Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Ôm Hứa Tinh Minh vừa bị Khương Miện một quyền nện ngất đi, những giọt nước mắt to tướng lăn dài trên mặt Lâm Thiến.
Trời mới biết vừa rồi cái con khốn Khương Miên này đã dùng bao nhiêu sức lực. Giờ đây Lâm Thiến chỉ thấy hai má mình nóng rát, còn có một cảm giác nhục nhã khó tả dâng lên trong lòng.
Phải biết là ngay cả vợ của ba cô ta, người phụ nữ quê mùa thô lỗ kia từ trước đến nay cũng chưa từng động đến một ngón tay của cô ta.
Vậy mà cô ta lại bị Khương Miên…
Khương Miên sao ả dám?
Tại sao rõ ràng biết Tinh Minh đang nhìn nhưng vẫn dám ra tay tát, thậm chí còn dám đánh cả Tinh Minh!
Lâm Thiến không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi.
Rõ ràng trước đó đâu có nhìn nhầm đâu?
Khương Miên yêu Hứa Tinh Minh muốn chết, yêu tới mức đánh mất bản thân, cả con người trở nên ngu muội.
Cô ta chính là muốn trước khi Khương Miên đi tham gia cuộc thi, dùng cách này để đánh đòn tâm lý một phen. Tiện thể bôi nhọ trên Cây Thường Xuân, tạo ra một số tin đồn ác độc, giả tạo rồi nhân cơ hội này làm lành với Tinh Minh.
Đáng lẽ là một kế sách một công ba việc, cớ gì lại biến thành thế này?
Lâm Thiến vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn bóng lưng chẳng chút lưu luyến bước xuống khán đài của Khương Miện
Trong mắt lóe qua vẻ oán độc.
Đồ ngu.
Đánh Lâm Thiến này còn muốn yên ổn rút lui à.
Đưa tay nhẹ nhàng sờ má đã bắt đầu sưng đỏ, có bằng chứng như thế này, cô ta không tin mình không chơi chết được Khương Miên.
Khương Miên, cô đợi đấy. Tôi thề tôi nhất định sẽ không để cô sống yên, tôi…
“À phải rồi…”
Bên này Lâm Thiến vừa mới thề trong lòng được một nửa, Khương Miện vừa đi được hai bậc thang bỗng quay đầu.
Bất ngờ không kịp trở tay, vẻ căm hận trong mắt Lâm Thiến hoàn toàn không kịp thu lại đã bị Khương Miện nhìn thấy tận mắt.
“Chậc chậc, ánh mắt này, xem ra đang thầm nghĩ chuyện xấu xa gì phải không?”
Khương Miện cười nhạo.
“Cô nói xem, cô không xấu lại hay đi ra vẻ làm gì. Mắc gì phải ôm chặt con gà cay như Hứa Tinh Minh làm gì?”
Dù sao ánh mắt của cô ta cũng đã bị Khương Miện bắt gặp, Hứa Tinh Minh cũng đang bất tỉnh, Lâm Thiến dứt khoát không giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng.
“Đương nhiên là tại cô đang hy vọng tôi chia tay với Tinh Minh, như vậy cô sẽ thừa cơ chen vào chứ gì?”
“Xin đừng xúc phạm tới thưởng thức của tôi, tôi vẫn biết cứt không thể ăn.”
Khương Miện nghiêm túc đáp.
Lâm Thiến: “…”
“Thôi, nói với cô mấy cái này làm gì? Cô đã lớn rồi, ba cũng không quản được…”
Khương Miện thở dài, từ từ móc điện thoại ra khỏi túi.
Lâm Thiến: “…”
Trong chốc lát, Lâm Thiến còn chưa kịp tìm ra từ ngữ thích hợp trong kho từ vựng chửi bới nghèo nàn của mình để sỉ nhục đối phương thì đã thấy Khương Miện đứng phía dưới, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào điện thoại.
“Đồ ngu, cô thật sự nghĩ tôi coi cô là bạn à? Mấy chuyện tồi tệ của cô hồi cấp ba…”
Những lời cô ta vừa cố tình chọc giận Khương Miện vang lên từ điện thoại của đối phương. Nghe thấy thế, đồng tử Lâm Thiến giãn to, sau đó thẳng thừng ném Hứa Tinh Minh trong lòng sang một bên, mặc kệ gáy của anh đập xuống đất phát ra tiếng “bộp” giòn tan, định xông lên giật lấy điện thoại của Khương Miện.
Khương Miện cất điện thoại vào túi, đưa lưng về phía cầu thang, nhẹ nhàng nhảy xuống, nụ cười rạng rỡ và trong sáng: “Thế nên… Nếu có thể, vẫn hy vọng cô đừng lấy cái mặt đó của mình đi làm ra “tác phẩm” gì đó nữa nhé. Không thì tôi chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
“Thậm chí chỉ cần sau này thấy một xíu lời bàn tán không hay về tôi, tôi sẽ đổ hết lên đầu Thiến Thiến cô đấy!”
Khương Miện cười hì hì.
Đổ lên đầu cmm!!!
Lâm Thiến đứng trên bậc thang khó tin nhìn Khương Miện cười với mình.
“Đi đây.”
Nhìn cô vẫy vẫy tay áo, nhảy nhót bước nhỏ đi ra ngoài sân bóng.
“Khương Miên!”
Lâm Thiến cũng đuổi theo xuống một bậc thang, hét to.
Nắm đấm của nữ sinh siết chặt.
Tại sao, tại sao Khương Miên lại có bản ghi âm?
Chẳng phải Khương Miên luôn coi trọng người bạn này nhất sao?
Sao lại ghi âm cô ta chứ?
Aaaaaaaa!!!
Khương Miên, Khương Miên, Khương Miên…
Lâm Thiến uất ức gào thét trong lòng.
Vậy.
Cô ta coi như là bị đánh không không vậy hả?
Nghĩ đến đây, Lâm Thiến tức tới mức cả người run rẩy.
*
Coi như không uổng công hai bàn tay mình chịu khổ, Khương Miện này nhìn giống người đứng im chịu đòn không dám đánh trả hả?
Cô đâu phải tên thiểu năng Hứa Tinh Minh kia.
Khương Miện tiếp tục nhảy nhót.
Vừa đánh hai người mà mình đã chán ghét thật lâu, niềm vui ào ào mà ra. Cho tới khi tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng” lại gửi tin nhắn cho cô.
Ý của họ là hiện giờ độ nóng của Khương Miện đang cao, nếu được cô nên mở một tài khoản Weibo, đến lúc đó tổ chương trình sẽ có thể tag cô trên Weibo để hâm nóng độ hot. Có như thế, cô vừa được lợi, tổ chương trình cũng không thiệt.
Nhìn thấy tin nhắn này, Khương Miện thấy có lý.
Nếu sau này cô thực sự đi theo nguyện vọng của nguyên chủ vào giới giải trí.
Vậy thì phải chăm chút xây dựng fan, trừ những người mắng mình là đồ ngốc.
Thực ra nguyên chủ cũng có Weibo, còn là tài khoản tạo từ hồi cấp ba tên là – Bé hoa gừng mất ngủ.
Một biệt danh rất đáng yêu.
Nói là Weibo, chi bằng nói đó là nhật ký của nguyên chủ Khương Miên.
Từ nhỏ Khương Miên đã thích viết nhật ký. Sau khi ba mẹ qua đời và sống cùng cậu mợ, cô ấy càng thích viết nhật ký hơn. Trong môi trường sống như vậy, không viết nhật ký thì cô ấy thực sự chẳng biết phải tâm sự nỗi tủi thân của mình với ai.
Chỉ là từ sau khi xảy ra một chuyện ở cấp ba, cô ấy chẳng dám viết nhật ký vào sổ nữa.
Khi đó, quyền nhật ký của cô ấy bị bọn con trai lắm mồm trong lớp lôi ra. Bọn họ đọc to nhật ký của cô ấy bao gồm cả chuyện thầm thương Hứa Tinh Minh rồi dán nó lên bảng thông báo, trắng trợn chế giễu.
Ngay cả giáo viên cũng bảo cô ấy tập trung vào học hành đi. Mợ còn mỉa mai cô ấy tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến đàn ông rồi, thôi đừng học nữa, về nhà lấy chồng đi.
Cuối cùng nhờ cậu ngăn cản, Khương Miên mới được tiếp tục đi học.
Chỉ là trong một khoảng thời gian dài sau sự việc nhật ký, Khương Miên không dám ngẩng đầu nhìn người khác. Thời gian đó, ngay cả Hứa Tinh Minh cũng xa lánh cô ấy.
Vì thế, cô ấy đành lén lút mở tài khoản Weibo, ghi lại tất cả tâm sự, mọi niềm vui nỗi buồn lên Weibo.
Khương Miện không xem kĩ nhật ký của nguyên chủ mà chỉ lướt qua sơ sơ. Cơ bản toàn là những tâm sự có chút hèn mọn tới mức chui rúc trong bùn đất của người thiếu nữ, và vĩnh viễn không thoát khỏi ba chữ Hứa Tinh Minh.
Dù Khương Miện có hơi khó chịu với Weibo như vậy nhưng cô vẫn quyết định mặc kệ để nó lưu giữ ở đó.
Cô hy vọng có thể để lại nhiều vết tích của nguyên chủ trên thế giới này một chút.
Nghĩ xong những điều này, Khương Miện khựng lại một lát rồi trực tiếp mở một tài khoản Weibo mới để hoạt động.
Thế là nhân viên của tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng”đã nhận được tên Weibo do Khương Miện gửi đến – Cao thủ cao thủ cao cao thủ.
Nhân viên: “…”
Dấu vết của Khương Miên cần được giữ lại, quá khứ của cô cũng không được quên!
Khương Miện – cao thủ số một của căn cứ số 1, cô phải mãi mãi nhớ về quá khứ huy hoàng vinh quang này của mình!
Thế là đám cư dân mạng đang cười ha hả dưới hot search. Ngay lúc cảm thấy đã xem đủ, định chuyển sang mặt trận khác thì thấy tài khoản chính thức của “Nhịp đập thần tượng” tag một cái tên Weibo kỳ quặc.
Đợi họ xem kĩ mới nhận ra cái tên Weibo ngớ ngẩn “Cao thủ cao thủ cao cao thủ” này không ai khác chính là thí sinh đỉnh chóp tay không chém gạch Khương Miên.
Trong phút chốc, đông đảo cư dân mạng đổ xô tới Weibo của Khương Miện.
Chỉ trong giây lát, dưới bài đăng đầu tiên do hệ thống tự động tạo sau khi Khương Miện mở tài khoản: [Tôi đã mở tài khoản Weibo rồi, mau tới xem nào.] đã xuất hiện rất nhiều bình luận.
[Hahahahaha, ba mẹ anh chị chú dì cô bác ơi mau đến đây, mau đến xem cái cô ngốc này!]
[Tui nghi hôm nay mình sẽ cười chết trên Weibo vì một người mất thôi. Cao thủ cao thủ cao cao thủ, phụt hahahha!]
[Cười ói, tui phải gọi thêm nhiều người tới follow chị. Dù sao vẻ ngoài xinh đẹp và tâm hồn tấu hề chị đều có cả!]
[“Nhịp đập thần tượng” mau đến đi. Tư liệu về chị ít quá, tui muốn xem càng nhiều trò cười hì hì hì hì!]
…
Vì điện thoại cứ rung liên tục không ngừng, Khương Miện đã lâu không chơi Weibo vô thức click mở ra.
Thấy 999+ thông báo, Khương Miện biết chắc đều chẳng phải lời hay ho gì, nhưng do chứng ép buộc nhẹ nên cô vẫn mở bình luận ra.
Một giây sau, ngón tay Khương Miện dùng sức, màn hình vỡ toang.
Khương Miện cũng muốn vỡ toang theo.
Giờ thì cô cũng đã hiểu đám người này không nói lý được, càng lý họ càng hăng hơn. Cô nhịn… nhịn… nhịn cái quần què!
Thế là rất nhanh đám dân mạng đang haha đã thấy tài khoản “Cao thủ cao thủ cao cao thủ” mà họ theo dõi đăng một bài viết mới: [Buồn cười lắm hả? (Cả ngày chỉ biết hahahaha, haha cái con khỉ.jpg)]
Hahahahahahhahahahahaha!
Cư dân mạng cười điên!
Hay lắm.
Tâm trạng vui vẻ mà Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh mang lại hoàn toàn bay sạch.
Khương Miện bực bội ném thẳng điện thoại lên bàn, phát ra tiếng”bộp” giòn tan.
Dọa cho cô bạn cùng phòng Trần vũ Phỉ đang ăn mì gói suýt chọt đũa vào cái mũi mới đi làm về.
“Khương… Khương Miên, có phải mùi mì gói nồng quá hay không. Hay là tớ ra ban công… Không, không được, ban công cậu phơi đồ rồi, hay là tớ vào nhà vệ sinh ăn nhé?”
Cô gái nhỏ nhẹ đề nghị.
Trong nháy mắt, những người khác trong ký túc đều ném cho Trần Vũ Phỉ ánh mắt kính nể nhất.
Ăn mì gói trong nhà vệ sinh, chị Trần đúng là co được giãn được, tương lai lo gì đại sự không thành!!!
Trần Vũ Phỉ hiểu ánh mắt của các bạn cùng phòng, khóe miệng giật giật. Đây là điều cô ấy muốn chắc? Cũng tại cô ấy… đâu có đánh lại?
Ngẫm lại cũng thật chua xót, nhớ lại cô Trần Vũ Phỉ hồi cấp ba cũng là người không sợ trời không sợ đất, thậm chí còn dám cãi lại giáo viên. Giờ đây, hổ sa cơ bị chó khinh!
“Không cần, mì gói thơm lắm, cứ ăn ở đây đi.”
Sau tận thế, mì gói chính là đồ xa xỉ. Đến sau này muốn ngửi cũng không ngửi được.
Khương Miện uể oải trả lời.
Sau đó cô cúi đầu nhìn những dòng bình luận bực bội này, chỉ thấy đám cư dân mạng này sắp cười tới khùng luôn rồi.
Được, họ vui vẻ phần họ, đừng quan tâm cô sống chết thế nào!
Không được, cảm giác khó chịu này phải giải tỏa. Nếu không thì tối nay chắc chắn sẽ mất ngủ, mà mất ngủ thì làm sao có tinh thần tốt để tham gia các phần thi tiếp theo.
Vì vậy, ngón tay nhỏ của Khương Miện khẽ động, gỡ chặn Tống Kỳ Sâm.
Chim hoàng yến lơ là công việc: [Anh trai ơi, anh trai ơi, anh trai anh trai…]
Đại gia Tống chắt chiu từng đồng: [Cục cục cục định đẻ trứng à]
Chim hoàng yến lơ là công việc: […]
Chim hoàng yến lơ là công việc: [Anh nói chuyện quá đáng quá. Anh đã làm tổn thương tâm hồn non nớt thuần khiết của em rồi! Vết thương nặng như vậy, không chuyển một khoản tiền lớn thì không khỏi được! 5000!]
Chim hoàng yến lơ là công việc: [Tinh tinh đưa tay.jpg]
Đại gia Tống chắt chiu từng đồng: […]
Đợi 2′, không nhận được bất kỳ chuyển khoản nào, Khương Miện càng hăng hái hơn.
Chim hoàng yến lơ là công việc: [Được rồi, anh thế mà lại nhẫn tâm như vậy. Tống Kỳ Sâm anh là cái đồ khốn nạn, hôm qua cùng em vui vẻ xong, hôm nay đã không nhận nợ rồi. Hay hay hay lắm, coi như em đã nhìn thấu anh. Anh không đoái hoài gì tới em thì thôi, vậy mà cũng không đoái hoài gì tới đứa con trong bụng? Bây giờ em sẽ nhảy xuống biển!]
Đại gia Tống chắt chiu từng đồng: [???]
Chim hoàng yến lơ là công việc: [Chuyển tiền mau, không chuyển em sẽ đăng đoạn tin nhắn này lên Weibo]
Đại gia Tống chắt chiu từng đồng: […] Khụ khụ khụ!
“Trời ạ sếp Tống, anh sao vậy sếp Tống? Anh ho ra máu rồi kìa!”
Cấp dưới đang báo cáo công việc kêu lên hoảng hốt, vừa định ra ngoài gọi người thì bị Tống Kỳ Sâm gọi lại.
Một phút sau –
Nghe thấy âm thanh chuyển khoản Wechat trong trẻo vui tai, Khương Miện hào hứng nhận lấy 5000 tệ, khóe miệng giương cao.
Quả nhiên niềm vui chỉ có thể xây dựng trên nỗi đau của người khác!
Hehe.
Chim hoàng yến lơ là công việc: [Trời ơi cảm động quá. Em lại càng yêu anh hơn rồi phải làm sao đây? Anh vẫn đang làm việc phải không? Thật là vất vả quá! ️🎉]
Đại gia Tống chắt chiu từng đồng: [Không vất vả, số khổ 😊]
Khương Miện: Hahahahaha