“Ở bên ngoài, ta chỉ là một đệ tử chân truyền tầm thường không chỗ đứng mà
thôi, còn phải bị đại kiếp và đại thế chi phối, điều khiển.”
“Còn ở đây, ta là Thần toàn năng.”
Hắn dùng ánh mắt có ý đùa bỡn nhìn thẳng vào mắt Khương Thành.
Có lẽ là do thân phận của Thần này mang đến sự tự tin mạnh mẽ cho hắn, hắn
sớm đã mất đi sự tôn trọng dù là nhỏ nhất.
“Ngươi chỉ đúng được một nửa.”
“Đây quả thực không phải là vị diện chân thực, sinh linh bên trong đều là ta ảo
tưởng hóa chúng ra, nhưng không có nghĩa là nơi này không có sinh vật thật
sự.”
“Ví dụ như ngươi đồng hành của ngươi đang bị mắc kẹt trong vũng bùn mà
không thể thoát ra được.”
Khóe miệng thanh niên áo trắng dần dần rộng ra, lộ ra một nụ cười hưng phấn
khó mà kìm chế được.
“Nàng là một Cổ Thánh lớn mạnh à?”
“Để ra bên ngoài, đến xách giày cho nàng, ta cũng không xứng.”
“Nhưng ở chỗ này, dưới sự khống chế đạo Ảnh của ta, nàng chỉ có thể chìm dần
từng chút, không cách nào kháng cự được gia trì căn nguyên thế giới này của
ta.”
Lòng bàn tay hắn từ từ siết chặt lại, như thể vận mệnh của Lăng đang nằm trong
tay hắn.
“Một thân đạo hành của nàng ta cuối cùng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho đạo
Ảnh, giúp ta tiến xa hơn.”
“Làm sao lại không có ý nghĩa chứ?”
“Ý nghĩa của việc này thật khó tin, ha ha ha ha!”
Thành ca yên lặng nhìn lão huynh này ngửa mặt cười lớn không chút che đậy,
mãi cho đến khi hắn cười đủ rồi mới bình tĩnh nói: “Ngươi biết nàng là bằng
hữu của ta, còn ra tay với nàng?”
Thanh niên áo trắng không hề hoảng sợ, ngược lại còn nhếch khóe miệng khiêu
khích nói: “Ta không chỉ tấn công nàng ta, mà còn công kích ngươi nữa kìa, chỉ
là thật đáng tiếc, Khương tiền bối ngươi không có thành toàn cho ta!”
“Xem ra còn phải trách ta không biết điều, không phối hợp với ngươi?”
Vừa dứt lời, Khương Thành trực tiếp tấn công thanh niên áo trắng.
Dù sao đối phương nói đến mức này rồi, rõ ràng là muốn đối đầu với hắn, vậy
thì không cần giữ lại nữa.
Một thanh kiếm đâm ra, nhưng thanh niên áo trắng lại phản ứng kịp.
Chỉ đáng tiếc là có cũng vô dụng.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, thanh niên áo trắng chưa kịp làm bất kỳ
hành động nào đã ngã xuống rồi.
Nhưng điều làm Thành ca thất vọng là, thi thể của đối phương cũng đã mất tích.
Cái bóng trên mặt đất vặn vẹo, phát ra tiếng cười đắc thắng.
“He he… Khương tiền bối, ta biết ngươi lợi hại cỡ nào, nếu đã tới gặp ngươi,
sao có thể không có chuẩn bị trước chứ?”
“Ta đã nói rồi, ở đây ta chính là thần, có mặt ở mọi nơi!”
“Trừ khi ngươi có thể tiêu diệt tất cả bóng trong thế giới này.”
“Nếu không ngươi vĩnh viễn cũng không giết nổi ta.”
Mấy câu này cũng khiến Khương Thành hiểu ra.
Lúc trước đám yêu thú kia và bóng của chúng, mình đã làm ngược rồi.
Cái bóng mới là bản thể, ngược lại cơ thể của yêu thú là một ảo ảnh được tạo ra
bởi đạo Ảnh.
Cho nên muốn gây sát thương cho người này, chỉ có thể công kích cái bóng của
hắn.
Khi hắn vừa nảy ra ý nghĩ này, bóng người thanh niên áo trắng ở phía đối diện
đã bất giác phình lên.
Từ kích thước cái bóng của một người bình thường, nó phình rộng ra bán kính
hàng chục ngàn dặm.
Cái bóng giống như một đầm lầy khổng lồ nuốt chửng lấy người được chọn,
hoàn toàn bao vây lấy Khương Thành, chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ nơi hắn
đứng.
Giọng thanh niên áo trắng lại vang lên, tràn đầy sự tự tin.
“Muốn giết chết cái bóng của ta, e rằng ngươi không có cái bản lĩnh đó, bởi vì
ngươi không biết đạo Ảnh.”
“Mà ngươi sẽ phải trả giá cho hành vi mạo phạm vừa rồi.”
“Ta không tin ngươi có thể tiếp tục chặn mãi!”
Nói xong, đầm lầy nhanh chóng nhào về phía thân thể Khương Thành.
Đó là phương thức tấn công đặc biệt của thanh niên áo trắng.
Nếu hắn có đạo Ảnh mạnh mẽ như vậy ở thế giới bên ngoài, cho dù hàng trăm
vị Cổ Thánh bị kẹt ở giữa, e rằng họ cũng sẽ bị hắn nuốt chửng toàn bộ.
Nhưng thật đáng tiếc, người hắn gặp phải lại là Khương Thành.
Khoảnh khắc thể trọc tiếp xúc với cái bóng, lập tức có âm thanh chói tai của
vàng và sắt va chạm nhau.
Khương Thành có thể cảm nhận được tác động vật lý mà cái bóng truyền tới,
nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Lượng sức mạnh này vẫn không thể xuyên thủng được lớp phòng ngự thể trọc
của hắn.
“Haiz, ngươi cũng không đánh hết sức nha.”
Hắn rút thanh cốt kiếm ra, huy động toàn bộ lực trọc trong cơ thể rồi nhanh
chóng bao phủ về vòng ngoài của cái bóng.
Trong chớp mắt, một màng mỏng lực trọc xuất hiện trên những cái bóng trong
bán kính hàng chục ngàn dặm.
Giống hệt như sương mù lắng đọng, lớp lực trọc mỏng đó rơi trên lớp bóng.
Vốn dĩ cái bóng màu đen giờ đây bị bao phủ bởi một tầng tông màu xám.
“Ngươi! Ngươi đã làm gì!”
Tiếng hét lớn của thanh niên áo trắng vang đến.
“Đây là cái gì……”
“Không thể nào, nơi này không thể có sức mạnh nào có thể đả thương ta…”
Giọng nói của hắn ngày càng yếu đi, rồi nhanh chóng biến mất cùng với cái
bóng kéo dài hàng chục ngàn dặm kia.
Khi Khương Thành thu hồi lực trọc, những đốm sáng ở khắp nơi từ từ bay lên
đầy trời.
Bọn chúng lại trở về với căn nguyên thế giới, tiêu tan giữa trời và đất.
Toàn bộ quá trình rất dễ dàng, đơn giản, thoải mái.
Chủ yếu là lực trọc mạnh đến vô lý, nếu không, cho dù có tám trăm mười Cổ
Thánh, đối diện với thế tấn công của cái bóng vừa rồi thì bọn họ cũng lực bất
tòng tâm.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Khương Thành đã thông quan.
Bởi vì thế giới này vẫn tồn tại.
Khương Thành cảm nhận xung quanh mình, phát hiện rằng các quy tắc của thế
giới này vốn không hề thay đổi.
“Vẫn là thế giới của đạo Ảnh? Chẳng lẽ hắn vẫn còn sống?”
“Vừa rồi hắn đã dùng toàn lực rút đi toàn bộ bóng trong thế giới này rồi mà. Tại
sao lại còn tàn dư?”
Hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nhớ ra mình đã bỏ sót điều gì.
Khi Khương Thành đến vị trí của Lăng, hắn phát hiện ra rằng bóng của nàng đã
phồng lên gấp 10 lần kích thước trước đó.
Cái bóng có lúc nằm phẳng trên mặt đất, có lúc dựng đứng lên lơ lửng trong
không trung.
Có lúc tĩnh lặng, có lúc xoắn suýt.
Điều này cho thấy sức mạnh của Lăng đã bị rút đi một nửa, tình hình rất không
lạc quan.
Mặc dù sắc mặt của nàng vẫn rất bình thường, bề ngoài dường như không có gì
nghiêm trọng, nhưng ánh mắt nàng nhìn Khương Thành lại mông lung, nửa mê
nửa tỉnh.
Bởi vì cái bóng trước mặt nàng đã lấy đi phần lớn sự tự nhận thức của nàng.
“Hì hì hì hì…”
Giọng thanh niên áo trắng lại vang lên.
Chỉ là lần này, không có cảm giác nhàn nhã nắm chắc chiến thắng, mà là điên
cuồng như cá chết lưới rách.
“Khương Thành, ngươi thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác nha!”
“Nếu như ngươi lợi hại như vậy, vậy thì ngươi tiếp tục ra tay đi nào!”
“Ta thực muốn xem xem, ta chết trước hay nàng ta chết trước! Tới đi!”
Người này quả thật xuất hiện trong bóng của Lăng, điều này khiến Khương
Thành cảm thấy rất ngứa tay.
Lực trọc của hắn rất mạnh, hắn có thể dễ dàng diệt ngay cái bóng cuối cùng này,
sau đó thông quan thành công.
Nhưng sau khi tiêu diệt cái bóng này, về cơ bản Lăng cũng sẽ phế luôn.
Hắn có chút hối hận, sớm biết tình hình trước đó chưa nghiêm trọng, lẽ ra nên
hành động dứt khoát.
Thấy hắn do dự không động thủ, thanh niên áo trắng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đương nhiên là hắn không muốn chết.
Thế nên, giọng điệu của hắn trầm tĩnh trở lại, như thể hắn đã nắm chắc phần
thắng trong tay.
“Chắc hẳn ngươi không muốn hồng nhan tri kỉ của mình cứ như vậy mà hương
tiêu ngọc vẫn chứ?”
Khương Thành hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Rất đơn giản, ngươi đi ra ngoài dẫn thêm nhiều người vào, bồi thường tổn thất
của ta.”