Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Một câu ngắn gọn, không quá mười hai chữ.
Cả trong lẫn ngoài phòng phát sóng trực tiếp, ai nấy đều bị Khương Miện “thả thính” tới nỗi nghẹn họng.
[Aaaaa nhanh lên, mau kêu người tới đây độc câm nữ nhân này cho trẫm!]
[Một cô gái tốt như vậy, ai đó hãy nói cho tui biết tại sao cô ấy lại phải mọc thêm cái miệng?]
[Huhuhuhu tui vốn là gái thẳng như thép, lúc nãy xém nữa bị bẻ cong rồi. Ẻm vừa mở miệng là tui muốn cong theo luôn!]
[Đm hahahaha, rốt cuộc chị ấy đọc mấy bộ truyện tổng tài sến súa nào vậy hahahaha!]
…
Đừng hỏi, hỏi thì trả lời là do tận thế quá nhàm chán, Khương Miện lại chẳng nuôi một anh đẹp trai nào, cuộc sống đơn điệu và nhạt nhẽo.
Ngoài mấy bộ truyện giải trí thì thành thật mà nói những bộ như “Cô vợ hàng tỷ, một thai tam bảo”, “Cô vợ nhỏ bỏ trốn của Lãnh thiếu” gì đó, cô đã lén lút đọc không ít sau lưng mấy cấp dưới của mình.
Ôi, phải nói là mấy tình tiết vừa máu chó vừa sến súa đó lúc đọc vào thật sự rất cuốn và xả stress.
Hehe.
“Phụt, khụ khụ khụ…”
Gần như lúc đó, Tống Kỳ Sâm vẫn đang canh chừng trước màn hình không nhịn được phun hết ngụm nước vừa uống vào miệng ra ngoài, ngay sau đó liền ho sặc sụa muốn đứt ruột.
Lúc này, đám thí sinh trên màn hình cũng chẳng khá hơn tình trạng của Tống Kỳ Sâm là bao.
Chu Lệ ở gần Khương Miện nhất, chịu đòn chí mạng nặng nhất, nặng tới mức tinh thần bắt đầu hoảng hốt.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì đây?
Ba câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô gái.
Có thể nói, nếu không phải sợ đánh không lại Khương Miện thì cô ấy đã xông thẳng qua đó, nắm cổ Khương Miện lắc mạnh.
Trả lại đây!
Đồ đần này, trả lại cho tôi nữ hiệp oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa xông pha vừa nãy đi aaaaa!
“Bốp bốp!”
Trong bầu không khí tĩnh lặng.
Ở cửa phòng tập bỗng vang lên hai tiếng vỗ tay.
Mọi người vội vàng quay đầu lại thì thấy Chương Thấm – nữ MC xinh đẹp nổi tiếng trong giới đang tươi cười đứng ở cửa.
“Vừa nghe nói chương trình còn chưa bắt đầu ghi hình, các bạn đã có người nóng lòng không đợi được mà bắt đầu pk rồi à? Sao rồi? So tài xong chưa? Ai thắng ai thua? Bây giờ chúng tôi cần mọi người đến phòng chờ để giải thích các quy tắc thi đấu liên quan nhé!”
Một câu của Chương Thấm đã đánh thức tất cả những người có mặt.
Trong chốc lát, gần như tất cả thí sinh đều đưa những ánh nhìn phức tạp và e dè về phía Khương Miện.
Cái khác không nói, Khương Miên này chắc chắn là con ngựa ô của cuộc thi “Nhịp đập thần tượng” lần này.
Khác với họ, cô có một hương vị không thể nói ra được, chỉ cần xuất hiện giữa đám đông sẽ vô thức thu hút mọi ánh nhìn về phía mình.
Chỉ biết nói có lẽ có những người ngay từ khi sinh ra đã là tâm điểm.
Họ phải giữ vững tinh thần thật tốt, lười biếng uể oải sẽ không có lối thoát.
Còn tâm trạng của Hứa Tinh Minh thì càng phức tạp khó đoán hơn. Anh tự nhận là đối với Khương Miên, bao nhiêu năm ở bên nhau hẳn là mình phải hiểu cô đủ thấu đáo rồi.
Nhưng giờ nhìn lại, sự hiểu biết của anh hoàn toàn không theo kịp với sự thay đổi của Khương Miên.
Nếu nói Khương Miên trước kia như một bông hoa nhỏ nở ở góc phòng, âm thầm tỏa ra mùi hương đặc biệt của mình. Thì bây giờ, cô tựa như một ngọn lửa rực rỡ chói chang, ánh sáng đỏ rực thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Hứa Tinh Minh không hiểu, làm sao có người chỉ trong một thời gian ngắn đã thay đổi như vậy chứ!
Không chỉ thế, còn… nói không thích là không thích luôn.
Người đàn ông siết chặt hai tay, mắt cụp xuống, chẳng ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Thấy các thí sinh trong phòng tập theo lời gọi của Chương Thấm đều sắp đi ra ngoài hết.
Chu Lệ với gương mặt đỏ bừng lại dẫn đầu đi tới trước mặt Khương Miện, cắn mạnh môi và nói to: “Thắng 2/3 trận, cô thắng rồi. Sau này cô muốn gọi tôi là Tiểu Trư hay Tiểu Chu đều là quyền của cô, tôi có chơi có chịu! Nhưng mà…”
“Lần này thua không có nghĩa là lần sau cũng sẽ thua. Trong các màn tranh tài sắp tới tôi sẽ dùng hết toàn bộ thực lực và 120% nỗ lực của mình. Tôi nhất định sẽ không thua cô nữa đâu, Khương Miên!”
Chu Lệ nói đầy quyết tâm.
Nói xong, cô gái liền hiên ngang hùng dũng quay người đi ra ngoài.
“Được thôi Tiểu Chu, tôi tin cô có thể làm được Tiểu Chu à. Cùng nhau cố gắng nhé Tiểu Chu!”
Khương Miện lại nả ba cú liên hoàn.
Nghe đến nỗi bước chân Chu Lệ lảo đảo, suýt nữa thì cả người bay luôn ra ngoài!
Tui ghét Tiểu Chu!
Đến phòng chờ, với tư cách là MC của “Nhịp đập thần tượng”, Chương Thấm bắt đầu giới thiệu về quy tắc của chương trình họ.
“Nhịp đập thần tượng” tổng cộng có 6 vòng kiểm tra đánh giá kéo dài ba tháng.
Lưu ý là kiểm tra đánh giá chứ không phải biểu diễn công khai. Họ không giống như các chương trình tuyển chọn thông thường là tiến hành công diễn lần một, lần hai cho đến công diễn ra mắt nhóm.
“Nhịp đập thần tượng” của họ không thành lập nhóm. Chỉ loại, loại tới khi những người vượt qua được vòng cuối cùng sẽ được ra mắt.
Còn nội dung kiểm tra liên quan đến biểu diễn sân khấu, so tài diễn xuất, học việc show giải trí, đóng vai chuyên nghiệp, học việc đoàn phim cho tới đêm ra mắt sân khấu lớn ở cuối cùng. Hết thảy sáu hạng mục.
Nhằm hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, tuyển chọn ra những nghệ sĩ toàn năng giống như nhiều nghệ sĩ thế hệ trước có thể làm phim ảnh, ca hát hay thậm chí dẫn chương trình giải trí, cái gì cũng giỏi.
Càng nghe những quy tắc của chương trình này, các thí sinh càng cảm thấy lo lắng. Sao lại phải kiểm tra nhiều thứ như vậy?
Tuyển chọn chẳng phải chỉ cần hát hát rồi nhảy nhảy làm cho sâu khấu trông đẹp mắt là được rồi sao? Tại sao “Nhịp đập thần tượng” lại khác biệt như thế?
Không chỉ các thí sinh cảm thấy ngạc nhiên. Ngoài màn hình, trợ lý Tiểu Nghiêm cũng không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện trước đây giữa sếp Tống và Ceo điều hành của Quang Ảnh Ent thuộc Tống thị.
Lúc đó hai người nói chuyện rất lâu, Tiểu Nghiêm chỉ nhớ được một đoạn.
“… Tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhiều thời gian như vậy để làm chương trình tuyển chọn. Vậy cớ gì không tiện thể chọn luôn những người cái gì cũng biết? Đến lúc đó cần gì thì điều đến đó, tránh chọn một đám chỉ biết hát hát nhảy nhảy. Ra ngoài diễn xuất, dẫn chương trình tôi lại phải tốn tiền đào tạo, để làm gì?”
Lúc đó trợ lý Tiểu Nghiêm chỉ cảm thấy: Đm, có lý vl.
Không hổ danh là sếp Tống kẹt xỉ!
Hôm nay sếp Tống lại tiết kiệm đến một tầm cao mới!
Lúc này buổi trực tiếp của “Nhịp đập thần tượng” đã tiến đến phần hấp dẫn nhất đó là giới thiệu những vị cố vấn.
Phải biết rằng những vị cố vấn này từ đầu đến giờ chỉ xuất hiện từ mấy cái bóng hình cắt ra. Từ đầu tới cuối không hé lộ chút gì, khiến bên ngoài phải nóng lòng chờ đợi. Hôm nay phát sóng trực tiếp một hơi công bố hết cũng là để khuấy động thêm độ hot.
Gần như cùng lúc đó.
Trong một quán bar ở thành phố Yên Kinh, Tống Hi Quang cười cụng ly với người đàn ông mặc đồ đen ngồi đối diện mình.
“A Khải, vậy coi như chúng ta đã thỏa thuận xong rồi nhé…”
“Được được, Hi Quang à, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm rồi, hiếm khi cậu có việc nhờ tớ thì sao có thể không đồng ý cho được? Nói chứ, cái cậu em trai kia của cậu đối với cậu cũng chẳng chút lưu tình nào. Ngay cả người ngoài cuộc như tớ cũng thấy khó chấp nhận được. Để cho cậu ta nếm chút đau khổ, tiện thể giúp cậu trút giận, tớ thấy cũng chẳng có gì không tốt.”
Người đàn ông mặc đồ đen trang điểm tinh tế cười và cụng ly với Tống Hi Quang.
“Lần này thật sự cảm ơn cậu A Khải…”
“Anh em tốt cần gì mà cảm ơn với không cảm ơn. Ngày xưa tớ chẳng có danh tiếng gì, nếu không phải cậu nhìn ra tài năng và ký hợp đồng đưa tớ vào Quang Ngu thì có lẽ bây giờ tớ vẫn đang gội đầu cho người ta ở Vũ Thành* rồi!”
Chú thích(*) Raw là 武城, tui search nó ra là huyện Vũ Thành gì á. Vì không dám chắc tác giả nói đây là Thành phố hay là địa điểm có thật nên tui để vậy luôn. Có gì sai sót mấy bà nhắc nhở tui nhe.
“Không có chuyện đó đâu, vàng thật sớm muộn gì cũng sáng thôi. Người như A Khải, dù không có tôi thì sớm muốn gì cũng sẽ tự mình nổi tiếng!”
“Hahahaha…”
Giản Khải được Tống Hi Quang nói một câu dỗ vui vẻ cười ha hả.
Ngồi đối diện cậu ta, Tống Hi Quang cũng cười và uống ly rượu đỏ trong tay. Anh ta quay đầu, nụ cười không thay đổi nhìn xuống lũ quỷ trên sàn nhảy, đáy mắt chợt lóe qua một tia tối tăm.
Hiện tại Giản Khải là ngôi sao hàng đầu có sức hút nhất giới giải trí.
Không có người như vậy làm người khởi xướng và đại diện sản xuất quốc dân cho “Nhịp đập thần tượng” của Tống Kỳ Sâm.
Anh ta muốn xem Tống Kỳ Sâm sẽ xử lý mớ bòng bong này như thế nào!
Buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của “Nhịp đập thần tượng” vẫn đang tiếp tục. Trong buổi phát sóng, Chương Thấm đã công bố cố vấn sân khấu, cố vấn diễn xuất, cố vấn show giải trí, thậm chí cả cố khảo hạch chuyên nghiệp.
Hiện tại chỉ còn lại đại diện sản xuất quốc dân Giản Khải.
Mặc dù tên và ảnh của Giản Khải vẫn chưa được tiết lộ hoàn toàn, nhưng những người hâm mộ đã nhận được thông tin nội bộ từ sớm đã bắt đầu nhắc đến tên Giản Khải trong kênh trực tiếp, thậm chí còn đưa cậu ta lên hot search.
Chính vào lúc này –
“Sếp Tống! Không xong rồi…”
Trợ lý Tiểu Nghiêm gõ cửa văn phòng của Tống Kỳ Sâm, vẻ mặt nghiêm túc và nôn nóng.
“Chuyện gì?”
Tống Kỳ Sâm vừa làm việc vừa hỏi.
“Người của công ty Giản Khải gọi điện đến nói Giản Khải gặp một xíu vấn đề về sức khỏe trong quá trình ghi hình “Nhịp đập thần tượng”. Hiện tại cậu ấy đã vào bệnh viện rồi, sắp tới e rằng không có thời gian rảnh để ghi hình chương trình nữa…”
Nghe thế, bàn tay đang gõ chữ của Tống Kỳ Sâm khựng lại một chút. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Tiểu Nghiêm.
Tiểu Nghiêm tiếp tục giải thích.
“Đây có lẽ chỉ là cái cớ, bởi vì sau đó người gọi điện ám chỉ rất rõ ràng là chê thù lao chương trình đưa ra quá thấp. Nếu cần Giản Khải tới ghi hình thì cũng không phải là không thể sắp xếp thời gian. Nhưng… phải thêm tiền!”
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Tăng đến bao nhiêu?”
Anh cố gắng để giọng của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
“Tám… tám mươi… tám mươi triệu.”
Tống Kỳ Sâm: “…” Nắm đấm siết lại.
“Nhưng… nhưng đây chỉ là giá ban đầu. Hiện tại người của chúng ta vẫn đang thương lượng để giảm giá. Gần đây Giản Khải đã nhận giải “Người mới xuất sắc nhất” tại giải Thanh Mẫu Đơn, giá trị bản thân tăng lên là bình thường, độ nổi tiếng rất cao, chúng ta mời cậu ấy sẽ có lợi mà không có hại. Sếp Tống…” Anh bình tĩnh đi!
Bốn chữ cuối cùng được trợ lý Tiểu Nghiêm thầm hét lên trong lòng.
“Ahaha, hahaha.”
Tống Kỳ Sâm giận quá hóa cười.
“Tám mươi triệu?”
“Tôi có một thắc mắc, cái cậu Giản Khải, đại minh tinh Giản này ngoài việc làm diễn viên ra thì có phát triển qua nghề phụ nào khác không?”
“Cái gì, nghề phụ?”
Trợ lý Tiểu nghiêm bị câu hỏi thẳng thừng của Tống Kỳ Sâm làm cho ngớ người.
“Quân ăn cướp.”
Tống Kỳ Sâm vô cảm thốt ra ba chữ này.
“Tám mươi triệu hả. Tôi nhớ trong ba tháng cậu ta chỉ cần đi ghi hình 20 ngày, mỗi ngày tối đa ghi hình nhiều nhất 4 tiếng, tổng cộng 80 tiếng. Hay nói cách khác lương một giờ là 1 triệu tệ!”
Tống Kỳ Sâm cắn răng.
“Haha, với mức giá cao như vậy thì mắc gì tôi không tự đi mà phải mời cậu ta làm gì?”
Dù sao công việc hàng ngày anh hoàn thành rất nhanh và tốt, còn có thời gian phát triển sở thích và nghề phụ. Nhưng có nghề phụ nào lương theo giờ tới 1 triệu chứ!
Trợ lý Tiểu Nghiêm: “…” Anh nói có lý quá, tôi không phản bác nổi.
Chính vào lúc này, trợ lý Tiểu Nghiêm đang mệt mỏi vì chuyện này bỗng nhiên phát hiện sếp Tống của mình hai mắt sáng bừng như hai bóng đèn khổng lồ công suất hàng trăm triệu kilowat nhìn thẳng về phía mình.
Trong lòng trợ lý Tiểu Nghiêm sực thoáng qua một linh cảm không lành.
“Đúng nhỉ, tại sao tôi không tự mình đi?”
Khóe miệng Tống Kỳ Sâm bất giác giương lên, lại lặp lại một lần nữa.
Trợ lý Tiểu Nghiêm: “!!!”
Nghĩ kĩ lại đi sếp Tống ơi!
Tiền không phải tiết kiệm kiểu này đâu sếp à!
Sếp Tống!!!
Chỉ tiếc sếp Tống của anh ta đã không nghe lọt cái gì nữa rồi…