Bán Tiên

Chương 998: Mất tích (2)




Đêm nay, khu vực Thúy Vũ hồ đã định trước không được yên bình, lượng lớn

nhân thủ trèo đèo lội suối tìm kiếm, kết quả không chỉ không tìm thấy bóng

người, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có tìm được.

Khi trời tờ mờ sáng, mấy người Dữu Khánh quay trở lại Thúy Bích lâu, hoặc

đứng tựa lan can, hoặc ngồi trên ngưỡng cửa, hoặc ngồi trên bậc cấp, tâm tình

đều rất nặng nề, nếu Tiểu Hắc thật sự xảy ra vấn đề gì đó không mong muốn,

bọn hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào với Đại Hắc.

Nhất là Nam Trúc, mặt mày ủ rũ, đầy ảo não, hối hận không nên cổ động Tiểu

Hắc đi làm việc tầm bậy, không đi tự nhiên sẽ không xảy ra việc này.

Thấy tình trạng mọi người như vậy, Tô Bán Hứa lên tiếng trấn an: “Mọi người

đừng có lo lắng, nếu thật sự là vì giết người, sẽ không lén lút bắt người đi làm

gì.”

“Tô chưởng sự nói có lý.” Thời Giáp gật đầu tán thành, lại quan sát thấy thần

sắc của mọi người, lão cất lời thăm dò: “Chỉ là, không biết là nhằm vào nữ nhi

của Phượng Tàng Sơn hay là nhắm vào tiểu hài tử. Phía bên các ngươi không có

xung đột lợi ích với ai tại Phượng tộc chứ?”

Dữu Khánh vẫn một mực im lặng, ngược lại là Trùng Nhi, nghe vậy thì chợt cả

kinh thốt ra: “Sản vật Phượng tộc…”

Ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt quay nhìn chăm chú về phía hắn ta, Nam

Trúc lập tức truy hỏi, “Chuyện sản vật thế nào chứ?”

Trùng Nhi thấy Dữu Khánh vẫn không hé răng, lúc này mới ấp úng nói: ” Trữ

tiên sinh của ‘Côn Bảo hành’ cũng tới đây, cũng vì chuyện buôn bán sản vật

Phượng tộc…”

Hắn ta không biết được nhiều, chỉ nói ra đại khái những gì mình biết.

Những này cái lời nói làm cho Tô Bán Hứa và Thời Giáp vô thức liếc nhau một

cái như muốn nói đúng rồi.

Nam Trúc thì lập tức đi tới trước mặt Dữu Khánh đang ngồi chồm hổm trên bậc

thang, hỏi: “Lão Thập Ngũ, ngươi cảm thấy có thể là Trữ Bình Côn không?”

Dữu Khánh khẽ lắc đầu, “Ta không biết, nếu quả thật là lão ta, nếu quả thật là vì

việc buôn bán sản vật Phượng tộc, vậy thì không cần phải lo lắng.”

Nghe hắn nói như thế, mọi người nghĩ thấy cũng phải, nếu quả thực là vì cạnh

tranh buôn bán, vậy mục đích bắt người chính là để uy hiếp, trái lại không cần

lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Hắc.

Tô Bán Hứa lên tiếng hỏi: ” ‘Côn Bảo hành’ và Trữ gì gì đó có lai lịch như thế

nào? Tại sao dám gây ra việc này tại đây?”

Thời Giáp rõ ràng cũng hiếu kì, bọn họ mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng không

có khả năng biết rõ được toàn bộ tình hình của các cửa hàng tại U Giác Phụ.

Dữu Khánh: “Không rõ lắm, theo lão ta nói, đứng sau lưng lão ta là ‘Vạn Hoa

bảo’.”

Vạn Hoa bảo? Những người biết rõ tình hình đều sửng sốt, Tô Bán Hứa và Thời

Giáp cũng lập tức ngậm miệng, quan hệ giữa Vạn Hoa bảo và Địa mẫu không

phải là điều gì bí mật, có một số việc cho dù là với thân phận và địa vị của bọn

họ cũng không thể mạo muội chen tay vào.

Đúng vào lúc này, Diệp Điểm Điểm với cái bụng bự đi tới, nàng nhìn nhìn

những người tại đây, rồi đi đến trước bậc thang cất lời an ủi Dữu Khánh,

“Không cần phải sốt ruột, gia chủ chúng ta đã lên đường đến Phượng đầu lĩnh

rồi, đã đi mời đích thân tộc trưởng tới chủ trì công đạo.”

Người đã trưởng thành còn phải đi kiện cáo với người lớn hơn, điều này rõ ràng

là biện pháp bất đắc dĩ.

Không bao lâu sau khi Phượng Tàng Sơn hỏa tốc chạy tới Phượng đầu lĩnh, một

con phi mã nhanh chóng bay vút lên từ Phượng đầu lĩnh, khi trở về thì còn có

Phượng Tàng Vân của Lưỡng Tiêm trại.

Phượng Tàng Vân trực tiếp tiến vào trong chính đường trong đại thụ, nhìn thấy

phụ thân ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên bảo tọa tộc trưởng, và A Lạc Công đi

theo ở bên.

Đương nhiên, điều khiến y rất ngạc nhiên chính là phát hiện thấy Phượng Tàng

Sơn cũng đang khoanh tay ở trong đại đường, hơn nữa còn dùng ánh mắt lạnh

lùng nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt y không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Y bước nhanh đến trước bảo tọa của tộc trưởng, trước tiên quỳ một gối xuống

đất hành lễ, sau đó mới đứng lên hỏi: “A cha, trời chì vừa mới sáng đã triệu ta

đến đây, có chuyện gì sao?”

Phượng Kim Kỳ vẫn nhắm mắt dưỡng thần không nói lời nào, nhưng Phượng

Tàng Sơn đã trả lời trước, “Nhị ca, có điều gì bất mãn cứ nhằm vào ta là được,

trước tiên giao người ra đi.”

Phượng Tàng Vân vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngay lập tức phản bác lại, “Ngươi

đang bịa cái gì vậy?”

Phượng Tàng Sơn giận dữ: “Ngươi dám nói không có bắt người không?”

Phượng Tàng Vân có chút sửng sốt, đại khái đã hiểu được điều gì đó, sau khi

tỉnh ngộ thì càng thêm mơ hồ, hỏi: “Có ý gì?”

Lúc này, A Lạc Công lên tiếng, “Nhị lang, là như vậy, A Hoàn đột nhiên biến

mất, còn có đứa nhỏ đến làm khách kia…”

Thấy hai huynh đệ rất dễ nổi nóng và không giải thích rõ ràng, lão ta kể lại đại

khái tình hình mà Phượng Tàng Sơn đã báo lên.

Phượng Tàng Vân nghe xong cũng nổi giận, hét vào mặt Phượng Tàng Sơn:

“Người mất tích liên quan gì tới ta. Ngươi tìm ta là có ý gì?”

Phượng Tàng Sơn lập tức chỉ vào mũi y, hét lên giận dữ, “Ngươi dám nói ngươi

không bắt người không? Ngươi dám nói không có liên quan gì với tên họ Trữ

mà ngươi dẫn đến không?”

Phượng Tàng Vân giận dữ, “Đánh rắm! Ngươi thật nham hiểm, đừng có vu oan

giá họa cho ta.”

“Nhị lang.” Phượng Kim Kỳ đột nhiên lên tiếng, lập tức dập tắt tiếng tranh cãi

ầm ĩ trong đại đường, ông ta hé mở mắt ra, nhìn chằm chằm Phượng Tàng Vân,

lạnh lùng nói: “Có bắt hay không? Nếu là ngươi bắt, bây giờ giao người ra đây,

ta có thể không truy cứu.”

Ngụ ý rất đơn giản, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Phượng Tàng Vân ngay tại chỗ đấm ngực rầm rầm, “A cha, ta thề với trời đất,

ta thật sự không làm việc này. Nếu là ta làm, khiến ta chết không yên lành.”

Phượng Kim Kỳ không nói thêm nhiều nữa, “Được rồi, ta đã biết rồi, ngươi trở

về đi.”

Phượng Tàng Vân muốn nói gì đó rồi lại thôi, như vậy là kết thúc rồi sao?

Nhưng cuối cùng y vẫn nghe lời lui ra ngoài, tuy nhiên tránh không được trước

khi đi quay sang hừ lạnh với Phượng Tàng Sơn một tiếng.

Sau khi đi ra đại thụ, nhìn thấy trong số người chờ mình có Trữ Bình Côn, y hơi

cau mày, bước nhanh đến, bắt chuyện với lão tồi cùng nhau đi đến một bên. Y

quan sát xung quanh một vòng rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta

biết, có phải ngươi đã bắt nữ nhi của lão Ngũ hay không?”

Trữ Bình Côn rõ ràng có vẻ sững sờ, mồm há hốc, rồi lập tức kinh ngạc hỏi:

“Tại sao Nhị gia lại hỏi vậy? Ta không biết nữ nhi của Ngũ gia là ai, ta bắt cô ta

làm gì?”

Phượng Tàng Vân đè ép giọng nói xuống, hỏi: “Vậy tên nhóc vác gậy kia,

ngươi có bắt nó hay không?”

Trữ Bình Côn ngẩn người, ý thức được điều gì đó, nhịn không được liếc nhìn

đến cây đại thụ lâu đời này, hạ thấp giọng nói: “Nhị gia, muốn cạnh tranh mua

bán sản vật Phượng tộc, chỉ cần ngăn cản bọn hắn đắc thủ là được, còn lại chỉ

cần ngồi đợi Nhị gia thiết lập đại công cho Phượng tộc tại ‘Đại Hoang tự’, chờ

Nhị gia đã có được quyền nói chuyện là xong, chạy tới bắt cóc Phượng tộc, ta

điên rồi sao?”

Phượng Tàng Vân suy nghĩ thấy cũng đúng, nhịn không được thì thầm: “Vậy

thì thật là kỳ quái, kẻ nào gan lớn như vậy, dám chạy đến nơi đây gây sự?”

Trữ Bình Côn nghi hoặc: “Nhị gia, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”