẽ mang đến cho khán giả sự bất ngờ và cảm xúc khác biệt!”
Chu Lệ càng nói càng hăng.
Cô ấy luôn yêu sân khấu như vậy đấy. Nếu có thể mang đến cho khán giả trải nghiệm thưởng thức tốt nhất, xuất sắc nhất, dù làm vai phụ cô ấy cũng rất vui vẻ. Đây là nguyên tắc làm nghề từ trước đến nay của Chu Lệ.
“Cơ mà…”
Chu Lệ chịu, nhưng Lâm Thiến thì không.
“Như vậy thì bốn người tụi mình sẽ chẳng có cơ hội thể hiện nữa à? Này có gì khác với màn solo của Miên Miên đâu? Lỡ như bốn người tụi mình vì không đủ nổi bật mà bị khán giả bỏ phiếu quá thấp thì làm sao?”
Lâm Thiến đưa ra ý kiến phản đối.
“Vậy thì thắng chứ sao! Nhóm thắng cuộc vốn chẳng cần lo về phiếu bầu của khán giả, vì tất cả sẽ được vào vòng trong, huống chi bài hát vẫn chưa được cải biên lại thật. “Thục Sơn Kiếm” là phim nhiều nhân vật, trong đó có không ít vai nổi bật, năm người tụi mình chia nhau là dư sức rồi.”
Chu Lệ giải thích.
“Nhưng chỉ có vai của Khương Miên là vai chính thôi?”
Nói đến đây, có lẽ Lâm Thiến cảm thấy thái độ mình hơi gay gắt nên nở một nụ cười khó xử và uất ức.
“Có thể là tại tớ quá lo lắng rồi. Cơ mà Tiểu Lệ này, cậu còn có Trần Dữ và Miên Miên, nếu bỏ phiếu thì số phiếu của các cậu chắc chắn sẽ rất cao. Không giống như tớ và Tinh Minh, một khi thua, người rời đi có thể là một trong hai đứa chúng tớ, tớ không thể không cân nhắc điểm này…”
[Con nhỏ này ngày nào không nói xéo thì chết à? Ý nhỏ là gì vậy? Chẳng phải đang ám chỉ Chu Lệ cậy mình có độ nổi tiếng, không sợ thua nên cố tình chọn bài hát này sao?]
[Mấy người còn chưa hiểu ý của Lâm thảo mai à? Nhỏ không ý kiến gì về việc chọn bài này, nhưng ba người Chu Lệ, Trần Dữ, Khương Miên đều có độ hot, cho nên nên giao vai nổi bật cho nhỏ và Hứa Tinh Minh thể hiện. Lại vì vai diễn của chị Giang là nữ nên để nhỏ đóng là phù hợp nhất!]
[Phân tích của bạn trên 666 luôn, đúng là ý của nhỏ đấy!]
[Tui thấy nỗi lo của cô ấy cũng không sai, ai mà muốn bị loại chứ!]
[Nhưng vấn đề là nhỏ có biết múa kiếm không? Kiếm pháp lưu loát đẹp đẽ đợt trước của Khương Miên nhỏ làm được không, hay lên pose mấy cái là xong? Thế thì còn muốn thắng nữa không?]
Phần bình luận cãi nhau ầm ĩ.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, Chu Lệ và Lâm Thiến không ai nhường ai.
“Vậy bây giờ chúng ta quyết định chọn bài “Kinh Trập” à?”
Lúc này Khương Miện lên tiếng, ánh mắt của mấy người còn lại đều tụ lên người cô.
“Nếu đã quyết định rồi thì phải nhanh chóng viết lên thôi. Dù sao ba tiếng thảo luận tự do cũng sắp hết rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt bốn người còn lại lập tức trở nên nghiêm túc.
Thấy họ đột nhiên căng thẳng như vậy, Khương Miện cười: “Đừng nghiêm trọng thế chứ, ai muốn diễn vai nào thì cứ diễn thôi…”
Nghe vậy, Chu Lệ nhíu mày.
“Câu đó nói như nào nhỉ. Đụng hàng không xấu hổ, ai xấu thì người đó xấu hổ!”
Khương Miện cười hì hì.
Sắc mặt Lâm Thiến chợt tối sầm lại.
Sao nhỏ Khương Miên dám nghĩ mình sẽ không bằng cô ta chứ?
Vậy thì cứ chờ xem, Lâm Thiến này chẳng phải người dễ dàng chịu thua như thế!
Trong mấy phút cuối cùng, Chu Lệ với tư cách đội trưởng vẫn đăng ký bài “Kinh Trập”. Tới khi Chương Thấm tuyên bố, mọi người mới phát hiện có tận ba nhóm chọn bài “Kinh Trập” bao gồm cả nhóm họ.
Chưa kịp đợi nhóm Chu Lệ phản ứng, MC Chương Thấm đã giơ micro lên.
“Được rồi, bây giờ mọi người đã đăng ký xong bài hát cho vòng thi đầu tiên, vậy tiếp theo 10 nhóm chúng ta cần tranh giành thứ tự biểu diễn. Để tăng thêm tính thú vị, việc tranh giành thứ tự biểu diễn này, tổ chương trình sẽ thông qua một trò chơi nhỏ để quyết định thứ tự biểu diễn cuối cùng.”
Kiểu biểu diễn do khán giả bỏ phiếu tại chỗ này ai cũng biết. Nếu bạn không biểu diễn vô cùng xuất sắc thì thứ tự ra sân của bạn nhất định phải ở sau, như vậy ấn tượng của mọi người mới sâu sắc.
Nhất là những người đầu tiên, chờ tất cả 10 nhóm biểu diễn xong, có khi khán giả đã quên mất các bạn biểu diễn cái gì rồi.
Vì vậy, việc tranh giành thứ tự biểu diễn rất quan trọng.
“Trò chơi này chính là…”
Chương Thấm quay người chỉ về phía màn hình lớn phía sau, chỉ thấy trên đó chớp mắt hiện lên bốn chữ đỏ chói – Thoát khỏi mật thất.
Một kịch bản thoát khỏi mật thất chưa từng xuất hiện trên thị trường, 10 nhóm chia nhau vào so xem ai ra nhanh nhất. Nhóm nhanh nhất được tự chọn thứ tự ra sân, lần lượt như vậy, nhóm tốn thời gian nhiều nhất chỉ có thể chọn thứ tự ra sân cuối cùng mà mọi người để lại, và đó rất có thể là vị trí đầu tiên.
Vì vậy điều này cũng có nghĩa là, mọi người chơi trò này tốt hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thắng thua của nhóm.
“À, ở đây có tổng cộng 5 vị cố vấn bao gồm cả tôi MC, cộng thêm bốn nhân viên làm việc là hết thảy 10 người cũng sẽ ngẫu nhiên tham gia vào nhóm các bạn, hỗ trợ mọi người hoàn thành trò chơi này.”
Chương Thấm vừa dứt lời.
Tống Kỳ Sâm: “….”
“Phụt.”
Triệu Phi Vũ đứng bên cạnh anh thấy thế không nhịn được phì cười.
Dù sao người khác không biết nhưng cậu còn không biết à? Đừng nhìn vẻ ngầu lòi lạnh lùng của sếp Tống, thực ra anh sợ rất nhiều thứ, sợ côn trùng, sợ động vật mềm không nói làm gì, anh còn sợ bóng tối sợ ma nữa.
“Mời cố vấn Triệu, cố vấn Ari… tới bốc thăm.”
Chương Thấm bên nọ vẫn đang nhiệt tình vẫy gọi.
Sắc mặt Tống Kỳ Sâm không có gì thay đổi, nhưng cả buổi chẳng nhúc nhích.
Trong đầu đang cố gắng nhớ lại hợp đồng mà mình đã ký trước đó. Đúng rồi, trong hợp đồng có nói, khi cần thiết phải phối hợp với việc sắp xếp trò chơi của tổ chương trình, nhưng lúc đó cũng chẳng ai nói cho anh biết là sắp xếp kiểu này.
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Tống Kỳ Sâm đành phải lóng ngóng bốc một lá thăm từ ống.
Chó đẻ, màu xanh lá.
Nếu anh nhớ không nhầm thì nhóm của Khương Miên là nhóm màu xanh lá.
Vốn dĩ thoát khỏi mật thất đã rất là cái gì đó rồi, lại thêm Khương Miên cái nhỏ yêu nữ này nữa, Tống Kỳ Sâm có thể đoán được tương lai thảm hại của mình rồi.
Không biết bây giờ chạy trốn còn kịp không.
Quay đầu lại, trông thấy Khương Miện nháy mắt với mình, Tống Kỳ Sâm biết có lẽ chẳng kịp nữa rồi.
Tống Kỳ Sâm ngơ ngác đợi đến 2h chiều, ngơ ngác mặc bộ quần áo quản gia, ngơ ngác đứng trước mật thất, quay đầu lại liền thấy Khương Miện mặc bộ đồ nữ hầu gái trắng hồng xen kẽ, buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện trước mặt mình.
Tống Kỳ Sâm: “!!!” Má ơi, tiểu thư này là ai vậy?
Vì trong lòng quá đỗi kinh hoàng, ánh mắt anh từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người Khương Miện đang ăn mặc ra dáng con người.
Cho đến khi đối phương đứng bên cạnh anh.
Vì họ là hai người đến sớm nhất nên cả hai đều chưa đeo tai nghe, cũng chẳng lo bị người ngoài nghe thấy. Thấy ánh mắt Tống Kỳ Sâm cứ dính chặt trên người mình.
Khương Miện lên tiếng.
“Sao hả, có phải thấy bộ dạng bé nhỏ của em đáng yêu chết đi được đúng không?”
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Ái chà, biết anh thích rồi. Nhìn hoài làm người ta ngại quá à~”
Khương Miện che mặt.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Ngậm miệng đi Trương Phi!
——
Hé lô mấy bà, do tui đang dùng tool trộn bài viết để đỡ bị reup nên không gắn được “Chương sau” và phần “Menu”.
Nên đọc xong, mấy bà lướt xuống xíu sẽ thấy phần chuyển chương sau nha (theme này có sẵn phần chuyển chương luôn á). Còn về phần “Menu” thì cứ 5 chương sẽ có. Dị he :333