Edit: Cá Mặn
—–
Màn đêm dần buông, trăng sáng sao thưa.
Đêm nay chỉ có Khương Miện và Tống Kỳ Sâm thực sự vui vẻ. Nhóm người do Tống Hi Quang dẫn đầu ở xa nhìn hai quỷ đòi nợ đang đứng ở cửa chính thu tiền tới mỏi tay, lòng phức tạp không diễn tả nổi.
Sao bọn họ lại thích gây sự thế nhỉ?
Từ khi Tống Kỳ Sâm được nhận về nhà họ Tống, có bao giờ cậu ta làm ăn thua lỗ không?
Không có.
Cậu ta có từng làm việc gì mà không nắm chắc không?
Vẫn không!
Có khi từ đầu đến cuối hai người họ cố tình diễn cho bọn họ nhìn, chỉ có mấy tên ngốc như họ từng người một nhập tâm xem.
Tự làm tự chịu!
Trong khi đám Tống Hi Quang đang liên tục tự kiểm điểm trong lòng, bên Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng thu xong tấm thẻ ngân hàng cuối cùng.
Với ngần ấy tiền được cho không, dù là người ít biểu lộ cảm xúc như Tống Kỳ Sâm cũng phải cong cong khóe miệng.
Nhìn chồng thẻ ngân hàng dày cộp, Khương Miện vô thức thốt lên: “Nhiều quá…”
Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm nghiêng đầu, thấy rõ niềm vui nho nhỏ trên mặt Khương Miện. Dường như người đàn ông nghĩ đến điều gì đó, trong mắt dần hiện lên vẻ giằng co, đồng thời ngón tay nắm chặt những tấm thẻ ngân hàng.
Cuối cùng anh vẫn khó khăn đưa những tấm thẻ đến trước mặt Khương Miện: “Số tiền này do cô thắng được, tôi chỉ gánh một phần rủi ro giùm thôi… Thế nên, theo quy tắc trong ngành cô nên lấy phần lớn, tôi chỉ lấy hai phần.
Tống Kỳ Sâm gằn từng chữ một.
Nghe anh nói thế, Khương Miện ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hả? Thật sao?”
Không ngờ Tống Kỳ Sâm yêu tiền nhưng vẫn yêu có nguyên tắc.
Đúng lúc cô đang nghèo.
Khương Miện đưa tay định lấy thẻ từ tay Tống Kỳ Sâm.
Rút một cái, không lấy được.
Khương Miện tưởng là do tay mình ra nhiều mồ hôi, lòng bàn tay quá ẩm.
Lại rút thêm lần nữa, cô vẫn không rút được tấm thẻ ra khỏi tay Tống Kỳ Sâm.
Nắm góc thẻ ngân hàng, Khương Miện bắt đầu dùng sức, thực sự dùng sức.
Một phút sau, chồng thẻ ngân hàng vẫn được Tống Kỳ Sâm nắm chắc trong tay.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Khương Miện: “…”
Không muốn đưa cho tôi thì cứ nói thẳng.
Trong mắt Khương Miện toát rõ chín chữ này.
“Không phải đâu, tôi thực sự nào có ý không muốn đưa cho cô…” Ánh mắt Tống Kỳ Sâm hơi bối rối: “Là tay tôi, nó hình như không nghe lời.”
Khương Miện: “…”
Cái lời nhảm nhí này anh thấy có tin được không?
Cô không tin!
Tính nóng nảy của Khương Miện bùng lên.
Một phút sau, ánh mắt Khương Miện bắt đầu nghi ngờ.
Ba phút sau, ngón tay Khương Miện bắt đầu giần giật.
Năm phút sau, biểu cảm của Khương Miện bắt đầu mất kiểm soát.
“Ah, mệt anh quá Tống Kỳ Sâm! Không muốn đưa thì đừng có làm bộ hào phóng, tôi cũng đâu có nhất quyết lấy cho bằng được. Cho anh đấy, cho anh hết đấy được chưa?”
Khương Miện tức hổn hển nhìn gương mặt đỏ bừng không biết từ lúc nào và đôi mắt đầy vẻ hổ thẹn của Tống Kỳ Sâm.
“Anh, người đàn ông này… thật là tuyệt! Thật đấy, hahahaha…”
Khương Miện giơ ngón cái lên, không nhịn được giận quá hóa cười.
Cô thực sự nhịn không nổi, cô chưa từng thấy ai như thế này!
Cười đủ, Khương Miện hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Số tiền này tạm thời để ở chỗ anh đi. Chẳng phải anh là tổng giám đốc sao? Chắc cũng sẽ đầu tư gì đó, tiền của tôi từ một thành hai, từ hai thành bốn đều trông cậy vào anh cả. Còn nữa… tôi đã cãi nhau với gia đình, nếu không có gì bất ngờ thì họ sẽ không gửi tiền sinh hoạt cho tôi nữa. Nên sau này tôi có hết tiền thì anh biết phải làm gì rồi đấy.”
“Tới lúc đó anh mà không đưa cho tôi…”
Khương Miện giơ nắm đấm lên.
Thực ra nghĩ kỹ lại, ở một thành phố lớn như Yên Kinh này, một hai chục triệu mua một căn nhà nhỏ chỉ sợ sạch trơn. Huống chi sau này có khi cô còn phải lăn lộn trong giới giải trí, chỉ dựa vào số tiền này chắc chắn là không đủ. Đưa cho Tống Kỳ Sâm sẽ biến thành gà mẹ đẻ trứng vàng, hehe.
Việc gia nhập giới giải trí cũng chẳng phải là ý muốn của Khương Miện, mà là nguyện vọng của nguyên chủ do cô cảm nhận được.
Hồi cấp ba, thành tích của nguyên chủ rất tốt. Nhưng dù tốt đến đâu cô ấy cũng không có định hướng cho cuộc đời mình, chẳng biết tương lai đi về đâu. Cả một thời thanh xuân đều bị mợ chèn ép đến mức tự ti, nhút nhát và yếu đuối.
Lúc trước điền nguyện vọng, mặc dù điểm cao tới mức có thể vào một số trường đại học 211 danh tiếng, nhưng cô ấy vẫn vì tia sáng trong lòng Hứa Tinh Minh mà điền vào Học viện Điện ảnh Yên Kinh.
Nếu nói lúc đầu điền nguyện vọng chủ yếu là vì Hứa Tinh Minh, song đợi đến sau này học các môn chuyên ngành, học diễn xuất, nguyên chủ đã thực sự yêu thích sân khấu từ tận đáy lòng, yêu thích cảm giác thoải mái thể hiện bản thân.
Nếu không với tính cách nội tâm như vậy, cô ấy sẽ chẳng bạo dạn đi tham gia vòng sơ loại của “Nhịp đập thần tượng”.
Chính vì thực sự yêu thích mới cho cô ấy niềm tin vô tận.
Cô ấy ngoài miệng nói tham gia tuyển chọn là để có bước đệm sau khi tốt nghiệp, là để tìm một công việc kiếm sống trong giới giải trí, và cứ thế tự lừa dối bản thân.
Nhưng chỉ có Khương Miện nhập vào cơ thể cô ấy mới cảm nhận rõ ràng được nguyên chủ rất muốn diễn xuất, hướng tới sân khấu, rất mong được nhiều người yêu thích…
Dù sao bản thân Khương Miện cũng chẳng có lý tưởng gì lớn lao ngoài việc ăn ngon mặc đẹp, sống vui vẻ ra. Tất nhiên nguyên chủ có nguyện vọng gì, Khương Miện chiếm thân thể người ta sẽ sẵn lòng giúp cô ấy thực hiện.
Vừa mới nghĩ đến đây, Khương Miện chợt cảm thấy vị trí ngực mình đột nhiên thả lỏng, như thể có thứ gì đó luôn quấn quýt không muốn rời đi, trong khoảnh khắc này, nó chợt rời khỏi lòng cô.
Điều này khiến Khương Miện vô thức đưa tay ôm lấy ngực mình, quay đầu nhìn sang một bên.
Dưới sự ngẩn ngơ, cô dường như thấy một cô gái áo trắng mỉm cười với mình…
Chỉ chớp mắt, cảnh tượng vừa rồi như ảo ảnh tan biến không còn dấu vết, tựa như do cô nhất thời nhìn lầm.
Khương Miên…
Khương Miện thầm gọi trong lòng.
“Khương Miên, Khương Miên, Khương Miên…”
Giọng Tống Kỳ Sâm lặp đi lặp lại bên tai cô.
Khương Miện từ từ quay đầu, cau mày: “Gọi tôi cái gì? Tống Kỳ Sâm anh sao vậy? Cái tốt không học lại đi học cái trò gọi hồn của Diêu Tề kia!”
Diêu Tề vừa đi đến cạnh hai người: “…” Nằm không cũng trúng đạn.
Thấy ánh mắt của Khương Miện cuối cùng không còn rời rạc như vừa nãy, chẳng hiểu sao trái tim Tống Kỳ Sâm cũng theo đó mà thả lỏng: ” À, không có gì…”
“Anh không có gì nhưng tôi có gì. Mấy lời tôi vừa nói anh có nghe thấy không đó, từ nay về sau tiền sinh hoạt của tôi do anh lo hết.”
“…”
“Tưởng im lặng là xong hả? Tống Kỳ Sâm, anh đúng là người đàn ông hiếm có trăm năm có một đấy. Trên đời này còn ai bủn xỉn hơn anh không?”
“…”
“Nhả ra, bây giờ anh nhả tiền của tôi ra liền đi!”
Mắt thấy hai người ồn ào trước mặt, chó độc thân Diêu Tề hâm mộ vô cùng. Nếu anh ta cũng có một cô bạn gái như thế, bình thường cãi nhau ầm ĩ thì hay biết mấy. Tất nhiên, đối phương đừng có bóp cổ anh ta đến mức lưỡi muốn thè ra là được!
Còn nữa… sức sống của sếp Tống thật mạnh mẽ!
Chân thành cảm thán như thế xong, Diêu Tề cùng với Tống Hi Quang nãy giờ im lặng ở bên cạnh đi theo sau Khương Miện và Tống Kỳ Sâm ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi câu lạc bộ, một cơn gió lạnh liền phả tới.
Đêm cuối hè, nhiệt độ có hơi thấp.
Gió chỉ thổi như thế, Khương Miện mặc dạ hội, vai và cánh tay đều để trần, không kìm được mà hắt xì một cái. Những nốt da gà nhỏ xíu nổi lên từng cái trên cánh tay cô.
“Ôi, lạnh quá…”
Ôm lấy cánh tay, Khương Miện run cả người.
Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm vội vã định cởi áo khoác của mình ra.
Tưởng rằng sẽ được thấy cảnh người đàn ông khoác áo cho cô gái đầy ấm áp. Dù không thích Tống Kỳ Sâm như Tống Hi Quang, nhưng Diêu Tề cũng dừng bước chân theo, không có ý định đi quấy rầy.
“Chậc chậc chậc, nhìn từ xa giống như phim thần tượng vậy…”
Nhìn cảnh tượng ở cửa, Diêu Tề thấp giọng ngưỡng mộ.
Anh ta cũng muốn cởi áo khoác cho bạn gái mang, muốn được ôm ấp bạn gái~
Diêu Tề nghĩ thế.
Ai mà dè áo của Tống Kỳ Sâm mới cởi được một nửa, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã nhanh chóng giữ động tác của anh lại: “Gì thế, lạnh thế này Tống Kỳ Sâm anh đần luôn rồi à? Không thấy nhiệt độ bên ngoài giảm sao? Sao còn cởi áo ra thế?”
Khương Miện cau mày.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Diêu Tề, Tống Hi Quang: “…”
“Đệt thật sự lạnh quá, lạnh chết chị đây!”
Không còn dị năng cũng có phần không tốt lắm, thể chất quá kém, nhiệt độ thấp có xíu cũng đóng băng cô thành cục nước đá.
Chờ chút, có rồi!
Thấy Khương Miện lạnh đến mức người run lên, Tống Kỳ Sâm vội vàng giằng ra khỏi sự kìm kẹp của Khương Miện. Vừa định bất chấp khoác áo lên người cô, không ngờ tay chưa kịp giơ lên, Khương Miện đã như con thỏ vọt ra ngoài.
“Tống Kỳ Sâm, nhanh, đuổi theo tôi. Chúng ta chạy, chạy nhanh thì sẽ không lạnh nữa. Nhanh nhanh nhanh!”
Chạy một hơi được hơn 10m, Khương Miện quay đầu, phấn khởi bừng bừng gọi Tống Kỳ Sâm ở đằng sau.
Diêu Tề, Tống Hi Quang: “…” Phụt.
Tống Kỳ Sâm: “…” Bộ không thể giống con gái được hả?
Tống Kỳ Sâm nhức nhức cái đầu. Nhìn bóng lưng Khương Miện chạy càng lúc càng xa, trong lòng bỗng quyết tâm sải bước đuổi theo.
Tuy Khương Miện chạy rất nhanh, nhưng do bị hạn chế bởi cái lạnh và giày cao gót, lúc xuống cầu thang, cô bị Tống Kỳ Sâm bắt lấy cánh tay.
Ngay sau đó, người đàn ông không ư hử gì khoác áo vest lên vai cô, ấn chặt xuống, cúi đầu nhìn cô.
Cảm nhận được hơi ấm trên vai, Khương Miện hơi sững sờ rồi mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Sâm bên cạnh.
Đôi mắt hạnh óng ánh nước, bên trong như có những tia sáng lấp lánh, tựa như có hàng ngàn vì sao rơi vào.
Quá đỗi mộng mơ!
Cảnh tượng y như trong tiểu thuyết ngôn tình mà Diêu Tề đã đọc biết bao nhiêu lần. Theo kinh nghiệm của anh ta, tiếp theo người phụ nữ sẽ e thẹn nói “Cảm ơn!”, nói không chừng còn kiễng chân hôn nhẹ lên má nam chính của cô ấy.
Diêu Tề vốn thích lén lút chui vào chăn đọc những cuốn tiểu thuyết ngôn tình này nhất. Nhìn góc nghiêng của Khương Miện và Tống Kỳ Sâm, chẳng hiểu sao lại thấy hơi phấn khích!
Cậu ta nín thở, chăm chú nhìn Khương Miện. Rất nhanh đã thấy người phụ nữ kéo áo lại, khóe miệng hơi cong lên rồi bất chợt đưa tay quàng cổ Tống Kỳ Sâm: “Không ngờ cậu nhóc này cũng biết chăm sóc người khác đấy? Chị đây nhận cậu làm đại gia quả không uổng, hahahaha!”
Diêu Tề: “…”
Tống Hi Quang: “…”
Tống Kỳ Sâm: “…” Ọe.
Diêu Tề thề rằng cả đời này cậu ta chưa từng nghe người phụ nữ nào cười hào sảng như thế. Còn sếp Tống thì thật đáng thương, cổ bị quàng đến mức nghẹt thở.
Ôi ôi.
Tống Hi Quang: “…” Sao đột nhiên thấy không còn ghen tị với Tống Kỳ Sâm nữa nhỉ?
Tống Kỳ Sâm và Khương Miện vừa mới “tràn đầy ấm áp” vì hành động khoác áo nhỏ nhặt nọ, giờ đang đứng trước chiếc xe của trợ lý Tiểu Nghiêm rơi vào cuộc tranh cãi mới.
“Sao sao? Tôi lái xe giỏi vậy mà. Lúc đến cũng là tôi chở anh, sao lúc về lại không cho tôi chở?”
Khương Miện bất mãn.
Tống Kỳ Sâm: “… Không.” Tôi còn muốn sống.
“Sao anh lại như vậy chứ? Tôi không còn là cục cưng yêu quý nhất của anh nữa à?”
Khương Miện càu nhàu.
Tống Kỳ Sâm: “…” Xin lỗi, cô chưa từng.
Tống Kỳ Sâm mềm không được cứng không xong, Khương Miện quyết định dùng chiêu độc: “Không cho tôi lái phải không? Được, vậy trả lại tiền tôi thắng trước đó đi!”
Tống Kỳ Sâm: “Được.” Tiền quan trọng hơn mạng sống, đạo lý nhỏ này anh vẫn hiểu.
Khương Miện: “…”
Đừng tưởng cô không biết, miệng người này mau lẹ vậy thôi, nếu cô thật sự đưa tay ra nhận, chắc chắn ngón tay anh sẽ bướng bỉnh không buông.
Cô đã nhìn thấu anh rồi!
“Thế này không được, thế kia cũng không. Vậy anh muốn gì?”
Mắt Khương Miện bốc lửa.
“Bíp bíp —“
Đúng lúc này, một tiếng còi xe vang lên phía sau hai người.
Diêu Tề đang xem kịch vui trong xe, thấy Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đồng loạt quay đầu nhìn về phía mình với vẻ mặt vô cảm, tim không kìm được mà đập thình thịch.
“Xin, xin lỗi, tôi lỡ ấn nhầm. Hai người… hai người cứ tiếp tục!”
Diêu Tề vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ giải thích.
Nhìn Diêu Tề, rồi lại nhìn chiếc xe màu đen của cậu ta, Khương Miện vốn đang cau có bỗng nhướn mày. Cô và Tống Kỳ Sâm cùng quay đầu liếc nhau một cái, chỉ thấy trong mắt người đàn ông rõ ràng viết — Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.
Ba phút sau, Diêu Tề nhìn qua gương chiếu hậu thấy Khương Miện và Tống Kỳ Sâm ngồi thản nhiên ở ghế sau, mặt cậu ta ngơ ngác.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng lúc nãy hai người này còn đang đứng trước xe cậu ta cãi nhau kịch liệt, cậu ta đang xem rất vui mà!
Thế nào lại đột nhiên lên xe của cậu ta?
“Cổng Đông Học viện Điện ảnh Yên Kinh, cảm ơn.”
Khương Miện rất lịch sự dặn dò.
Diêu Tề: “…”
“Lái xe đi.”
Vừa nghe Tống Kỳ Sâm lạnh lùng nói hai từ, Diêu Tề theo phản xạ có điều kiện liền cho xe chạy.
Một phút sau —
Tống Hi Quang quay lại câu lạc bộ Bán Sơn lấy đồ rồi trở lại: “…”
Ủa, xe đâu? Diêu Tề đâu?
Có chuyện ma quái gì vừa xảy ra à?
Tôi về kiểu gì giờ?
Bên này, Diêu Tề vừa lái xe vừa thầm suy ngẫm.
Sao mình lại rơi vào tình cảnh này?
Cậu ta – Diêu Tề đường đường là cậu hai nhà họ Diêu, tiểu Ma Vương nghịch ngợm giang hồ ai thấy cũng nể, quỷ gặp quỷ sầu, sao lại sa sút tới mức làm tài xế cho người khác thế này?
Không được, cậu ta muốn đấu tranh, cậu ta muốn từ chối, cậu ta muốn…
“Diêu Tề!”
Giọng Khương Miện bỗng vang lên.
“Hả, cô nói đi.”
Diêu Tề rụt cổ lại, nhanh nhảu đáp lại.
“Lái nhanh hơn xíu đi. Ký túc xá 10h30 tắt đèn rồi, về trễ thì phiền phức lắm.”
“À à, lái nhanh xíu chứ gì? Cô ngồi chắc nhé.”
Diêu Tề đạp mạnh chân ga.
Sau khi tăng tốc, Diêu Tề vừa nắm vô lăng vừa tiếp tục suy nghĩ.
Lúc nãy mình nghĩ tới đâu rồi nhỉ?
À đúng rồi, từ chối và đấu tranh. Đúng vậy, cậu ta sẽ lạnh lùng từ chối yêu cầu vô lý của hai người này. Ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh, cậu ta Diêu Tề chính là người có tinh thần đấu tranh đó!
Càng nghĩ người đàn ông càng phấn khích hưng phấn, còn về Tống Hi Quang bị mình bỏ lại….
Đó là ai thế?
Hồi nãy tập trung quá độ vào việc đua xe, cộng thêm trong xe thật sự rất ấm áp, cơn buồn ngủ lập tức ập đến Khương Miện.
Chẳng mấy chốc, Tống Kỳ Sâm cảm thấy vai mình chợt nặng xuống. Anh cúi đầu, đối diện chính là gương mặt ngoan ngoãn đang ngủ của Khương Miện.
Tống Kỳ Sâm: “…” Ăn no rồi ngủ, có chắc đây không phải là heo không?
Thầm cà khịa một câu, Tống Kỳ Sâm cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nhìn gương mặt của cô.
Mặt cô rất trắng, môi hồng nhạt, hàng mi cong vút lặng lẽ rủ xuống.
Cớ sao có người khi tỉnh táo thì có cái…tính tình đó, khi ngủ lại trông… ngoan như thế.
“Bốp!”
Khương Miện đang ngủ vung tay đấm một cái trúng ngay cằm Tống Kỳ Sâm, đau đớn thấu tim.
Tống Kỳ Sâm: “… Shhh” Hay lắm, anh rút lại chữ ngoan vừa nãy.
Người phụ nữ này thật đúng là trong ngoài như một, ngay cả ngủ cũng chẳng ngoại lệ!
Do đi nhầm đường giữa chừng, từ câu lạc bộ Bán Sơn đến Học viện Điện ảnh Yên Kinh, Diêu Tề đã lái xe suốt 40′.
Đợi đến khi Khương Miện mơ màng được Tống Kỳ Sâm gọi dậy, cô mới phát hiện đã tới cổng Đông của Học viện rồi.
Xuống xe đứng bên đường, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đứng đối diện nhau.
“Đã buồn ngủ thế thì mau vào đi. Tối nay ngủ sớm một chút.”
“Ừm ừm!”
Khương Miện mắt còn chưa mở hết gật đầu, ngáp một cái rồi xoay người định vẫy tay chào tạm biệt Tống Kỳ Sâm.
Ngước mắt lên liền thấy trước mặt mình có một đôi tình nhân đang quyến luyến không rời, tình ý nồng nàn.
Cuộc chào tạm biệt của hai người nọ hẳn sắp đến hồi kết, cô gái chuẩn bị xoay người về chợt thấy chàng trai bỗng nhiên giơ tay chỉ lên trời: “Nhìn kìa, có sao băng!”
Cô gái nhanh chóng quay đầu, không thấy sao băng lại quay đầu về: “Ở đâu? Làm gì có…”
Chưa nói hết, môi đã chạm vào môi chàng trai đã chuẩn bị sẵn từ lâu…
“Anh, xấu quá à! Đồ xấu xa!”
Quao trời ơi~
Cảnh tượng này khiến Khương Miện tức thì trợn to mắt, hết sạch buồn ngủ. Cô không kìm được nhìn sang Tống Kỳ Sâm bên cạnh, thấy người đàn ông cũng đang chú ý tới đôi tình nhân phía trước.
Thấy vậy, Khương Miện lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm cúi đầu.
Khương Miện nhướn mày.
Tống Kỳ Sâm nhíu mày.
“Chậc.”
“Anh không mời tôi xem sao băng hả?”
Khương Miện nháy mắt ra hiệu.
Tống Kỳ Sâm: “…” Xin cáo từ.
Nhìn người ông lên xe với tốc độ nhanh như chớp, Khương Miện ở ngoài xe không nhịn được cười ngặt nghẽo.
“Hahahaha…”
Cười liên tục đến nỗi Tống Kỳ Sâm ở trong xe nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hạ cửa sổ xuống: “Chẳng phải 10h30 tắt đèn à? Rốt cuộc có về không đây?”
“Về, về.”
Khương Miện cười vẫy tay với Tống Kỳ Sâm.
Quả nhiên trêu chọc Tống Kỳ Sâm thật sự rất vui!
Bước vào trường, tâm trạng của Khương Miện vẫn rất tốt. Cho đến khi –
Một bàn tay từ sau bức tường thò ra kéo cô lại.
Sau đó chủ nhân của bàn tay thuận thế định ấn cổ tay Khương Miện lên vách tường, có vẻ như muốn ép sát cô.
Nhưng Khương Miện là người nào chứ, đường đường là người có sức mạnh đứng đầu căn cứ số một.
Lập tức xoay người, dứt khoát vặn ngược cánh tay của kẻ đến ra sau lưng. “Bốp” một tiếng, ấn vào bức tường mà đối phương định ép sát cô. Mũi chân cô khéo léo đá đầu gối đối phương, người này “huỵch” một cái ngã nhào xuống đất, Khương Miện nhân cơ hội quỳ trên lưng người nọ.
“Cái gì đây, chút bản lĩnh này mà cũng dám đến đánh lén bà?”
Khương Miện khinh miệt.
“Ưm!”
Đối phương bị cô quỳ lên phát ra một tiếng rên đau đớn.
Hồi lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Khương Miện.
“… Là tôi!”
Giọng người này nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Là tôi? Tôi là ai? Dù là ai, đánh lén bà đây thì chẳng phải dạng tốt lành gì!”
“Tôi là… Hứa Tinh Minh! Không có đánh lén cô…”
Hứa Tinh Minh?
Dừng lại một lát, Khương Miện buông lỏng người này ra. Dưới ánh đèn vàng mờ trên đầu, cô nhìn thật kỹ, tuy mặt mũi lem luốc nhưng thực sự là nam chính Hứa Tinh Minh!
“Đêm hôm khuya khoắt không làm người mà đi làm quỷ, đáng đời!”
Nói xong, Khương Miện xoay người định bước đi.
“Khoan đã…”
Thấy Khương Miện định đi, Hứa Tinh Minh vội vã tiến lên định nắm lấy cánh tay cô.
Chỉ là anh ta chưa chạm tới, Khương Miện đã quay đầu lại mỉm cười: “Bài học lần trước chưa đủ à, dám chạm vào bà đây một cái thì vặn đứt đầu anh!”
Những lời này thành công chặn hành động của Hứa Tinh Minh, anh ta thẳng thừng đứng chặn đường Khương Miện.
“Khương Miên…”
“Người đàn ông vừa đưa cô về ở cổng Đông là ai? Còn bộ quần áo này là sao nữa? Cô nói rõ cho tôi.” Hứa Tinh Minh siết chặt nắm đấm.
“Hả?”
Khương Miện đầu đầy dấu hỏi: “Nói rõ cho anh? Ủa, anh là cái thá gì? Mắc gì tôi phải nói rõ với anh! Tránh ra giùm!”
Nghe xong lời Khương Miện, trong mắt Hứa Tinh Minh nháy mắt lướt qua tia phức tạp: “Khương Miên… cô thay đổi rồi. Trước kia cô luôn nhỏ nhẹ dịu dàng chứ đâu nói chuyện thô lỗ như vậy. Cô cũng chưa bao giờ nhìn tôi như thế này, chưa bao giờ động tay đánh người chỉ vì một lời nói không hợp. Rốt cuộc cô bị sao vậy? Có phải đã gặp chuyện gì không? Hay là cậu mợ lại gọi điện làm khó cô? Trước kia cô chưa từng nói chuyện với tôi như vậy, càng không bao giờ đánh tôi, cô…”
“Dừng lại, dừng lại, anh còn nhớ rõ tôi trước kia ra sao nhỉ? Xem ra anh cũng không phải không biết tâm tư của Khương Miên? Đã biết mà còn cố tình ỡm ờ với người ta. Tôi thấy anh trông cũng ra dáng lắm, không ngờ lại là một kẻ khốn nạn? Một gã đàn ông có bạn gái, đêm hôm khuya khoắt lại lôi kéo một cô gái khác, ôn lại chuyện xưa với cô ấy. Sao? Nhà Thanh sụp đổ đã bao nhiêu năm rồi, anh còn muốn tam thê tứ thiếp à?”
Khương Miện khoanh tay, vẻ mặt mỉa mai.
Khương Miện vừa nói xong, Hứa Tinh Minh còn chưa kịp phản bác, một cô gái ôm sách đột nhiên lạc vào hiện trường giằng co của hai người. Vừa nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Hứa Tinh Minh, cô gái lập tức giật mình: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi ngay đây!”
Cô gái vội vàng chạy trốn.
Nhưng sự xuất hiện của cô ấy vẫn khiến Hứa Tinh Minh cảm thấy con đường nhỏ này hơi thiếu riêng tư, bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua: “Nơi này nói chuyện hơi bất tiện, cô đi theo tôi…”
Nói xong, người đàn ông bước về phía trước. Đi được vài bước, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Hứa Tinh Minh quay đầu mới kinh ngạc phát hiện Khương Miện đi ngược hướng với mình, đã cách xa 100m rồi.
Dường như Khương Miên không nghe lọt tai chữ nào những lời mình nói.
Thấy vậy, Hứa Tinh Minh nhất thời không hiểu được trong lòng mình đang nghĩ gì. Khi anh ta phản ứng lại thì đã chạy đến bên cạnh Khương Miện, nắm chặt cổ tay đối phương: “Những lời tôi nói với cô, cô có nghe thấy không? Khương Miên!”
Bị anh ta kéo suýt nữa ngã chúi, Khương Miện khó tin nhìn về phía Hứa Tinh Minh đằng sau.
“Tôi bảo là cô đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói!”
Nói xong, Hứa Tinh Minh kéo Khương Miện đi theo sau anh ta.
Bị anh ta kéo về phía trước, Khương Miện nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình của đối phương, vẻ kinh ngạc dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười bình tĩnh gần như quái dị.
“Muốn nói chuyện đúng không? Được, nói thì nói, nói cho đàng hoàng.”
Cùng lúc đó trước cổng bệnh viện Nhân dân số 1, Tống Kỳ Sâm xuống xe. Sau khi chuyển khoản tiền taxi cho mình và Khương Miện cho Diêu Tề xong, anh nói một câu cảm ơn rồi quay người bước vào bệnh viện.
Nhận được chuyển khoản, Diêu Tề có hơi ngơ ngác, nhìn bóng lưng Tống Kỳ Sâm mà khó hiểu.
Đêm hôm khuya khoắt người này tới bệnh viện làm gì?
Bệnh viện Nhân dân số 1…
Cậu ta nhớ cha của anh Hi Quang, ông Tống cũng nằm viện ở đây nhỉ?
Lúc trước cậu ta có nghe anh Hi Quang nhắc qua một lần.
Muộn thế này rồi, chẳng lẽ Tống Kỳ Sâm đến thăm ông Tống?
Vậy sao trước đây anh Hi Quang lại nói Tống Kỳ Sâm chưa từng đến thăm ông Tống lần nào chứ?
Cậu ta nhìn dáng vẻ thuần thục đó, không thể nào là chưa từng đến!
Vậy sao anh Hi Quang lại nói những lời như vậy?
Còn nói trước mặt nhiều người nữa?
Diêu Tề trong phút chốc không thể hiểu được. Nhưng dù không hiểu, cậu ta vẫn thấy hơi khó chịu với hành vi của Tống Hi Quang.
Không, khoan đã…
Anh Hi Quang!!!
Hình như cậu ta đã bỏ quên anh ấy ở câu lạc bộ Bán Sơn rồi!!!
Lúc này, Tống Hi Quang ở câu lạc bộ Bán Sơn sau khi kiểm tra camera giám sát thì phát hiện Diêu Tề vốn phải đưa mình về nhà, trong đoạn video lại cung kính mời Tống Kỳ Sâm và cô tình nhân bé nhỏ lên xe. Động tác rất chi là nịnh nọt, thực sự đáng giận!
Mẹ kiếp! Tư thế thuần thục vậy, còn nói kiếp trước không phải là tên thái giám chết bầm!
Tống Hi Quang vừa cười với nhân viên vừa chửi thề trong lòng.
Tống Kỳ Sâm chẳng hay Tống Hi Quang đã gặp chuyện gì, vừa vào khu nội trú, theo thói quen đến hỏi bác sĩ về tình hình bệnh nhân.
Tiếp đó nhẹ nhàng bước vào phòng của cha mình.
Khác với những lần trước khi vào đối phương đang ngủ say, hôm nay vừa bước vào, đèn “tách” được bật sáng.
Ngẩng đầu, Tống Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trung niên mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc.
“Đến rồi à.”
“Vâng.”
Tống Kỳ Sâm khẽ gật.
“Hôm nay có vẻ đến muộn hơn chút nhỉ.”
Người đàn ông trên giường bệnh cử động, cố gắng dựng gối đầu phía sau lưng lên.
Thấy thế, Tống Kỳ Sâm vội vàng tiến lên đỡ ông, đệm lưng cho ông. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao hôm nay muộn thế này vẫn chưa ngủ. Chẳng phải bác sĩ đã nói bệnh của cha cần nghỉ ngơi thật tốt à?”
Tống Kỳ Sâm nhíu chặt mày.
“Trước khi con đến cha đã ngủ một giấc rồi, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ.”
Người đàn ông đáp, sau đó ra hiệu cho Tống Kỳ Sâm ngồi xuống bên cạnh mình.
Thấy Tống Kỳ Sâm đã ngồi yên, người đàn ông cân nhắc một lúc lại mở miệng: “Nghe Hi Quang nói hôm nay con cùng nó đi dự tiệc. Con đâu có thích tụ tập ồn ào, sao nay lại… chẳng lẽ là tiệc miễn phí, sau khi dự xong còn có quà tặng?”
Đúng là không ai hiểu con bằng cha.
Cũng chưa ở cùng nhau được mấy năm, Tống Huy đã nắm rõ tính cách của đứa con trai này.
Về việc anh yêu tiền như mạng sống, Tống Huy đã sớm trải nghiệm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến những trải nghiệm trước đây, ông lại cảm thấy tật xấu này bắt nguồn từ nội tâm. Bảo anh đi gặp bác sĩ tâm lý, anh lại không muốn tốn tiền, haizz.
Trừ cái đó ra, ông thực sự chẳng có gì là không hài lòng về đứa con trai Tống Kỳ Sâm này, hơn nữa con rất tự hào.
Dù sao cũng chẳng mấy ai đã không được hưởng nền giáo dục tốt, không có sự hỗ trợ của gia đình, chỉ dựa vào bản thân mà kiếm được một khoản tài sản kếch xù như Tống Kỳ Sâm.
Ông thực sự tự hào về anh!
“Cha lại biết rồi à?”
Tống Kỳ Sâm thuận tay rót cho Tống Huy cốc nước.
“Cha không chỉ biết chuyện này, còn biết tối nay con còn dẫn một cô gái đến dự tiệc nữa…”
“Phải nói là cha cập nhật thông tin nhanh nhạy thật. Và xét từ phương diện khác cũng thấy Tống Hi Quang đúng là nhiều chuyện!”
Tống Kỳ Sâm đưa nước đến trước mặt Tống Huy.
Tống Huy nhận lấy, uống một ngụm: “Đừng mãi nói Hi Quang như vậy, nó không thông minh bằng con. Phải nói là nhà họ Tống chúng ta nào sinh ra người ngốc như vậy, nhưng dù sao nó cũng là anh trai con, hãy tôn trọng nó hơn. Nói gì thì các con cũng là anh em…”
“Thôi được rồi, không còn sớm nữa, cha nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai con sẽ đến sớm hơn. Nếu có gì muốn ăn, lúc đó có thể nhắn cho con, con sẽ làm cho cha. Điều quan trọng nhất là dưỡng sức khỏe cho tốt, những chuyện khác cha đừng quan tâm.”
“Con đứa nhỏ này…”
Tống Huy lắc đầu.
Thấy Tống Kỳ Sâm sắp đè mình nằm xuống giường, ông đột nhiên nắm lấy tay con trai: “Tới đây bằng cách nào? Có phải lại đi xe điện không? Đã nói với con mấy lần rồi, tiền bạc là thứ phù du. Thôi, nói với con con cũng không nghe, cha gọi bác Trần đến đón con!”
Nói xong, người đàn ông định đưa tay lấy điện thoại.
Đang nhấn số thì phát hiện con trai mình hoàn toàn không ngăn lại và nói một tràng lợi ích của việc đi xe điện như trước đây, Tống Huy khá ngạc nhiên.
Không khỏi nghĩ đến cô gái mà Tống Hi Quang nói trước đó Kỳ Sâm đã dẫn đến dự tiệc, phải chăng là do ảnh hưởng của cô gái đó?
Cũng chẳng biết đối phương là người như thế nào?
Có thể thay đổi được thằng nhóc thúi nhà mình, chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và nói chuyện nhỏ nhẹ nhỉ?
Có thể nói cha Tống quá lạc quan.
Sắp xếp ổn thỏa cho cha xong, rời khỏi khu nội trú, đứng bên đường đợi bác Trần tới đón, Tống Kỳ Sâm đột ngột ngẩng đầu lên, vậy mà tình cờ nhìn thấy sao băng bay qua, làm anh sực nhớ đến câu nói trước đó của Khương Miện — Anh không mời tôi xem sao băng à?
Gần như khi nghĩ đến câu nói đó, khóe miệng Tống Kỳ Sâm không kìm được mà hơi nhếch lên.
Cô ấy đang làm gì nhỉ? Chắc là đã ngủ rồi chăng? Dù sao cũng đã muộn thế này, lại thêm việc đua xe kích thích, mệt mỏi trước đó nữa…
Học viện Điện ảnh Yên Kinh, khu ký túc xá nữ.
Cô gái ôm sách vừa vô tình đụng phải Khương Miện và Hứa Tinh Minh, do dự rồi lại do dự, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Lâm Thiến.
Hai phút sau, Lâm Thiến siết chặt điện thoại bấm gọi cho Hứa Tinh Minh, nhưng không ai nghe máy.
Cô ta hơi mất bình tĩnh, liên tục gọi 6-7 cuộc, nhưng vẫn không ai bắt máy.
Điều này khiến nét mặt Lâm Thiến hơi méo mó.
“Chị ơi, em nghĩ em vẫn nên nói với chị một tiếng. Em vừa thấy anh Hứa ở dưới lầu với chị Khương Miên, hai người đối mặt nhau, có vẻ như cãi nhau rất gay gắt. Cũng có thể là em nhìn nhầm, chị có muốn gọi điện hỏi cho rõ không, để tránh hiểu lầm gì đó không hay.”
Lời nói của cô em khóa dưới vẫn còn vang vọng bên tai cô ta.
Hứa Tinh Minh, rốt cuộc anh đang làm gì với Khương Miên vậy? Tại sao không nghe điện thoại của em!
Tại sao!
Phải rồi, hai người họ đang làm gì nhỉ?
Địa điểm hẹn hò tuyệt vời cho các cặp đôi – rừng cây nhỏ.
Từng tiếng thét đau đớn bị nén lại, thậm chí cả những con mèo hoang đang cuộn mình nghỉ ngơi trên bờ tường cũng sợ đến nỗi lông dựng đứng hết cả lên.
“Khương Miên, Khương Miên, Khương Miên, đang gọi bố mày hả? Mẹ mày, cả ngày cứ như con muỗi vo ve vo ve. Bà đây đang nói chuyện này, nói đi, sao không nói đéo gì?”
“AA!”
“Đồ chó má không có bạn gái thì dụ dỗ Khương Miên, có bạn gái rồi vẫn còn dụ dỗ Khương Miên. Cmm là cái cần câu chuyển thế à? Còn khuyên bà đừng để người ngoài lừa, không để người ngoài lừa để mày lừa đúng không? Đồ mặt dày!”
“AAA!”
“Một bên là hoa khôi trường, một bên là giai nhân tài sắc. Thế ra mày đến đây không phải để học mà là đến để mở tiệm hoa phải không? Cũng không soi mình vô nước tiểu xem, chìa khóa mười đồng ba chiếc, mày xứng sao? Mày xứng mấy chiếc*?
Chú thích(*) Cái từ mấy chiếc(几把-jī bǎ) đọc gần giống “thằng nhỏ” của các anh trai (鸡巴-jī ba) á, nó thể hiện rằng ai đó không có tư cách, không đủ trình để làm gì đó ý.
“AAA!”
Trong góc hẻo lánh tối om, Khương Miện đánh tên khốn nạn Hứa Tinh Minh này một trận cho sướng tay.
Thấy người đàn ông nằm dưới đất không nhúc nhích, Khương Miện đá thêm một cú, hít một hơi thật sâu rồi quay người đi ra.
Đi được vài bước lại quay trở lại, đá thêm hai cú vào người Hứa Tinh Minh: “Má nó, càng nghĩ càng tức, phẹt!”
Nhổ xong, Khương Miện cuối cùng cũng rời đi.
Sau khi cô đi không lâu, có hai bước chân chậm rãi đi về phía rừng cây nhỏ.
Giọng nam: “Anh nhớ em tới phát điên rồi, để anh hôn một cái nào!”
Giọng nữ: “Anh hư quá, chỗ đông người thế này em ngại lắm~”
Giọng nam: “Phía trước là rừng cây nhỏ, ở đó vừa không có camera giám sát vừa lại tối, chắc chắn không ai thấy đâu. Đi thôi!”
Giọng nữ: “Không muốn~”
Giọng nam: “Đi đi mà, bé yêu~”
Giọng nữ: “Thôi được~”
Hai người chui vào rừng cây nhỏ.
Trong bóng tối mịt mù.
Chàng trai cúi đầu chu môi, cô gái kiễng chân chu môi.
Ngay khi môi hai người sắp chạm nhau, bỗng có một đôi tay bẩn thỉu nắm lấy mắt cá chân của cả hai.
Hai người cúi đầu xuống.
“Giúp… tôi…”
Người nằm dưới đất không thấy rõ mặt, giọng khàn đặc và âm u.
“Ma kìa!!!”