Hắn chỉ mở miệng cũng là một sát nhân a.
Người này, ngôn ngữ tổn hại đến ta, chẳng lẽ không biết, nói ra sự thật thường là không giữ được mạng sao?
"Nhị ca, đúng thật là hắn sao?" Nhan Hi đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Nhan Dung từ sau thắt lưng rút ra một thanh trường kiếm, lại lấy ra khăn tay yêu quý mà chà lau, "Không sai, chính là hắn, người hao hết tâm tư muốn thay chỗ thái tử, tuy rằng hắn thật là so với ca ca ngu ngốc của hắn mạnh hơn một ít, bất quá ta công nhận đầu óc cũng không linh hoạt lắm. Ta đánh cuộc với ngươi, tên này nhất định là lấy được tin tức chúng ta ở Hoa cốc, sau mang theo người lén chạy tới liền phụ hoàng và ca ca hắn cũng chưa từng thông tri."
Cửu Đĩnh chịu đựng cười, tiếp lời Nhan Dung, "Nhị điện hạ, thuộc hạ không rõ, hắn vì sao không thông tri, chuẩn bị lực lượng tốt đến đây, như vậy mới là nắm chắc phần thắng?" Dừng một chút, hắn lại nói, "Dù sao chủ tử nhà ta uy danh lan xa, là một người có đầu óc nhất định biết, muốn bắt Duệ vương gia, không thể chỉ là so về khí lực."
Nhan Dung tán thưởng hướng Cửu Đĩnh gật đầu, "Ngươi nói rất đúng, thế nhưng vấn đề là vị này không phải một người có đầu óc, suốt ngày lo miên man suy nghĩ nhưng cũng không thấy không rõ tâm tư lão hoàng đế cáo già, tổng cho rằng người ta là quên hắn, nên muốn trước mặt hoàng đế chứng minh thực lực, đây lại là cơ hội khó có được, tất nhiên muốn trước lập công."
"Nga thật đúng là không có đầu óc." Cửu Đĩnh như nghe được chuyện lạ mà phụ họa.