- Mày nghĩ mày đủ khôn hơn tao để đánh bại tao sao hả con nhỏ hạ lưu kia? Mày là ai mà dám điều khiển tâm trí của tao để giải cứu mẹ mày hả? Ha ha xem kìa, thật là giống cảnh tượng hồi đấy, đứa bé bị bắn ở chân trái rồi miệng không ngừng khóc gào van xin tao tha mạng, ôi nhớ lại thật đáng thương làm sao ha ha. Giờ thì tao sẽ đi lại sau đó bắn vỡ sọ bà ta trước mặt mày. Nào cùng tao chơi trò ai nhanh hơn. 1...2...3 chạy nàoMồ hôi của cô chảy ra khắp người nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh của mình vì cô biết hai anh em Mạc Bình đang đi đến đằng sau của ông ta, cô giả bộ chạy đến mẹ mình vài bước rồi đứng im đó nói to:
- Đáng tiếc, tôi lại không muốn chơi trò này cùng với ông tí nào cả. Vì tình thế đã thay đổi rồi. Ông đã thua rồi Lâm Khả Hòa.
- Ông đã bị bắt. – Mạc Bảo chạy nhanh về ông ta rồi còng tay ông lại giải đi về xe của mình.
- Em có bị thương ở đâu không? Anh thật khâm phục em đó Đóa Lệ, vì trong tình huống khó xử trí như vậy mà em lại bình tĩnh để đánh vào tâm lý của ông ta. Đúng là không lầm khi em quyết định học tâm lý mà.
Đóa Lệ ngồi xuống gần mẹ mình sau đó ngại ngùng khiêm tốn nói:
- Anh quá khen, em thật ra rất sợ đấy chứ chỉ qua là em cố giữ mình bình tĩnh rồi thử liều mình áp dụng bài học đã được dạy trên trường thôi, nhưng em cũng không ngờ rằng ông ta lại bắn vào chân mẹ em như vậy.
Anh đi tới rồi ngồi xuống kế bên cô và vỗ vai động viên nói:
Đóa Lệ đứng im nhìn mẹ mình cùng Mạc Bình ngồi xe trên cứu thương, cô mừng thầm vì tính mạng mẹ cô không sao cả nhưng cô vẫn còn lo ngại chuyện Diễm Quỳnh sẽ ra sao khi biết bố của mình là hung thủ giết người. Bước vào nhà mình sau đó cô nhấn số gọi cho Kỳ Tường để kể mọi chuyện với anh. Lúc này anh đang lim dim ngủ thì chuông đặc biệt mà anh cài đặt dành cho Đóa Lệ reo lên nên anh lập tức bắt máy nghe, anh tỉnh ngủ khi nghe tất tần mọi chuyện xảy ra ở bên đó, không khỏi bất ngờ trước sự thật mà anh càng cảm thấy thương cho Diễm Quỳnh khi chính cô là nguyên nhân dẫn đến kết cục ngày hôm nay của ông. Anh vỗ dành an ủi người yêu sau đó tắt máy suy nghĩ vu vơ và nhắm mắt ngủ.
- Đừng khóc, nín được không?
Cô sau khi đứng dậy liền đẩy anh ra rồi bỏ chạy lên lầu và nhốt mình trong đó. Diễm Quỳnh vẫn không tin vào những gì hồi nãy mình vừa nghe thấy trên đài đó là dady của mình. Vì cô không nghĩ ông lại hành động một cách ngu ngốc như vậy chỉ muốn làm cho cô vui, cô chỉ biết úp mặt mình vào gối và khóc thét thật to để cho vơi đi nỗi lòng. Trong đầu cô giờ đây có hai suy nghĩ “mình sẽ đối diện với anh ấy làm sao đây? Khi dady của mình là hung thủ giết người, anh ấy sẽ cười nhạo mình cùng với con nhỏ đó cũng sẽ chế nhạo phỉ bán mình. Chính nó đã hại dady mình và mình ra nông nổi như vậy, mình sẽ quay về nước và bắt nó phải trả giá về việc làm của nó đã gây ra. Đúng vậy mình sẽ quay về và bắt nó phải chịu trách nhiệm mọi chuyện ngày hôm nay” cô thu mình lại ngồi ôm lấy chiếc gối sau đó tự nói chuyện mình và cười ha hả đắc trí khiến cho người đứng bên ngoài càng thêm lo sợ cho cô hơn. Kỳ Tường lấy chiếc khóa mở cửa ra sau đó chạy vào phòng thì thấy cô đang ngồi thu mình ôm chiếc gối, đầu tóc thì bù xù, mặt mũi tèm nhem còn miệng thì đang ngồi nói lẩm bẩm một mình, anh đau xót chạy tới ôm cô vào lòng mình khẽ xoa đầu cô và khuyên bảo:
- Diễm Quỳnh bình tĩnh lại, tui ở đây rồi, bình tĩnh lại rồi ngước mặt lên nhìn tui nè. Bà nghe tui không?