Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 13: Có thể đánh hắn một trận không?




Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Đợi chừng 6-7′, Tống Kỳ Sâm thấy ba hồn bảy vía rơi rớt dọc đường của mình cuối cùng cũng trở về. Cảm giác toàn thân căng cứng đến nỗi cơ bắp đau nhức đã dịu bớt đi nhiều.

Hít thở đều rồi quay đầu lại, khi nhìn rõ Khương Miện đang làm gì, Tống Kỳ Sâm thấy huyết áp của mình vọt lên tới mức cao nhất trong chớp mắt.

“Cô đang làm gì vậy!”

Tống Kỳ Sâm gần như hét vỡ cổ họng.

Anh cứ thắc mắc tại sao nãy giờ mình đang làm dịu nhịp thở, cô nàng họ Khương này lại yên lặng đến thế? Sao lại yên lặng đến thế?

Quả nhiên lại đang gây chuyện.

Chỉ thấy cô nàng ném đôi găng tay trị giá năm con số một cách bừa bãi lên bãi cỏ bên cạnh rồi ngồi xổm xuống đất. Hai tay cô dính đầy dầu đen, tháo rời chiếc xe đắt tiền của trợ lý Tiểu Nghiêm.

“À, lúc nãy lái xe tôi nghe thấy tiếng động cơ hơi kỳ. Nhân lúc anh đang ngẩn người nên tôi mở ra xem…”

Khương Miện cười hì hì.

Tống Kỳ Sâm: “…” Đụ mẹ nó!

Bây giờ chỉ còn biết hối hận, hối hận vô cùng.

Sớm biết con người này là kiểu người như vậy, sáng hôm đó tỉnh dậy ở khách sạn, anh nên mặc kệ tiền nong mà lập tức bắt taxi rời khỏi cái chỗ tội lỗi ấy. Sau này thấy bốn chữ lớn “Khách sạn Gia Hoa” phải đi đường vòng, chỉ cầu mong tránh được cái kẻ kỳ quặc nọ!

Tiếc thay, ngàn vàng khó mua được chữ “sớm biết”.

Tống Kỳ Sâm siết chặt nắm đấm.

8′ sau, anh như cha ruột rửa sạch dầu trên tay Khương Miện, trang điểm lại cho cô. Hai người cuối cùng cũng bắt đầu đi về phía câu lạc bộ Bán Sơn ở phía trước.

Trên đường đi, Tống Kỳ Sâm như bị người ta đổ thuốc câm vào miệng, im như hến.

Khương Miện chọc anh một cái, không phản ứng.

Lại chọc một cái nữa, không phản ứng.

“Anh lại không vui rồi phải không?”

Khương Miện thử hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.

Nghe xem, nghe cái giọng ngọt ngào mềm mại này đi, người không biết còn tưởng trong lòng cô áy náy lắm!

Nhưng người khác không biết, chứ Tống Kỳ Sâm đã ở cùng cô suốt hai tiếng đồng hồ làm sao có thể không biết?

Tích cực nhận lỗi, lần sau vẫn dám làm tiếp.

Nói cô đấy!

Tiếng “hừ” đã đến tận miệng còn chưa phát ra, Tống Kỳ Sâm chợt nhớ đến cảnh suýt bị cô nàng tráng sĩ này húc bay ra ngoài lúc trước, tức khắc nuốt ngược tiếng “hừ” đó vào trong: “Không có, tôi nào không vui chứ.”

“Thật sao? Anh còn chẳng cười…”

Khương Miện chỉ vào khóe miệng anh.

Nghe thế, Tống Kỳ Sâm tức thì nở một nụ cười giả tạo, ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu nhìn cô: “Thế này? Được chưa?”

Khương Miện: “…” Phụt.

Tống Kỳ Sâm như vậy, nếu chẳng phải Khương Miện có bản lĩnh nhẫn nhịn đỉnh nóc thì e rằng cô đã cười phá lên ngay trước mặt anh rồi.

“Ừm, ừm.”

Khương Miện cúi đầu, véo vào đùi, ậm ừ đáp lại.

Đừng so đo với cô ấy, đừng so đo với cô ấy…

Tống Kỳ Sâm điên cuồng thuyết phục bản thân, thở dài một hơi và bắt đầu dặn dò Khương Miện về kế hoạch của mình.

“Vào trong rồi đừng giao lưu gì hết. Cứ đi thẳng tới bàn ăn, biết chưa?”

“Ừm.”

“… Tới lúc đó tôi bảo cô món nào đắt thì cô cứ ăn món đó nhiều vào, hiểu chưa?”

“Ừm ừm.”

“Còn nữa, dù có người chủ động khiêu khích cũng đừng động tay.”

“Ừm… hả?”

Khương Miện nhăn mũi.

“Đừng nhăn mũi, nghe rõ chưa?”

“Ừm….”

Khương Miện đáp lại một cách miễn cưỡng.

“Trả lời đàng hoàng, cô có thái độ gì đ… Khụ, ý tôi là dành nhiều thời gian vào việc ăn uống, đừng tranh cãi vô ích với mấy kẻ vô nghĩa. Không đáng.”

Trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt đe dọa của Khương Miện nhìn qua, Tống Kỳ Sâm vội vàng đổi giọng.

Nếu thật sự làm hỏng đồ, người móc tiền ra chỉ có mình anh thôi.

Được khuyên bảo tử tế, Khương Miện có vẻ đã nghe lọt tai.

Tống Kỳ Sâm mới thấy yên tâm phần nào.

Song ngay sau đó, lòng người đàn ông chợt dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Hiện tại, chuyện của anh là thế nào đây?

Đây được coi là bao nuôi một con chim hoàng yến không? Hay đúng hơn là đang phụng dưỡng bà cố nội?

Thôi đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu.

*

Vừa đẩy cửa bước vào nơi gọi là câu lạc bộ Bán Sơn, trông thấy Tống Kỳ Sâm và Khương Miện khoác tay vào, đám đông bên trong vốn đang trò chuyện sôi nổi bỗng chốc im bặt. Thậm chí trong đó có vài người kín đáo trao đổi ánh mắt với nhau rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Ôi chao, sếp Tống, khách quý đến chơi…”

“Sếp Tống, nghe danh đã lâu!”

“Sếp Tống, chào anh chào anh, lâu rồi không gặp…”

Ngay sau đó, khung cảnh im lặng tựa như được ấn nút phát, nam nữ từ khắp nơi đổ xô lại chào hỏi xã giao với Tống Kỳ Sâm.

Tạm gác lại việc Tống Kỳ Sâm sẽ đối phó với đám người này như nào, ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt tỏa ra trong không khí, ánh mắt của Khương Miện từ đầu tới cuối chưa từng rơi vào bất kỳ ai lẩn quẩn quanh họ.

Cô như đứa trẻ được ba dắt đi chợ, thấy người lớn cứ nói chuyện mãi, trong lòng chán chường và mất kiên nhẫn không thôi.

Khương Miện đã cố nể mặt Tống Kỳ Sâm mà chờ đợi 10′, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt rồi.

“Ồ, đây chính là sếp Tống cần kiệm của chúng ta…”

Vài người đàn ông lên tiếng với cái ngữ quái gở, Khương Miện đã bay sạch kiên nhẫn mà đưa tay ôm lấy mặt Tống Kỳ Sâm, kéo mạnh về phía mình.

“Trò chuyện xong chưa? Sao có nhiều chuyện phiếm để nói thế? Mấy cái người râu ria đó còn quan trọng hơn em à?”

Khương Miện lý sự.

Mấy người đàn ông bị gắn mác “râu ria” định gây sự với Tống Kỳ Sâm: “…” Có thể để chúng tôi nói hết câu không, cứ phải nhịn thế này khó chịu lắm đấy.

“Sao vậy? Sốt ruột rồi à? Anh chỉ chào hỏi họ một chút thôi mà…”

Tống Kỳ Sâm cười ôn hòa.

Chẳng phải trong ngành đồn Tống Kỳ Sâm keo kiệt tới mức phụ nữ không muốn xán lại sao?


Đm ai đã tung tin vớ vẩn vậy.

Nom rất biết dỗ dành mà?

“Xin lỗi.”

Ngay khi đám đàn ông đến gây sự chưa kịp làm gì đã bị nhét một đống đường đang suy nghĩ lung tung, Tống Kỳ Sâm đã mỉm cười xin lỗi họ.

“Em ấy còn nhỏ, không biết gì. Vậy chúng ta tạm dừng nói chuyện nhé, tôi đưa cô ấy qua kia ngồi một lát. Xin phép.”

Nói xong, Tống Kỳ Sâm cười cười, nắm tay Khương Miện mặt mày chù ụ đi về phía bàn ăn.

“À, à được.”

Mấy người đàn ông bị choáng váng vì cảnh tượng ngọt ngào, đầu óc chưa kịp load, ngớ ngẩn gật đầu, để mặc Tống Kỳ Sâm dẫn Khương Miện đi.

Chờ hai người đi xa rồi, mấy người này mới bắt đầu hoàn hồn.

Khoan đã, họ đến đây làm gì nhỉ?

Đến gây sự mà!

Vậy vừa nãy họ đang làm gì?

Mẹ kiếp! Tất cả là tại Tống Kỳ Sâm khoe mẽ tình cảm làm chi, quấy nhiễu mạch suy nghĩ của mấy gã độc thân bọn họ.

Chết tiệt!

Mấy người liếc nhau một cái, thầm chửi rủa trong lòng.

Mấu chốt là phải thừa thắng xông lên, câu nói cay độc vừa nãy chưa kịp thốt ra, giờ đuổi theo nói thì kỳ cục quá. Thôi được rồi, gây sự gì nữa, bỏ đi!

Mấy người này không đánh mà lui, làm cho một nhóm người đang chờ xem trò vui ở bên kia chẳng xem tiếp được.

“Đm, mấy tên ngu ngốc nhà họ Hứa làm ăn cái kiểu gì vậy. Ngay cả gây sự với người ta cũng không biết! Chẳng trách đến giờ vẫn bị một người đàn bà đè bẹp đến nỗi không được vào công ty!”

Người đàn ông cạo đầu đinh, để lông mày đứt đoạn và có một vết sẹo nhỏ ở đuôi mày không kìm được buột miệng chửi.

“Được rồi, Diêu Tề.”

Đúng lúc này, người đàn ông mặc vest trắng ngồi bên cạnh đã cắt ngang lời cậu ta bằng giọng dịu dàng.

Người đàn ông có làn da trắng trẻo. Tuy không hoàn hảo chói mắt như Tống Kỳ Sâm nhưng lại có khí chất độc đáo, cực kỳ dịu dàng, dịu dàng đến mức có phần nữ tính.

“Cậu đi gây rắc rối với A Sâm làm gì? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi. Trước đây rời khỏi nhà họ Tống là do anh lựa chọn, chẳng liên quan gì đến A Sâm cả. Với lại, thân phận của anh chỉ là đứa con nuôi, còn A Sâm mới là huyết mạch duy nhất của ba trên đời này. Cho dù cậu ấy thực sự muốn đuổi anh đi thì anh có lý do gì để ở lại chứ?”

Nói tới đây, trong mắt người đàn ông thoáng qua một tia cô đơn.

Thấy thế, người đàn ông lông mày đứt đoạn bên cạnh lửa giận ngùn ngụt.

“Anh Hi Quang, em biết anh hiền, nhưng cũng không thể hiền tới mức này chứ! Anh nhất định phải làm em tức chết mới chịu à? Tống Kỳ Sâm 20 tuổi mới được nhận về nhà họ Tống, lúc đó bác Tống dưỡng bệnh nên mới mặc kệ chuyện công ty. Nhà họ Tống có được ngày hôm nay, có cơ hội phát triển lớn mạnh như hiện tại là dựa vào ai? Dựa vào anh chứ còn ai nữa!”

“Ha, trước đây cần anh làm trâu làm ngựa thì anh là cậu chủ lớn nhà họ Tống. Giờ không cần anh nữa thì đá đi, trên đời này há có đạo lý như vậy! Không được, càng nói càng tức. Hôm nay em phải cho tên keo kiệt Tống Kỳ Sâm đó đẹp mặt mới được!”

Vừa nói, người đàn ông lông mày đứt đoạn tên Diêu Tề không ngoái đầu lại mà đi thẳng về phía Tống Kỳ Sâm.

“A Tề!”

Tống Hi Quang đưa tay định kéo cậu ta lại nhưng không thể kéo nổi.

Trên mặt người đàn ông áo trắng đầy vẻ sa sút và bất lực, nhưng trong khoảnh khắc rủ mắt, trong mắt anh ta nhanh chóng lướt qua vẻ nghiền ngẫm.

Cùng lúc đó ở phía bên kia, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đã hoàn toàn biến buổi thưởng trà này thành một bữa tiệc buffet.

Một người uống trà, một người ăn điểm tâm.

Thật là sung sướng!

Vừa uống trà vừa nhìn Khương Miện ăn từng miếng bánh nhỏ, ăn mãi không ngừng, Tống Kỳ Sâm chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến thế.

Haizz, dáng vẻ cô ấy ăn đáng yêu quá!

Quả nhiên, chỉ cần không ăn đồ anh bỏ tiền mua, bộ dạng ăn uống của Khương Miện nhìn thế nào cũng đẹp.

Tống Kỳ Sâm cảm thán từ tận đáy lòng.

“Ồ, đây chẳng phải là sếp Tống mộc mạc giản dị của chúng ta sao? Sao thế, lại ra ngoài ăn nhờ uống chực à?”

“A Tề…”

Nghe vậy, Tống Hi Quang vội nhíu mày kéo tay cậu ta, ra hiệu cậu ta quá đáng quá rồi.

Diêu Tề chẳng hề quan tâm, tiếp tục nhìn Tống Kỳ Sâm đang uống trà với vẻ chế giễu.

Đáng tiếc là đừng nói đến Tống Kỳ Sâm, mà ngay cả Khương Miện đang ăn ngon lành cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta.

Không những thế, cô còn cầm một miếng bánh hình hoa mai lên, dứt khoát đưa đến bên miệng Tống Kỳ Sâm.

“Ừm, miếng bánh này ngon lắm nè. Anh nếm thử xem…”

Khương Miện không lên tiếng, đám người này cũng chẳng chú ý tới cô.

Vừa lên tiếng, ánh mắt của đám người chuyển sang cô, tức khắc trong mắt ai nấy cũng lướt qua sự kinh ngạc.

Thậm chí Diêu Tề còn nhìn chằm chằm vào Khương Miện: “Tiên nữ…”

Vừa nghe thấy lời khen này, Khương Miện tức thì rùng mình, sau đó bất ngờ quay đầu, cả người như con nai con bị hoảng sợ. Ánh mắt ướt át, lúng túng nhìn cậu ta một cái rồi bối rối đặt miếng bánh xuống.

Trên đây là tưởng tượng của Diêu Tề.

Khi thấy khuôn mặt chính diện của Khương Miện, Diêu Tề mới nhận ra cô xinh đẹp đến nhường nào. Cậu ta cảm thấy lòng mình đã say.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa từng thấy cô gái nào khiến trái tim mình rung động đến thế. Nhìn đi, nhìn đi, cái cằm nhọn đó, ánh mắt đó, dáng vẻ đó…

Trời ơi, cậu ta cảm thấy mình đã yêu rồi.

“Người… người đẹp, em tên gì vậy?”

“Khương Miên.”

“Khương Miên, Khương Miên, Khương…” Không kìm được, Diêu Tề mới chỉ gọi hai tiếng.

Khương Miện thực sự khó chịu móc tai: “Gọi bà đây làm gì? Còn nữa, gọi nhiều như vậy giống đang gọi hồn vậy, tai bà đâu có điếc!”

“Ban đầu còn thấy tên mình khá hay, bị người này gọi ra thấy ghê quá! Tống Kỳ Sâm, giờ tôi mắc ói quá, tôi có thể đánh hắn một trận không?”

Khương Miện hỏi rất chân thành.

Diêu Tề: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Mọi người vây xem: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…” Phụt.