Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 17: Có biết lịch sự không?




Edit: Cá Mặn

——

Đêm dần khuya.

Trên đường đến bệnh viện, Lâm Thiến vẫn còn chưa hoàn hồn.

Trước đó, cô đã gọi điện, nhắn tin, thậm chí còn gọi điện cho bạn cùng phòng của Hứa Tinh Minh, nhưng chỉ nhận được tin là anh đã ra ngoài suốt một tiếng rưỡi và chưa quay lại ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng không biết anh đi đâu.

Vậy mà vừa rồi đột nhiên có người gọi điện thông báo phải đến bệnh viện gấp, lý do là Hứa Tinh Minh bị đánh.

Lâm Thiến hoàn toàn bối rối.

Nếu cô bạn khóa dưới không lừa cô thì đáng lẽ Hứa Tinh Minh đang ở cùng với Khương Miên mới đúng chứ. Nếu không thì sao lại không nghe điện thoại của cô.

Cơ mà sao bỗng dưng lại bị đánh vào viện?

Lâm Thiến mang theo đầy nghi vấn đến bệnh viện.

Vừa vào khoa cấp cứu, ngước mắt lên đã thấy Hứa Tinh Minh được băng bó kín mít như cái bánh chưng ngồi trên xe lăn, bên cạnh anh có một cặp đôi đang tình tứ uống chung một ly trà sữa.

Thấy cô xuất hiện, cô gái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Lâm Thiến, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Nếu không đến thì tớ cũng chẳng biết phải làm sao nữa? Lúc nãy khi băng bó bác sĩ có dặn nam thần chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương. Ngoài việc trông có vẻ xấu xí ra thì nghỉ ngơi vài ngày là khỏi…”

“À, cảm ơn cậu nhé.”

“Không có gì, chỉ là…”

Cô gái nháy mắt ra hiệu.

“À đúng rồi, tiền thuốc men là do các cậu trả đúng không? Bao nhiêu vậy? Để tớ chuyển khoản lại.”

Lâm Thiến vội vàng giơ điện thoại lên.

Nhận xong tiền chuyển khoản, khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó ghé sát tai Lâm Thiến nói nhỏ: “À quên nói nữa, lúc nãy bác sĩ có hỏi nam thần về nguyên nhân gây ra vết thương, nam thần bảo anh ấy té ngã. Nhưng lúc tớ và bạn trai gặp nam thần ở rừng cây nhỏ, nhìn vết thương trên người anh ấy sao cũng chẳng giống bị ngã. Bác sĩ nói không giống, cảm giác giống bị đánh hơn, nên là…”

Cô gái nhìn Lâm Thiến với ánh mắt ẩn ý.

Trực giác phụ nữ mách bảo cô ấy rằng chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, cô ấy và Lâm Thiến cũng thân quen nên nhân cơ hội nhắc nhở vài câu.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiến thoáng qua vẻ ngượng ngùng, khẽ gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Cặp đôi đã đi, Lâm Thiến liền ngồi xuống bên cạnh Hứa Tinh Minh đang im lặng cúi đầu.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Hứa Tinh Minh không đáp lời hỏi thăm của Lâm Thiến.

“Lúc nãy em gọi cho anh rất nhiều cuộc, nhắn rất nhiều tin nhắn mà anh đều không trả lời…”

Nghe tới đây, ngón tay Hứa Tinh Minh hơi động đậy.

“Muộn thế này, ký túc xá đã đóng cửa rồi, anh làm gì ở rừng cây đó vậy?”

Hứa Tinh Minh quay đầu nhìn cô.

Đối diện với đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh và không hề có vẻ áy náy của người đàn ông, dù là người thạo đời như Lâm Thiến cũng thấy trong lòng bùng lửa giận.

“Có phải anh có chuyện giấu em không? Lúc nãy có cô bé nói với em rằng thấy anh và Khương Miên ở dưới lầu…”

Lâm Thiến chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Hứa Tinh Minh đột nhiên trở nên u ám.

“Nói xong chưa?”

“Cần bắc cái loa nói cho to lên không?”

“Tôi và Khương Miên làm sao? Lâm Thiến, trước đây em đâu có nghe gió chiều nào là theo chiều nấy đâu, giờ chỉ nghe được xíu tin đồn là tới chất vấn tôi à? Tôi bị thương thành ra thế này mà em chẳng quan tâm lấy một câu, chỉ lo hỏi tôi đi đâu, làm gì, lo tôi có lừa dối em hay không thôi phải không? Nếu không muốn đến bệnh viện thăm, được thôi, bây giờ em về ngay đi!”

“Anh biết em đâu có ý đó…”

“Vậy là ý gì? Tôi lén lút ngoại tình với Khương Miên à? Tôi quen cô ấy từ cấp hai, nếu tôi có ý với cô ấy thì chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi, làm gì còn chuyện của em nữa? Đủ rồi, hiện tại cả người tôi khó chịu, không muốn nói chuyện nữa. Nếu em muốn ở lại thì ở, không muốn ở thì đi về được rồi.”

Nghe mấy lời như thế, Lâm Thiến thật sự thấy chua xót.

Đúng là lúc đầu cô ở bên Hứa Tinh Minh vì gia thế của anh, nhưng hai người đã ở bên nhau hơn một năm rồi, cô cũng có phần tình cảm chân thật mà!

Hứa Tinh Minh thế này thật sự khiến cô quá đau lòng.

Trước đây khi thấy Hứa Tinh Minh có vẻ xa cách với mọi người, cô còn thấy rất có sức hút. Lúc này, cô chỉ thấy khó xử.

Nhưng nếu bây giờ bỏ đi thì cô và Hứa Tinh Minh hoàn toàn kết thúc, Lâm Thiến rất rõ điều đó.

Vì vậy, cô đành im lặng ngồi bên cạnh người đàn ông.

Khương Miên…

Tất cả là tại cô ta!

Tại sao cô ta cứ như âm hồn bám lấy cô và Hứa Tinh Minh thế. Lớn từng này tuổi rồi mà cô chưa từng thấy con đàn bà nào trơ trẽn và đê tiện như này!

Bị Hứa Tinh Minh chọc tức, Lâm Thiến dứt khoát đổ hết tội lên đầu Khương Miên.

Hoàn toàn quên mất rằng Khương Miên chưa bao giờ cố tình bám theo họ, mà chính là Lâm Thiến hiểu rõ tính cách của Khương Miên, biết cô ấy không thể làm chuyện quyến rũ bạn trai của bạn bè. Cô đã cố tình lấy tình bạn để “trói buộc” Khương Miên đi theo mình và Hứa Tinh Minh, chỉ để thưởng thức vẻ mặt của Khương Miên, rõ ràng thích Hứa Tinh Minh nhưng không thể có được, rõ ràng trong lòng miễn cưỡng nhưng vẫn giả vờ vui vẻ.

Từ nhỏ Lâm Thiến đã thích cảm giác chiếm đoạt này, đặc biệt là chiếm đoạt thứ thuộc về những người xuất sắc như Khương Miên.

Quan trọng nhất là chính vì biết Hứa Tinh Minh có một sự chiếm hữu đối với Khương Miên mà ngay cả anh cũng không nhận ra, nên chỉ có đặt Khương Miên dưới tầm mắt của mình để quan sát từng giây từng phút, Lâm Thiến mới có thể yên tâm.

Giờ nhìn lại đúng là rước sói vào nhà.

Trong đôi mắt cụp xuống của Lâm Thiến lóe lên một tia oán hận và không cam lòng.

Sau cuộc cãi vã ở bệnh viện, một khoảng thời gian dài sau đó, mối quan hệ của Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh như có một bức tường ngăn cách vậy. Không phải Lâm Thiến không cố gắng, chỉ tiếc dù cố gắng cỡ nào, vẻ mặt của Hứa Tinh Minh vẫn luôn lạnh nhạt.

Có lẽ nên nghĩ cách khác.

Ở giai đoạn này, cô rất hài lòng về mọi mặt của Hứa Tinh Minh với tư cách là bạn trai và chẳng có ý định đổi.

Tòa nhà Tống thị.

“Sếp Tống, video vòng sơ loại của “Nhịp đập thần tượng” đã mở cổng bình chọn trên mạng, phản ứng của cư dân mạng rất nhiệt liệt. Có một thí sinh nữ đến từ Học viện Điện ảnh Yên Kinh được lên hot search, chúng tôi đã kiểm tra dữ liệu, có vẻ là do cư dân mạng tự mình lùng tìm, không có dấu hiệu của seeding…”

Đang làm việc, Tống Kỳ Sâm nghe cấp dưới báo cáo, tai anh nhanh nhạy bắt được mấy từ Học viện Điện ảnh Yên Kinh một cách chính xác.

Ngón tay đang viết của anh khựng lại một chút.

Nghĩ kỹ lại, đã gần nửa tháng chưa gặp từ lần dẫn Khương Miên tham gia buổi thưởng trà.

Mấu chốt là anh vì bận công việc nên chẳng có thời gian tìm cô, đối phương thế mà cũng chẳng có ý định liên lạc với mình.

Đây là đạo đức nghề nghiệp của con “chim hoàng yến” này hả?

Tống Kỳ Sâm thầm bóc phốt trong lòng.

Không biết vì lý do gì Tống Kỳ Sâm đặt bút xuống, lên tiếng: “Thí sinh nào? Cho tôi xem thử.”

Tống Kỳ Sâm bất ngờ lên tiếng khiến cấp dưới đang báo cáo công việc chưa chuẩn bị tâm lý suýt cắn phải lưỡi mình.

Bởi vì bình thường ông sếp này của họ chỉ biết làm việc làm việc và làm việc, tựa như cỗ máy kiếm tiền đã cắt đứt tất cả thất tình lục dục. Trên đời này ngoài việc kiếm tiền có thể khiến khóe miệng anh nhếch lên một cách keo kiệt ra thì những lúc còn lại đều trưng ra bộ mặt poker vô cảm.

Cấp dưới tưởng hôm nay chỉ cần báo cáo công việc như thường lệ là xong, ai ngờ sếp Tống lại nói chuyện!

Suy nghĩ lung tung một lúc, cấp dưới nhanh nhảu cầm máy tính bảng của mình đưa cho Tống Kỳ Sâm, còn mở cho anh xem hot search có tên #Thí sinh phong ba của “Nhịp đập thần tượng”# lên.

Video vừa phát, Tống Kỳ Sâm liền thấy người mà mình vừa mới bóc phốt đã xuất hiện trước mặt –

“Chào các vị giám khảo, em là thí sinh số 168 Khương Miên. Hôm nay em sẽ mang đến cho mọi người một tiết mục tài năng là… tay chém gạch!”

“Ha!”

“Có phải tiết mục không đủ đặc sắc không? Hay là em chồng thêm tám viên còn lại lên rồi chém một lần nhé? Nếu không đủ thì để em ra ngoài tìm thêm?”

Giọng điệu chân thành của Khương Miện liên tục phát ra từ màn hình.

Tống Kỳ Sâm xem xong cả màn biểu diễn: “…” Phì.

Tiện tay mở phần bình luận bên dưới:

[Muahahaha, đây là thí sinh đỉnh nóc gì thế. Tui sắp cười chết bởi vẻ mặt chưa trải sự đời của mấy vị giám khảo này rồi!]

[Ai lại có thể từ chối một màn biểu diễn “tay chém gạch” đầy nghiêm túc của thí sinh chứ? Hahaha, tui muốn pick chị bé ra mắt!]

[Chị gái xinh đẹp thế này, ai ngờ lại hề từ trong xương!]

[Mọi người mau nhìn biểu cảm của cô ấy đi, cô ấy thực sự rất nghiêm túc biểu diễn đó. Các bạn đừng có cười cô ấy, để mị cười được rồi hahaha!]

[Chỉ mình tui muốn biết mấy viên gạch này là thật hay giả sao? Nếu là thật, chị bé chắc chắn có chút bản lĩnh đó, nếu là giả thì có chút ranh mãnh rồi. Dù là kiểu nào thì tui đều thích hết!]

[Mọi người đã xem phỏng vấn sau cuộc thi của chị ấy chưa? Chị ấy nói nếu còn có màn biểu diễn tiếp theo, chị ấy sẽ cân nhắc đập vỡ đá trên ngực hahaha! Mặc kệ đó, mọi người phải nhiệt tình bỏ phiếu cho chị bé đó nhé, để chị ấy có cơ hội biểu diễn đập vỡ đá trên ngực!]

[Bỏ phiếu bỏ phiếu bỏ phiếu.]

Chỉ với một video bình chọn ở vòng sơ loại của “Nhịp đập thần tượng”, Khương Miện đã hoàn toàn nổi tiếng. Hơn nữa, còn dựa vào sức một mình mình đưa cả chương trình tuyển chọn thần tượng gây sự chú ý tới công chúng.

Vì vậy sáng nay vừa thức dậy, Khương Miện cứ cảm thấy có gì đó là lạ?

Nửa tháng điều chỉnh, cô đã gần như thích nghi với cuộc sống yên ổn, vô lo vô nghĩ ở hiện tại.

Nhưng hôm nay dù là đi sân vận động chạy bộ buổi sáng hay đi căn tin ăn sáng, cô đều gặp một số nam sinh hoặc nữ sinh cười gian xảo với mình.

Cười tới nỗi da đầu Khương Miện tê dại.

Tới khi ăn sáng xong, về ký túc xá bị các bạn cùng phòng vây quanh, Khương Miện vốn đã nhiều năm không chơi Weibo mới biết hóa ra video vòng sơ loại mình vừa tham gia lúc mới xuyên qua đã được tài khoản chính thức của “Nhịp đập thần tượng” đăng tải. Không chỉ vậy, cô còn nổi đến mức có riêng một hot search.

Vừa nghe tới đây, Khương Miện lập tức phấn khích lên.

Quả nhiên, vàng ở đâu cũng sẽ tỏa sáng.

Một người xuất sắc như cô, dù ở thế giới nào cũng rực rỡ và nổi bật giống như đèn pha trong đêm đen.

Cái gì mà tuyển chọn thần tượng, đối với cô mà nói là chuyện nhỏ như con thỏ. Cô chỉ nghĩ bừa ra xíu trò xiếc đã khiến mấy người này kinh ngạc tới vậy rồi, hì hì.

Nào, để tôi xem xem bình luận đều khen mình như nào?

Hí hửng mở video ra, bình luận: Hahahaha, ngố thiệt chớ!

Khương Miện: “…”

Đóng lại.

Chắc là do mình mở không đúng cách.

Mở lại lần nữa, bình luận: Tụi tui đều là những người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường không biết cười, trừ khi không nhịn được hahaha!

Khương Miện: “…” Cười không nổi.jpg

Đệt, mấy người này có biết lịch sự không?