Hắn chính là tông chủ của tông môn trong truyền thuyết mà các ngươi hay nói!
Nhanh tới sùng bái đi.
Ngươi chính là đệ tử của Vô Đạo Tông trong truyền thuyết!
Có phải rất ngạc nhiên vui mừng, có phải rất bất ngờ hay không?
Có phải bây giờ cảm thấy rất vinh dự, rất kiêu ngạo hay không?
…
Đại lục Thần Hành, trên con đường đi tới Nam Châu.
Xi Già ngơ ngác đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đó là hướng sư tôn hắn ta rời đi.
Khương Nguyệt ở bên cạnh cũng thường xuyên nhìn bầu trời, lại nhìn Xi Già
một lát.
Trong lòng nàng còn kinh hãi hơn Xi Già.
Tông chủ của Vô Đạo Tông!
Xi Già mà nàng quen, là một trong những đệ tử của Vô Đạo Tông!
Nghe nói tông chủ của Vô Đạo Tông, là tiên nhân còn sống.
Nói cách khác, nàng mới gặp được tiên nhân?
Tiên nhân…
Đó là tiên nhân trong truyền thuyết.
Thực sự là truyền thuyết.
Nói Vô Đạo Tông là truyền thuyết, nhưng Vô Đạo Tông còn có thể nhìn thấy
thân hình bóng dáng, dù sao đệ tử của Vô Đạo Tông còn hành tẩu ở nhân gian.
Nhưng tiên nhân chân chính ở trong truyền thuyết, tiên nhân còn sống, nàng có
duyên gặp một lần!
Không thể không nói, hình tượng của Sở Duyên, cũng rất phù hợp với hình
tượng tiên nhân trong lòng nàng.
Toàn thân lóe lên kim quang, mỗi một hành động việc làm đều mang theo đại
thế của Thiên Địa, chỉ đứng ở đó, đã có lực áp bách vô hình, không giống phàm
nhân.
“Xi Già, không ngờ huynh là đệ tử của Vô Đạo Tông, còn là đệ tử của tiên
nhân, phàm tục xưng hô bọn ta là đệ tử của tiên gia, bây giờ xem ra, huynh mới
là đệ tử của tiên gia chân chính.”
Khương Nguyệt nhìn về phía Xi Già, trong đôi mắt tràn ngập hâm mộ.
“Ta cũng mới biết thôi…”
Xi Già sờ đầu.
Khương Nguyệt kinh hãi, sao nàng không kinh hãi cho được.
“Đệ tử của tiên gia, huynh hẳn là không ghét bỏ tiểu nhân vật không có bối cảnh
gì như ta đúng không? Sẽ không vì trở thành đệ tử của tiên gia, mà đoạn tuyệt
quan hệ với tiểu nhân vật như ta đâu nhỉ?”
Khương Nguyệt đột nhiên đổi giọng, trêu chọc.
“Ngươi đừng nói thế.”
Xi Già đã quen người này kỳ lạ trước mặt mình, xua tay nói một câu.
“Đi thôi, về học viện Hạo Nhiên trước, chỉ sợ sư tôn ta đang xử lý chuyện Nam
Châu, có tiên nhân ra tay, hẳn là không thành vấn đề.”
Xi Già nói tiếp.
Đương nhiên là Khương Nguyệt không phản đối, trong mắt có hào quang đang
lóe lên.
Đó là vẻ hài lòng.
…
Cùng lúc đó, đại lục Thần Hành, khu vực Nam Châu.
Lúc này, trên không Nam Châu, một trận đại chiến có một không hai đang tiến
hành.
Dao động chiến đấu rất mạnh, khiến bốn phương tám hướng đều thành phế tích,
cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Ở trên bầu trời này, Thái Âm Tinh Thái Dương Tinh cùng hiển hóa, vạn tinh
bảo vệ xung quanh song tinh thần, hình thành chu thiên tinh thần.
Ở giữa bầu trời, một đại trận ẩn chứa sát khí vô hạn hình thành.
Đại trận muôn vàn, mỗi một đại trận gần như có thể dễ dàng diệt sát cảnh giới
Độ Kiếp đỉnh phong.
Nhưng ở trong chiến trường, mỗi phút mỗi giây đều có trận pháp bị phá.
May mà mỗi phút mỗi giây đều có trận pháp mới hình thành, vây khốn bên
trong.
Trên không có vô số trận pháp.
Trương Hàn đạp không mà đi, nho bào âm dương trên người bay phấp phới
trong gió, hai tay hắn ta không ngừng lay động, theo hai tay hắn ta lay động,
từng phù văn cổ xưa từ trái tim hắn ta bay ra.
Mỗi phù văn đều hình thành đại trận một phương, bao trùm phía dưới.
Nhìn Trương Hàn giống như khí phách, lực lượng một người trấn áp vô số
người phía dưới, nhưng người có nhãn lực có thể nhìn ra, hơi thở của Trương
Hàn rối loạn, gương mặt hơi tái nhợt.
Đây không phải là tiêu hao quá lớn, mà bị thương!
Có người thương tổn tới Trương Hàn!
Vù vù…
Trương Hàn thở hổn hển, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong vô số đại trận ở
phía dưới, nghĩ thế nào, hắn ta cũng nghĩ không ra.
Vì sao kẻ địch từ hải ngoại tới biết được sơ hở trong trận pháp của hắn ta?
Trương Hàn vốn muốn lấy vô số trận pháp vây khốn đám người này, nhưng
không ngờ tới, những người này có thể xuyên qua trận pháp của hắn ta.
Cho dù hắn ta dùng bao nhiêu trận pháp, đều dễ dàng nhìn ra sơ hở, sau đó phá
trận.
Trong một lần ngoài ý muốn, Trương Hàn để những người này tránh thoát, còn
bị đánh trúng một lần.
Cũng vì bị đánh trúng một lần, trực tiếp khiến hắn ta bị thương.
Trương Hàn bị đánh bị thương không biết làm thế nào, chỉ có thể không ngừng
lấy trận pháp bổ sung vào, vây khốn đám người này.
Chỉ cần tốc độ bày trận của hắn ta nhanh, số lượng trận pháp quá nhiều, những
người này chỉ có thể bị hắn ta vây khốn.
Hắn ta chỉ cần đợi đám đại sư huynh tới, trận chiến này có thể thắng lợi.
Nhưng không biết, rốt cuộc đám người này từ đâu tới, vậy mà có thể nhìn thấu
sơ hở của trận pháp hắn ta.
Trương Hàn vừa bày trận, vừa quan sát những người này.