Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 15: Ngọa Long - Phượng Sồ




Edit: Cá Mặn

—–

“Hahahahaha!”

Thấy Tống Kỳ Sâm chín chắn và điềm tĩnh cố nín nhịn, song cuối cùng vẫn không nhịn được mà lườm cô, Khương Miện cũng không diễn tiếp nữa mà cười phá lên.

Cô cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa, mỗi lần thấy Tống Kỳ Sâm với khuôn mặt lạnh như băng ấy là lại muốn mở miệng trêu chọc anh.

Nhất là khi thấy anh rõ ràng có vô số câu muốn nói, nhưng sau đó lại nuốt từng câu một trở vào.

Khương Miện càng nhìn càng buồn cười.

Ngay lúc đó, tiếng cười vui vẻ của Khương Miện lọt vào tai Tống Hi Quang vừa mới công khai bôi nhọ Tống Kỳ Sâm thật là chói tai vô cùng.

Anh ta không hiểu, tại sao Tống Kỳ Sâm luôn may mắn như vậy?

Bị vứt xa đến thế, vẫn được nhà họ Tống tìm về. Không trở thành kẻ ăn xin, cũng không bị cụt tay cụt chân. Tuy không được hưởng nền giáo dục tốt, cũng chẳng học trường đại học danh tiếng nào, nhưng vẫn dựa vào tài năng bẩm sinh để quản lý Tống thị ngày càng tốt hơn. Thậm chí cả bạn gái cũng không chia rẽ nổi, kiên định đứng về phía cậu.

Dựa vào cái gì?

Tống Hi Quang rủ mắt, môi mím chặt thành một đường cong bất mãn. Sự ghen ghét ẩn sâu trong đáy mắt như muốn đốt cháy con ngươi của anh ta.

Bộ dạng “thất hồn lạc phách” này của anh ta rơi vào mắt đám người Diêu Tề. Họ tưởng Tống Hi Quang bị tổn thương bởi thái độ lạnh lùng vô tình của Tống Kỳ Sâm lúc nãy nên đồng loạt an ủi anh ta.

“Anh Hi Quang, chớ để tâm đến lời của con đàn bà đó. Người khác không hiểu anh, nhưng chẳng lẽ chúng em lại không hiểu sao?”

Ba chữ “con đàn bà” được người mở lời an ủi nói rất nhỏ, sợ Khương Miện nghe thấy rồi biểu diễn một màn “phi nĩa cạo đầu” ngay tại chỗ.

“Đúng đấy đúng đấy, em nghĩ chắc chắn là do Tống Kỳ Sâm thường xuyên nói bậy bạ bên tai cô ta, mới khiến cô ta hiểu lầm anh sâu sắc như thế. Quả nhiên, Tống Kỳ Sâm chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

“Tóm lại là anh Hi Quang à, chúng em đều đứng về phía anh. Dù các bậc trưởng bối trong nhà có ca ngợi Tống Kỳ Sâm hết lời, chúng em cũng mãi không quay lưng!”

Những lời này của bọn họ chọc Tống Hi Quang chửi ầm trong lòng.

Sự ủng hộ của đám phá gia chi tử mấy người thì có tác dụng gì chứ? Có thể biến thành tiền hoặc giúp tôi quay lại Tống thị à?

Một lũ chỉ được cái mã ngoài!

Tống Hi Quang oán hận trong lòng.

Nhưng anh ta biết làm sao đây? Kể từ khi bị Tống Kỳ Sâm dùng thủ đoạn đuổi ra khỏi Tống thị, xung quanh anh ta chỉ còn lại đám công tử suốt ngày ăn chơi lêu lỏng. Mấy người có tiếng nói trong công ty nhà họ dần dần không qua lại với anh ta nữa dưới sự xúi giục của các bậc trưởng bối trong nhà.

Một lũ thấy người sang bắt quàng làm họ!

Bọn họ tưởng Tống Hi Quang này đã thua rồi sao?

Thắng thua còn quá sớm, ai biết được người chiến thắng cuối cùng là ai.

Bây giờ Tống Hi Quang anh chơi không lại Tống Kỳ Sâm.

Nhưng ai biết được tên con hoang Tống Kỳ Sâm đó, sau này có gặp chuyện gì bất trắc không? Chẳng hạn đột nhiên biến mất?

Trong mắt Tống Hi Quang lóe lên vẻ điên cuồng rồi tắt ngấm.

Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của người đàn ông đã trở lại như cũ từ lâu.

Chỉ thấy anh ta ngước mắt nhìn về phía trước, trước mắt là một cái màn hình dùng để phát trực tiếp khi đám công tử nhà giàu đua xe ở câu lạc bộ Bán Sơn.

Nhìn một lát, trong mắt Tống Hi Quang lướt nhanh qua một cái gì đó.

Có lẽ, anh ta đã biết làm thế nào để khiến Tống Kỳ Sâm mất mặt rồi.

“Thôi được rồi, Diêu Tề, các cậu không cần an ủi anh nữa. Cái kiểu đó của A Sâm anh đã quen từ lâu rồi, cậu ấy nói một lần, anh đau lòng một lần không sao chịu nổi. Mấy cậu đừng vây quanh anh nữa.”

Nói tới đây, Tống Hi Quang hơi ngừng lại, sau đó giả vờ như vô tình chỉ vào màn hình hiển thị phía trước: “Phải rồi, anh nhớ lúc trước khi tụ tập các cậu thường hay đua xe trên con đường Bán Sơn này mà, sao hôm nay màn hình đen thui vậy?”

“Ôi, hôm nay là buổi thưởng trà theo phong cách trang nhã mà? Đua xe là loại cuộc thi mạnh mẽ như thế, không phù hợp…”

Nói đến đây, Diêu Tề ngừng lại, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ bừng tình.

“Khoan đã, tôi có rồi!”

Diêu Tề kêu to một tiếng, thành công thu hút ánh nhìn của mọi người về phía mình.

“Cậu có rồi*? Diêu Tề, một gã đàn ông to xác như cậu mà cũng có chức năng này sao?”

“Mặc kệ đó, sinh ra rồi phải cho tôi làm ba nuôi đấy!”

“Hahaha…”

Chú thích

 

(*)  Diêu Tề nói “Tôi có rồi!” (我有了), ý là có một ý tưởng.

 

Nhưng bạn của ảnh cố tình hiểu sai thành “Cậu có thai rồi à?” (你有了), vì cụm từ này trong tiếng Trung cũng có thể dùng để nói một người phụ nữ có thai.

 

Đối với sự trêu chọc của đám người, Diêu Tề tức khắc thu lại vẻ phấn khích trên mặt, bực bội xua tay: “Cút cút cút!”

Đuổi đám người này đi, Diêu Tề ghé sát tai Tống Hi Quang và bắt đầu thầm thì.

Nghe xong kế hoạch tuyệt vời của Diêu Tề, đáy mắt Tống Hi Quang lướt qua vẻ hài lòng nhanh như chớp. Cơ mà trên mặt, đôi lông mày chợt nhíu chặt: “A Tề, cậu làm vậy có phải là quá…”

Không đợi Tống Hi Quang nói hết câu, Diêu Tề đã đẩy anh ta ngồi xuống ghế sofa: “Thì sao? Tống Kỳ Sâm đã quá đáng như thế rồi, em chỉ dùng một kế nhỏ khiến anh ta mất mặt có tí thì sao chứ? Được rồi, anh Hi Quang đừng nói gì nữa. Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả, cứ ngồi yên một bên mà xem để em phát huy!”

Nói xong, Diêu Tề hăng hái tụ tập mấy tên bạn xấu khác của mình lại một chùm, bắt đầu triển khai kế hoạch tuyệt vời của cậu ta.

Để lại Tống Hi Quang tràn đầy âu lo nhìn bóng lưng bọn họ. Song, ngón tay anh ta lại đắc ý gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa gỗ lim từng nhịp một.

“Bốp bốp bốp!”

Năm phút sau, Diêu Tề phấn khởi đứng chỗ màn hình điện tử vỗ tay thật to, thu hút ánh nhìn của gần như tất cả mọi người về phía mình, bao gồm cả Khương Miện.

Vừa chạm phải đôi mắt cười của Khương Miện. Chẳng hiểu sao đối phương chưa động tay đánh mình, Diêu Tề vẫn cảm thấy tim mình run lên một cách khó hiểu.

Liếc nhìn Tống Hi Quang thêm lần nữa mới lấy lại được sự tự tin vô hạn, Diêu Tề cố gắng không nhìn về phía Khương Miện, giọng từ từ vang lên.

“Mọi người nghe tôi nói này, buổi thưởng trà hôm nay tôi không biết các bạn thấy thế nào, chứ riêng tôi thấy cực kỳ chán! Cái loại thưởng trà ra vẻ phong nhã này đúng là chẳng hợp với chúng ta tí nào…”

“Đúng vậy, mấy thứ trà này uống đến nỗi miệng tôi sắp nhạt thếch rồi!”

Diêu Tề chưa nói hết câu, một người phía dưới đã vội vàng tiếp lời.

“Diêu Tề, cậu có ý tưởng gì hay đúng không? Có thì nói nhanh đi, đừng có diếm!”

Một người khác rống to.

“Tôi mà có ý tưởng gì hay chứ? Chẳng qua là nghĩ hôm nay người của câu lạc bộ siêu xe Bán Sơn đến đông đủ thế này, thời tiết bên ngoài cũng đẹp, chi bằng chúng ta tổ chức một cuộc đua thì sao?”

“Được đấy! Tôi vừa mua một chiếc xe mới, chưa đua lần nào!”

Một người đầy hào hứng lên tiếng.

“Sao không nói sớm, nói sớm thì tôi đã không rót nhiều trà vô bụng thế này, uống đến mức sắp ói luôn rồi!” Một người khác mở miệng phàn nàn.

Phía dưới ồn ào, vo ve ù ù.

Diêu Tề nhanh chóng giơ tay ra hiệu mọi người im lặng: “Bây giờ nói cũng chưa muộn mà. Sao nào, anh em chúng ta bây giờ ra đường đua một trận nhé?”

Vừa dứt lời, phía dưới lập tức hưởng ứng ầm ĩ.

Nhìn những gương mặt phấn khích này, một vệt ý đồ xấu xa dâng lên trong mắt Diêu Tề.

“Nhiều người như thế, đường Bán Sơn cũng không chứa hết, chi bằng chúng ta chọn vài chiếc xe ra đua thôi. Những người khác thì ở trong này đặt cược.”

“Thôi đi, ai mà chẳng biết Tống Kỳ Sâm… Hì hì, Diêu Tề, cậu gọi anh ta đua xe chẳng phải cố tình khiến anh ta khó xử à?”

Trong đám người đang hưởng ứng nhiệt tình bỗng vang lên một giọng trêu chọc.

“Tôi nghe nói Tống Kỳ Sâm vẫn chưa có xe để đi lại đâu, chớ nói chi là siêu xe? Ha, quả nhiên là lớn lên ở bên ngoài, tôi đoán chắc tới giờ anh ta cũng chưa biết lái xe đâu nhỉ?”

“Cái tính keo kiệt đó cũng là độc nhất vô nhị ở Yên Kinh rồi, cậu chưa nghe nói à…”

“Thật hay xạo đấy, nếu thật như thế cũng quá bủn xỉn rồi? Thôi được rồi Diêu Tề, cậu gọi anh ta làm gì? Sếp Tống chắc là… chắc là ngay cả bằng lái cũng chưa có đâu, haha!”

Trông thấy cảnh tượng mọi người trắng trợn trào phúng Tống Kỳ Sâm, Tống Hi Quang cảm thấy mình như đang ở trong một căn phòng máy lạnh vào mùa hè oi bức, một mình ăn hết cả trái dưa hấu mát lạnh, hết sức sảng khoái!

Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên.

“Thôi được…”

Diêu Tề đứng trên đài lắc đầu ra vẻ bất lực, khóe miệng cũng không kìm được mà hơi nhếch lên: “Do một số yếu tố khách quan, chúng ta sẽ không tính sếp Tống vào. Vậy thì…”

“Đừng chứ!”

Chính lúc này, một giọng nữ réo rắt đột nhiên vang lên phía sau mọi người.

“Anh ấy không đua thì tôi đua.”

Người lên tiếng không phải Khương Miện thì còn ai nữa?

Người phụ nữ trong chiếc váy hai dây dài đen thuần, ngồi vắt chéo chân, hai tay dang rộng kiêu ngạo và oai phong tựa lên chiếc ghế sofa màu nâu.

Bên cạnh cô là Tống Kỳ Sâm ngồi thẳng lưng, âu phục giày da chỉnh tề.

Tư thế của hai người này, nom cô gái chẳng giống tình nhân nhỏ bé mà Tống Kỳ Sâm mang đến.

Ngược lại càng giống như Tống Kỳ Sâm là trai bao được cô nàng mang tới hơn.

Đúng là chẳng giống ai.

Cô vừa mở miệng, vẻ mặt hăng hái của Diêu Tề phút chốc khựng lại: “Đừng… đừng đùa chứ. Cô Khương, cô là người sếp Tống mang đến, sếp Tống còn không có xe, sao cô lại có xe được…”

“Tôi nói, tôi muốn đua.”

Khương Miện gằn từng chữ nói yêu cầu của mình.

Đối với điều này, Diêu Tề và đồng bọn của cậu ta, đủ loại lời ngăn căn đã đến bên miệng nhưng vừa nghĩ đến bốn vạch rõ ràng trên đầu Lý Lập, họ đành nuốt trở lại.

“Được, miễn là cô có xe, cô muốn đua thế nào chúng tôi cũng không can thiệp!”

Diêu Tề quyết định liều luôn.

“Khương Miên…”

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm hít sâu một hơi, gọi tên cô với giọng điệu phức tạp.

Còn chưa nói xong, Khương Miện đã quay đầu lấy tay ấn nhẹ lên môi anh: “Suỵt, đừng nói gì hết! Người ta đã trèo lên đầu anh rồi, chẳng lẽ anh không tức sao? Anh có thể nhẫn nhịn nhưng tôi thì không! Từ nhỏ đến lớn, những người chị đây bảo bọc chưa từng bị người khác bắt nạt ngay trước mặt chị cả!”

Khương Miện nói năng khí phách.

Tống Kỳ Sâm: “…” Trước khi nói những lời đó, cô có thể kiềm chế bớt vẻ háo hức trên mặt không?

“… Những ai quyết định tham gia đua hoặc đặt cược xin hãy theo tôi.”

Diêu Tề ở phía trên gọi một tiếng.

Nghe vậy, Khương Miện không để ý tới Tống Kỳ Sâm đang ngập ngừng bên cạnh mà hào hứng định đi theo.

Mới đi được vài bước, Tống Kỳ Sâm phía sau đã kéo tay cô lại.

Khương Miện quay người, thấy Tống Kỳ Sâm nhíu chặt lông mày, dáng vẻ lo lắng vô cùng.

Thấy thế, lòng Khương Miện mềm nhũn, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của anh: “Ừm, đừng lo cho tôi. Kỹ thuật lái xe của tôi cũng giống như kỹ thuật lái moto vậy! À ừm, tôi sẽ… chú ý an toàn.”

Cô an ủi Tống Kỳ Sâm đôi ba câu vụng về.

Dù sao thì đua xe là việc nguy hiểm, Tống Kỳ Sâm lo cũng là chuyện bình thường.

Nếu cứ tiếp tục ở bên nhau thế này, cô sợ anh sẽ… yêu cô mất!

Chậc, sức hấp dẫn chết tiệt của mình không biết để đâu cho hết đây!

Khương Miện thầm cảm thán.

Ngay lúc này, Tống Kỳ Sâm đã kìm nén nãy giờ cuối cùng lên tiếng –

“Không! Tôi muốn nói, đám người này đặt cược chưa bao giờ thấp hơn bảy con số. Cô đi thi đấu không sao, nhưng nếu thua thì tiền cô tự trả đấy.”

Khương Miện: “…”

“…”

Đối diện với Tống Kỳ Sâm đang có vẻ mặt chân thành một lúc lâu, đứng trước tấm ván gỗ trên tường, Khương Miện rút cái nĩa mà mình đã cắm vào trước đó rồi đứng trước mặt Tống Kỳ Sâm, “rắc” một tiếng bẻ gãy nó… gãy… gãy…

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

“Cho anh cơ hội nói lại.”

Khương Miện mỉm cười.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“…”

“Khụ, ý tôi là… chú ý an toàn, đừng lo về chuyện tiền bạc, có tôi ở đây. Dù tiền có nhiều tới mấy cũng chẳng quan trọng bằng cô. Với tôi, cô mới là quan trọng nhất!”

Mắt Tống Kỳ Sâm tràn ngập sự kiên định chưa từng có.

Nói xong một tràng câu trái với lòng mình như thế, Tống Kỳ Sâm thất thần đi theo sau Khương Miện đến bãi đậu xe câu lạc bộ Bán Sơn.

Nhìn xa xa là Ferrari 488, Aston Martin, Rolls-Royce Phantom, Porsche 911…

Xe sang trông như những cây bắp cải bày bán ven đường, mặc người chọn lựa.

Con đường Bán Sơn này đã được những người của câu lạc bộ siêu xe cải tạo từ lâu, thuộc sở hữu tư nhân. Dọc đường lắp biết bao nhiêu là camera, không những không sợ xe bên ngoài lạc vào làm ảnh hưởng mà còn có thể ngồi bên trong thưởng thức chi tiết toàn bộ quá trình cuộc đua.

“… Tiền đặt cược cũng không quá nhiều, mỗi người cược 2 triệu đi. Người thắng sẽ được chia đều với những người cược đúng, người thua và những người cược khác trả khoản tiền này. Mọi người có ý kiến gì không?” Khương Miện vừa dẫn Tống Kỳ Sâm đến bên cạnh đám người Diêu Tề thì nghe thấy sắp xếp như vậy.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Hai triệu! Tôi thấy mấy người đúng là nhắm vào mạng của tôi mà!!!

Anh đã quyết định rồi. Nếu Khương Miện thua, anh sẽ ôm cô nhảy xuống núi này!

Khỏi thương lượng!

Bên này mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy, đám Diêu Tề không nhịn được mà nhìn về phía Khương Miện đang tò mò ngó nghía xung quanh.

Cảm nhận được ánh mắt của mấy người này, Khương Miện đột ngột quay đầu lại, vừa hay trực tiếp chạm mắt với mấy người chưa kịp thu lại.

Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, đám Diêu tề cũng chẳng trốn tránh nữa.

“Đúng rồi! Cô Khương, xe của cô đâu? Cuộc đua của chúng ta sắp bắt đầu rồi, xe cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Cuối cùng vẫn là Diêu Tề gồng mình lên tiếng.

“Xe hả? Tôi không có.”

Khương Miện xòe tay, hai bàn tay trống không.

Nghe cô nói thế, đám Diêu Tề còn chưa phản ứng gì, một gã đầu trọc mặt mũi hung hăng chưa được chứng kiến kỹ năng “phi nĩa cạo đầu” của Khương Miện lập tức quát lên: “Con này sao thế? Không có xe thì tới đua cái gì? Tới làm trò cười hả? Sếp Tống, anh không quản lý nổi người phụ nữ của mình được à?”

Tống Kỳ Sâm: “…” Không quản nổi, đừng cue tôi.

Trái lại đám Diêu Tề nghe bạn mình nói chuyện như vậy đều thầm đổ mồ hôi lạnh cho anh ta.

“À ừm, ở đây có nhiều xe như vậy, nếu cô Khương thích thì cứ chọn một chiếc để đua cũng được…” Diêu Tề cười làm hòa.

Cậu ta cũng đâu có dễ dàng gì?

Ban đầu định xem Tống Kỳ Sâm xấu mặt, ai ngờ đã không được xem lại còn phải vất vả làm hòa với Khương Miện. Rốt cuộc cậu ta được cái lợi gì chứ?

Diêu Tề khóc không ra nước mắt.

Và tất cả hành động của Diêu Tề đã được Tống Hi Quang nhìn thấy tất. Trong lòng mắng cậu ta lia lịa không biết bao nhiêu lần.

Cmn Diêu Tề, kiếp trước cậu là tên thái giám chết bầm đúng không?

Nếu không thì sao lại thành thạo mấy việc giải vây giúp chủ nhân như thế? Còn cười nịnh bợ tới vậy!

Những lời châm chọc trong lòng Tống Hi Quang không ai nghe thấy, tạm thời không đề cập tới.

Còn gã đầu trọc hung hăng kia, nghe lời Diêu Tề nói xong thì cổ lập tức cứng đờ: “Mắc gì? Mắc gì cô ta không có xe mà vẫn có thể thoải mái chọn một chiếc xe để đua với chúng ta. Diêu Tề, cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu thầm mến người phụ nữ của Tống Kỳ Sâm à?”

Diêu Tề: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Trương Phi, cậu nói tào lao cái gì đấy? Sao tôi…” Dám chứ?

“Được rồi, tôi mặc kệ, tự mấy người quyết định đi!”

Vừa nghe Trương Phi đột nhiên gắn mình với Khương Miện, còn nói mình thầm mến cô, Diêu Tề thề rằng tim mình đã suýt ngừng đập. Kiểu bà chị võ công cao cường này mà còn thầm mến, bộ cậu ta chán sống rồi chắc?

Diêu Tề mặc kệ.

Trương Phi đầu trọc thấy vậy bèn nhìn Khương Miện với ánh mắt nửa cười nửa không: “Cô bé, đua xe là trò chơi của người lớn. Cô vẫn nên để sếp Tống của chúng ta mua cho cô mấy con búp bê Barbie về chơi đi! Hahahaha…”

Người đàn ông cười phá lên.

Cười được vài tiếng, anh ta mới phát hiện chỉ có một mình mình cười ha hả. Đám Diêu Tề chẳng ai phụ họa, họ chỉ nhìn anh ta với vẻ mặt khó nói.

Thấy vậy, người đàn ông cười gượng hai tiếng rồi ngừng lại.

Cả người lúng túng đến mức ngón chân trong giày cũng cong lại, gã đầu trọc khẽ ho: “Khụ, tình hình là như vậy đó. Không có xe thì đừng đua!”

Anh ta lớn tiếng nói.

Nghe thế, Khương Miện nhướn mày.

“Ai nói tôi không có xe? Chẳng phải xe ở đằng kia à? Lúc tôi vừa đến đây đã thỏa thuận với tài xế, anh ấy cho tôi thuê với giá 200 tệ một giờ. Kia kìa.”

Khương Miện chỉ thẳng tay về phía… chiếc Wuling HongGuang đậu bên ngoài bãi đỗ xe sang trọng.

Diêu Tề, Tống Hi Quang: “…”

Trương Phi đầu trọc: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…” Hay lắm, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh và Khương Miện!

Rốt cuộc là cô ấy thỏa thuận lúc nào, sao anh không thấy?

Tống Kỳ Sâm thấy bồn chồn trong lòng.

Hơn nữa, cô ấy chọn cái gì không chọn lại chọn Wuling HongGuang. Cái xe nhỏ nát này sao chạy nhanh hơn Porsche hay Ferrari được chứ?

Trương Phi đầu trọc sau khoảnh khắc ngẩn người, phút chốc bật ra một tràng cười động trời.

“Hahahaha, Wuling HongGuang, hahahaha! Đó không phải… không phải là cái xe rởm dùng để mua sắm trên núi sao? Còn 200 tệ một giờ, hahaha… cô làm tôi cười chết!”

Người đàn ông cười vỗ đùi đen đét.

Cũng chẳng biết cười bao lâu, cuối cùng gã đầu trọc mới đưa tay lau nước mắt cười ra ở khóe mắt: “Được, cô bé hài hước này, tôi đồng ý cho cô đua cùng chúng tôi. Hahahaha, Diêu tề, tôi cược 2 triệu cho chính tôi!”

“Được.”

Diêu Tề lên tiếng.

May mà lúc nãy cậu ta còn do dự có nên đặt cược cho Khương Miện hay không vì sức mạnh siêu đẳng của cô. Giờ xem ra, hoàn toàn không nên. Lần này Tống Kỳ Sâm phải chảy nhiều máu rồi hehehe.

Tống Kỳ Sâm phải chảy nhiều máu nhìn chăm chăm một bên mặt Khương Miện.

Cảm nhận được sự oán thán bên cạnh như thể nó hiện hữu rõ ràng, Khương Miện vô thức quay đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt như tro tàn của Tống Kỳ Sâm. Lúc này cô nhăn mặt.

“Anh cũng không tin tôi sao?”

Tống Kỳ Sâm: “…” Haha.

“Anh tin tôi đi, chắc chắn tôi sẽ thắng mà!”

Khương Miện kéo tay áo anh. Dù sao đua xe chủ yếu là so xem ai nhanh hơn, cô không tin, mình đã lái nhanh nhiều năm như vậy trong thế giới tận thế mà lại không nhanh hơn mấy người này được.

Phải biết là hồi tận thế, lái chậm một cái, thứ chờ đợi họ chỉ có hàm răng đẫm máu của zombie.

Tại điểm xuất phát, tám chiếc xe xếp thành một hàng ngay ngắn.

Chiếc Wuling HongGuang màu xanh nhạt nằm trong đám xe sang trọng nom thật là lạc loài.

Vì vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, Khương Miện hạ cửa sổ xuống, mỉm cười quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Sâm đứng bên đường.

Tống Kỳ Sâm có thể thề rằng bản thân thực sự đau lòng cho số tiền sắp rời xa mình. Nhưng khi thấy nụ cười của Khương Miện, anh không kìm được mà bước đến trước xe cô.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như thể biết nói của Khương Miện, cả người anh như bị mê hoặc buột miệng nói: “Thua thì thua, an toàn là chính.”

Nói xong, Tống Kỳ Sâm suýt cắn trúng lưỡi.

Cái gì vậy, anh đang nói nhảm cái gì vậy.

Cái gì mà thua thì thua, 1-2 triệu đó!

Nhưng khi Tống Kỳ Sâm muốn đổi ý thì đã quá muộn. Tiếng còi đã thổi, cô gái mặc váy đỏ ngắn giơ cao lá cờ caro đen trắng.

“Brum brum! Brum —-”

Tiếng còi vang lên, tám chiếc xe đồng loạt phóng ra.

Tim Tống Kỳ Sâm cũng theo đó đập thình thịch.

Anh cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, nhưng tim cứ đập loạn xạ liên tục.

“Hahahaha!”

Chính lúc này, một tràng cười lớn vang động trời truyền đến từ phía sau.

“Các cậu mau nhìn kia, Wuling HongGuang so với mấy chiếc khác xuất phát như rùa bò vậy. Mới bắt đầu đã bị bỏ lại phía sau, hahaha, mắc cười quá!”

“Sếp Tống, anh tìm đâu ra thứ dở hơi này vậy? Hay là anh thấy chúng tôi không có tiền, cố tình mang tiền đến cho anh em chúng tôi? Hahahaha!”

Một đám cười không kiêng nể gì.

Màn hình lớn trước mặt để mọi người có thể xem rõ tình hình của từng chiếc xe, nó đặc biệt chia thành tám màn hình nhỏ.

Tống Kỳ Sâm luôn chăm chú nhìn vào xe Khương Miện ở góc phải dưới, hoàn toàn không phản ứng gì với mấy lời chế giễu của đám người này.

Trước người ngoài, Tống Kỳ Sâm luôn như vậy, im lặng, bình tĩnh và lý trí. Không ai có thể nhìn ra chút biến hóa cảm xúc của anh.

Ngay cả nhiều lão làng trong giới kinh doanh cũng từng nói, Tống Kỳ Sâm tuổi còn trẻ nhưng ổn trọng vô cùng. Trên bàn đàm phán, bạn đừng mong nhìn thấy chút bất thường nào trên mặt anh.

Chỉ cần nói tới chuyện làm ăn, cả người anh như một cao thủ tuyệt thế lạnh lẽo vô tình.

Có thể nói là một trong những đối tác khó đối phó nhất.

Ai mà ngờ, chỉ ở cùng Khương Miện trong vài giờ ngắn ngủi, anh đã thể hiện từng đoạn cảm xúc phong phú nhất trong đời!

Những người xung quanh thấy họ có chế giễu cỡ nào, biểu cảm của Tống Kỳ Sâm vẫn không hề thay đổi. Họ tức thì thấy vô vị, tiếng chế nhạo cũng nhỏ dần.

Trái lại, Tống Hi Quang lại đi tới ngay bên cạnh Tống Kỳ Sâm: “A Sâm, cô Khương có vẻ như sắp thua… Xem ra cậu thực sự rất thích cô ấy, bình thường tiết kiệm như vậy mà lại sẵn sàng thua 2 triệu vì cô ấy…”

“Ồ!”

Tống Hi Quang còn chưa nói xong thì bên cạnh bỗng thốt lên tiếng kinh ngạc bùng nổ.

Không chỉ họ, ngay cả Tống Kỳ Sâm cũng lập tức nghiêm mặt lại.

“Ôi trời!! Cô gái này..”

“Mẹ ơi, da đầu tôi nổi gai ốc luôn ấy. Cua ghê thật, khúc cua vừa nãy dốc như thế mà chiếc Wuling HongGuang không những không giảm tốc mà còn tăng tốc. suýt là bay ra ngoài rồi…”

“Trời ạ, cô gái này không muốn sống nữa sao?”

Tới một khúc cua, Khương Miện đã thành công thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người về phía mình.

Nếu nói khúc cua đầu tiên chỉ là ngẫu nhiên thì khúc cua thứ hai và thứ ba, chiếc Wuling HongGuang như phát điên. Người khác tới khúc cua sẽ giảm tốc vì an toàn, cô lại liều mạng tăng tốc.

Có mấy lần xe xém bay xuống núi, nhưng cứ đúng vào thời khắc cuối cùng, cô có thể khắc phục lại như thường.

Cứ như vậy, dù siêu xe có nhanh đến đâu, dù Wuling có chậm đến mấy, chỉ qua vài khúc cua, cô đã đuổi kịp những chiếc siêu xe phía trước.

Hơn nữa ở những ngã rẽ, cô dứt khoát ép mấy chiếc khác phải giảm tốc để nhường đường cho mình!

Cách lái xe liều mạng như thế làm tất cả khán giả trước màn hình đều ngây người. Theo mỗi lần cua, adrenaline cũng tăng vọt theo.

Chỉ nhìn thôi mà còn hấp dẫn hơn khi họ tự mình đua!

“Có… có camera nào chụp được mặt người lái không?”

Giữa bầu không khí im lặng bỗng có người lên tiếng.

“Hẳn… hẳn là có…”

Nghe vậy, một người khác vội vàng điều khiển camera giám sát dọc đường.

Vừa mới điều chỉnh xong, gương mặt của Khương Miện chợt lướt qua.

Phải hình dung sao đây?

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của người phụ nữ dạt dào ánh sáng sắc bén và hào hứng, môi khẽ mím, khóe miệng hơi cong lên, như con báo săn mồi trên đồng cỏ mênh mông. Lưng cong căng như sắp sửa săn mồi, vừa hoang dã vừa thanh tao, lại còn lạnh lùng.

Một cái liếc mắt lơ đãng về phía camera khiến hô hấp ai nấy cũng khựng lại trong phút chốc, sau đó lưng họ nổi đầy da gà.

Cho đến khi chiếc xe của cô lao qua như bay, mọi người mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Sự tĩnh lặng lan tràn, không biết đã trôi qua bao lâu.

“Cool!”

Một tiếng tán thưởng vang lên bên tai mọi người.

“Trời ơi, tôi sống đến ngần này rồi mà chưa bao giờ cảm thấy rùng mình vì ánh mắt của ai đó. Tim tôi đập nhanh quá!”

“Mấy người có thấy không? Cô ấy lái một chiếc Wuling HongGuang mà đã bỏ xa tất cả những chiếc siêu xe phía sau. Tôi nghĩ người thắng cuộc này chẳng còn gì phải bàn cãi nữa!”

“Kỹ thuật như thế, thua cũng thua một cách tâm phục khẩu phục!”

“Quao! Có trời mới biết, tôi vừa mới hò hét cổ vũ cho cô ấy đấy!”

Tiếng thảo luận xung quanh ồn ào, lúc này Tống Kỳ Sâm đã không còn nghe lọt chữ nào nữa. Anh vẫn chăm chú nhìn vào chiếc xe của Khương Miện trên màn hình, hơi cau mày. Chẳng ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Ngược lại Tống Hi Quang thấy tình cảnh này, vô thức siết chặt tay.

Tại sao ông trời lại bất công đến thế!!!

Đường Bán Sơn không dài, chạy xong một vòng, rất nhanh những chiếc xe đã trở lại.

Khi biết họ sắp đến đích, cũng chẳng còn ai ở lại trong phòng xem màn hình lớn nữa, tất cả đều chạy ra người, đứng bên đường chờ đợi tám chiếc xe trở về.

Trông thấy những chiếc xe đang đến gần, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo và âm thanh đập đánh vang không dứt.

Quả nhiên, chiếc Wuling HongGuang của Khương Miện là chiếc đầu tiên vượt qua vạch đích.

Xe vừa dừng lại, không đợi Khương Miện xuống xe, Tống Kỳ Sâm đã kéo mạnh cửa xe và ngồi vào.

Nhìn thấy anh, Khương Miện vừa định chào hỏi, Tống Kỳ Sâm đã nắm chặt cổ tay cô rồi đột ngột kéo giữ nó ra phía sau ghế, cả người áp lại gần.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở có chút gấp gáp của người đến, gần đến mức có thể đếm được lông mi của đối phương.

Vừa mới lái xe xong, Khương Miện chưa chuẩn bị gì đã bị Tống Kỳ Sâm khống chế. Cảm nhận được lực nắm cổ tay của anh, Khương Miện nhếch môi cười, lời trêu chọc còn chưa kịp nói ra.

“Cô muốn chết đến vậy à? Trước đó tôi đã nói rồi, thua cũng chẳng sao cả. Vừa nãy cô làm gì vậy? Có biết nếu lúc nãy xảy ra một chút bất trắc gì, thì ngày này năm sau tôi đã đi viếng mồ của cô rồi không!”

Dưới cơn thịnh nộ, Tống Kỳ Sâm nói năng có hơi không lựa lời.

Lời nói và biểu cảm của anh khiến Khương Miện khá ngạc nhiên.

Thực sự từ nhỏ đến lớn, người không cha không mẹ chỉ có một sư phụ như cô chưa bao giờ được nghe lời quan tâm gần như trách mắng thế này. Sau tận thế, sư phụ duy nhất cũng đã chết, vì cô có sức mạnh đủ cao nên càng không có ai dám nói với cô như vậy.

Ừm, cảm giác rất mới mẻ.

Khóe môi Khương Miện khẽ cong, tiếp đó thoát khỏi sự kìm kẹp của Tống Kỳ Sâm, ma xui quỷ khiến đưa tay véo má anh: “Ôi, tôi đây chẳng phải an toàn rồi à? Tôi biết chừng mực mà, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu! Tôi còn giúp anh thắng tiền nữa, hẳn là hơn 2 triệu đúng không, vui chưa nè?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Vui không, vui không, vui không, vui không?”

Khương Miện cười hì hì hỏi lia lịa.

Tống Kỳ Sâm: “…” Haizz, chịu thua luôn.

Người đàn ông hít sâu một hơi, tựa vào ghế. Tới bây giờ anh mới nhận ra cơ bắp trên người mình căng đến mức nào, nhịp tim đập nhanh đến mức nào.

Vừa thả lỏng, tinh thần có hơi mệt mỏi.

Tuy anh và Khương Miện quen nhau chưa lâu, nhưng dù sao cũng đã ở bên nhau một thời gian. Anh thực sự không thể trơ mắt nhìn cô gặp chuyện ngay trước mặt mình.

“Lần sau không được làm mấy việc nguy hiểm như vậy nữa biết chưa?”

“Ừm ừm!”

Khương Miện ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi muốn nghe câu trả lời.”

“Biết rồi.”

“Không nghe thấy.”

“Biết rồi!”

“Chưa ăn cơm à? Nhỏ như thế.. Khụ khụ, ý tôi đây là chuyện sinh tử, thái độ của cô nên nghiêm túc hơn, đúng chứ?”

Thoáng thấy ánh mắt nửa cười nửa không của Khương Miện nhìn qua, Tống Kỳ Sâm vốn đang lý lẽ đường hoàng chợt thầm hoảng hốt, cuống quít bổ sung.

“Hừ.”

“Tôi là muốn tốt cho cô!”

“Được rồi được rồi, anh tốt!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Anh đây là vì ai hả??

Yêu đương cũng chưa đụng, mà sao lại có cảm giác mình như một người cha khổ sở giáo dục đứa con gái đang trong giai đoạn nổi loạn tuổi teen vậy?

Aaa, đầu đau muốn nứt!

Cuộc đua vừa kết thúc, ngoài Khương Miện và Tống Kỳ Sâm ra thì cả sân đều là người thua. Rất dễ tính toán, nên rất nhanh đã tới phần mà Tống Kỳ Sâm yêu thích nhất – thu tiền.

Trương Phi đầu trọc vừa đua thua vừa thua tiền, thấy Tống Kỳ Sâm vô cảm đứng trước mặt mình trông thật đáng ghét, anh ta thấy bực bội vô cùng.

“Ngày mai đưa!”

Tống Kỳ Sâm bất động, vẫn đứng trước mặt anh ta, ý tứ rất rõ ràng – đưa tiền!

Điều này khiến trong lòng Trương Phi vô cớ bùng lên một ngọn lửa.

“Đã nói mai đưa là mai đưa, không nghe thấy à?”

Nhưng Tống Kỳ Sâm vẫn nhìn anh ta chằm chặp không chớp mắt.

Trương Phi tức đến mức vỗ đầu trọc của mình rồi xoay vòng tại chỗ: “Đây đây đây, đưa cậu, trông như thằng đòi nợ vậy! Lấy đồng hồ đi, hiệu Patek Philippe, lúc mua về hết 2,2 triệu. Lấy đi, lấy nó đi được chưa?”

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm nhận lấy đồng hồ, lật qua lật lại đánh giá một phen, sau đó đưa tay về phía Trương Phi: “Đồng hồ mới được chín phần thì không được tính theo giá gốc. Dây đồng hồ có vết xước, mặt đồng hồ thiếu một viên kim cương. Dựa theo tỷ lệ trừ hao, tỷ lệ giá trị còn lại và các công thức tính toán khác, tính cho cậu 1,999,999.5. Cho nên…”

Tống Kỳ Sâm dừng lại một chút rồi nhìn Trương Phi với vẻ chân thành: “Cậu còn thiếu năm hào.”

Trương Phi: “…”

Diêu Tề: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Quần chúng vây xem: “…”

“Cái gì, cái gì cơ?”

Trương Phi khó tin đứng sững tại chỗ. Anh ta nghi ngờ tai mình có vấn đề rồi.

Thấy thế, Khương Miện tiến lên hai bước, Trương Phi không chuẩn bị gì bị cô kéo tai. Cô gái hét to: “Anh ấy nói… anh còn thiếu năm hào,anh có nghe thấy chưa?”

Hét xong, Khương Miện lập tức buông tai Trương Phi ra. Cô vừa đi về phía Tống Kỳ Sâm vừa lẩm bẩm: “Thật là hết thuốc chữa. Trông còn trẻ như vậy, xấu xí không nói làm gì, lỗ tai còn có vấn đề nữa, chậc!”

Trương Phi: “…”

Diêu Tề: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Quần chúng vây xem: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…” Phụt.

Môi Trương Phi run run rẩy rẩy, cũng không biết run rẩy bao lâu.

Cuối cùng người đàn ông hoàn toàn “bung nóc”: Hahahahahahahahaha! Năm hào chứ gì? Năm hào, tao cho mày năm hào, năm hào!”

Gã đầu trọc gần như gục ngã, vừa cười lớn không ngừng vừa sờ soạng khắp người mình.

“Mấy người mau tìm đi,trên người có mang tiền không. Đm mau tìm tiền lẻ cho tao đi hahahaha!”

Bộ dạng vừa cười vừa chửi của gã đầu trọc trông như bị điên vậy.

Cả nhóm sờ khắp người, cuối cùng Diêu Tề móc từ trong quần ra một tờ mười tệ nhăn nhúm đưa cho gã đầu trọc.

Gã đầu trọc giật lấy rồi ném vào người Tống Kỳ Sâm.

“Mẹ mày 10 tệ đủ chưa? Hả? Đủ chưa?”

Đầu trọc tức điên lên rồi.

Tống Kỳ Sâm nhận lấy tiền của anh ta, cúi đầu mày mò điện thoại của mình.

Chỉ sau 10s, một giọng nữ ngọt ngào vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng –

“Wechat nhận được 9.5 tệ.”

Âm thanh chính là từ điện thoại của gã đầu trọc.

“Bây giờ vừa đủ rồi.”

Tống Kỳ Sâm lúc này mới chậm rì rì cất điện thoại của mình.

Trương Phi: “…”

Diêu Tề: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Quần chúng vây xem: “…”

“Cậu, ha, cậu cậu, aaaaaaaaa!”

Run rẩy chỉ vào Tống Kỳ Sâm, gã đầu trọc Trương Phi cuối cùng cũng bị chọc tức đến mức sụp đổ, ôm đầu trọc của mình vừa gào thét vừa chạy đi.

“Xấu xí nên la cũng khó nghe, anh ta bị gì vậy?”

Khương Miện hỏi.

“Không biết, có lẽ là không muốn đưa cho tôi 5 hào chăng?”

Tống Kỳ Sâm tự đặt mình vào vị trí đó, trả lời một cách nghiêm túc.

Tống Hi Quang: “…”

Quần chúng vây xem: “…”

Diêu Tề: “…” Trương Phi cậu ta đã làm sai cái gì mà lại may mắn được gặp bộ đôi Ngọa Long – Phượng Sồ này.

Xúc động muốn khóc!

Huhuhu.