Trước tiên không bàn tới chuyện Sở Duyên đã trở thành “đối tác chiến lược”
của thiên địa, cho dù không nhập vào thiên địa, sức mạnh bị áp chế căn bản
cũng không cần chiếu sáng gì. Vì vậy Bạch Trạch không nghĩ ra tại sao Sở
Duyên lại cầm một thanh kiếm phàm trần ăn hại như vậy.
Mà Sở Duyên bên kia tâm tư càng phức tạp. Hắn ngơ ngác nhìn thanh kiếm trên
tay mình.
Phàm phẩm… kiếm phàm phẩm?
Đây không phải là một thanh thần binh sao? Tại sao lại là kiếm phàm phẩm?
Chuyện này không nên, không thể nào.
Mang đủ loại suy nghĩ phức tạp, Sở Duyên chậm rãi mở miệng, phá vỡ bầu
không khí ngưng đọng.
“Bạch, Bạch đạo hữu, tại sao ngươi lại nói đây là một thanh kiếm phàm phẩm?”
Sở Duyên sâu kín hỏi.
Hắn nhớ không phải tên Bạch Trạch này là cặn bã cảnh giới Luyện Khí sao. Tại
sao vô duyên vô cớ lại nhìn ra phẩm giai thanh kiếm này của hắn?
“Đây không phải chuyện có mắt là nhìn ra được sao? Chẳng lẽ nó không phải
kiếm phàm phẩm? Đạo hữu đừng lừa ta.”
Bạch Trạch kỳ quái nói.
“Có mắt là nhìn ra?”
Khóe miệng Sở Duyên hơi run rẩy.
Tên này đang giễu cợt hắn không có mắt đấy hả?
Sở Duyên cũng lười so đo những chuyện này. Hắn cúi đầu nhìn thanh trường
kiếm huyết sắc trong tay, trong lòng cũng có chút hoài nghi. Hình như từ trước
tới nay hắn chưa từng thấy thanh trường kiếm này có bất kỳ động thái khác
thường nào, ngoại trừ lúc vừa tới, thanh kiếm này vô duyên vô cớ trở nên nặng
hơn ra, những lúc khác thanh kiếm này chẳng có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ thanh kiếm này thật sự là kiếm phàm phẩm? Vậy Vô Thường đạo
nhân đang lừa hắn sao?
Sở Duyên mang theo chút nghi ngờ.
Nếu không, hắn thử, để xem có thể đập nát thanh kiếm này hay không?
Nếu quả thật là thần binh, vậy chắc có lẽ không vỡ đúng không?
Sở Duyên nghĩ vậy lập tức thử ngay.
Hắn vốn định lập tức nện kiếm. Nhưng nghĩ lại nếu hắn sử dụng trạng thái vô
địch thì liệu có vô ý phá hủy núi Thiên Vụ hay không?
Nếu thật sự phá hủy núi Thiên Vụ, vậy hắn khóc cũng không có chỗ khóc.
“Bạch đạo hữu, đi theo bổn tọa.”
Sở Duyên cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, một tách nâng Bạch Trạch bay
ra ngoài núi. Bạch Trạch bị nâng cũng không phản kháng, lẳng lặng cảm thụ lực
lượng nâng lão ta của Sở Duyên.
Càng cảm thụ lão ta càng kinh ngạc. Lực lượng này… thật huyền ảo. Quả nhiên
là sức mạnh thiên địa. Thiên địa của thời đại mới này cũng không đơn giản nha.
Trong lòng Bạch Trạch khiếp sợ nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, mặc cho
Sở Duyên nâng lão ta bay đi.
Hai người nhanh chóng bay ra khỏi núi Thiên Vụ, đi tới một vùng núi. Sở
Duyên thả Bạch Trạch xuống, cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, không
chút do dự trực tiếp vứt nó lên trời.
Hắn vung tay lên, một vòng sáng cỡ nhỏ lập tức ngưng tụ mà ra, trảm về phía
trường kiếm huyết sắc.
Keng!
Vòng sáng chém vào trường kiếm màu đỏ thẫm, phát ra một âm thanh bén nhọn
chấn muốn điếc tai. Một khắc sau, trường kiếm bất chợt bị chém gãy, hóa thành
hai đoạn mảnh vỡ, đoạn đuôi kiếm trong đó nhanh chóng đập xuống đất, khiến
toàn bộ mặt đất đều chấn động một chút. Đoạn còn lại bị đập bay, trực tiếp phá
không mà ra, hóa thành một luồng sáng, không biết đã bay tới chỗ nào.
Thấy cảnh tượng này, Sở Duyên trầm mặc.
Cái này… bị đập một cái liền gãy. Là thần binh thật sao?
Vòng sáng này hắn đã khống chế sức mạnh tới yếu nhất rồi…
Nhưng cho dù là vậy, kiếm này vẫn gãy.
Kiếm này… là phàm phẩm…
Giờ phút này Sở Duyên ngoại trừ trầm mặc ra thì không còn suy nghĩ gì khác
nữa.
Hắn xem thanh trường kiếm màu đỏ ngòm kia như bảo bối mà cung phụng.
Nhưng kiếm này lại là phàm phẩm?
Hắn giống như một kẻ ngốc, xem kiếm phàm phẩm là thần binh?
Sở Duyên không muốn nói chuyện, Bạch Trạch bên cạnh cũng không khỏi mở
miệng nói chuyện.
“Thế nào, Sở đạo hữu, chẳng lẽ ngươi vẫn không nhìn ra đây là kiếm phàm
phẩm sao?”
Bạch Trạch vô cùng kinh ngạc hỏi.
Thứ rõ ràng có mắt là có thể nhìn ra này còn cần đi thử hả?
“Bổn tọa… bổn tọa… bổn tọa cũng mới nhìn ra, thanh kiếm này có tác dụng
đặc biệt với bổn tọa, bổn tọa không thể nào nhìn thấu thanh kiếm này…”
Sở Duyên gượng gạo tìm cớ, che giấu chuyện bản thân không biết đây là một
thanh kiếm phàm phẩm.
“Hửm? Thanh kiếm này có tác dụng đặc biệt với đạo hữu ư? Đó là cái gì?”
Bạch Trạch nhướng mày, mở miệng nói.
“Chuyện này… Khụ, đạo hữu, vấn đề tu vi của ngươi, chuyện này vẫn tạm thời
không nên biết thì hơn. Ừm, cứ vậy đi, đạo hữu còn có chuyện gì khác không?
Nếu không có gì thì bổn tọa đi trước đây.”
Sở Duyên cũng cảm thấy hơi đỏ mặt.
Căn bản ngại nói thêm điều gì, đứng dậy liền bay mất.
“Sở đạo hữu nói vấn đề tu vi của mình? Là nói vấn đề tu vi của mình bị hạn chế
sao? Bởi vì tu vi nên không thể nói cho mình biết hả?”
Bạch Trạch hơi nheo mắt, tự mình suy đoán.