Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 497: Rất trùng hợp không trùng hợp




“Đầu tiên, ta sẽ nói một chút về đại sư huynh, nói tới đại sư huynh, như vậy cần

phải nhắc tới kiếm của đại sư huynh, kiếm của đại sư huynh, khoáng cổ tuyệt

kim, đã từng một mình lực áp tất cả Thiên Kiêu trên Đại Bỉ vạn tông, trở thành

người đứng đầu Đại Bỉ vạn tông…”

“Thứ hai là nhị sư huynh Trương Hàn, Trương sư huynh, phong thái của Trương

sư huynh tuyệt luân, trận pháp của hắn giống như…”

“Thứ ba là tứ sư tỷ Đạm Đài Lạc Tuyết, nói tới Đạm Đài Lạc Tuyết, vậy thì

phải nói…”

“Thứ tư là tam sư huynh Tô Càn Nguyên, cơ thể vô song, ừm, không còn.”

Hoa Thần Y chậm rãi nói.

Khi nói tới sư huynh sư tỷ của hắn ta, trong mắt hắn ta đều là lửa nóng, giống

như cuồng ma theo đuổi ngôi sao.

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở bên cạnh lẳng lặng nghe Hoa Thần Y nói.

Đợi bọn họ nghe xong, không hiểu sao lại lộ ra giật mình.

Cho tới nay bọn họ đều chịu đủ hành hạ, không có cơ hội đi hỏi thăm chuyện

bên ngoài, đương nhiên là không biết uy danh của mấy sư huynh sư tỷ.

Lúc này nghe được, cảm thấy giật mình cũng rất bình thường.

Nhưng mà nghe một lát, Đồ Tuyết Hi cảm thấy kỳ lạ.

Vì sao giới thiệu người khác nhiều như vậy, giới thiệu tam sư huynh Tô Càn

Nguyên thì ít như thế?

“Chuyện đó… Sư huynh, ồ… Lục sư huynh, vì sao huynh, huynh giới thiệu tam

sư huynh, sẽ giới thiệu ít như vậy? Giới thiệu sư huynh sư tỷ khác thì nhiều như

thế?”

Đồ Tuyết Hi không lựa chọn coi như không biết, mà lựa chọn mở miệng hỏi.

“Chuyện này, chuyện này ta cũng không có biện pháp, tam sư huynh viết ở

trong sách, không khác ý này lắm, cơ thể vô song, bốn chữ đủ khái quát.”

Hoa Thần Y hơi bất đắc dĩ nói.

“Vậy Lục sư huynh, có thể đưa quyển sách kia cho bọn ta đọc không?”

Đồ Tuyết Hi tò mò hỏi.

Lúc trước đôi mắt của bọn họ không nhìn thấy, không thể nhìn thế giới này, cho

dù biết có sách, bọn họ cũng không thể thấy.

Hiện giờ đã khác.

Bọn họ có được Tâm Nhãn, đương nhiên là muốn đọc sách.

“Sách này không có ở chỗ ta, ở điện Truyền Pháp, trong tông chúng ta nội tình

thâm hậu, các ngươi muốn đến, có thể trực tiếp đến.”

Hoa Thần Y giải thích.

“Vậy sư huynh có thể dẫn bọn ta đến điện Truyền Pháp hay không?”

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều dời mắt nhìn Hoa Thần Y.

“Có thể, đi thôi.”

Hoa Thần Y không có khả năng từ chối yêu cầu này, gật đầu, đi về phía điện

Truyền Pháp.

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân vội vàng đi theo sau Hoa Thần Y.

Ba người cùng đi về phía điện Truyền Pháp.



Cùng lúc đó.

Bên ngoài sơn môn của Vô Đạo Tông.

Sở Duyên lại không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.

Điều này khiến hắn vô cùng hoang mang.

Có hệ thống đảm bảo, hai đệ tử không có khả năng xảy ra vấn đề.

Chẳng lẽ còn có thể vì hắn lừa gạt, nghịch thiên cải mệnh thật sao?

Chuyện này không có đạo lý, nói không thông.

Nhưng mà Sở Duyên vốn định lên núi đi xem tình hình.

Nhưng rất trùng hợp không trùng hợp chính là.

Con hàng Bạch Trạch lại xuống đây vào lúc này, rất trùng hợp không trùng hợp

ngăn cản Sở Duyên, muốn nói chuyện với Sở Duyên…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Bên ngoài sơn môn.

Sở Duyên nhìn Bạch Trạch chặn trước mặt hắn.

Theo bản năng loại bỏ sạch sẽ ý nghĩ lên núi.

“Bạch đạo hữu, ngươi lại muốn làm gì?”

Sở Duyên vô cùng không kiên nhẫn nói.

“Sở đạo hữu, ta dự định xuống núi một chuyến, trước khi đi muốn hỏi ngươi

một chuyện.”

Bạch Trạch vẫn duy trì nụ cười hì hì, mở miệng nói.

“Xuống núi sao? Ngươi muốn xuống núi làm gì?”

Sở Duyên nhíu mày hỏi.

“Xuống núi làm chút chuyện, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, chính là… Giống

như những đệ tử ngươi mới thu nhận, ngươi cảm thấy loại đệ tử này nhiều

không?”

Bạch Trạch nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng hỏi.

Đôi mắt lão ta nhìn chằm chằm Sở Duyên.

Muốn nghe một chút cách nói của Sở Duyên.

Nghe thấy những lời này.

Sở Duyên ở bên cạnh ngây ngẩn cả người.

Hắn có chút không ngờ tới, vậy mà Bạch Trạch sẽ hỏi chuyện này.

Những đệ tử hắn mới thu nhận ư?

Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân à?

Loại đệ tử này có nhiều hay không?

Chuyện này không phải nói lời vô nghĩa ư.

Hắn tìm một lúc lâu, mới tìm được hai người được hệ thống phán định nhất

định thành phế vật như vậy, vậy mà còn hỏi hắn loại đệ tử này nhiều không.

Sở Duyên trợn tròn mắt.

“Chắc chắn không nhiều lắm, phải nói là hiếm thấy mới đúng.”

Sở Duyên xua tay, nói như vậy.

“Cũng đúng, cũng đúng, đệ tử như vậy, đúng là vô cùng hiếm thấy.”

Bạch Trạch nghe thấy thế, sửng sốt một lát, bất chợt lộ ra nụ cười chua xót, nói.

Theo ý lão ta, đệ tử thiên phú cỡ này, đúng là rất hiếm thấy.

Dù sao hiện giờ là thời đại mới, không phải thời đại trước đây.

Có thể xuất hiện đệ tử thiên tư tuyệt luân, dĩ nhiên là kỳ tích, nếu đệ tử như vậy

nhiều, đó mới là kỳ lạ.