Edit: Cá Mặn (Nặm)
——
Ầm —
Cánh cửa phòng cố vấn đang đóng chặt bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra.
“Ồ, nghe điện thoại xong rồi hả?”
Trên ghế sofa, Triệu Phi Vũ đang mải mê chơi game trên điện thoại bớt chút thời gian ngẩng đầu lên, thấy người đứng ở cửa là Tống Kỳ Sâm thì thuận miệng chào hỏi.
Nhưng chỉ trong tích tắc mất tập trung đó, nhân vật game do cậu điều khiển đã bị người khác bắn một phát nổ đầu.
Rõ ràng đã sắp tới vòng bo cuối, với trình độ trước đây của cậu toàn rơi xuống đất thành hòm, có thể trụ được tới lúc này đã khó khăn lắm rồi. Chỉ một chút mất tập trung đã bị tên “Voldemort” âm thầm hạ gục, làm Triệu Phi Vũ tức đến mức suýt ném luôn điện thoại ra ngoài.
“Này A Sâm, cậu xem ván này coi có tức không…”
Triệu Phi Vũ giơ điện thoại lên phàn nàn với Tống Kỳ Sâm.
“Bây giờ tớ tức muốn đau tim. Không được rồi A Sâm, cậu chơi giỏi, lát nữa có rảnh cậu phải dẫn tớ chơi một ván để lấy lại danh dự, nếu không thì hôm nay sợ là không lành đâu. A Sâm, cậu có nghe thấy không? A… Sâm?”
Mãi vẫn không nhận được phản hồi từ Tống Kỳ Sâm, Triệu Phi Vũ vô thức ngẩng đầu.
Thì thấy Tống Kỳ Sâm hai mắt đăm đăm ngồi ngay ngắn trước máy tính, con ngươi dại ra. Đôi mắt trông như đang nhìn vào màn hình máy tính lại như không nhìn, bộ dạng trông đang thất thần.
Không đúng.
Có gì đó sai sai!
Bởi vì theo hiểu biết của cậu về Tống Kỳ Sâm thì e rằng lúc nào anh cũng sẽ không dừng đôi tay kiếm tiền. Tiền chính là nguồn động lực của anh, là trụ cột tinh thần của anh.
Còn tình huống như hiện tại, không những không kiếm tiền mà còn ngồi ngây ra. Loại tình huống này xảy ra trên bất kỳ ai khác thì được chứ tuyệt đối không thể xảy ra trên người Tống Kỳ Sâm.
Hơn nữa nhìn biểu cảm của người này, ngược lại chẳng giống như vừa ra ngoài nghe điện thoại mà giống như vừa ra ngoài làm cái gì mờ ám.
Triệu Phi Vũ để điện thoại xuống, vội đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh hai lần, Tống Kỳ Sâm vẫn chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Chuyện gì vậy?
Người liên lạc bí mật với anh chẳng lẽ là hồ ly tinh hả, không chỉ lén liên lạc mà còn thuận tiện hút luôn dương khí của anh?
Triệu Phi Vũ kinh ngạc.
Con mắt người đàn ông đảo qua đảo lại. Sau đó —
“Này!!!”
Bỗng cúi người xuống bên tai Tống Kỳ Sâm hét to.
Đúng lúc Triệu Phi Vũ đang đắc ý chờ xem vẻ giật mình của bạn mình thì chỉ thấy Tống Kỳ Sâm cả người như mất hồn, động tác chậm chạp quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt vẫn không có tiêu cự như cũ.
Tống Kỳ Sâm thế này hù Triệu Phi Vũ hơi sợ.
Cậu cuống quít kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh Tống Kỳ Sâm: “Này A Sâm, cậu sao vậy? Sau khi cậu đi tớ đã bảo họ tắt camera trong phòng cố vấn rồi. Có chuyện gì thì cứ nói đi, cậu như thế này làm người anh em này hơi sợ đó nhá. Lúc nãy cậu đi đâu nghe điện thoại thế, nghe nói tòa nhà này trước khi chúng ta tới đã bị bỏ hoang mấy năm rồi. Đừng nói là cậu… gặp phải thứ gì bẩn thỉu đấy chứ?”
Nghe đến đây, ánh mắt dại ra của Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng bắt đầu có tiêu cự.
“Thứ bẩn thỉu…”
Anh nhắm mắt lặp lại lời của Triệu Phi Vũ, đồng thời nắm chặt quả đấm.
Không, so với thứ đó còn hung tàn hơn gấp trăm lần!
Nếu anh không cố gắng vẫy vùng, e rằng…
Nghĩ tới đây, đôi mắt Tống Kỳ Sâm nhanh chóng cụp xuống, sâu trong đáy mắt lướt qua một tia xấu hổ.
Cho đến nay, anh chưa từng gặp người nào như vậy!
Cô là học sinh tiểu học sao?
Đúng, là do anh cố tình đoán chắc cô không dám nên mới…
Nhưng ai ngờ người phụ nữ đó, nói hôn là hôn luôn!
Đây chính là lần đầu tiên anh…
Đừng nghĩ nữa, càng nghĩ Tống Kỳ Sâm càng không kìm được muốn đi chém người.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, sau khi Tống Kỳ Sâm đẩy cô ra và bỏ chạy, một lát sau, Khương Miện mới từ từ bước ra khỏi lối thoát hiểm.
“Tiểu thuyết toàn xạo ke, hoàn toàn chẳng có cái gì mà tê tê dại dại như bị điện giật…” Khương Miện vừa đi vừa lẩm bẩm.
Dù sao những cuốn tiểu thuyết tổng tài mà cô từng đọc thường hay miêu tả một số cảnh nam chính hôn một xíu là nữ chính đã không kiểm soát được mà toàn thân nhũn ra, nước mắt lưng tròng, thậm chí chẳng thể suy nghĩ gì được nữa. Tình tiết kỳ diệu thế đó.
Khương Miện của trước đây không thể hiểu nổi.
Hôm nay thử với sếp tổng bá đạo Tống Kỳ Sâm cũng vẫn không thể hiểu nổi.
Thành thật mà nói, chẳng có cảm giác gì ngoài nóng và mềm.
Trái lại Tống Kỳ Sâm lúc nãy bỏ chạy mặt đỏ tới mang tai như uống phải rượu giả.
Cô vừa định mở miệng hỏi anh sao lại như thế, đối phương đã đẩy cô ra một cái rồi chạy mất, trông hệt như Khương Miện định làm gì anh vậy đó.
Cô nào có cái kiểu bụng đói ăn quàng đâu? Lúc nãy, nếu anh không cố tình chọc tức thì cô cũng chẳng thèm…
Nụ hôn đầu của cả hai kiếp cứ thế mơ hồ trao đi mất, đối tượng lại còn là một tên keo kiệt.
Khương Miện cũng rất bực bội đấy được không?
Nhưng ai bảo Tống Kỳ Sâm cố tình gài cô.
Cô mặc kệ, cô dám làm là làm luôn!
Cô mới cóc sợ.
Nghĩ xong những điều này, Khương Miện vừa đi qua khúc quanh thì suýt đụng phải một người đang vội vã chạy tới.
Xoay người một cái, Khương Miện tránh né một cách hoàn hảo, còn tiện tay đè vào trán người đó, tránh cho đối phương chạy quá nhanh mà trực tiếp đụng vào tường.
“A!”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Khương Miện.
Vừa buông tay ra, Khương Miện đã đối mặt với Chu Lệ đang tức giận.
Vừa nhìn thấy Khương Miện, cô gái lập tức quên cả giận dữ. Cô ấy tiến lên nắm lấy cánh tay Khương Miện, kéo cô đi ra ngoài: “Cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô lâu lắm rồi đó! Chị Chương thông báo chúng ta nhanh chóng xuống đại sảnh tầng một, nói là có việc liên quan đến ca khúc chủ đề cần thông báo. Các thí sinh đều đã đến đủ cả rồi, chỉ thiếu mỗi cô thôi.”
“Khoan đã…”
Khương Miện chưa kịp nói gì đã bị Chu Lệ kéo chạy xa.
Bởi vì chạy quá mau nên mới xuống tầng một hai người lại suýt va phải hai người vừa bước ra từ thang máy.
“A, xin lỗi tôi không nhìn thấy…”
Khương Miện thuận miệng xin lỗi.
Giây tiếp theo lại nghe thấy —
“Hừ.”
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên phía trên đầu cô.
Giọng nói quen thuộc này khiến Khương Miện lập tức ngẩng đầu lên, kế đó trực tiếp đụng phải đôi mắt trong veo như suối trên núi tuyết của Tống Kỳ Sâm.
Khương Miện nhìn chằm chằm, gần như vô thức chuyển tầm mắt xuống môi của anh.
Tống Kỳ Sâm tưởng sẽ thấy biểu cảm xấu hổ của đối phương: “…” Mẹ kiếp, không mặt dày bằng cô ấy.
Tống Kỳ Sâm tức giận quay người đi, vừa định bước về phía trước, ai ngờ phản ứng của Khương Miện nhanh hơn anh nhiều.
Anh vừa mới quay người, đối phương đã kéo Chu Lệ chen lên phía trước anh và Triệu Phi Vũ.
Thấy thế, Tống Kỳ Sâm từ trước đến nay cảm xúc ít dao động cũng không biết sao trong lòng bỗng dấy lên một ngọn lửa vô danh.
Nhưng đành chịu vì trong hành lang đâu đâu cũng có camera, anh đành dằn tạm thời cơn tức trong lòng xuống, cùng Triệu Phi Vũ đi sau Khương Miện họ.
Lén nhìn gương mặt lạnh lẽo như băng của Tống Kỳ Sâm, Chu Lệ đi phía trước vô thức kéo tay áo Khương Miện, ghé sát tai cô cố gắng hạ thấp giọng hết mức có thể: “Ê này, cố vấn Ari này tạm thời chưa thấy được trình độ thế nào, nhưng chỉ riêng gương mặt này cũng đủ đè bẹp Giản Khải rồi. Hèn chi anh ta có thể làm người khởi xướng. Đẹp trai quá đi thôi…”
“Vậy à?’
Khương Miện nhìn thẳng về phía trước.
“Đẹp cỡ nào? Chẳng phải cũng như người bình thường có hai mắt một mũi một miệng thôi à, tôi thấy có gì khác đâu?”
“Hừ!”
Khương Miện vừa dứt lời, phía sau lại tức thì vang lên một tiếng hừ lạnh.
“Cô nói to quá vậy!”
Chu Lệ cuống quít kéo tay áo Khương Miện.
Còn Triệu Phi Vũ nghe thấy tiếng hừ lạnh này thì vô thức nhìn sang Tống Kỳ Sâm bên cạnh. Cậu thấy tầm mắt anh thỉnh thoảng lại rơi xuống đỉnh đầu cô gái mặc đồ thể thao màu xanh lá phía trước. Tuy ánh mắt trông có vẻ không thân thiện lắm nhưng cũng quái lạ thế nào ấy nhỉ?
Đây là Tống Kỳ Sâm đó.
Theo hiểu biết của cậu về bạn mình, dù Tống Kỳ Sâm như một con sói con lúc vừa mới được nhận về nhà họ Tống, hay là sếp Tống bây giờ có thể xoay chuyển mọi thứ trong tầm tay, bình thường Tống Kỳ Sâm luôn giữ vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ tiền thì đối với ai cũng như nhau.
Cho dù có người mở miệng sỉ nhục khiêu khích, anh cũng chẳng bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài, chỉ âm thầm trả đũa người ta sau lưng.
Theo lời anh nói, tính toán với mấy người đó có ích gì?
Chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của mình thôi.
Nhưng bây giờ, cô gái này với A Sâm…
Trong mắt Triệu Phi Vũ lướt qua tia nghiền ngẫm.
Bốn người lần lượt bước vào đại sảnh tầng một.
Người đã đến đông đủ, MC Chương Thấm giơ micro lên bắt đầu nói.
Cũng không có chuyện gì khác, ca khúc chủ đề “Giới hạn nhịp đập” cần các thí sinh mau chóng học thuộc. Bây giờ là 12h20 trưa, chậm nhất tối nay sẽ bắt đầu thử giọng.
Gần như vừa nghe xong lời Chương Thấm, biểu cảm Khương Miện liền cứng đờ.
Những lời sau đó cô còn chưa nghe rõ được gì thì trong tay đã bị nhét một tờ giấy.
“Tôi biết mọi người đều chuyên nghiệp nên sẽ cho mọi người 6 tiếng để làm quen hết lời bài hát và giai điệu, sau đó mới bắt đầu vào phòng thu thử giọng…”
Khương Miện: “…”
Quen cái gì? Lời bài hát gì? Chuyên nghiệp cái gì?
Từ lúc phát giấy lời bài hát, ánh mắt của Tống Kỳ Sâm chưa từng rời khỏi gương mặt Khương Miện. Vừa nhìn thấy cô nhăn mặt như trời sập xuống, môi người đàn ông lập tức mím chặt.
Đồng thời nhanh chóng cúi đầu xuống, tay véo một cái vào đùi mình.
Bởi vì nếu không làm vậy, anh sợ mình sẽ bật cười ra tiếng trước mặt mọi người.
Thoáng nhìn bộ dạng nhịn cười của Tống Kỳ Sâm, Triệu Phi Vũ ngẩng đầu nhìn Khương Miện đang mang mặt nạ đau khổ bên kia thì lông mày khẽ nhướng.
“Lần trước tranh vị trí center tôi đã thua cô. Lần này thử giọng tôi nhất định sẽ không thua cô nữa đâu!”
Chu Lệ bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa.
Khương Miện: “…” Đờ mờ, cô có tin là bà đây chết tại chỗ ngay bây giờ cho cô xem không?
Những thí sinh nhận được lời bài hát không ai nán lại ở đại sảnh, đa số đều tìm một nơi riêng tư để nhanh chóng học thuộc lời.
Tống Kỳ Sâm để ý thấy Khương Miện đứng im được 5-6 phút như hồn lìa khỏi xác, rồi sau đó lững thững rời đại sảnh.
Chân trước cô vừa đi, chân sau Tống Kỳ Sâm liền đứng dậy.
“Đi đâu vậy?’
Triệu Phi Vũ biết rõ còn cố hỏi.
“Ra ngoài có chút việc.” Tống Kỳ Sâm đáp qua loa rồi nhanh chóng đi theo ra ngoài.
“Ồ~ Có chút việc~” Triệu Phi Vũ lặp lại.
Tống Kỳ Sâm cảm thấy giọng điệu của cậu nghe có hơi là lạ, nhưng trong lúc này cũng không để tâm lắm.
Đợi Tống Kỳ Sâm ra khỏi đại sảnh, ngẩng đầu lên nhìn thì bên ngoài đâu còn bóng dáng của Khương Miện nữa.
Tuổi thỏ sao?
Chạy nhanh thế?
Tống Kỳ Sâm ngơ ngác.
Hết cách, anh đành phải đi lòng vòng khắp tòa nhà hy vọng có thể tìm thấy Khương Miện. Anh cũng không có ý gì khác, mục đích rất đơn giản chỉ là muốn xem trò cười của cô thôi.
Cuối cùng không phụ lòng người, Tống Kỳ Sâm tìm thấy Khương Miện đang ngồi trên ghế dài, quay lưng về phía anh ở một góc hẻo lánh trên sân thượng.
Gió trên sân thượng không nhỏ, chính vì gió to nên ở đây không lắp camera gì. Dù sao bình thường nơi này chẳng có ai đến, lắp camera ở đây không chỉ lãng phí mà còn rất dễ hư hao.
Vừa nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm liền nhướng máy, khóe miệng hơi nhếch.
Tiếp đó anh nghe thấy tiếng lắp ba lắp bắp phát ra từ miệng Khương Miện.
Cái điệu kỳ cục kẹo đó khiến Tống Kỳ Sâm suýt nữa không nhịn được cười.
“Má nó khó dữ…”
Giọng Khương Miện nghe có vẻ uể oải.
Vừa nghe cô nói vậy, Tống Kỳ Sâm nhướng mày, môi mỏng hơi nhếch, định mở miệng châm chọc.
Người đàn ông liền thấy Khương Miện đang quay lưng về phía mình giơ tay lên dụi mắt…
Cảnh tượng này làm Tống Kỳ Sâm giật mình.
Không thể nào? Khóc rồi sao?
Vị nữ anh hùng này nhìn sao cũng không giống người dễ khóc mà?
Tống Kỳ Sâm nhíu mày.
Thấy tay phải Khương Miện cứ dụi mắt mãi, tay kia lại còn giơ lên liên tục lau gì đó trên mặt.
Thấy thế, Tống Kỳ Sâm do dự.
Cũng không biết đợi bao lâu, cuối cùng người đàn ông có hơi không chịu nổi nữa.
“Này, cô khóc cái gì thế? Lúc trước còn hung hăng với tôi lắm mà? Còn không kích động nổi, hễ mà kích động thì liền nóng đầu, liền hôn… sao bây giờ… Cô nín đi, có khó khăn gì cứ nói ra. Cùng lắm thì tôi giúp cô giải quyết được chưa? Có phải xem rồi không biết hát sao không? Hay là hát bị chệch nhịp khó nghe? Tôi có thể xem hiểu phổ nhạc, trước đây tôi cũng từng hát ở quán bar… Thực sự không được…”
Tống Kỳ Sâm cắn răng, nghĩ đến trước đây người này dù sao cũng liều mạng đi đua xe thay mình, tiền kiếm được còn chui hết vào túi mình.
Hồi nãy hôn một cái thì cứ hôn đi, mình là đàn ông thì tính toán cái gì?
Hơn nữa cũng là do anh cố tình khích cô, anh cũng có lỗi.
Tống Kỳ Sâm hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.
“Thực sự không được thì để tôi học trước, sau đó dạy từng câu một cho cô. Chắc chắn sẽ không để cô bị mất mặt trước mọi người đâu, đừng khóc…”
Tống Kỳ Sâm vừa đi về phía trước vừa nói.
Chính lúc này, Khương Miện với đôi mắt đỏ hoe từ từ quay đầu lại.
“Phụt phụt, sao lại nhiều cát thế, vừa nãy gió to cát bay vào mắt. Tống Kỳ Sâm, anh vừa nói gì? Cái gì mà dạy tôi? Anh muốn dạy tôi!!!”
Mắt Khương Miện sáng bừng lên, lập tức nhảy đến trước mặt Tống Kỳ Sâm, dáng vẻ hăng hái nào giống như vừa mới khóc.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Hahahaha, chị biết ngay cu cậu rất trọng nghĩa khí mà!”
Khương Miện cười ha hả vỗ vai Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“…”
Mình ngu quá, thật.